Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Vào đêm, gió lạnh thổi khiến đèn bát giác treo ở hành lang đung đưa lả lướt, trên giấy dầu dán ở cửa sổ đầu hạ mơ hồ có bóng người.
 
Lâm Diệu Diệu ngâm nước tắm xong, nằm hình chữ X trên giường, ngơ ngẩn nhìn đỉnh màn.
 
Hôm nay thật sự là ác ý của Cảnh Vương phi, đúng không? Hầu phu nhân không thù không oán với Lâm gia nên sẽ không tự dưng làm khó dễ mẫu thân mới đúng, chỉ có vị Thái Hậu tính tình cổ quái kia thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có phải nàng đã biết chuyện Cảnh Hi quấn lấy mình nên muốn ra oai phủ đầu, muốn các nàng biết khó mà lui? Nhưng nàng còn nhỏ, không có chỗ ra tay nên liền chọn hạ thủ trên người mẫu thân nàng.
 
Cái lão yêu bà kia, đời trước đã dốc hết sức giày vò nàng, đời này lại lăn lộn mẫu thân nàng!
 
Bà ta cho rằng minh là ai? Không phân rõ phải trái, đúng sai, sao cứ mặc kệ nhi tử mình tốt hay không?
 
Có bản lĩnh thì bảo nhi tử đừng quấn lấy nàng nữa! Đi thành thân với Ninh Quý phi đi! Xem nàng có nói một chữ “không” hay không!
 
Không được, không thể cứ để mặc như vậy, nàng bị khinh bỉ thì thôi, dù dao nàng cũng nghĩ thoáng, nghe tai nọ rọ tai kia. Nhưng mẫu thân thì khác, mẫu thân rất mẫn cảm, biết đâu chuyện hiện tại đang khổ sở vì chuyện ban ngày đấy. nàng cũng không thể cứ mặc kệ lão yêu bà kia giày vò bắt nạt nhà mình!
 
Ninh Uyển Khuynh đổi xong xiêm y đi ra, liền thấy Lâm Diệu Diệu vẻ mặt u ám ra cửa.
 
Lâm Diệu Diệu đi vào phòng từng là phòng ngủ của mình, gõ gõ cửa, người mở cửa chính là Triệu tổng quản, Triệu tổng quản cười ha hả nói: “Sao Tam tiểu thư lại đến?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thế tử đâu?” Lâm Diệu Diệu banh mặt hỏi.
 
Tiếp xúc với Lâm Diệu Diệu một khoảng thời gian, trước nay đều hi hi ha ha, chưa từng thấy vẻ mặt lạnh băng này của tiểu cô nương, dù không có nhiều cảm giác áp bánh nhưng nét giữa chân mày lại rất giống Thế tử gia. Triệu tổng quản thu lại ý cười, nói: “Thế tử đi dạo ở vườn, Tam tiểu thư tìm Thế tử có việc? Muốn nô tài đi tìm không?”
 
Lâm Diệu Diệu nhăn mày, thở dài: “Không cần, muộn chút nữa ta lại đến.” Đang êm đang đẹp dạo vườn làm gì? Không phải suốt ngày dính lấy nàng sao? Nàng đi chỗ nào hắn cũng ở chỗ đó, hiện tại khen ngược, tự mình chạy mất!
 
**
 
Cảnh Hi từ Vương phủ đi ra, không lập tức quay về Lâm gia mà quay đầu đi đến Hầu phủ.
 
Ninh Hầu gia và Hầu phu nhân bị tình huống bất ngờ này làm cho phát ngốc. Cảnh Hi ngồi ở chủ vị, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, từng tiếng lại từng tiếng, tay bên kia là một ly trà nóng, ánh châu mờ nhạt chiếu sáng gương mặt đẹp như ngọc của Cảnh Hi, xua tan u ám vô biên nơi đáy mắt....
 
Lúc này nhìn qua hắn không giống một tên ngốc tâm trí không đầy đủ mà càng giống một con thú dữ ngủ đông ở nơi tối tăm, đã sắp không kiềm chế được.
 
Trong lòng Ninh Hầu gia nhịn không được mà giật thót một cái, mà Hầu phu nhân bên cạnh đã sớm bị hơi thở nguy hiểm kia dọa sợ, cả người run rẩy.
 
Trong phòng, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng ngón tay hắn gõ xuống mặt bàn.
 
Ninh Hầu gia quỳ gối ở dưới, bên thái dương dần rỉ ra giọt mồ hôi.
 
Cho đến khi ly trà trên bàn không còn hơi nóng, Cảnh Hi mới đứng dậy, mặt không cảm xúc rời khỏi Hầu phủ.
 
Từ đầu đến cuối, hắn không nói một câu nào.
 
Ninh Hầu gia đã nhiều năm rồi chưa quỳ lâu như này, hai đùi đều tê dại, lại không thể kêu hạ nhân vào để chứng kiến bộ dạng chật vật của mình, vô cùng tốn sức mới khó khăn ngồi lại trên ghế, mà Hầu phu nhân, vẫn còn mềm chân không đứng dậy nổi.
 
Ninh Hầu gia dùng tay áo lau mồ hôi, nói: “Thế tử hắn.....không phải tên ngốc.”
 
“Thiếp.....Thiếp cũng cảm thấy vậy.” Hầu phu nhân run run rẩy rẩy mà nói.
 
Phát hiện một bí mật trọng đại như vậy nhưng trong lòng Hầu gia lại không có nửa phần vui sướng. Hắn nhìn ra Thế tử cố ý, vì sao Thế tử giả ngu thì tạm thời không đề cập tới, nưng tiết lộ tin tức mình không phải tên ngốc cho hai người bọn họ thì trong này lại có chút ý vị sâu xa.
 
Hình như Thế tử....là cho thấy bản thân hắn coi trọng bọn họ độc nhất vô nhị, nhưng phần coi trọng này cũng bí mật treo một cái rìu thật lớn, như thế bọn họ đã biết bí mật trọng đại, nếu bọn họ không chịu khăng khăng một mực nguyện trung thành với Thế tử thì cũng chỉ có thể bị Thế tử diệt khẩu.
 
Chung quy Ninh Hầu gia đã tung hoành quan trường nhiều năm, rất nhanh bình tĩnh lại, một bên suy tư mục đích Thế tử lộ thân phận là gì, một bên hồi tưởng lại vẻ mặt vừa rồi của Thế tử.
 
Nếu nói lộ thân phận là vì coi trọng bọn họ, vậy tại sao luôn lạnh mặt? Căn bản không có gọi bọn họ đứng dậy.
 
Rõ ràng Thế tử ám chỉ mình đang tức giận, cơn tức này, có liên quan đến bọn họ.
 
Nhưng Ninh Hầu gia không nhớ gần đây mình đã làm chuyện gì đắc tội với Thế tử, nói chính xác hơn, gần đây hắn không có đi lại với Vương phủ.
 
Hơn nữa, nếu Thế tử muốn tiết lộ thân phận thì chỉ cần để mình hắn thấy là đủ rồi, vì sao ngay cả phu nhân cũng gọi đến? Phu nhân.......chỉ là một nữ lưu, không có chút quan hệ nào với chuyện triều chính.
 
Hay là....Thế tử có lý do không thể không để phu nhân biết thân phận của mình?
 
Ánh mắt thâm trầm của Ninh Hầu gia dừng trên mặt Hầu phu nhân: “Phu nhân, có phải gần đây ngươi làm chuyện gì chọc Thế tử không vui không?”
 
Hầu phu nhân ngạc nhiên: “Oan uổng quá Hầu gia, gần đây thiếp không có làm gì cả!”
 
Ninh Hầu gia nhíu mày: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại. Hôm nay Thế tử thà rằng bại lộ thân phận cũng muốn tới đây ra oai phủ đầu với chúng ta, đây là hắn muốn gõ chuông cảnh báo!”
 
Nếu còn không chịu tỉnh thì phải giết bọn họ. Nghĩ đến đây, phía sau lưng Ninh Hầu gia lạnh cả người!
 
“Vì sao nhất định là thiếp? Thiếp chỉ là một phụ nhân, có thể liên quan gì với Thế tử? Nếu không có thì chỉ là Khuynh nhi bị Vương phi gọi đi chăm sóc Thế tử.....chẳng lẽ Thế tử không hài lòng với Khuynh nhi?” Hầu phu nhân bị chính suy đoán của mình dọa sợ.
 
Ninh Hầu gia trầm ngâm một lát, lắc đầu, Khuynh nhi đã sớm vào Lâm phủ ở, nếu Thế tử muốn đối phó với Khuynh nhi thì đâu cần chờ tới bây giờ. 
 
“Ngươi nghĩ lại đi! Hôm nay ngươi làm những gì!”
 
“Hôm nay thiếp....hôm nay thiếp.....” Hầu phu nhân nói, vẻ mặt sửng sốt, nỉ non: “Không lẽ là chuyện kia.....”
 
“Chuyện nào?” Ninh Hầu gia hỏi.
 
Hầu phu nhân đem chuyện Cảnh Vương phi giao cho nàng làm khó dễ Tam phu nhân Lâm gia nói lại một lần.
 
Ninh Hầu gia giận dữ: “Phụ nhân! Phụ nhân! Ngu xuẩn! Tại sao ngươi có thể giúp Vương phi làm loại chuyện hồ đồ này?”
 
Hầu phu nhân hết đường chối cãi: “Nàng là Vương phi, nàng nhờ vả thiếp, thiếp có thể....thiếp có thể từ chối sao?”
 
“Nàng có quan hệ tốt với ngươi, hay là tốt với Cố gia?”
 
“Cố.....Cố gia.” Đó là nhà mẹ đẻ của Vương phi, sao nàng có thể sánh bằng?
 
“Loại chuyện này sao nàng không cho Cố gia ra mặt?” Ninh Hầu gia một câu hỏi trúng mấu chốt, Hầu phu nhân mất một hồi cũng không nói gì, Ninh Hầu gia chậm rãi nói: “Không tìm Cố gia, là bởi nàng hiểu loại chuyện này không quá quang minh chính đại, Cố gia không thể làm thay nàng. Ngươi đừng tưởng người ta là thương phụ là có thể tùy ý giẫm đạp, thương phụ cũng là người! Lại nói, chỉ vì thân phận thương phụ hèn mọn mà còn cần Vương phi và Hầu phu nhân ra tay thì chứng tỏ thương phụ này không đơn giản, tại sao ngươi lại không chịu suy nghĩ sâu hơn?”
 
Hầu phu nhân hiểu ra, không khỏi một thân mồ hôi lạnh: “Nhưng mà vì sao bọn họ lại phải ra tay với một thương phụ....”
 
Không đợi Hầu phu nhân nói xong, Ninh Hầu gia đã ngắt lời nàng: “Đừng hỏi vì sao, tùy tiện tò mò chuyện của chủ tử, sẽ chết người đấy.”
 
Hầu phu nhân im bặt.
 
Diêu thị ban ngày bị tức, ban đêm liền mơ thấy mình lấy lại mặt mũi, Hầu phu nhân quỳ gối trước mặt mình, nước mắt nước mũi tùm lum, còn tát mình một bạt tai, nói mình có mắt không thấy Thái Sơn, nói mình không dám nữa, cầu Lâm phu nhân tha thứ.
 
Diêu thị đắc ý, trời tờ mờ sáng đã cười tỉnh, tỉnh lại mới phát hiện chỉ là một giấc mộng, thất vọng lắc đàu, bản thân đúng là đầu bị nước vào, cư nhiên nằm mơ thấy giấc mộng như này, Hầu phu nhân là ai? Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cháu dâu của Đoan Mẫn Hoàng Quý phi, có thể hạ cái thân thể cao quý mà nhận sai với thương phụ như nàng? Nàng cũng chỉ có thể nằm mơ thôi.
 
“Phu nhân! Phu nhân!” Từ ma ma lảo đảo bước chân, chạy vội vàng vào.
 
Diêu thị không kiên nhẫn mà thở dài: “Từ ma ma, ngươi ở cùng Đan Quất lâu rồi nên cũng học cái tính hấp tấp hô to gọi nhỏ của nàng hả?”
 
Từ ma ma cố kiềm nén khiếp sợ ngập trời, nói: “Hầu phu nhân đã tới! Nói muốn.....gặp ngài!”
 
.......
 
“Ngày hôm qua thật là do ta không tốt, chậm trễ Lâm phu nhân. Khuynh nhi ở chỗ ngươi đã cho ngươi không ít phiền toái, ta cảm kích còn không kịp, lại còn lơ là với ngươi, ta nằm trên giường.....lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Ta nghĩ, hôm nay kiểu gì cũng đều phải đến cửa bồi tội với ngươi.” Trong phòng khác của Như Ý viên, Hầu phu nhân thân thiết nắm tay Diêu thị.
 
Diêu thị như đang nằm mơ: “Hầu.....Hầu phu nhân nói quá lời.......thực ra cũng không có gì ghê gớm, là ta đến muộn, ta nên đến sớm mới phải.”
 
Hầu phu nhân nói dỗi: “Sao có thể trách ngươi? Là ta tiếp đón không chu toàn, ta ở đây nhận lỗi với ngươi, hy vọng ngươi nhìn mặt mũi bọn nhỏ mà tha thứ cho sơ sẩy này của ta.”
 
Đúng là Diêu thị rất thích Ninh Uyển Khuynh, nhưng có phải thái độ của Hầu phu nhân thay đổi quá nhanh không? Khiến Diêu thị phản ứng không kịp: “Đều là....bọn nha hoàn sơ sót, Hầu phu nhân phải tiếp đón nhiều khách nhân, không thể chiếu cố ta là chuyện bình thường.”
 
Hầu phu nhân gọi nha hoàn mắt cao hơn đầu ngày hôm qua đi vào: “Còn không mau dập đầu nhận sai với Lâm phu nhân?”
 
Nha hoàn quỳ xuống, dập đầu mấy cái, rồi lại vừa tự tát mình vừa cầu Diêu thị tha thứ.
 
Này.....này sao lại giống tình cảnh trong mộng vậy? mặc dù đối tượng đổi thành nha hoàn nhưng vẫn cực kỳ hả giận.
 
Diêu thị biết không thể trách nha hoàn toàn bộ nhưng cũng không thể để Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân quỳ xuống với mình chứ? Thế thì sẽ lại nháo lớn rồi. Người ta chịu tới cửa tạ lỗi đã là nhượng bộ lớn lao rồi, Diêu thị không thể không cho người ta bậc thang đi xuống, nên nàng thực khoan dung độ lượng mà tha thứ.
 
Hầu phu nhân lại thân mật hàn huyện việc nhà với Diêu thị một lát, làm giống như khuê mật nhiều năm không gặp vậy.
 
Sau nửa canh giờ, Hầu phu nhân để lại tạ lễ rời đi.
 
Diêu thị nhìn xe ngựa biến mất nơi cuối con đường, ngơ ngẩn nói: “Từ ma ma, ta không nằm mơ chứ? Hầu phu nhân thật sự tới cửa xin lỗi ta....ngươi véo ta một cái đi.”
 
Từ ma ma cầm lấy cánh tay của Diêu thị, hung hăng véo một cái.
 
Diêu thị đau đến dậm chân: “Ngươi véo thật à!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui