Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Lâm Diệu Diệu lại mơ thấy mình ôm cái lò sưởi lớn, nóng đến mức nàng hận không thể tỉnh lại từ trong mộng, nhưng mà rất nhanh, lò sưởi kia biến thành Tứ thúc, nàng dù nóng cũng không nỡ đẩy ra.
 
Giấc mơ đêm nay, cực kỳ chân thật, mãi cho đến khi mở mắt ra, hình như trên người còn lưu lại chút ấm áp đó, Lâm Diệu Diệu sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng véo một cái!
 
Lâm Diệu Diệu ơi là Lâm Diệu Diệu, ngươi ở cùng tiểu bạo quân nhiều quá rồi nên trở nên biến thái giống hắn có phải không? Tứ thúc là thúc thúc ruột của ngươi đó, sao ngươi có thể ôm hắn ngủ cả đêm?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đây là mộng xuân! Mộng xuân!
 
Nhất định nàng đã bị tiểu bạo quân lây bệnh rồi, nàng cũng là tiểu biến thái!
 
Không đúng, chắc do ngày hôm qua xem nhiều Xuân cung đồ nên mới mơ thấy nam nhân, mà nam nhân kia vừa khéo lớn lên có gương mặt giống Tứ thúc thôi, chưa chắc đã là Tứ thúc (chết cũng không thừa nhận mình là tiểu biến thái.)
 
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Diệu Diệu thoải mái hơn nhiều, sau đó lại âm thầm nghi ngờ, Cảnh Vương phi cất giữ sách gì chẳng được, sao lại cất giữ Xuân cung đồ?
 
Không biết nghĩ đến cái gì mà tròng mắt Lâm Diệu Diệu trừng lớn, không phải để dành lúc Vương phi ngâm mình tắm thì xem chứ? Cho nên mới hoảng loạn không cho nàng nhặt?
 
........
 
Từ sau khi Duệ ma ma bị thương đầu gối, Huệ Nhân càng bận hơn trước, trời còn chưa sáng đã đến các viện kiểm tra một phen, lại báo chuyện hôm qua Vương phi ăn uống không tốt với đầu bếp nữ, sai nàng ta nấu ăn cẩn thận một chút. Đầu bếp nữ buồn bực, hôm qua lúc nàng thu dọn thùng rác chỉ phát hiện gà rút xương chiên giòn chỉ còn cái xiên que, nàng cho rằng tất cả đều là Vương phi ăn, đang muốn hỏi Vương phi ăn có no quá không thì Huệ Nhân lại nói Vương phi ăn uống không tốt. Chẳng lẽ những xiên gà rút xương chiên giòn đó không phải Vương phi ăn, là bị chuột gặm?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hắt xì!” Cảnh Vương phi vừa mới mở mắt đã hắt xì một cái, “Ai đang mắng bổn Vương phi?”
 
Huệ Nhân nâng xiêm y bước vào: “Vương phi, nô tỳ giúp ngài thay quần áo.” Nói xong, nhìn nhìn Cảnh Vương phi, “Vương phi, ngài làm sao vậy? Sao vành mắt lại thâm thế?”
 
Ở trong phòng đi lại đến hơn nửa đêm để tiêu thực, có thể không thâm sao? Cảnh Vương phi đỡ lấy cái cổ đau âm ỉ: “Đau cả một đêm, ai ngủ ngon được?” Quả thật là đau, hít hai ngụm khí lạnh, lại nói: “Tối qua nha đầu kia ngủ rất ngon?”
 
Huệ Nhân nào dám nói ngon? Gượng cười nói: “Nào có. Gây ra nhiều họa như vậy, cứ chốc lại tỉnh đấy! Nửa đêm hôm qua nô tỳ đi nhà xí, đi qua cửa phòng của nàng, hình như còn nghe thấy tiếng khóc.”
 
Trên mặt Cảnh Vương phi xẹt qua một tia vui mừng: “Này cũng tạm được! Hại bổn Vương phi thảm như này mà còn muốn kê cao gối ngủ? Nằm mơ!”
 
“Đúng vậy.” Huệ Nhân phụ họa, nói với Vương phi: “Thay quần áo đi Vương phi.”
 
............
 
Sau khi Cảnh Vương phi khỏi hẳn, ngày tháng như nước sôi lửa bỏng của Lâm Diệu Diệu bắt đầu rồi, đúng như lời Cảnh Vương phi nói: buổi sáng đọc sách, buổi chiều luyện chữ, buổi tối học tập quy củ lễ nghi hoặc nữ hồng.
 
Mỗi nhà hoàn ở chính viện đều biết chữ, Huệ Nhân càng là học đủ loại thi thư, lúc trước có thể gnooif trên vị trí nữ quan là Vương phi chọn ra từ hơn một ngàn nữ danh sĩ trúng tuyển, để nàng làm nữ phu tử cho Lâm Diệu Diệu thì dư dả.
 
Thư pháp do Cảnh Vương phi tự mình giảng bài, quy củ lễ nghi vẫn do Huệ Nhân đảm đương, nữ hồng là tú nương được mời từ tú lâu, nghe nói từng làm ở Thượng Cung Cục nhiều năm, khi tròn hai mươi lăm tuổi được thả ra cung thì dựa vào tay nghề mở tú lâu. Chiếc váy dài màu vàng kim ngày ấy Lâm Diệu Diệu mặc vào cung xuất xứ từ tay nàng ấy.
 
Lâm Diệu Diệu vẫn luôn cho rằng đó là váy Vương phi mặc lúc nhỏ, thì ra không phải, bởi vì tuổi của tú nương gần với Vương phi, nàng hai mươi lăm tuổi ra cung, khi đó Vương phi cũng hơn hai mươi, không thể mặc váy nhỏ như này được. Nhưng nếu không phải Vương phi, thì là ai? Trong lòng Lâm Diệu Diệu lại bắt đầu ảo tưởng cảnh tiểu bạo quân mặc váy, ha ha ha ha ha cười điên mất!
 
Lâm Diệu Diệu rất thích giờ họcc của tú nương.
 
“Vân Nương, thêu như này sao?” Lâm Diệu Diệu đưa cho tú nương xem thành quả cả đêm qua của mình.
 
Tú nương cũng rất thích tiểu cô nương không kênh kiệu như này, nghiêm túc kiểm tra, nói: “Không tồi, nhìn khá giống hình dáng ban đầu của quả đào đấy.”
 
Quả đào? Nàng thêu hoa mà!
 
Lâm Diệu Diệu sợ nhất là giờ học của Huệ Nhân, bởi vì nàng vừa đọc sách là lại ngủ gà ngủ gật, Huệ Nhân đánh một thước lên bàn, có thể dọa nàng chết khiếp!
 
Luyện chữ nàng thích nè, hơn nữa Cảnh Vương phi không dùng thước, nhưng mà miệng rất độc, cứ bắt bẻ tới bắt bẻ đi, nhưng kiếp trước bị Thái Hậu dạy dỗ chỉ bảo đã quen nên Lâm Diệu Diệu không khó tiếp thu.
 
Dần dà, chính viện lặng như nước bắt đầu có thanh âm, tiếng đọc sách, tiếng cười đùa, ầm ĩ suốt ngày không ngừng.
 
Ngày này sau giờ Ngọ, Cảnh Vương phi ngồi trong phòng đọc sách, không biết phòng bên kia xảy ra chuyện gì mà Lâm Diệu Diệu cười ha ha ha ha đến ngã từ trên ghế xuống đất, sau đó, người trong phòng đều cười.
 
Cảnh Vương phi khinh thường “xuy” một tiếng: “Ồn ào.”
 
.........
 
Huệ Nhân nói với Lâm Diệu Diệu, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện báo, không cần khách khí, Lâm Diệu Diệu liền thật sự không hề khách khí. Mỗi ngày đều thay đổi danh sách đồ ăn, có lúc bảo đầu bếp nữ xào một đĩa ớt xanh với trứng bắc thảo, Cảnh Vương phi cũng ăn, phá lệ thêm một chén cơm. Sau đó, mặc kệ Lâm Diệu Diệu muốn ăn cái gì, đầu bếp nữ cũng sẽ chuẩn bị thêm một phần đưa đến phòng Vương phi, còn làm phân lượng cực kỳ lớn, gắp mười mấy đũa cũng sẽ không nhìn ra dấu vết ít đi.
 
Nửa tháng sau, Cảnh Vương phi mặc váy không vừa.
 
Mười sáu tháng Tư, sinh nhật của Lâm Diệu Diệu, Diêu thị phái người đón nàng về.
 
Ban đầu, Diêu thị còn hơi lo lắng nữ nhi ở Vương phủ sẽ không quen, nhưng nữ nhi vừa ra, một vòng thịt trên khuôn mặt nhỏ đã triệt tiêu lo lắng của Diêu thị.
 
Diêu thị dập đầu tạ ơn Vương phi, không biết có phải ảo giác của mình không, hình như Vương phi cũng béo.
 
Hai nương con ra Vương phủ, đang muốn lên xe ngựa thì Huệ Nhân đuổi tới: “Lâm phu nhân, Lâm tiểu thư, xin dừng bước!”
 
Hai người dừng chân, nhìn nàng.
 
Nàng lấy một bình sứ nhỏ tinh xảo trong túi tiền ra, đưa cho Lâm Diệu Diệu, nói: “Lâm tiểu thư, Vương phi bảo ta đưa cho ngươi.”
 
Lâm Diệu Diệu mở ra liền thấy là son môi, màu đỏ tươi trơn bóng, giống hệt màu son hôm ấy Cảnh Vương phi dùng khi vào cung, nhưng có thể nhìn ra đây là hộp mới.
 
Ngày thương Diêu thị cũng mua son phấn, liếc mắt một cái lập tức nhìn ra đây không phải son bán trên thị trường, nhưng màu sắc cực phẩm, mùi hương thuần túy, hẳn do người thạo nghề chế ra. Một hộp nho nho này sợ giá cả lên tới cả lượng vàng, giá cả chỉ là thứ yếu, mấu chốt là không mua được.
 
“Quấy rầy Vương phi nhiều ngày ta đã băn khoăn lắm rồi, không dám nhận đồ Vương phi ban thưởng đâu.” Diêu thị muốn đưa trả cho Huệ Nhân.
 
Huệ Nhân kiên trì nhét vào tay Diêu thị: “Nhận lấy đi, bên Vương phi còn rất nhiều.”
 
Lại chối từ nữa thì người ta lại bảo mình kiêu, Diêu thị cảm tạ liên tục, Lâm Diệu Diệu cũng nói cảm tạ.
 
Lâm Diệu Diệu cầm son môi mình tha thiết ước mơ, yêu thích không buông tay, ngay cả Tiểu Bảo cũng bỏ bê.
 
Diêu thị liền hỏi: “Sao Vương phi lại đưa cho con cái này?” Trẻ con thường không tô son môi, đặc biệt là không tô son có màu rực rỡ.
 
Lâm Diệu Diệu cũng cảm thấy kỳ quái, ngày đó hai mắt nàng chỉ nhìn chằm chằm vào môi Cảnh Vương phi, chẳng lẽ Cảnh Vương phi nghĩ là mình muốn loại son này? Không phải Cảnh Vương phi không vui sao? Còn nói nhìn nữa thì móc mắt nàng.
 
“Thật là một nữ nhân kỳ quái.”
 
Mặc kệ như thế nào, có được son môi mình thích, cả trái tim Lâm Diệu Diệu đều nhảy nhót không ngừng. Kể mẫu thân nghe những chuyện xảy ra ở Vương phủ, chủ yếu là đồ ăn ở Vương phủ món nào cũng ngon. Lúc sau, Diêu thị cũng nói qua tình hình Lâm gia gần đây cho nữ nhi.
 
Thì ra, khoảng thời gian Lâm Diệu Diệu không ở Lâm phủ, đã xảy ra không ít chuyện lớn.
 
Đứng mũi chịu sào chính là Thôi thị. Nàng sinh một nhi tử béo mập, nặng sáu cân hai lạng, vốn đây là chuyện tốt, Lâm Nham và lão phu nhân đều vui hỏng rồi. Lâm phủ có bốn cô nương, thiếu gia thì chỉ có mình Lâm Hoán Chi, Thôi thị một lần sinh được nhi tử, lão phu nhân lập tức tặng Thôi thị một thôn trang có suối nước nóng, chính là nơi đoàn người Lâm Diệu Diệu từng đến.
 
Hôm tắm ba ngày, Lâm Nham cao hứng, bị Đại ca mạnh mẽ rót nửa cân rượu lão Bạch làm, sau đó uốn sau thì nói thật, nói mình thật là có phúc, lập tức được một nhi một nữ, long phượng trình tường, đây chắc là điềm báo, ngày sau có vận may lớn.
 
Lời này vừa khéo bị nha hoàn Quế Hương bên người Thôi thị nghe thấy, Quế Hương là nha hoàn Thôi thị mang đến từ nhà mẹ đẻ, không nghe Lâm Nham nói, chỉ hướng về Thôi thị. Nàng ta nhanh chóng thuật lại lời nói của Nhị bá cho Thôi thị nghe.
 
Thôi thị tức giận đi đối chất với Lâm Nham, hỏi một nhi một nữ là có ý gì. Lâm Nham muốn hàm hồ cho qua, nhưng Thôi thị lấy cái chết để bức ép, Lâm Nham chỉ phải căng da đầu nói ra chuyện tiểu thiếp.
 
Biết trượng phu không chỉ dưỡng thiếp thất bên ngoài, mà ả thiếp thất kia còn sinh hạ hài tử, Thôi thị tức banh phổi, ở cữ cũng không ngồi, ôm nhi tử về nhà mẹ đẻ.
 
Lâm Nham đuổi theo đến cổng, Thôi thị không chịu gặp hắn. Lâm Nham lại tìm Quách thị và Diêu thị, nhờ hai người làm người hòa giải giúp bọn họ.
 
Tới bên kia, Thôi thị đỏ mắt hỏi hai người: “Ta hỏi hai người một câu, chuyện Nhị gia với tiểu thiếp kia rốt cuộc các ngươi có biết hay không?”
 
Diêu thị không hé răng, Quách thị cũng không mở miệng.
 
Thôi thị xù lông: “Thì ra các ngươi đều biết! Có phải cả lão phu nhân cũng biết không? Cả nhà đều biết, chỉ có mình ta chẳng hay biết gì! Thôi Uyển ta là cái gì đây?”
 
“Nhị tẩu, ngươi trước đừng kích động, lúc ấy ngươi có amng, chúng ta không dám nói cho ngươi, sợ ngươi động thai khi....” Diêu thị giải thích.
 
Thôi thị căn bàn không nghe lọt: “Ngày thường ta đối xử với các ngươi như thế nào? Sao các ngươi có thể che lại lương tâm mà giấu ta? Đại tẩu, lúc ngươi với trượng phu và Lâm Trắc phi dây dưa không rõ, là ai thay ngươi nghĩ chủ ý? Là ai giúp ngươi thầm ngáng chân? Không phải ta thì Đại ca đã sớm nối lại tình xưa với Lâm Trắc phi rồi! Ta vì ngươi, ngay cả kẻ tiểu nhân cũng làm! Thế mà ngươi lại giấu ta?”
 
Quách thị bị mắng đỏ hốc mắt.
 
Lúc say, đến lượt Diêu thị.
 
“Còn có ngươi, Diêu Tâm Lam, ngươi gả sau bọn ta, nhưng chuyện gì ngươ cũng xếp trước ta, ta có nói cái gì không? Trước nay đồ tốt nhất đều đưa đến Tam phòng, ta có lải nhải một câu không? Ta có dùng thân phận tẩu tử để chèn ép ngươi bao giờ chưa? Thời điểm Tam đệ bị cái đứa con chồng trước quấn lên, là ai mắng nàng bỏ chạy? Ta vì các ngươi mà toàn làm kẻ ti bỉ, các ngươi......các ngươi.....Các ngươi không làm ta thất vọng!”
 
Diêu thị thở dài: “Nhị bá nương của con đang nổi nóng, ai khuyên cũng không được, Nhị bá con cũng ăn gia pháp của lão phu nhân, còn đôi mẫu tử kia không biết kế tiếp sẽ thế nào.”
 
Lâm Diệu Diệu cẩn thận hồi tưởng lại, đúng là kiếp trước Nhị bá có mang về một nữ nhi từ bên ngoài, nhưng không phải năm nay, là năm năm sau. Một năm này ở kiếp trước, Lâm gia đang đắm chìm trong nỗi bi ai mẫu thân mất, không ai dám nháo chuyện này trong nhà.
 
Diêu thị cưng chiều nhéo nhéo bàn tay nhỏ của nữ nhi: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn, sinh nhật lần này chắc sẽ làm đơn giản hơn một chút, chờ sang năm cha con về sẽ tổ chức bù cho con một cái tốt hơn.”
 
Lâm Diệu Diệu dựa vào lòng mẫu thân: “Nương, sinh nhật có thể trải qua cùng người, chính là điều tốt nhất với con.”
 
Diêu thị bị lời nói của nữ nhi làm ấm lòng: “Đứa nhỏ ngốc.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui