Lại lần nữa “trở lại” hoàng cung, Lâm Diệu Diệu có cảm giác quen thuộc từ lâu, đồng thời cũng có chút không hiểu. Đã nói cả đời phải cách xa nơi thị phi này, vì sao nhanh như vậy đã tiến vào lần nữa? Nhưng mà nếu nhìn kỹ thì hình như hoàng cung đời này vô cùng khác biệt với hoàng cung đời trước, từng ngóc ngách đều lộ ra sự sửa chữa quá xa hoa và tinh xảo, mà nơi nàng từng ở vẫn còn hơi thở phong cách cổ xưa nguyên vẹn vốn có.
Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, Đế Hậu khác nhau mà thôi!
Cảnh Vương phi nhìn Lâm Diệu Diệu mở to đôi mắt sáng ngời có thần nhìn xung quanh, “xuy” một tiếng: “Đồ quê mùa!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cặp mày nhỏ của Lâm Diệu Diệu nhăn lại, nói thầm: “Ta ở Kinh thành, Vương phi cũng ở Kinh thành, ta là đồ quê mùa thì Vương phi là cái gì?”
Cảnh Vương phi nghẹn, không để ý đến nàng nữa.
Vì là Hoàng Hậu mở tiệc nên các cung phi đều mang lòng thành kính đến tham gia. Ngự Hoa Viên mỹ nữ như mây, Lâm Diệu Diệu xem lướt qua từng người, gần như sắp hoa cả mắt. Chả trách mỹ nữ dân gian ít, hóa ra đều bị nạp vào hậu cung, ngay cả tư sắc như mẫu thân nàng, chỉ sợ đều không có danh hào nào trong hậu cung mỹ nữ như mây này.
Vị bên cạnh ngược lại có thể.
Nếu nói những phi tần ở đây đều như trăm hoa khoe sắc nở đầy trên sườn núi thì Cảnh Vương phi một thân áo tím váy trắng thì lại giống như ánh trăng chiếu sáng toàn bộ khe núi.
Thanh âm vui cười vang khắp Ngự Hoa Viên dần dần hướng về sự yên lặng, khóe mắt mọi người tràn đầy kinh diễm dừng trên người Cảnh Vương phi, có hâm mộ, có ghen tị.
Hình như Cảnh Vương phi rất hưởng thụ loại cảm giác tất cả nữ nhân đều hận không thể xé xác nàng rồi lại xé không được, trên khuôn mặt lạnh như băng chậm rãi nở rộ một nụ cười dửng dưng. Sau đó, Lâm Diệu Diệu liền nghe thấy các loại tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xem ra, nhân duyên của vị Vương phi này không tốt lắm nha.
Lúc này Lâm Diệu Diệu còn không biết, kinh ngạc, hâm mộ, ghen ghét trong mắt mọi người có một bộ phận nhỏ là bởi vì nàng.
Thứ nhất, Cảnh Vương phi không thích dự tiệc, thứ hai, có dự tiệc thì nàng cũng không dẫn theo người nào khác ngoài Thế tử, thứ ba, nàng còn mang theo một tiểu cô nương còn xinh đẹp tinh xảo hơn cả công chúa.
Từ trước đến nay, điều các nàng không muốn nhất chính là cùng xuất hiện trong yến hội với Cảnh Vương phi. Có Cảnh Vương phi ở đó, dù các nàng ăn mặc trang điểm tỉ mỉ thế nào thì cũng đều thành bùn nhão, ngay cả tiểu cô nương Cảnh Vương phi tùy tiện dẫn theo cũng có thể đè bẹp công chúa của các nàng.
“Đó là thiên kim nhà ai? Trước kia chưa từng gặp.” Phi tần Giáp hỏi.
“Không biết, có thể là Cố gia?” Phi tần Ất nói.
Phi tần Bính lắc đầu: “Cố gia không có cô nương nhỏ như thế.”
“Chẳng lẽ là Ninh Quốc Hầu phủ?” Phi tần Đinh hỏi.
“Biểu dì của biểu tỷ của biểu cữu của trượng phu chất nữ của cô cô ta là hạ nhân ở Ninh Quốc Hầu phủ nhưng chưa từng nghe nói có tiểu thứ nữ sáu, bảy tuổi.”
“Sao Vương phi lại dẫn một thứ nữ đến tham gia yến hội của Hoàng Hậu? Nàng muốn làm gì?”
Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu bàn tán.
Lâm Diệu Diệu cách xa, nghe không rõ, lại dần dần cảm nhận có nhiều ánh mắt không thể coi là thiện ý quăng tới đầu mình, nàng xoa xoa Tiểu Bảo, nói: “Vương phi....”
Cảnh Vương phi lạnh nhạt nói: “Bớt ồn ào.”
Lâm Diệu Diệu bĩu môi nhỏ.
Cảnh Vương phi liếc xéo nàng một cái, nói: “Bị người nhìn một chút cũng không thiếu miếng thịt nào đâu.”
Đúng là không thiếu miếng thịt nào, nhưng không thoải mái nha. Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt nhìn Cảnh Vương phi, nàng còn cười, còn đặc biệt cười với những người ghen tị muốn chết, thật là độc ác.
Có phi tần bị tức đến ngất xỉu.
Cảnh Vương phi cường càng vui.
Cũng có người bước đến gần.
“Vương phi.” Một quý tần xiêm y và trang sức theo kiểu nữ tử bưng một mâm dưa và trái cây đến, cười khanh khách nói: “Vương phi ngồi xe nửa ngài chắc mệt rồi nhỉ? Ăn ít dưa mật đi.”
Cảnh Vương phi “xuy” một tiếng, cười lạnh: “Ngay cả việc bổn Vương phi ghét ăn dưa nhất cũng chưa hỏi thăm rõ ràng mà cũng muốn đến nịnh bợ bổn Vương phi? Chỉ bằng cái đầu lừa của ngươi, có thể sống đến cuối năm trong hậu cung ăn thịt người thì bổn Vương thi sẽ viết ngược ba chữ Cố Thanh Loan!”
Trương quý tần sợ tới mức run người, mâm trái cây đầy ắp rơi xuống đất.
Các phi tần chung quanh không rõ nguyên do đều nhìn về bên này, cho rằng Cảnh Vương phi lại ỷ thế hiếp người nên oán hận với Cảnh Vương phi lại sâu thêm vài phần. Nhưng dù vậy, các nàng cũng là giận mà không dám nói gì. Cảnh Vương phi sinh ra đã cao quý hơn các nàng, lại gả cho Cảnh Vương nắm giữ trăm vạn binh sĩ, cả đời như đang đi trên đám mây. Những dây leo dưới mặt đất như các nàng có leo cao đến đâu thì cũng chẳng thể vượt qua nàng ta.
Lâm Diệu Diệu thầm thở dài, tính tình của Vương phi thần kỳ lạ, không thích nói chuyện với nàng, nàng cười với ngươi; bắt chuyện với nàng, nàng lại chẳng thèm gần gũi.
Cảnh Vương phi dẫn Lâm Diệu Diệu ngồi xuống ghế của mình, ghế của nàng chỉ dưới Hoàng Hậu, trước mặt Hoàng Hậu không tới, nàng là người gây sự chú ý nhất. Lâm Diệu Diệu chưa từng gặp Hoàng Hậu, nhưng cũng không khó suy đoán, trừ phi Hoàng Hậu là thiên tiên hạ phàm, nếu không sẽ không thể đoạt được sự nổi bật của Cảnh Vương phi.
Lâm Diệu Diệu và Tiểu Bảo ăn chút điểm tâm, Tiểu Bảo ngồi không yên, cứ vặn vẹo liên tục trong lòng Lâm Diệu Diệu, Lâm Diệu Diệu cẩn thận hỏi: “Vương phi, ta có thể mang Tiểu Bảo qua bên kia chơi một lúc không?”
Huệ Nhân há miệng thở dốc.
Cảnh Vương phi nói: “Ừ, đừng ra khỏi Ngự Hoa Viên.”
“Đã biết ạ!” Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo đứng dậy, hành lễ với Cảnh Vương phi, sau đó, chân ngắn nhỏ chạy vào sâu trong chỗ bụi hoa.
Huệ Nhân chần chờ nói: “Vương phi, có muốn nô tỳ đi theo không?”
“Không cần, những người này chỉ cần không phải người mù thì đều thấy nàng là người ta mang đến, ai dám bắt nạt nàng?” Cảnh Vương phi thờ ơ nâng chén trà lên uống một ngụm, ghét bỏ nói: “Chậc chậc chậc, còn là tiệc Hoàng Hậu mở cơ đấy, lá trà thật thấp kém!”
Lâm Diệu Diệu thả Tiểu Bảo xuống, Tiểu Bảo mừng rỡ chạy loăng quăng trên mặt đất, lycs thì chui vào bụi hoa, lúc thì cào nụ hoa, cũng không quen lấy lòng Lâm Diệu Diệu, nhân lúc nàng không để ý, một móng vuốt cào đóa mẫu đơn, nhét vào tay Lâm Diệu Diệu.
Kiếp trước Lâm Diệu Diệu vào cung sau khi Cảnh Hi đăng cơ, nên không biết chút gì về tình huống cung đình trước đó. Xưa nay nàng thấy hoa thì hái ngay, không ai dám nói nửa chữ “không”, nếu thật sự có người bẩm báo với Thái Hậu....
Hình như không ai dám cáo trạng nàng.
Người tố cáo nàng, đều bị tiểu bạo quân xé thật sự thảm.
Đến sau này nàng mới biết, hoa trong Ngự Hoa Viên không thể tùy tiện hái, đặc biệt là mẫu đơn, ngoại trừ Hoàng Hậu, các cung phi khác không thể lộn xộn.
Lâm Diệu Diệu nhìn đóa mẫu đơn trong tay, lại nhìn Tiểu Bạo đang vẫy đuôi cầu khen ngợi, lời trách cứ bỗng không nói ra miệng được: “Được rồi, cảm ơn Tiểu Bảo, đẹp lắm.” Rồi lén lút nhét đóa mẫu đơn vào trong bụi hoa.
Tiểu Bảo được khen ngợi, vui hỏng rồi, móng vuốt nhỏ cào một cái, lại hái một bông!
Lâm Diệu Diệu khóc không ra nước mắt, đang nghĩ nhanh chóng xử lý bông hoa này, miễn cho bị người phát hiện thì bên kia xuất hiện một tiểu cô nương lớn ngang Lâm Diệu Diệu, quần áo đẹp đẽ quý giá.
“Người tới là ai? Dám giở trò lưu manh trong Ngự Hoa Viên?” Giọng nói trẻ con của tiểu cô nương vang lên.
Lâm Diệu Diệu quay đầu nhìn về phía có tiếng nói, cung nữ phía sau nàng kia nhăn mày: “Lớn mật! Thấy Cửu công chúa còn không hành lễ?”
Cửu công chúa nhìn chiếc váy vô cùng xinh đẹp của Lâm Diệu Diệu, tưởng là công chúa của cung nào đó, nghi ngờ hỏi: “Ngươi ở cung nào? Sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?”
Lâm Diệu Diệu: “Dân nữ không phải người trong cung.”
“Vậy ngươi còn dám hái hoa mẫu đơn của Hoàng Hậu?” Cửu công chúa quát lớn, ánh mắt dừng trên người Tiểu Bảo: “Tặng nó cho ta, ta sẽ không tố giác ngươi!”
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo vào lòng: “Vậy công chúa vẫn nên tố giác dân nữ đi, dân nữ.....dân nữ cùng tiến cung với Cảnh Vương phi, công chúa tố giác dân nữ không quan trọng, đắc tội với Cảnh Vương phi.....công chúa, công chúa ăn chịu không nổi đâu!”
Cửu công chúa tuổi nhỏ, không biết Cảnh Vương phi lợi hại như nào, nhưng ngược lại cung nữ đi theo biến sắc, nói với Cửu công chúa: “Thôi, một con chồn tuyết thôi mà, nếu công chúa thích thì bảo Trân phi nương nương tìm cho ngài là được!”
“Không được! Ta chỉ thích con của nàng ta!” Cửu công chúa chỉ vào Tiểu Bảo trong lòng Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu không muốn dây dưa với một vị công chúa điêu ngoa, nhấc chân rời đi, lại ị Cửu công chúa kéo lấy cổ áo.
“Ngươi, đưa nó cho ta!” Cửu công chúa ra lệnh.
“Không cho.” Nàng là mẫu thân của Tiểu Bảo, nói cái gì cũng sẽ không vứt bỏ Tiểu Bảo.
Cửu công chúa vươn tay muốn cướp, móng vuốt của Tiểu Bảo liền cào lên tay Cửu công chúa, Cửu công chúa bị dọa, oa oa khóc lên.
Cung nữ lo lắng, mình tới cùng Cửu công chúa, Cửu công chúa lại xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt của mình, làm sao mình có thể thoát thân sạch sẽ đây? Ngay lập tức bất chấp cái gì mà Cảnh Vương phi, đưa tay đẩy Lâm Diệu Diệu.
Đáy mắt Tiểu Bạo bỗng lóe lên tia sáng lạnh, đột ngột đánh về phía nàng ta, khiến nàng ta ngã nhào trên mặt đất. Toàn bộ thú tính của nó đều kích phát ra rồi, bắt nạt bảo bảo thì được, nhưng bắt nạt mẫu thân của bảo bảo thì không được!
Khi Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo quay lại yến tiệc thì chuyện đã nháo lớn. Thân phận của Lâm Diệu Diệu cũng bị phơi bày, tiểu cô nương xinh đẹp hơn cả công chúa này thế mà lại chỉ là thương nữ đê tiện, sao Cảnh Vương phi lại thân quen với loại người này? Mặt khác, thương nữ này còn dung túng sủng vật cắn công chúa, kế tiếp sợ là có trò hay để xem rồi.
Cảnh Vương phi nhìn Lâm Diệu Diệu đang gục đầu xuống, day day huyệt thái dương căng đau: “Thật là một khắc không trông chừng ngươi thì ngươi lập tức gây chuyện! Biết nàng là ai không?’
Lâm Diệu Diệu thấp đầu nói: “Cửu công chúa.”
Huệ Nhân nói: “Cửu công chúa là nữ nhi của Thục phi đã qua đời, ca ca nàng là Nhị Hoàng tử được Hoàng Thượng xem trọng, hiện tại được ghi dưới danh nghĩa của Trân phi. Trân phi là muội muội của Thục phi, dưới gối không có con nên đối xử với hai huynh muội như con mình. Còn có, Trân phi là tiểu nữ nhi của Đậu thái phó, rất được sủng ái.”
Địa vị của đối phương lớn ghê, khó trách danh hào của Cảnh Vương phi cũng không chấn được chủ tớ kia. Lâm Diệu Diệu đang thương ôm lấy đầu nhỏ: “Vương phi, người đừng để các nàng chém đầu ta được không? Ta biết sai rồi, ta không bao giờ gây chuyện nữa....”
Các phi tần ở Ngự Hoa Viên đều chờ xem chuyện cười của Cảnh Vương phi. Quả nhiên không lâu sau, Trân phi nổi giận đùng đùng đi tới, yêu cầu Cảnh Vương phi giao Lâm Diệu Diệu và Tiểu Bảo ra.
Cảnh Vương phi ngồi trên ghế, mí mắt cũng chưa nâng: “Ngươi bảo ta giao ta liền giao, coi bổn Vương phi là cái gì?”
“Ta biết việc này không liên quan đến Vương phi nên sẽ không trách tội Vương phi....”
Không đợi Trân phi nói xong, Cảnh Vương phi đã ngắt lời nàng ta: “Giao ra thì ngươi muốn làm gì?”
Trân phi lạnh lùng nói: “Súc sinh này cắn Cửu công chúa bị thương, không giết nó thì khó tiêu mối hận trong lòng bổn cung! Còn nha đầu này, cần phải kéo xuống cho ăn trượng!”
Trân phi này thật quá đáng! Không chỉ muốn giết Tiểu Bảo mà còn muốn đánh nàng. Nàng nhỏ như vậy, một trượng đánh xuống còn không bỏ mạng sao? Lâm Diệu Diệu ôm chặt Tiểu Bảo, rụt rụt về sau Cảnh Vương phi. Kiếp trước nàng sợ Thái Hậu nhất, thế mà hiện tại lại muốn cọ cọ lên người Thái Hậu.
“Không được cọ!” Cảnh Vương phi quay đầu quát khẽ.
Lâm Diệu Diệu bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, thoáng lui về phía sau một bước nhỏ, lại nhích lên một bước nho nhỏ.
Trân phi nghĩ rằng Cảnh Vương phi ngầm đồng ý, nhanh chóng tiến lên bắt Lâm Diệu Diệu, ai dè Cảnh Vương phi lại đột ngột bưng một ly trà, hắt lên giày của Trân phi.
Trân phi giật mình nhảy dựng lên: “Cảnh Vương phi!”
Cảnh Vương phi nhướng mày: “Ôi, lỡ làm phỏng chân Trân phi rồi, có muốn để bổn Vương phi ăn gậy cho hả giận không?”
“Ngươi....”
“Ta cái gì mà ta?” Cảnh Vương phi ngưng cười, “Có rảnh chạy đến đây dạy dỗ người khác, không bằng trước quản nữ nhi của mình cho tốt vào, đừng có giống đồ quê mùa chưa hiểu việc đời, thấy đồ tốt là muốn!”
“Ngươi....Ngươi đả thương người khác mà còn có lý?” Trân phi tức giận đến hô hấp rối loạn, thân mình mềm nhũn, ngã lên người cung nữ phía sau.
“Ta có lý đấy thì sao nào?”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi......ngươi dựa vào cái gì?” Trân phi tức giận nói chuyện cũng lắp bắp.
Cảnh Vương phi tùy ý cười, gằn từng chữ mà nói: “Chỉ bằng ta là Cảnh Vương phi, chỉ bằng ta là Cố Thanh Loan.”
___________
Tác giả có lời muốn nói: Thái Hậu lạnh lùng khí phách quá~~