Mỗi năm sinh nhật, Lâm Diệu Diệu đều sẽ đến chùa miếu một chuyến, năm nay cũng không ngoại lệ, sau khi quay về Lâm gia, thỉnh an lão phu nhân xong thì hai nương con lập tức bước lên xe ngựa đi đến chùa miếu.
“À, tửu trang bắt đầu ủ rượu, năm trước lúc chúng ta đến chùa miếu thì bên kia vẫn còn là một khối đất hoang.” Diêu thị từ cửa sổ xe nhìn về phía con đường nơi có trang viên tản ra mùi rượu, nói.
Lâm Diệu Diệu thuận thế nhìn theo, cố gắng nhớ đến chuyện mẫu thân nói, nhưng không có chút ấn tượng nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương, vì sao mỗi năm chúng ta đều phải đi chùa miếu?” Vấn đề này, nàng khẳng định kiếp trước mình chưa từng hỏi, khi đó còn nhỏ, vẫn còn mơ màng ngây thơ, ước gì cả ngày đều được ra ngoài vui chơi, nào quan tâm đến chùa miếu để làm gì?
Diêu thị nói: “Con sinh ra không lâu thì bị bệnh năng một trận, cả người lạnh lẽo, ủ thế nào cũng không ấm, đút sữa cũng không uống vào. Nhóm đại phu chưa từng gặp qua loại bệnh kỳ lạ này, thử kê đơn thuốc nhưng không có tác dụng. Nhưng khi mời hòa thượng đến niệm kinh cả đêm cho con thì con lập tức khỏi hẳn. Mệnh của con, là vị đại sư kia cứu, hắn có ân tái tạo với con, cho nên hàng năm cứ đến ngày sinh nhật của con thì nương đều dẫn con đến bái kiến hắn. Lần trước con hôn mê sau núi, nương cũng đi tìm hắn xin một quẻ bói, đúng là con nhanh chóng tỉnh.”
“Thì ra là vậy.” Lâm Diệu Diệu gật đầu.
“Ừ!” Diêu thị dịu dàng cười.
Lâm Diệu Diệu hoảng hốt nhớ đến một sự kiện, kiếp trước năm nàng mười bốn tuổi, hình như nàng từng bị bệnh nặng, hôn mê suốt một năm, nghe nói cũng nhờ vị hòa thượng này chữa khỏi. Nàng tìm người hỏi thăm xem là hòa thượng nơ nào, muốn tới cửa cảm tạ, nhưng còn chưa tìm thấy người thì đã phải rời khỏi kinh thành với biểu ca. Chờ mười năm sau hồi kinh, nàng đã không còn tự do nữa, càng không tìm thấu người. Không biết vị hòa thương kia có phải hòa thượng mẫu thân nói không.
Xe ngựa dừng ở chân núi, Diêu thị và Lâm Diệu Diệu bước lên bậc thang.
Tòa chùa miếu này gọi là chùa Bạch Vân, nghe nói đã trải qua năm triều đại, có lịch sử hơn ngàn năm, là ngôi chùa cổ ngàn năm nổi tiếng nhất triều Đại Chu. Mỗi ngày đều có rất nhiều khách hành hương nghe danh mà đến, trong đó không ít người hoàng thất và tông thân quý tộc, mà đại sư mẫu thân nhắc tới chính là phương trượng chủ trì trong chùa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chùa miếu người chen người, mấy lần Lâm Diệu Diệu suýt đi lạc, Diêu thị dứt khoát ôm Lâm Diệu Diệu vào lòng, chùa miếu là nơi linh thiếng nên không muốn gây ra mầm tai họa gì, vì thế không mang Tiểu Bảo tới.
“Đi Vương phủ lại tăng thêm thịt, nương sắp ôm không nổi rồi.” Diêu thị thở hồng hộc nói.
Khó khăn đi qua đám người đông như nước chảy, bước vào một căn thiện phòng yên tĩnh, Diêu thị thả nữ nhi xuống.
Có tiểu sa di nhận ra Diêu thị, cười đến chào hỏi: “Diêu thí chủ.” Ánh mắt dừng trên người tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp như tiểu nữ đồng, “Vị này chính là.....Lâm tiểu thư? Đã lớn như này rồi sao?”
Thì ra tiểu sa di này cũng nhận ra nàng nha! Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, hành lễ: “Đại sư khỏe.”
Tiểu sa di đáp lễ: “A di đà Phật, Lâm tiểu thư gọi ta là Trí Phàm là được.”
Miệng Lâm Diệu Diệu trước nay cực kỳ ngọt, gọi một tiếng Trí Phàm đại sư, làm cho tiểu sa di đỏ mặt.
Tiểu sa di dẫn mẫu tử hai người vào thiện phòng, trong thiện phòng có một lão hòa thượng mặc cà sa màu đỏ, râu lẫn lông mày tất cả đều trắng, thân hình gầy gầy, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mặt trời chiếu lên người ông khiến ông trông như khoác lên người một tầng Phật quang nhàn nhạt.
Diêu thị cung kính hành lễ: “Tuệ Không đại sư.”
Tuệ Không khẽ gật đầu, khóe môi nở nụ cười hiền từ, trong khoảnh khắc đó, nét nghiêm khắc giữa chân mày ông như được hòa tan: “Diêu thí chủ.”
Diêu thị kéo Lâm Diệu Diệu đến trước mình, dịu dàng nói: “Mau bái kiến Tuệ Không đại sư đi.”
Lâm Diệu Diệu trợn tròn mắt, ngoan ngoãn hành lễ.
Tuệ Không đại sư nhìn dáng vẻ ngơ ngác không hiểu gì của Lâm Diệu Diệu, hiền từ hỏi:” Tiểu thí chủ không nhận ra lão nạp?”
Đúng thật.....không nhớ rõ. Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn mẫu thân mình, Diêu thị thấp giọng nói vội: “Hàng năm con đều gặp Tuệ Không đại sư đấy, ngẫm lại đi.”
Không nghĩ ra.
Diêu thị nghi hoặc kêu lên: “Năm trước, năm kia đều nhận ra mà.”
Lâm Diệu Diệu lắc đầu, lần này nàng không có chút kí ức về người kia, dù cho nghĩ thế nào thì trong đầu cũng không có bất cứ ấn tượng nào.
Diêu thị có chút xấu hổ.
Tuệ Không đại sư sảng khoái cười: “Không sao, tiểu hài tử có bệnh hay quên mà.”
“Quên ai cũng không nên quên Tuệ Không đại sư.” Diêu thị dí dí cái trán nữ nhi.
Lâm Diệu Diệu thầm nghĩ, năm trước năm kia trong mắt ngài, với con chính là hơn hai mươi năm, con không nhớ rõ là chuyện bình thường nha. Chẳng lẽ mẫu thân ngài nhớ rõ năm bốn tuổi mình từng gặp ai sao?
Tuệ Không nhìn Lâm Diệu Diệu cười, đáy mắt có thâm ý, làm người không nắm bắt được.
Lâm Diệu Diệu bị nhìn đến ngượng ngùng, cúi đầu nghịch tua rua bên hông.
Diêu thị hàn huyên chút Phật pháp với Tuệ Không đại sư, không biết vì sao đề tài lại chuyển đến Lâm Diệu Diệu, Diêu thị nói: “Ta chỉ có một hài tử này, ngày thường ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt.....đều bị ta chiều hư, mắt thấy lại thêm một tuổi mà vẫn còn nhiều chuyện đời không hiểu, không biết sau này trưởng thành sẽ như thế nào.”
Bàn tay đang nghịch tua rua của Lâm Diệu Diệu khẽ khựng.
Ánh mắt của Tuệ Không đại sư dừng trên bàn tay múp thịt đang tạm dừng của nàng, hiền từ cười, nói ra bốn chữ ----“Quý không thể nói.”
Khi ra khỏi thiện phòng thì đã gần hoàng hôn, có lẽ câu cuối cùng của Tuệ Không đại sư đã kích thích Diêu thị nên tâm trạng Diêu thị rất tốt, cũng không vội vàng xuống núi mà nhờ Trí Phàm thu xếp cho mình một gian dành cho khách hành hương nghỉ ngơi ở thiện phòng.
Chùa Bạch Vân có không ít thiện phòng, nhưng khách quen và người lâu lâu mới tới thì nơi ở cũng khác biệt. Diêu thị là khách hành hương quen mặt nhất của chùa, cho nên phòng nghỉ ngơi được an bài cho nàng tất nhiên phải chọn lựa tỉ mỉ.
Đây là một nơi u tĩnh, nếu không có tiểu sa di dẫn đường thì Diêu thị tuyệt đối không thêt tưởng tượng chùa Bạch Vân còn có địa phương như này, phòng không lớn, nhưng hơn ở chỗ sạch sẽ thanh tĩnh, toàn bộ sân hình như chỉ có hai khách hành hương là mẫu tử các nàng. Diêu thị cảm tạ Trí Phàm, Trí Phàm chối từ, lại đi đến phòng bếp sai người chuẩn bị cơm chay.
Lâm Diệu Diệu vừa nghe đến cơm chay thì đầu lập tức đau. Nàng chính là người rau xanh chỉ ăn có ba đũa!
Diêu thị nhéo nhéo khuôn mặt thối của nữ nhi: “Đồ chay của chùa Bạch Vân rất có tiếng.”
Nổi danh đến đâu thì cũng không phải thịt, Lâm Diệu Diệu bĩu môi nhỏ, đột nhiên có chút nhớ nhung gà rút xương chiên giòn ở Vương phủ.
Diêu thị bị nữ nhi làm cho dở khóc dở cười: “Được rồi, nương dẫn con đi đằng trước dạo nhé, cúi lạy Bồ Tát.”
Lâm Diệu Diệu không muốn lạy, nàng là một người sống tạm bợ, ai biết có phải ông trời ngủ gật nên mới để cô hồn dã quỷ là nàng trọng sinh vào lúc mình là trẻ con năm tuổi không, ngộ nhỡ Phật Tổ phát hiện, muốn thủ tiêu nàng thì sao?
“Ở......đi dạo trong sân được không? Bên kia nhiều người, con sợ lạc.” Lâm Diệu Diệu nhỏ giọng nói.
Diêu thị cười: “Yên tâm, nương sẽ nắm tay con.”
Lâm Diệu Diệu căng da đầu đi theo.
Sắc trời dần tối, khách hành hương trong miếu thật ra đã không còn nhiều như lúc đến, chỉ là vẫn không ít. Diêu thị dẫn Lâm Diệu Diệu đi đến một hồ ước nguyện, lấy hai đồng tiền từ trong lòng cho Lâm Diệu Diệu.
“Làm gì ạ?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
Diêu thị nói: “Ném vào đi.”
Khóe miệng Lâm Diệu Diệu giật giật, một đồng tiền có thể mua được một bánh bao thịt loại nhỏ đấy, cứ vậy mà ném? Nhưng mà thấy người chugn quanh cũng ném vào trong, Lâm Diệu Diệu nhướng mày, cũng ném một đồng, một đồng khác thì cất vào trong túi.
Đột nhiên, một tiểu cô nương mặc váy sam vàng nhạt nhảy nhót tung tăng chen đến đây: “Ma ma ma ma, tiền đồng!”
Một ma ma trên dưới năm mươi tuổi đưa cho nàng một xâu tiền đồng, nàng cởi nút, rào rào một lần ném toàn bộ vào hồ.
Lâm Diệu Diệu không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua tiểu thổ hào* mới tới này. Ổ? Đây không phải bộ váy ngày đó nàng mặc vào cung sao? Sao lại xuất hiện trên người tiểu cô nương này?
(*) thổ hào: kẻ có tiền, nghĩa khác là cường hào, ác bá.
Hình như tiểu cô nương kia nhận ra có người đánh giá mình, nhanh chóng xoay đầu lại, vừa khéo tầm mắt chạm phải Lâm Diệu Diệu.
“Là ngươi?”
“Là ngươi?”
Hai người đồng thanh kêu lên.
Diêu thị sửng sốt: “Diệu Diệu, con biết vị tiểu thư này?”
Đâu chỉ là biết? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Đây không phải là Cửu công chúa ở trong cung muốn cướp Tiểu Bảo của nàng sao? À, không chỉ mơ ước Tiểu Bảo của nàng, còn mơ ước vát của nàng, tìm người làm một cái giống y sì đúc!
Trẻ con sẽ không cảm thấy xấu hổ vì bị đụng hàng, tương phản, có thể sở hữu thứ tốt như nhau thì dễ dàng nảy sinh một loại cảm giác vui mừng và tự hào. Thấy Lâm Diệu Diệu đánh giá váy của mình, Cửu Công chúa hếch cằm lên: “Chỉ có ngươi mua được sao? Ta cũng mua nổi!”
“Diệu Diệu, nàng là ai thế?” Diêu thị cảm thấy đối phương không có ý tốt.
Lâm Diệu Diệu chần chờ: “Nàng.......”
Giọng nói thanh thúy của Cửu công chúa ngắt lời Lâm Diệu Diệu: “Bản Công chúa cải trang vi hành, không được gọi tên húy của bản Công chúa!”
Những người chung quanh lập tức nhìn đến đây!
Cửu Công chúa khẽ nhíu cặp mày nhỏ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bản công chúa đang cải trang vi hành! Không thể bại lộ thân phận! Không được nhìn!”
Mọi người trợn mắt há mồm.
“Tiểu Cửu, muội lại làm ầm ĩ có phải không?” Một công tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu nâu đi tới, cái trán no đủ, ánh mắt khoáng đạt, ngũ quan thanh tú mà tuấn dật, giọng nói nhu hòa mà trong veo, nơi hắn đi tới như có gió xuân phả vào mặt, khiến trái tim mọi người thích ý.
Người hầu đi sau hắn hữu nghị dẫn người vây xem dẹp sang một bên.
Không biết có phải nghe thấy đoạn đối thoại của Cửu Công chúa và Lâm Diệu Diệu khong mà mẫu tử hai người không hề bị dẫn dắt rời khỏi hàng ngũ.
Cửu Công chúa nhào vào lòng đối phương: “Nhị ca!”
Nhị ca?
Nhị Hoàng tử?
Trong lòng Lâm Diệu Diệu khẽ chấn động, lúc trước vì trốn tránh tiểu bạo quân, biểu ca đã dẫn nàng đi đến một vùng đất phong mà thế lực của Cảnh Vương phủ không thể nhúng tay, chủ nhân của đất phong đó chính là Nhị Hoàng tử, chẳng qua khi đó Nhị Hoàng tử đã được phong Vương, phong hào Lâm Giang.
Bùi Lang từng đến bái kiến Lâm Giang Vương vài lần, nhưng không dẫn nàng theo, cho nên nàng chỉ nghe qua kỳ danh của hắn chứ chưa thấy người thật.
Nhìn từ dung mạo, tuy không yêu nghiệt như tiểu bạo quân nhưng cũng là mỹ nam tử hiếm có. Chỉ là đáng tiếc, bởi vì che chở cho nàng với Bùi Lang nên kết cục của hắn là bị tiểu bạo quân tàn nhẫn giết hại.
“Ngươi còn ngắm Nhị ca của ta? Không được nhìn!” Cửu Công chúa trừng mắt với Lâm Diệu Diệu.
Diêu thị nắm tay Lâm Diệu Diệu, hành lễ với hai người: “Khấu kiến Nhị điện hạ, Cửu Cong chúa.” Người được Cửu Công chúa gọi là Nhị ca, không khó đoán ra thân phận của hắn.
Cảnh Uyên ôn nhuận cười: “Nhị vị không cần đa lễ, nói vậy vị này chính là Lâm tiểu thư mà tiểu Cửu nhắc tới?”
Lâm Diệu Diệu gật đầu.
Diêu thị không biết nữ nhi của mình gây ra đại sự trong cung, trong lòng thầm nghĩ, nghe Nhị Hoàng tử hỏi như này là biết nữ nhi và Cửu Công chúa chắc đã chạm mặt ở Vương phủ, còn phát sinh mâu thuẫn, vội sợ hãi nói: “Tiểu nữ vô tri, mạo phạm Công chúa, mong Nhị điện hạ thứ tội!”
Cảnh Uyên mỉm cười: “Không phải lỗi của Lâm tiểu thư, là tiểu Cửu lỗ mãng quá.” Rồi nói với Cửu Công chúa đang ăn vạ trong lòng mình: “Không được bắt nạt Lâm tiểu thư nữa, biết chưa?”
Cửu Công chúa làm nũng: “Vậy huynh mua cho muội một con chồn tuyết giống hệt nàng đi, muội sẽ không bắt nạt nàng nữa!”
Cảnh Uyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Được được được, hôm nào Nhị ca lên núi săn một con về cho muội.”
Cửu Công chúa rời khỏi cái ôm của Cảnh Uyên, đi tới trước mặt Lâm Diệu Diệu, nói: “Được rồi, ta không bắt nạt ngươi nữa, đi chơi cùng ta đi.”
Lâm Diệu Diệu: “Hả?”
Lâm Diệu Diệu bị Cửu Công chúa kéo đi chạy loạn khắp chùa, Cảnh Uyên phân phó cảnh vệ đuổi kịp. Tinh lực của Cửu Công chúa còn tràn đầy hơn Lâm Diệu Diệu, lại còn là lần đầu ra cung, hưng phấn như con ngựa hoang nhỏ thoát dây cương: “Lâm Diệu Diệu! Lâm Diệu Diệu! Mau tới đuổi theo ta!”
Chân nhỏ của Lâm Diệu Diệu chạy như sắp gãy đến nơi, Cửu Công chúa quay đầu làm mặt quỷ với nàng rồi trốn vào sau một cột đá. Lâm Diệu Diệu mệt muốn chết, quyết định nói với Cửu Công chúa rằng mình không chơi nữa.
“Cửu Công chúa.....” Lâm Diệu Diệu đi vòng ra sau cột đá, nhìn vào nơi Cửu Công chúa vừa đứng, há hốc mồm, người đâu?
“Cửu Công chúa, Cửu Công chúa! Cửu Công chúa!”
Trong lòng Lâm Diệu Diệu dâng lên dự cảm bất thường, lui về sau hai bước, cất bước nhanh chóng chạy.
“Ha ha ha ha, ta ở chỗ này nha!”
Tiếng cười thanh thúy của Cửu Công chúa vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Diệu Diệu ngẩng mặt liền thấy không biết từ khi nào Cửu Công chúa đã bò lên cây cột đá rồi.
“Cửu Công chúa, nơi đó nguy hiểm lắm, mau xuống dưới đi.”
Cửu Công chúa chậm rãi trượt xuống dưới: “Được rồi, hiện tại đến lượt ta đuổi theo ngươi, ngươi chạy đi.”
Lâm Diệu Diệu khóc không ra nước mắt, có thể không muốn không?
“Tới đây tới đây tới đây! Ta chấp ngươi mười bước, xem ai tới nơi đó trước!” Cửu Công chúa đẩy Lâm Diệu Diệu đi về phía trước, đột nhiên chân nhỏ bị vướng gì đó, nàng ngã trên mặt đất, “Đau chết mất, Lâm Diệu Diệu mau kéo ta lên!”
Không có người trả lời.
“Lâm Diệu Diệu! Lâm Diệu Diệu!” Nàng lại gọi vài tiếng, cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên đã không thấy Lâm Diệu Diệu đâu.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Đi theo cốt truyện~~