Lâm Diệu Diệu nghĩ, Vương phi sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Đã muốn chém đầu nàng, còn không cho nàng ăn sạch cơm chém đầu?
Ở trong phòng ngồi nửa ngày, không đợi mình được thêm cơm, Lâm Diệu Diệu nâng bụng lên trên giường nằm, không bao lâu sau đã ngủ rồi.
Ngọc Bàn và Ngọc Chi vào nhà thu dọn chén đũa, liền thấy cái kia vị Lâm tiểu thư nháo vương phủ đến người ngã ngựa đổ thế mà đã nằm trên giường khẽ gáy khò khè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu bị Thu Nguyệt lay tỉnh.
“Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại đi, Vương phi triệu kiến!”
Thu Nguyệt thật sự bội phục tiểu thư nhà mình, huỷ hoại Tàng Bảo Các của Vương phi thì thôi đi, lại còn ăn ngon ngủ say, từ xưa đến nay, chắc không người thứ hai đâu!
Lúc Lâm Diệu Diệu rửa mặt, rửa tay vẫn còn mơ màng, mãi cho đến khi bước vào căn phòng gọn gàng sáng ngời, nhìn Vương phi ngồi quỳ trên tấm thảm tròn thì mới giật mình, thanh tỉnh lại!
Xong rồi xong rồi, muốn chém đầu nàng rồi.
Lâm Diệu Diệu ôm lấy đầu nhỏ, rụt rụt về sau. Trong phòng, trừ Cảnh Vương Phi, còn có hai nha hoàn hầu hạ bút mực, hai người sớm đã nghe nói chuyện buổi sáng nên cực kỳ tò mò đối với tiểu cô nương chơi Duệ ma ma đến gần "tàn". Đương nhiên, các nàng biết chuyện xảy ra ở Tàng Bảo Các nhưng không biết Vương phi nhà mình bị tiểu nha đầu này chọc tức phát khóc. Các nàng tò mò đánh giá Lâm Diệu Diệu, vừa khéo nhìn thấy dáng vẻ nàng ôm đầu hối lỗi, ở chính viện, lần đầu có người buồn cười như thế khiến hai người không nhịn được, vèo cười thành tiếng.
Cảnh Vương Phi quăng cái nhìn hình viên đạn đến, hai người nhanh nhẹn ngậm miệng, im như ve sầu mùa đông!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi lại đây.” Mặt Cảnh Vương Phi lạnh băng, bâng quơ nói.
Lâm Diệu Diệu thêm can đảm nâng một cẳng chân nhỏ lên trước, một bước không đi, lại nhanh chóng thu về.
Mày liễu của Cảnh Vương Phi nhíu lại: “Lề mề cái gì? Bảo ngươi lại đây đó!”
Kiếp trước Lâm Diệu Diệu đã sợ Thái Hậu, phảng phất trên người Thái Hậu như có uy áp trời sinh, mỗi lúc phóng ra là chuyên môn áp nàng, vừa đến gần Thái Hậu nàng lập tức cảm thấy không khí xung quanh đều đọng lại, ở cùng tiểu bạo quân còn có thể làm nũng, khi ở trước mặt Thái Hậu, mười tám loại công phu của nàng, tất cả đều không có đất dụng võ. Càng đừng nói hôm nay, nàng gây ra đại họa lớn hơn trời đất, trong lòng…… Càng thêm run……
Cảnh Vương Phi nhìn dáng vẻ sợ không nhẹ của nàng, ít nhiều cũng tìm lại một tia an ủi, chỉ chỉ cái đệm bên kia, nói: “Sau này, buổi sáng đọc sách, buổi chiều luyện chữ, buổi tối học quy củ, làm nữ hồng.”
“Hả?” Lâm Diệu Diệu buông lỏng "móng vuốt nhỏ" đang ôm đầu, đôi mắt ngập nước trợn tròn, “Không…… Không chém đầu của ta sao?”
Cảnh Vương Phi sửng sốt, nha đầu này cho rằng mình muốn chém đầu nàng? Thế nàng nuốt trôi cơm kiểu gì?! Không phải là coi thành cơm chém đầu mà ăn chứ? Thế chẳng phải mình khóc uổng một hồi?
Thật muốn bóp chết, bóp chết, bóp chết, bóp chết……nha đầu này.
……
Một khắc sau, trước mặt Lâm Diệu Diệu nhiều thêm một bàn dài nhỏ, phía trên bày giấy và bút mực thượng đẳng……Thượng đẳng hay không thượng đẳng thì Lâm Diệu Diệu nhìn không ra, nhưng lấy phẩm vị của Cảnh Vương Phi, sẽ không dùng đồ vật kém là được.
Cảnh Vương Phi phân phó Huệ Nhân đưa bảng chữ nhỏ trâm hoa mình đã viết cho Lâm Diệu Diệu: “Trước tiên luyện từ nét bút đơn giản nhất, biết cầm bút không?”
Lâm Diệu Diệu gật đầu, Tứ thúc đã dạy, cho nên nàng biết, đương nhiên luyện chữ Tứ thúc cũng đã dạy, đáng tiếc nàng không học được.
Cảnh Vương Phi cho Lâm Diệu Diệu bút lông sói tiêu chuẩn, bút lông sói bút viết nét cứng, sau đó dùng bút lông cừu hoặc bút lông nhỏ thì tương đối dễ dàng làm quen. Nhưng nếu ngay từ đầu đã viết bút lông mềm mại thì muốn đổi thành bút lông sói sẽ khó khăn.
Cảnh Vương Phi đưa mắt ra hiệu với Huệ Nhân, Huệ Nhân cầm lấy thước, ngồi quỳ bên cạnh Lâm Diệu Diệu.
Tâm can Lâm Diệu Diệu run run, viết không tốt thì bị đánh ngay tại chỗ hả?
Cuối cùng, tư thế cầm bút vượt qua cửa ai.
Nhưng kế tiếp, Lâm Diệu Diệu viết mấy cái chữ thì hoàn toàn không qua nổi nữa.
Cảnh Vương Phi nhìn mấy chữ gà bay chó sủa trên giấy, kinh hãi đến nỗi lông mày đều run rẩy, sau một lúc lâu mới đỡ, buông bút, nâng ly trà lên hung hăng uống lên hai ngụm lớn.
Lâm Diệu Diệu ở nhà quen ngồi ghế dựa, thỉnh thoảng đến chỗ tứ thúc mới ngồi quỳ trên đệm, vả lại mệt mỏi sẽ lăntreen thảm giãn chân giãn tay, đâu giống ở chính viện, duỗi cái chân nhỏ cũng không dám.
Cẳng chân nhi ép tới tê dại, đùi và đầu gối bị kéo đếu đau xót, mà bên kia, Huệ Nhân và hai cái nha hoàn nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt, nàng không thể làm động tác quá lớn, chỉ nhẹ nhàng nghiêng nghiêng mông nhỏ, ai ngờ vừa nghiêng một cái, tay cũng nghiêng luôn, một nét bỏ đi xuất hiện trên giấy, quăng đến tận chân trời.
Huệ Nhân giữ mu bàn tay nàng, một thước đánh xuống!
Lâm Diệu Diệu là trẻ nhỏ vụng về, nhưng lại khoẻ mạnh, rút tay về một chút, thước đánh hụt, cùng thời khắc đó, ngòi bút mực nước của nàng cũng bay đến trên mặt Cảnh Vương Phi…...
Buổi sáng huỷ hoại Tàng Bảo Các của Vương phi, buổi chiều “hủy” mặt Vương phi, Lâm Diệu Diệu thật muốn đào cái hố chô mình xuống. Nàng cùng Cảnh Vương Phi bát tự không hợp, từ đời trước đến bây giờ, mỗi lần gặp mặt đều chọc Cảnh Vương Phi nổi giận. Mấu chốt là, tất cả mọi chuyện nàng đều không cố ý! Lấy hôm nay chuyện này để nói, buổi sáng nếu không phải Duệ ma ma dọa nàng, nàng có thể đụng vào ngăn tủ sao? Không đâm vào ngăn tủ, có thể hủy diệt toàn bộ Tàng Bảo Các sao? Buổi chiều…… Buổi chiều thì càng không phải nàng sai rồi, ai bảo Huệ Nhân đánh nàng? Đó là nàng tự bảo vệ mình, nên mới không cẩn thận hất mực nước lên mặt Vương phi.
“Ai nha……” Lâm Diệu Diệu lăn một cái trên sàn nhà, sàn nhà ở chính viện cực kỳ sạch sẽ, đều là không đi giày mà đi lại trên đó. Từ điểm mà xem, đúng thật có vài phần bóng dáng của Thái Hòa Cung kiếp trước. Điểm khác chính là, kiếp trước nàng đến Thái Hòa Cung, người xui xẻo luôn là nàng, hiện tại, hình như chia đều cho mỗi người.
“Thu Nguyệt, tiểu thư nhà ngươi khổ sở đến không muốn ăn.” Lâm Diệu Diệu cầm một miếng bánh hạt dẻ, đút vào trong miệng, “Buổi tối ăn cái gì? Còn con cua không? Thật ra tôm kia cũng không tồi, lại thêm ít thịt bò thì tốt rồi, ta muốn cái loại tê tê cay cay cơ, cho thêm mấy cây đậu giá, lại xối dầu hoa tiêu, rắc ít hành thái và đậu phộng lên....”
Khóe miệng Thu Nguyệt giật với biên độ mạnh, tiểu thư ơi, đây là bộ dáng không muốn ăn sao? Nô tỳ đã bị người nói đến nỗi con sâu ham ăn trong bụng điên cuồng hoạt động rồi!
Lúc này, Cảnh Vương Phi cũng không biết đầu sỏ gây tội hại mình mặt dính đầy mực nước đã bắt đầu cân nhắc buổi tối ăn gì, nàng dùng khăn khô lau mặt, tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Nha đầu kia, chính là tới để khắc ta!”
Huệ Nhân cúi đầu: “Là nô tỳ sai, thỉnh Vương phi thứ tội!”
Cảnh Vương Phi đè lại huyệt Thái Dương đau râm ran.
Ngoài cửa, có nha hoàn bẩm báo: “Vương phi, hoàng cung gửi thiệp.”
Huệ Nhân nhận thiệp nhìn nhìn, nói: “Vương phi, là nương nương trong cung mở tiệc ngắm hoa.”
“Ba ngày hai hôm mở tiệc, nàng có mệt hay không?” Cảnh Vương Phi lạnh nhạt nhướng mày, “Không đi.”
“Cũng mời Lâm tiểu thư.” Huệ Nhân nói.
Cảnh Vương Phi vò khăn tay một nắm: “Tin tức của nàng nhanh nhạy thật đấy, buổi sáng ta mới đón người vào phủ, buổi chiều nàng đã muốn mời tiến cung ngay. Ngươi đi hỏi Lâm tiểu thư có muốn đi không.”
“Thế nếu là nàng muốn đi……” Huệ Nhân chần chờ.
Cảnh Vương Phi cười đắc ý: “Ta sẽ càng không mang nàng đi!”
“Ta không đi!” Lâm Diệu Diệu trừng lớn con ngươi, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Ta…… Ta không thích ra cửa!” Đặc biệt không muốn ra cửa với Cảnh Vương Phi, ai biết nàng có thể lại trời xui đất khiến mà gây ra cái họa gì không, hôm nay chọc chuyện này đã đủ nhiều rồi, nàng có thể cảm nhận được Cảnh Vương Phi đã bị bức đến trình độ nhất định, chỉ thiếu một chút nữa sẽ thành cọng rơm đè chết lạc đà, thêm một cọng rơm thì Cảnh Vương Phi sẽ thật sự nổi bão.
Huệ Nhân hồi bẩm Cảnh Vương Phi, mí mắt Cảnh Vương Phu giật giật một trận, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: “Thay quần áo, vào cung.”
Huệ Nhân âm thầm thở dài, Vương phi đây là so hăng hái với Lâm tiểu thư mà.
Cảnh Vương Phi thay một váy lụa màu trắng siết eo, áo khoác màu tím nhạt làm bằng sa y trong suốt, chải búi tóc nghiêng mà thiếu nữ và phụ nhân đều dùng đượcc, không có trang sức dư thừa, chỉ cài một trâm ngọc hình bạch ngọc lan được chạm rỗng, búi tóc dùng dây cột tóc màu trắng kết hớp với màu tím để buộc chặt, liếc mắt nhìn lại một cái, giống như thiếu nữ đợi gả, cả người đều xuất hiện một cổ phong tình khác.
Lâm Diệu Diệu nhìn đến ngây ngốc, đây thật là cái vị Thái Hậu suốt ngày làm bạn thanh đăng cổ phật sao? Quá…… Quá vũ mị yêu kiều! Ánh mắt củaThái Hậu luôn giống hồ nước lặng, mà Cảnh Vương Phi lại giống như ánh sàn ngọc bích, tràn ngập vẻ linh động của thiếu nữ——
Non nớt thẹn thùng.
Cảnh Vương Phi ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Lâm Diệu Diệu một cái, nói cho đúng thì là nhìn trang phục của Lâm Diệu Diệu: “Không phải Lâm gia rất có tiền sao? Thế nào lại không mua cho ngươi vài bộ xiêm y tốt?”
Một thân y phục này của nàng kém chỗ nào? Tốn một ngàn lượng bạc đó! Mẫu thân còn cho nàng trang phục đắt đỏ nhất, chính là sợ nàng bị người xem nhẹ.
Cảnh Vương Phi kéo Lâm Diệu Diệu vào nhà, nói với Huệ Nhân: “Cái giá mặt trời mùa xuân, bên tay trái của cái ngăn tủ thứ mười bảy, tầng thứ ba, bộ thứ ba từ phải sang.”
“Vâng.” Huệ Nhân lui ra.
Lâm Diệu Diệu không hiểu ra sao.
Không bao lâu, Huệ Nhân quay về, trong tay nâng một bộ xiêm y lóe ánh sáng vàng: “Lâm tiểu thư, mời đi vào bên này, ta thay quần áo cho ngươi.”
Cho nên…… Vừa rồi Vương phi bô bô nói một đống lớn, chính là vị trí của xiêm y? Cái này mà còn nhớ để ở đâu. Nàng để một đôi giày, ngày hôm sau đều sẽ quên mất.
Lâm Diệu Diệu thay váy dài màu vàng, vừa soi mình trong gương liền sợ ngây người.
Đây thật sự là chính mình sao? Sao lại giống cái tiểu công chúa vậy?
Cảnh Vương Phi nhìn vào gương đồng, tiểu nữ hài trợn tròn đôi mắt to, không biết nghĩ đến cái gì, vành mắt đỏ lên, xẹt qua một tia nước.
Khi Lâm Diệu Diệu lại nhìn về phía Cảnh Vương Phi, trên mặt nàng đã không có gì khác thường. Lâm Diệu Diệu thực thích bộ xiêm y trên người, thích đến mức quyết định từ hôm nay trở đi, nàng sẽ làm một tiểu cô nương thích trưng diện!
“Vương phi, Vương phi, sao người lại xiêm y trẻ con xinh đẹp như này? Là đồ người mặc khi còn nhỏ sao? Bảo quản giống như mới vậy!” Lâm Diệu Diệu vui vẻ xoay vòng, lập tức vứt chuyện mình chêu chọc Cảnh Vương Phi lên chín tầng mây.
Cảnh Vương Phi nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Bớt ồn ào đi! Nếu không, ta sẽ bắt ngươi bồi thường đồ cổ, khiến Lâm gia các ngươi phải táng gia bại sản vì bồi thường!”
“Có thể dùng tiền bồi thường sao?” Trọng điểm của Lâm Diệu Diệu với Cảnh Vương Phi hoàn toàn không giống nhau, “Ta đây an tâm rồi! Buổi tối ta sẽ sai Thu Nguyệt về Lâm gia một chuyến, bảo nương ta đưa tiền tới đây!”
Lần trước nàng nghe mẫu thân cùng các bá nương thì thầm, biết thật ra tài sản Lâm gia còn nhiều hơn quốc khố, chiếu theo giá cả bồi thường một phòng đồ cổ, không thành vấn đề.
Cảnh Vương Phi không cách nào khơi thông với tiểu nữ hài này!
Lâm Diệu Diệu đi trong chốc lát, cầm lấy tay Cảnh Vương Phi.
Cảnh Vương Phi phản xạ có điều kiện mà hất ra: “Làm gì?”
Lâm Diệu Diệu sửng sốt, không xong rồi, cao hứng quá mức nên quên mất người này là Thái Hậu. Nàng rũ mắt, nhỏ giọng mà nói: “Thực xin lỗi…… Ta…… Ta…… Ta đi đường…… Tay không thể để không, sẽ khó chịu…… Không được tự nhiên.” Trước kia đều là ôm Tiểu Bảo, nắm tay mẫu thân, hoặc là nha hoàn tay, hiện tại không mang Tiểu Bảo cùng Thu Nguyệt, theo bản năng liền nắm tay Cảnh Vương Phi.
Cảnh Vương Phi đưa mắt ra hiệu cho Huệ Nhân, Huệ Nhân hiểu ý, chạy về chính viện, ôm lấy Tiểu Bảo đang nhàm chán đến nỗi tự mình giật lông chơi.
Tiểu Bảo nhào vào trong lòng ngực Lâm Diệu Diệu, ôm lấy cổ Lâm Diệu Diệu làm nũng một trận.
Trong tay Lâm Diệu Diệu có đồ vật, quả nhiên không “quấn” Cảnh Vương Phi nữa.
Đi đến nửa đường, một tiếu nữ tử tuổi trẻ dắt tay Nhị công tử Cảnh Lịch đi tới, hiện tại chính là thời gian Đậu Thái phó giảng bài, Cảnh Lịch đi đến lớp.
Nữ tử kia là mẫu thân ruột của hắn, Kiều di nương.
Kiều di nương hành lễ với Vương phi: “Nô tỳ thỉnh an Vương phi, Nhị công tử đã lâu không gặp mẫu phi, trong lòng rất là nhớ mong, nghe nói hôm nay Vương phi vào cung……”
Cảnh Vương Phi nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, mang theo Lâm Diệu Diệu đi thẳng qua trước mặt nàng ta.
Kiều di nương lại cúi thấp người xuống, nói theo bóng dáng rời đi của Cảnh Vương Phi: “Cung tiễn Vương phi.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu bạo quân: Trẫm cư nhiên bị ghẻ lạnh một ngày! Không vui!
Tác giả quân: Cho Diệu Diệu hôn nhẹ một cái nhé?
Tiểu bạo quân: \\(≧▽≦)/