Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Cảnh Hi nằm thẳng trên giường, ngơ ngẩn nhìn đỉnh màn đến xuất thần.
 
“Nàng tự nhiên gọi ta là Ninh Quý phi.”
 
Vì sao ái phi lại gọi Ninh Uyển Khuynh là Ninh Quý phi? Ái phi nhớ rõ những chuyện trước kia sao? Giống như hắn, cũng mang theo ký ức không nên đến đời này?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu thật là như vậy thì có thể giải thích vì sao nàng vẫn luôn trốn tránh mình. Phát hiện này khiến người vui mừng, rốt cuộc cũng không phải trẻ con thực thụ, vậy nhiều chuyện muốn làm lại không dám, ví dụ như....
 
Nghĩ đến cái ví dụ kia, trong ngực Cảnh Hi khẽ hiện chút dịu dàng. Nhưng đồng thời, sự tình cũng trở nên càng khó giải quyết, thành kiến của nàng với hắn đã thấm sâu vào cốt tủy, hắn đã từng thử tất cả các cách đổi xử tốt với nàng nhưng lại không có cái nào hiệu quả. Chẳng lẽ đời này......cũng phải dùng đến sức mạnh mới giữ nàng bên người?
 
Lâm Diệu Diệu vừa tắm rửa xong, nằm trên giường trêu chọc Tiểu Bảo. Vừa nãy nàng giận giữ vỗ đầu tiểu bạo quân, tiểu bạo quân liệu có ghi thù mà giết nàng không? Nàng đúng là đầu óc bị nước vào, tại sao lại chạy tới tặng cho tiểu bạo quân bánh ngọt cơ chứ! Hắn giúp cô cô thì sao nào? Cô cô là Trắc phi của phụ vương hắn, hắn giúp đỡ không phải là chuyện nên làm sao? Lại nói, chưa chắc hắn đã thật lòng giúp đỡ, có khi chỉ là tình cờ thôi!
 
Lâm Diệu Diệu phát điên mà lăn lộn trên giường.
 
Ninh Uyển Khuynh mang đèn tới, nhỏ giọng hỏi: “Diệu Diệu ngươi làm sao vậy?”
 
Thân thể nhỏ nhắn của Lâm Diệu Diệu khẽ khựng lại, vén vén tóc mai: “Không sao ạ.”
 
Ninh Uyển Khuynh nhớ đến vẻ mặt hưởng thụ của Thế tử khi ăn bánh ngọt, cười hỏi: “Vừa nãy ngươi tặng điểm tâm gì cho Thế tử thế?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bánh hạt dẻ?” Nàng không nhớ rõ.
 
“Thì ra Thế tử thích ăn bánh hạt dẻ, ta nhớ rồi.” Ninh Uyển Khuynh vui vẻ cười, thổi đèn: “Ngủ đi.”
 
Phòng bên cạnh là tiểu bạo quân kiếp trước, còn mình lại đang nằm cạnh “tình địch” kiếp trước, một đời này làm sao vậy? Tất cả đều rối loạn hết cả rồi.
 
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo vào lòng, rối rắm tiến vào mộng đẹp.
 
Cảnh Hi không tiếng động cạy mở khóa cửa, nghênh ngang đi vào, ghét bỏ liếc Ninh Uyển Khuynh một cái, lấy cái khăn đã tẩm mê hương đặt lên mặt Ninh Uyển Khuynh, rồi sau đó đi vào trước giường Lâm Diệu Diệu, ôm Lâm Diệu Diệu vào trong lòng.
 
Tiểu Bạo bị bừng tỉnh, cảnh giác xù lông, sau khi ngửi thấy mùi hương của người đến thì lại hậm hực lăn về giường ngủ tiếp.
 
Cảnh Hi ôm chặt tiểu nhân nhi trong lòng, dán lên vành tai lành lạnh của nàng, nhẹ nhàng gọi: “Ái phi......”
 
Lâm Diệu Diệu mơ một giấc mơ, mơ thấy Tứ thúc đến tìm nàng, Tứ thúc mang cho nàng một đống đồ ăn ngon thiệt là lớn! Lẩu bò cạp dê, lẩu ngưu tam tiên, gà luộc, vịt quay, cánh vịt, bánh thủy tinh, bánh hạt dẻ, thịt nguội thập cẩm, trái dứa, dưa hấu....”
 
Nhưng mà không biết vì sao lại chẳng có chiếc đũa nào cả, nàng lục tung tìm kiếm, khó khăn lắm mới tìm thấy một đôi thì lại là đôi mà người ta từng dùng. Nàng ném đi rồi tìm tiếp, đồ ăn dần lạnh, nàng vội muốn chết, nhờ Tứ thúc tìm cùng nàng.
 
Đột nhiên Ninh Quý phi nhảy ra, níu lấy cánh tay của Tứ thúc, nói Tứ thúc giúp Ninh Uyển Khuynh tìm chiếc đũa.
 
Lửa giận phừng phừng!
 
Tứ thúc là của nàng! Ninh Quý phi có tiểu bạo quân là được rồi, tại soa lại muốn đoạt Tứ thúc với nàng? Người đoạt Tứ thúc, giết không tha!
 
Nangg tiến lên ấn Ninh Uyển Khuynh gục xuống mặt đất, bốp bốp bốp mấy cái tát mang dội.
 
Tứ thúc: “Đáng đánh, ái phi, mau đến bên trẫm nào.”
 
Ai?
 
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Tứ thúc vốn đứng đó không biết biến thành tiểu bạo quân từ khi nào.
 
Lâm Diệu Diệu bị dọa khóc.
 
Cảnh Hi xoa xoa bên mặt có hơi tê dại, lá gan của vật nhỏ ngày càng lớn, mình mới gọi nàng một tiếng ái phi thôi mà nàng đã tát hắn một phát??
 
Chán ghét hắn như vậy sao?
 
**
 
Lâm Trường An ngáp một cái, mặc y phục chỉnh tề, chuẩn bị đi đến Di Hồng Viện. Trong một tháng, có hơn nửa thời gian ban ngày hắn nằm ngủ, đã dần hình thành thói quen vào đêm khuya khi mọi người đi nghỉ ngơi thì hắn rời khỏi Tây phủ.
 
Ngồi trước gương đồng, nhìn vết sẹo dữ tợn trên má trái, hắn nhún nhún vai, đeo mặt nạ lên. Nào biết vừa nâng mắt thì thấy một bóng người khác trong gương đồng, nhìn mình như hổ rình mồi, làm lông tơ cả người hắn dựng thẳng lên!
 
“Ta nói này Thế tử gia! Ngài thích nửa đêm xuất quỷ nhập thần à? Ta bị ngươi dọa suýt vỡ mật đấy! Để xem sau này ai còn làm việc thay ngươi nữa!” Lâm Trường An hét chói tai xoay người lại, trái tim nhỏ bé còn run rẩy, trừng mắt nhìn người nào đó, lồng ngực phập phồng một trận.
 
Cảnh Hi mặt không cảm xúc mà nhìn hắn: “Đối tốt với một người, nhưng người kia vẫn rất chán ghét ngươi, đó là vì sao?”
 
Lâm Trường An đè chặt lồng ngực không ngừng lên xuống của mình, khó tin nói: “Ban ngày ngươi không ngủ được chạy tới dọa ta là vì hỏi cái này? Ngươi mê muội hả?”
 
Cảnh Hi quật cường nhìn hắn: “Vì sao?”
 
“Vì sao à.....” Lâm Trường An bực bội cười, “Lại là cháu gái nhỏ của ta hả? Ta đã nói rồi, ta không biết gì về tiểu cô nương đâu! Ngươi có thể đến tư thục hỏi phu tử giảng bài xem, nếu không thì tự tìm mấy nhũ mẫu hỏi một chút, xem vì sao tiểu cô nương vẫn luôn chán ghét ngươi như vậy!”
 
Cảnh Hi khẽ đăm chiêu, nói: “Không phải tiểu cô nương.”
 
“Hả?” Lâm Trường AN nhướng mi, “Ngươi có niềm vui mới?” Nghĩ nghĩ, trừng mắt: “Sẽ không phải nữ nhân Ninh Uyển Khuynh kia chứ? Không đúng nha, đâu thấy ngươi đối xử tốt với Ninh Uyển Khuynh, cũng bất giác Ninh Uyển Khuynh chán ghét ngươi....Ai?”
 
Cảnh Hi không đáp, chỉ không ngừng hỏi: “Vì cái gì?”
 
“Đó chính là do ngươi đã làm chuyện khiến nàng chán ghét!”
 
Giết Bùi Lang, đánh Phó Vọng Thư đến tàn phế, dìm chết đứa con thiếp thân vô lương tâm của Bùi gia, lột da tiểu thái giám lừa nàng ra cung để bán.....
 
Nàng thực sự chán ghét những chuyện đó sao? Rõ ràng đều vì tốt cho nàng mà.
 
Cảnh Hi chìm vào mê mang.
 
Lâm Trường An sờ cằm: “Được rồi được rồi, đừng rối rắm nữa. Nể tình chúng ta là huynh đệ, ta mang ngươi ra ngoài mở mang tầm mắt!”
 
Cảnh Hi kỳ quái nhíu mày: “Mở mang cái gì?”
 
Lâm Trường An cười thâm sâu: “Mở mang cách lấy lòng nữ nhân như thế nào! Ngươi muốn theo đuổi cô nương nhà người ta đến tay thì cũng phải biết trong lòng các cô nương nghĩ cái gì chứ!”
 
Sau nửa canh giờ, trong sương phòng của Di Hồng Viện, Cảnh Hi bị một đám nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp vây vào giữa.
 
Lâm Trường An ngồi trên tháp quý phi ở đối diện, bắt chéo chân, vui vẻ thoải mái đối ẩm cùng mỹ nhân.
 
Mày Cảnh Hi đã nhíu thành chữ xuyên 川: “Lâm Trường An, ngươi muốn chết à!”
 
Lâm Trường An sặc một ngụm rượu, nói: “Ta đây đang giúp ngươi mà, biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Ngươi không biết trong lòng nữ nhân nghĩ gì thì làm sao gãi đúng chỗ ngứa?”
 
Các mỹ nhân oanh oanh yến yến cười phụ họa.
 
Lâm Trường An cười tà mị: “Các tỷ tỷ thích dạng nam nhân gì nha? Huynh đệ này của ta vẫn còn non lắm, thiếu kinh nghiệm, thỉnh các tỷ tỷ vui lòng chỉ giáo.”
 
Nhóm mỹ nhân cười vang, mặt Cảnh Hi đen thành than.
 
Mỹ nhân Giáp: “Nam nhân à, phải có tiền! Nữ nhân thích thỏi vàng nhất!”
 
Mỹ nhân Ất: “Tiền tính là cái gì? Nam nhân phải có tình thú!”
 
Mỹ nhân Bính: “Biết dỗ người vui vẻ!”
 
“Phải cường tráng....”
 
“Phải có kiến thức, còn phải chủ động, để trong thể giới của nàng tất cả đều là hình bóng của ngươi, mở mắt thấy ngươi, nhắm mắt cũng nghĩ tới ngươi....”
 
Luận làm thế nào để kéo gần quan hệ đôi bên....
 
Mỹ nhân Giáp: “Phải có quà, càng quý càng tốt!”
 
Mỹ nhân Ất: “Phải viết thơ tình, càng buồn nôn càng tốt!”
 
Mỹ nhân Bính: “Phải nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, lỗ tai nữ nhân luôn mềm hơn mắt.”
 
“Phải đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy, cả ngày ở trong nhà sẽ buồn chết mất....”
 
“Phải thu phục người bên cạnh nàng, khi tất cả mọi người đều hướng về ngươi thì nàng không hướng cũng không được....”
 
Cảnh Hi để lại một rương vàng rồi đi, các mỹ nhân phía sau hét chói tai, khiến bóng đêm càng thêm yên lặng.
 
**
 
Chuyện nha hoàn bên người Ninh Uyển Khuynh bị bệnh đậu mùa, vẫn chưa đề cập đến người vô tội, bên ngoài chỉ xào xáo một thời gian rồi thôi. Chỉ là người sáng suốt đều nhìn ra, quy củ Lâm gia càng nghiêm khắc hơn trước kia, đặc biệt là sân viện của Lâm Trắc phi, không chỉ mời vài tên hộ vệ khỏe mạnh có võ canh giữ mà ngoại viện còn nuôi hai con chó săn nhạy bén. Nha hoàn hậu hạ ngoài Tĩnh Hương thì thay đổi một lượt, thậm chí lão phu nhân còn lấy lý do học quy củ từ Tĩnh Hương để đưa Đông Mai đến chỗ Lâm Trắc phi.
 
Lâm đại gia vẫn không thể nào tha thứ cho Lâm Trắc phi, có lẽ là Quách thị chưa làm dịu ở giữa. Nhưng đối với chuyện bệnh đậu mùa, hắn ít nhiều cũng có thể đoán ra chút manh mối, hai con chó săn kia là hắn nhờ người mua.
 
Ninh Uyển Khuynh không biết mình bị coi là thương mà sai sử, chỉ cảm khái nha hoàn kia hầu hạ nàng ba năm, đã hầu hạ ra cảm tình, hiện tại chết vì bệnh đậu mùa khiến lòng hơi khó chịu.
 
Lâm Diệu Diệu không ngừng kiên trì đi Tử Trúc Lâm, cuối cùng lại không thấy Tứ thúc, nàng bèn đi tìm Diêu thị: “Nương, gần đây Tứ thúc bận lắm sao?”
 
Diêu thị lật một tờ sổ sách: “Chắc vậy, trước khi cha con đến Phúc Kiến đã giao cho hắn không ít nhiệm vụ, mấy ngày nay con đừng đi quấy rầy Tứ thúc, biết chưa?”
 
Trong lòng Lâm Diệu Diệu hụt hẫng.
 
Mà bên kia, sau khi Cảnh Hi tiêu hóa xong tri thức lý luận học được từ Di Hồng Viện thì bắt đầu hành trình áp dụng thực tiễn có một không hai của mình.
 
Cảnh Hi cầm bút ký trong tay, híp mắt, từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, Đan Quất đang lau bàn hoảng sợ: “Thế tử....ngài....chân ngài....tốt rồi?”
 
“Ừ.” Cảnh Hi lạnh nhạt gật đầu, mắt nhìn thẳng qua ngạch cửa. Từ sau khi Ninh Uyển Khuynh dọn đến Phong Đường viện đã dưỡng một lu sen nước, Cảnh Hi lẳng lặng nhìn chằm chằm lu sen nước, trong khi chờ Lâm Diệu Diệu ra khỏi phòng, hắn ôm lu sen nước lên.
 
“Nữ nhân đều thích nam nhân cường tráng.”
 
Như vậy đủ cường tráng rồi chứ?
 
Cảnh Hi quay đầu, mỉm cười dịu dàng với Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệt Diệt giật mình!
 
Sau cơm trưa, Lâm Diệu Diệu như thường lệ ở trong phòng luyện chữ. Thu Nguyệt bưng một đĩa bánh hạt dẻ đến, Lâm Diệu Diệu ăn một miếng, lại ăn ra một tờ giất, vừa mở giấy ra đã thấy: “Sống chết có nhau, thề ước cùng người. Nắm lấy tay người, cùng sống đến đầu bạc. Chỉ sợ lần này đôi ta chia lìa, vô duyên gặp lại nhau. Chỉ sợ lần này đôi ta chia lìa, không cách nào tuân thủ ước hẹn”, ký tên, Cảnh Hi.
 
Tất cả da gà của Lâm Diệu Diệu đều nổi lên.
 
Rốt cuộc tiểu bạo quân muốn làm gì nha? Viết thơ tình cho một đứa nhỏ 6 tuổi.....mệt hắn nghĩ ra được! Trước đừng nói hắn rắp tâm muốn làm gì, chẳng lẽ hắn không sợ mình bị lộ tẩy? không sợ bí mật che giấu nhiều năm bị phơi bày trước mặt mọi người?
 
Lại nói, không phải hắn thật sự khờ chứ?
 
Đời này, vận mệnh của rất nhiều người đều thay đổi, có thể nào Cảnh Hi vốn nên giả ngu lại thật sự ngu thật không?
 
Nếu thật sự là tên ngốc thì đời này sẽ không làm Hoàng đế nhỉ? Vậy có phải mình không cần sợ hắn nữa không.....
 
Lâm Diệu Diệu đi nhà xí, phát hiện giấy vệ sinh đã dùng hết: “Thu Nguyệt! Thu Nguyệt! Giấy vệ sinh không có!”
 
Tiếng nói vừa dứt, giấy vệ sinh đã xuất hiện, Lâm Diệu Diệu nhận lấy, thoải mái cười: “Nhanh thế, cảm ơn nha.”
 
“Không cần khách khí.”
 
Là tiếng của Cảnh Hi.
 
Thân mình nho nhỏ của Lâm Diệu Diệu run lên, suýt chút nữa ngã vào hầm cầu! 
 
___________ 
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui