Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Trong phòng sáng tỏ, ánh mặt trời từ ngoài cửa xâm nhập vào trong, chiếu lên sàn nhà bằng gỗ, cũng chiếu lên trang dung tinh xảo trên mặt Cảnh Vương phi.
 
Trong phòng, ngoại trừ một loạt ngăn tủ thì chỉ có cái bàn dài nhỏ trước mắt, không có gia cụ thừa thãi.
 
Cảnh Vương phi lẳng lặng ngồi quỳ trước bàn dài nhỏ, mở giấy Tuyên Thành ra, đầu bút chấm mực Huy Châu luyện chữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Huệ Nhân đi vào, nhỏ giọng bẩm báo vài câu với nàng, nàng biến sắc, một giọt mực nước tích tụ lại ở đầu bút rồi rơi xuống chữ to vừa viết xong.
 
..........
 
Lâm phủ bên kia, Diêu thị tâm tình tốt, Phong Đường viện cũng tốt theo, tuy không nghĩ ra vì sao Hầu phu nhân đột nhiên tới cửa tạ lỗi, nhưng xét thấy gần đây có nhiều chuyện không nghĩ ra quá nên Diêu thị đơn giản không nghĩ nữa. Dù sao từ sau khi nữ nhi bệnh nặng, nàng cứ như đổi vận vậy, có nhiều chuyện khó tin cứ xảy ra nối tiếp nhau, nàng có muốn oán trách cũng chẳng oán trách nổi. Trừ phi Cảnh Vương phi thần long thấy đầu không thấy đuôi trong lời đồn đến cửa, nếu không thì thật sự không gì có thể làm nàng sợ.
 
Ninh Uyển Khuynh mơ hồ hiểu vì sao mẫu thân tâm cao khí ngạo của mình lại hạ thấp tư thái đến tạ lỗi với một thương phụ. Nàng là thiên kim Hầu phủ, hướng đi của Hầu phủ, nàng muốn tra thì vẫn có thể tra được chút ít.
 
Đêm đó, Thế tử đến Hầu phủ.
 
Đây mới là nguyên nhân mẫu thân đột ngột thay đổi thái độ nhỉ?
 
Thế tử đối xử với Lâm phu nhân thật tốt.....đối xử với Lâm Diệu Diệu cũng quá tốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày nay Lâm Diệu Diệu không gặp tiểu bạo quân, một người hận không thể đi nhà xí cũng đi theo ngươi, đột nhiên không thấy bóng dáng, thật là.....kỳ quái.
 
Ở thư phòng luyện chữ một lát với Ninh Uyển Khuynh, bị chữ trâm hoa nhỏ của Ninh Quý phi đả kích đến sắp không sống nổi, Lâm Diệu Diệu quyết định đến vườn hoa một lát.
 
Ngày tháng tư, không nóng không lạnh, gió ấm phả vào mặt, làm tâm trạng thoải mái ung dung.
 
Lâm Diệu Diệu vô thức đi đến chỗ cây đa mình từng bị nhốt, nhớ đến Tứ thúc một tay ôm nàng, một tay dùng dao găm cắt rễ cây, trong lòng xẹt qua một tia tưởng niệm.
 
Gió phổi má nàng, dường như cũng thổi vào tận đáy lòng, một mảnh ấm áp.
 
..........
 
Triệu tổng quản mang hai thợ thủ công từ đường nhỏ không xa đi qua, nhìn thấy Lâm Diệu Diệu, tiến lên chào hỏi: “Tam tiểu thư.”
 
Lâm Diệu Diệu nhìn thợ thủ công phía sau hắn, buồn bực hỏi: “Triệu tổng quản muốn xây gì sao?”
 
Triệu tổng quản cười nói: “Không phải nô tài, là Thế tử gia, ngài ấy muốn xây cái suối nước nóng.”
 
“Xây, xây suối nước nóng?” Lâm Diệu Diệu ngơ ngẩn, “Đã sắp đến hè rồi, xây suối nước nóng làm gì?”
 
Triệu tổng quản cười cười không đáp, hắn nhớ đến chuyện xảy ra khi Thế tử còn nhỏ. Một năm đó Thế tử vừa tròn 5 tuổi, thế nào cũng muốn Vương phi mặc quần áo cho mình. Ngày hôm đó Vương phi lại đến chùa miếu cầu phúc không ở nhà, là Vương gia mặc cho Thế tử, Thế tử cứ liên tục khóc, khóc cho đến khi Vương phi trở về, sau đó ngài ấy lột xiêm y ra nằm vào trong chăn, nói: “Lại một lần nữa!”
 
Vương phi lại mặc lại quần áo cho Thế tử thì chuyện mới tính qua.
 
Chuyện Thế tử nhận định, nhất định phải làm được, cho dù là.....lại một lần nữa.
 
Buổi chiều, Triệu tổng quản mời Lâm Diệu Diệu đi thử suối nước nóng, Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt: “Có thể gọi Ninh tỷ tỷ không?”
 
Triệu tổng quản cười nói: “Ninh tiểu thư đi mua phấn với Tam phu nhân rồi.”
 
“Vậy ta đi gọi Đại ca.”
 
“Thời gian trước Đại thiếu gia đóng cửa ăn năn đã thiếu không ít bài tập, hiện tại đang ở tư thục học bù, buổi tối mới về.”
 
“Biểu ca chắc được nhỉ?”
 
“Vinh quận cháu hồi kinh, hiện tại biểu thiếu gia chắc đang ở cạnh nàng.”
 
Sao lại khéo như vậy, mọi người đều không có nhà. Lâm Diệu Diệu kì quái nhăn mày, nhưng nàng lại không nghĩ ra sai ở đâu.
 
Ôm Tiểu Bảo, dẫn Thu Nguyệt đến suối nước nóng sau núi.
 
Suối nước nóng không lớn, cũng không sâu, nàng nhảy xuống vị trí nước nông nhất.
 
Đi một lát thì giẫm phải thứ gì đó, vội thò tay cầm lên, kết quả cầm phải một nhúm lông tóc mềm mại, sợ đến mức linh hồn nhỏ bé của nàng sắp bay đi mất!
 
Cảnh Hi ngồi dậy từ trong nước, xoa xoa chỗ da đầu bị người nào đó giật, nói: “Cần gì phải dùng sức lớn thế?”
 
Lâm Diệu Diệu muốn điên rồi!
 
“Sao ngươi lại ở đây?”
 
Cảnh Hi cong môi, nghiêm túc nói: “Đây là suối nước nóng ta tạo ra, vì sao ta không thể ở đây?”
 
“Triệu tổng quản không nói ngươi ở đây mà!”
 
“Nàng cũng đâu hỏi.” Cảnh Hi vô lại nói.
 
Lâm Diệu Diệu nghẹn, loại vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Ai sẽ dẫn một cô nương gia đến suối nước có nam nhân tắm? Này này này truyền ra ngoài, kêu nàng tương lai gả chồng thế nào?
 
Lâm Diệu Diệu muốn chạy, nhưng nước làm ướt xiêm y rồi, vừa đứng lên thì cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng: “Thu Nguyệt! Thu Nguyệt!”
 
Cảnh Hi nhướng mày: “Đừng gọi nữa, nàng ta không ở đây đâu.”
 
Cái gì gọi là không ở? Là bị ngươi sai đi chỗ khác rồi? Khó trách hôm nay Ninh tỷ tỷ, Đại ca, biểu ta tất cả đều không ở nhà, nhất định là tên xấu xa này giở trò quỷ!
 
Lâm Diệu Diệu ôm chặt hai tay, cảnh giác trừng hắn: “Ngươi.....ngươi.....ngươi.....”
 
“Cuối cũng cũng được tắm suối nước nóng cùng nhau.” Cảnh Hi thỏa mãn nhắm mắt lại, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều thoải mái dãn nở.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn bộ dáng “xong việc” thỏa mãn kia, lạnh đến run cầm cập: “Biến thái!”
 
Cánh tay Cảnh Hi khoát lên sàn nhà phía sau, ngón tay gõ theo tiết tấu: “Kế hoạch tháng tư ta đã nghĩ xong rồi, đạp thanh, du hồ, đi chùa miếu dâng hương.”
 
Lâm Diệu Diệu trừng mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi có phải tên ngốc không?”
 
Cảnh Hi: “Coi bộ năm nay sẽ nóng hơn năm ngoái một chút nên đạp thanh sẽ không chọn nơi đông người, núi Chung Linh không tệ.”
 
Lâm Diệu Diệu: “Ta sớm nhìn ra ngươi không phải tên ngốc rồi, ngươi......ngươi lại khi dễ ta nữa thì ta sẽ lập tức lan truyền chuyện ngươi giả ngu ra bên ngoài!”
 
Cảnh Hi: “Du hồ trong Kinh thành cũng đựo, nàng còn nhỏ, đi xe ngựa mệt nhọc vất cả, không nên đi Giang Nam.”
 
Lâm Diệu Diệu: “Ngươi đừng cho rằng không ai trị được ngươi! Đây chính là tội khi quân! Cũng bị trảm đầu! Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng nghĩ đến gây chuyện nữa, ta.....ta sẽ thay ngươi......thay ngươi bảo vệ bí mật! Nếu không......nếu không ta thật sự không khách sáo với ngươi đâu! Ta không phải quả hồng mềm, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
 
Cảnh Hi sờ cằm: “Chùa miếu ở đâu tốt hơn? Chùa Bạch Vân? Phổ Đà Tự? Nàng thích nơi nào? Nếu không thì đi nơi mẫu thân nàng hay đi nhé?”
 
Lâm Diệu Diệu hỏng mất!
 
Cảnh Hi nhìn dáng vẻ siết sao ôm chặt thân mình nhỏ bé của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt: “Đừng làm cho bổn Thế tử giống như kẻ bụng đói ăn quàng. Nàng mới bao lớn? Coi bổn Thế tử là biến thái sao? Chỉ với thân thể nhỏ bé này của nàng thì bản Thế tử có uống thuốc cũng không hứng thú!”
 
Lâm Diệu Diệu nhìn chòng chọc dưới nước: “Không có hứng thú....thế.....vì sao nơi đó ngẩng đầu?”
 
Cảnh Hi cúi đầu, “khụ” một tiếng, không dấu vết mà đè xuống.
 
Hắn thất thần, nghĩ đến nàng đã từng hôn mình mà thôi, nhưng vậy nhỏ này, sao cứ phải bán đứng hắn trắng trợn như thế?!
 
.......
 
Chạng vạng, Duệ ma ma bên người Cảnh Vương phi đến một chuyến, Cảnh Hi mắt cũng chẳng nâng, bảo Triệu tổng quản đuổi người ra ngoài.
 
Ban đêm, Huệ Nhân lại tới một chuyến, cũng bị Cảnh Hi cho ăn canh bế môn (không cho vào).
 
Huệ Nhân nói với Triệu tổng quản: “Mọi người cùng làm việc trong phủ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?”
 
Triệu tổng quản cười nói: “Ta phụng mệnh Vương gia hầu hạ tiểu chủ tử, tiểu chủ tử bảo ta đi hướng Đông ta không dám đi hướng Tây, tiểu chủ tử bảo ta đi hướng Tây, ta không dám đi hướng Bắc.”
 
Huệ Nhân lấy ra lệnh bài của Vương phi: “Thấy lệnh bài như thấy Vương phi, còn không mau mời Thế tử ra?!”
 
Cảnh Hi đi ra, lạnh lùng liếc Huệ Nhân một cái, khinh thường nhếch mép: “Ngươi về chuyển lời đến Vương phi, nàng còn dám bức ta, ta sẽ không chỉ bại bộ thân phận với Ninh Quốc Hầu và Hầu phu nhân đâu, ta sẽ để khắp thiên hạ biết, nhi tử của nàng......vẫn luôn giả ngây giả dại!”
 
.........
 
“Hắn nói như vậy?” Cảnh Vương phi trượt tay, một chữ to vừa luyện đẹp đã bị hủy.
 
Huệ Nhân khẽ gật đầu.
 
“Tiểu tử thúi.....tiểu tử thúi....còn dám uy hiếp ta, học với ai?” Cảnh Vương phi tức đến lồng ngực phập phồng.
 
Huệ Nhân thầm nghĩ, còn không phải học cùng ngài sao?
 
Duệ ma ma từng gặp nhiều chuyện như này nên chủ ý cũng nhiều, tròng mắt vừa chuyển, cười nói: “Vương phi, đừng trách lão nô lắm miệng. Thế tử gia nha, thật ra đang đánh cuộc với ngài, ngài không nhớ chuyện trước đó sao? Đồ Thế tử gia muốn, trước nay đều nhất định phải có được, trừ phi chính ngài ấy từ bỏ, nếu không ngài càng tranh với Thế tử, Thế tử càng thấy thích. Một tiểu nha đầu Lâm gia thôi, suy nghĩ còn chưa thông suốt đâu, Thế tử thích nàng có khác gì thích một con miêu con cẩu đâu? Tội gì ngài phải vì một người ngoài mà khiến giữa mẫu tử nảy sinh hiềm khích?”
 
Cảnh Vương phi cười lạnh: “Ta chỉ cho chút sắc mặt thôi, không phải hắn đã lấy lại mặt mũi giúp Diêu Tâm Lam rồi sao? Còn chưa nguôi giận? Chẳng lẽ, muốn ta tự mình đến cửa cúi đầu với nữ nhân kia?”
 
Duệ ma ma nói: “Sao lại là cúi đầu? Ngài nha, bề ngoài cho chút mặt mũi, nguyện ý chung đụng vui vẻ với các nàng, Thế tử hết giận, cũng sễ không tức giận với ngài nữa.”
 
Cảnh Vương phi “bang” một tiếng đập cây bút lông lên bàn: “Ta tỏ thái độ? Còn muốn thái độ thế nào nữa? Muốn bổn Vương phi đi tìm thương phụ đê tiện lôi kéo làm quen, nằm mơ!”
 
........
 
Sáng sớm, Lâm gia.
 
“Mấy ngày nay ít nhiều cũng có các ngươi chăm sóc, Hi nhi nói với ta hắn chơi rất vui vẻ.” Cảnh Vương Phi cười khanh khách ngồi trên chủ vị, ôn nhu nói chuyện với Diêu thị đang kinh sợ hoang mang, ôn nhu đến mức ánh mặt trời cũng hóa dịu dàng.
 
Cả người Diêu thị đều ngốc, Hầu phu nhân đến cửa thì cũng thôi, tại sao ngay cả Vương phi cũng đến? Không phải Vương phi không hay ra cửa, ngay cả hoàng cung mời cũng cự tuyệt, mười lần thì có tám chín lần không đi sao?
 
Bản thân mình cũng quá......”tâm tưởng sự thành” đi?
 
Ngón tay mảnh khảnh của Cảnh Vương phi nhạ nhạng che cánh môi đỏ như anh đào, nhẹ nhàng nói: “Cũng không thể vẫn luôn quấy rầy các ngươi mãi, ta thấy ngại ngùng lắm.”
 
Diêu thị muốn nói không sao hết, nhưng mà kinh sợ nhiều quá, một chữ cũng thốt không ra.
 
Cảnh Vương phi thu hết biểu cảm của Diêu thị vào trong mắt, khẽ bĩu môi, rất nhanh, lại chân thành tha thiết nói: “Hi nhi nói với ta hắn rất thích Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư là bằng hữu đầu tiên của Hi nhi ở Kinh thành nên người làm nương là ta cũng cảm thấy vui vẻ thay hắn, cũng đặc biệt cảm tạ Lâm phu nhân, sinh dưỡng một đứa nhỏ đáng yêu như thế. Nếu Lâm phu nhân không chê, ta muốn đón Lâm tiểu thư đến phủ ở vài ngày, xem như cảm kích mấy ngày nay Lâm phu nhân chăm sóc Hi nhi.”
 
___________ 
Tác giả có lời muốn nói: tình cảnh gà bay chó sủa của Cảnh Vương Phi sắp bắt đầu rồi~~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui