Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Vương phủ, Đậu Thái phó đang giải bài trong thư phòng.
 
Từ sau khi Cảnh Vương phi hung hăng vả mặt Trân phi, Đậu Thái phó bắt đầu kéo dài giờ học. Mắt thấy sắp đến giờ dùng bữa tối mà ông vẫn ngồi trên bục giảng như cũ, thao thao bất tuyệt mà đọc.
 
Cảnh Lịch nổi cơn buồn ngủ, đầu nhỏ khẽ gục xuống, mấy lần đập vào bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảnh Hi thì càng không cần phải nói, sớm dựa vào xe lăn ngủ đến trời đất quay cuồng.
 
Triệu tổng quản khẽ kêu hai tiếng ở cửa, Cảnh Hi mở sách trên mặt bàn ra, nhìn về phía hắn, hắn mở lòng bàn tay của mình, lộ ra một dây cột tóc màu hồng thạch lựu.
 
......
 
Lâm Diệu Diệu bị người bắt cóc, đối phương là đôi vợ chồng dung mạo bình thường. Chắc vì nguyên nhân đó, cho nên mặc dù bọn họ ôm một đứa nhỏ trắng trẻo xinh đẹp cũng không khiến khách hành hương phát hiện ra điều bất thường. Bọn họ giật dây cột tóc hồng thạch lựu của Lâm Diệu Diệu xuống, đưa cho một tiểu sa di xa lạ, tiểu sa di cầm dây cột tóc rời đi.
 
Bọn họ vốn muốn che kín miệng Lâm Diệu Diệu nhưng Lâm Diệu Diệu nói trước: “Ta sẽ không kêu, ta đảm bảo sẽ ngoan ngoãn.”
 
Có thể như vậy là tốt nhất, nếu không thật sự khiêng một cái bao tải xuống núi, gặp ai đó thích xen vào chuyện người khác thì rất dễ lòi. Phụ nhân ôm nàng, trong tay nam nhân cất giấu một cây đao: “Nha đầu, không kêu sẽ không ăn khổ, biết chưa? Dám kêu ta thọc chết ngươi!”
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng thật không dám kêu, thủ pháp trói người của đám người này cực kỳ thuần thục, vừa nhìn là biết tái phạm nhiều lần nên nàng không nghĩ mình chỉ cần tùy tiện la to mấy tiếng thì những vị khách hành hương đi ngang qua sẽ cứu nàng thoát khỏi hai tên này đâu.
 
Lâm Diệu Diệu phối hợp để bản thân ít chịu khổ, ra khỏi chùa, phụ nhân ôm nàng không nổi, đổi thành nam nhân ôm.
 
Nam nhân bực bội nhíu mày, tóm lấy tay Lâm Diệu Diệu: “Tự mình đi!”
 
“Được.” Lâm Diệu Diệu ngoan ngoãn đồng ý, dọc theo đường đi cũng không nói nhiều, sợ vô ý chọc giận bọn bắt cóc. Hai tên bắt cóc cũng ít nói chuyện với nhau, Lâm Diệu Diệu chỉ nghe thấy nữ nhân hỏi có thả tin tức ra không, nam nhân nói thả ra đi, ta chờ lấy tiền thôi.
 
Cho nên, là muốn bắt nàng để làm tiền ai? Làm tiền ai nhỉ? Lâm gia?
 
Nếu vậy thì không có gì phải lo lắng, tiền chuộc dù nhiều thì mẫu thân cũng sẽ chuộc lại nàng thôi.
 
Trong lòng vừa xuất hiện một tia may mắn, nam nhân lại mở miệng: “Lấy không được tiền thì cũng không sao, tiểu cô nương này lớn lên trắng xinh, bán cũng được cái giá tốt!”
 
Nháy mắt Lâm Diệu Diệu mềm chân, nàng là nữ hài, thường sẽ không bị bán cho người đàng hoàng để nối dõi tông đường mà phần lớn là bị bán đến thanh lâu. May mắn thì có thể làm danh kỹ một phương, nhưng danh kỹ cũng không phải tùy tiện làm đâu, lớn lên chỉ có xinh đẹp thôi chưa đủ, phải có tài học nữa, nếu không chỉ có thể thành thật tiếp khách. Đương nhiên, đây còn tính là may mắn, nếu xui xẻo thì bị bán cho những kẻ tâm tư bất chính, đánh gãy tay chân rồi đi trên đường “hành nghề” khất cái.....
 
Chỉ nghĩ thôi mà Lâm Diệu Diệu đã sợ muốn chết, chỉ hy vọng mẫu thân nhanh chóng mang tiền tới chuộc nàng!
 
“Nương của ta ở ngay trong miếu, các ngươi tìm nàng đòi thì sẽ nhanh hơn nhiều, không cần phiền toái chạy đến Lâm gia đâu!” Lâm Diệu Diệu mở miệng.
 
Nam nhân nói: “Ai bảo ta muốn tìm Lâm gia đòi tiền?”
 
Phụ nhân đánh nam nhân một cái, nam nhân kia im miệng.
 
Thế thì sao Lâm Diệu Diệu có thể ở đây đợi được nữa? Vừa nghe không phải tìm Lâm gia đòi tiền, cả người đều bao trùm trong vô vọng, thừa dịp nam nhân không để ý liền hất cái tay đang giữ nàng của gã ra, cất bước điên cuồng chạy!
 
“Nhãi ranh!” Nam nhân đuổi theo.
 
Căn bản Lâm Diệu Diệu không chạy nhanh hơn gã, không đến một lát đã bị gã túm được. Nam nhân giơ tay lên muốn cho Lâm Diệu Diệu chút giáo huấn, đột nhiên một quả ám khí bay vụt tới, đánh trúng cổ tay gã, gã đau đớn buông lỏng Lâm Diệu Diệu ra, lui về sau vài bước rồi ngã xuống đất.
 
Lâm Diệu Diệu ngẩng đầu lập tức thấy một thiếu niên đứng đón gió trong ánh hoàng hôn, tà áo trắng bị gió thổi bay phấp phới, giống như trong nháy mắt sẽ bị hút đi, bóng đêm chợt hạ xuống, chỉ còn lại vầng sáng rực rỡ quanh hắn, chiếu rọi một vùng trời.
 
Khi ánh mắt dừng trên chiếc mặt nạ quen thuộc, vành mắt Lâm Diệu Diệu nóng lên, bò dậy vội chạy tới: “Tứ thúc!”
 
Lồng ngực Cảnh Hi chấn động, duỗi tay ôm lấy nàng.
 
Trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên xuất hiện mũi tên bắn lén, ánh mắt Cảnh Hi thoáng lạnh, ôm Lâm Diệu Diệu xoay chuyển, mũi tên xượt qua ống áo của hắn, ghim vào thân cây đại thụ, đuôi mũi tên còn rung rung, hiển nhiên lực đạo của chủ nhân nó rất mạnh.
 
Lâm Diệu Diệu trắng mặt: “Tứ thúc, người không sao chứ?”
 
Cảnh Hi không nói chuyện, ôm chặt nàng trong lòng, một tay lấy ra chủy thủ, một tay che mắt nàng lại.
 
Lâm Diệu Diệu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm thiết: “Tứ thúc.....”
 
“Ta không có việc gì.” Cảnh Hi ôm chặt nàng, đi sâu vào rừng cây.
 
Lâm Diệu Diệu nghe thấy tiếng đao kiếm đánh nhau, nhưng Tứ thúc không cho nàng xem, vẫn luôn ấn nàng trong lòng, cả khuôn mặt của nàng đều dán vào ngực Tứ thúc, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thuộc về riêng thúc ấy, hun đến mức nàng hơi choáng váng, như lọt vào trong sương mù.
 
Lại nói, hình như đây là lần đầu tiên Tứ thúc ôm nàng nha.
 
Tim Tứ thúc đập nhanh quá, là do đi nhanh quá sao?
 
Lâm Diệu Diệu sờ sờ ngực mình, hình như cũng nhanh như Tứ thúc.
 
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng nàng đâu có đi đường!
 
Chắc là bị dọa rồi......dọa hoài, làm nàng sợ tới mức tim như muốn nổ tung, cho nên mới thình thịch thình thịch đập không ngừng.
 
Đi không bao lâu, bầu trời hạ mưa, Cảnh Hi ôm Lâm Diệu Diệu trốn vào một sơn động.
 
Trong sơn động có để một ít cành khô cùng một đống củi lửa đã đốt một nửa. Chắc bọn họ còn phải ở trong núi Bạch Vân, đồ vật nơi này có thể do tăng nhân trong chàu hoặc khách hành hương để lại.
 
Cảnh Hi lấy mồi lửa và khăn lụa trong ngực ra, xé vài miếng vỏ cây khô ráo đặt lên đống củi để có đống lửa nhỏ. Rõ ràng là việc vừa mệt vừa dơ nhưng người làm là hắn thì lại sinh ra vài phần cảm giác cảnh đẹp ý vui. Hắn cởi áo ngoài ra, lót trên mặt đất đầu tro bụi, mình ngồi xuống trước, sau đó nói với Lâm Diệu Diệu: “Lại đây.”
 
Lâm Diệu Diệu đi qua, đang muốn ngồi xuống thì hắn nắm tay nàng: “Trên mặt đất lạnh lắm.” Rồi ôm nàng ngồi lên đùi hắn.
 
Tay Lâm Diệu Diệu lơ đãng xẹt qua mặt đất, đúng là rất lạnh, nhiệt độ trong núi vốn lạnh hơn bên ngoài, vào đêm thì càng lạnh thêm ba phần chứ đừng nói đến trời còn mưa. Áo choàng của hắn mang theo hơi nước, mà mình thì được hắn bảo vệ vô cùng tốt nên không dính mưa chút nào.
 
“Tứ thúc....thúc không lạnh sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
 
Cảnh Hi nhàn nhạt ừ một tiếng.
 
Lâm Diệu Diệu từng chứng kiến thói ở sạch của hắn, tình nguyện ngồi lên áo choàng ướt cũng không muốn ngồi dưới đất, đúng là chuyện hắn có thể làm ra. Lâm Diệu Diệu suy nghĩ, thân thể nhỏ nhắn dụi sát vào ngực hắn, muốn truyền cho hắn chút ấm áp.
 
Đống củi cháy lửa, chợt yếu chợt mạnh. Gió thổi vào cửa động nhưng Cảnh Hi dường như không cảm thấy lạnh chút nào, cúi đầu nhìn Diệu Diều trong lòng mình, bỗng dưng có chút phát ấm.
 
Lâm Diệu Diệu thấy cánh tay phải của hắn chảy ra tia máu: “Tứ thúc bị thương sao?”
 
“Tên xượt qua da, không sao đâu.”
 
Lâm Diệu Diệu không tin, muốn vén ống tay áo của hắn lên nhưng lại bị đèn lại: “Đừng lộn xộn.”
 
Giọng nói dễ nghe đến mức khiến lỗ tai mang thai làm cho trái tim nhỏ bé của Lâm Diệu Diệu mềm nhũn, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên cảnh ôm nhau trong mơ, cả người Lâm Diệu Diệu đều không bình tĩnh nổi.
 
“Làm sao vậy?” Cảnh Hi nhìn nàng.
 
Lâm Diệu Diệu buồn rầu mím chặt môi.
 
Điên rồi điên rồi, thật là điên rồi! Tại sao lại hưởng thụ cảm giác được Tứ thúc ôm vậy chứ? Đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là Tứ thúc của mình! Không thể, tuyệt đối không thể!
 
Mau chóng đẩy người ra!
 
“Có phải nóng lắm không?” Cảnh Hi sờ gương mặt nóng rực của nàng nên đã buông tay đang ôm eo nàng ra, một đầu nàng chui vào lòng hắn, “Cháu.....cháu lạnh.”
 
Khóe môi Cảnh Hi cong lên độ cong cực kỳ nhỏ khó phát hiện, lực đạo ôm nàng lại lớn hơn một phần.
 
Lâm Diệu Diệu: Mình thật sự lạnh, mình thật sự lạnh, mình thật sự lanh.......Không phải muốn ôm hắn, không phải muốn ôm hắn, không phải muốn ôm hắn.....tự thôi miên nửa ngày, cuối cùng cũng đè cảm xúc khác thường kia xuống, lại nói: “Tứ thúc.”
 
“Hửm?”
 
“Mấy ngày nay thúc bận cái gì thế? Cháu đi tìm thúc rất nhiều lần mà không thấy thúc ở nhà.”
 
“Không phải ngươi đến Vương phủ sao?” Cảnh Hi nói.
 
“Trước khi đến Vương phủ cháu cũng đi tìm thúc.” Lâm Diệu Diệu tủi thân nói.
 
Cảnh Hi xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Giúp phụ thân ngươi xử lý một ít chuyện làm ăn.”
 
Lâm Diệu Diệu ồ một tiếng.
 
“Diệu Diệu.”
 
“Dạ?”
 
Cảnh Hi trầm ngâm một lát, hỏi: “Mấy ngày nay ngươi vẫn luôn ở cạnh Cảnh Thế tử, cảm thấy hắn....thế nào?”
 
Lâm Diệu Diệu phủ nhận: “Còn lâu cháu mới ở cùng hắn! Cháu đều cô độc một mình! Tứ thúc đừng nghe những người khác nói bừa!”
 
“Ngươi, không thích Cảnh Thế tử?” Cảnh Hi chần chờ hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu bĩu môi: “Không thích.”
 
Ánh mắt Cảnh Hi khẽ tối sầm lại: “Vì sao? Bởi vì hắn là tên ngốc à?”
 
Lâm Diệu Diệu không biết nên nói như thế nào với Tứ thúc, đó là tên bạo quân giết người không chớp mắt, dọa cũng thành hù chết, còn nói cái gì mà thích? Lâm Diệu Diệu đùa nghịch tua rua bên hông, nói: “Hắn là người rất khó ở chung, lại cực kỳ cổ quái, suốt ngày quấn lấy cháu, còn viết mấy câu cháu không hiểu nổi.....” Thấy sắc mặt Tứ thúc ngày càng đen, tuy không rõ mình nói sai ở đâu nhưng cũng biết không thể tiếp tục nói đề tài này nữa, thế nên vội chuyển chủ đề: “Tứ thúc, thúc.....không phải trước đó thúc có thích một cô nương sao? Thúc tới cửa cầu thân chưa?”
 
Mi mắt Cảnh Hi giật giật: “Nàng nói, con người của ta rất khó ở chung, lại cực kỳ quái lạ, ta đoán có khả năng việc cầu thân sẽ không được thuận lợi.”
 
Lâm Diệu Diệu không nghe ra thâm ý của Cảnh Hi. Nàng hoang mang nhíu mày, chẳng lẽ cảm giác của cô nương kia với Tứ thúc......cũng giống cảm giác của mình với tiểu bạo quân?
 
“Tứ thúc.” Lâm Diệu Diệu thử hỏi: “Thúc đã làm những gì rồi? Không phải là....cũng dọn đến nhà người ta ở chứ?”
 
Cảnh Hi nhẹ nhàng bâng quơ “ừ”.
 
“Thế....viết thư tình thì sao?”
 
“Viết.”
 
Lâm Diệu Diệu hít ngược một hơi khí lạnh, là khí lạnh ê ẩm: “Tặng quà thì sao?”
 
“Tặng.”
 
Lâm Diệu Diệu bĩu môi nhỏ: “Đi ra ngoài chơi thì thế nào?”
 
“Có đi ra ngoài mấy lần, đi dạo phố, du hồ, tắm suối nước nóng.” Cảnh Hi nói.
 
Bình dấm chua trong lòng Lâm Diệu Diệu bị đổ nghiêng đổ ngả, Tứ thúc chỉ từng bồi nàng đi dạo phố, đi du hồ, chứ chưa bồi nàng đi ngâm suối nước nóng: “Tại sao lại có cô nương không biết tốt xấu như thế? Tứ thúc đối xử tốt với nàng ta như vậy rồi mà sao nàng ta còn không thích thúc?”
 
“Có lẽ do ta không tốt?” Cảnh Hi yên lặng nhìn nàng.
 
“Làm sao có thể? Tứ thúc là nam nhân tốt nhất mà cháu từng gặp!” Nghĩ đến cái gì, Lâm Diệu Diệu híp híp mắt, “Nhưng mà, có khat năng không phải nàng không thích Tứ thúc. Biết đâu nàng.....chơi chiêu lạt mềm buộc chặt! Nữ nhân ấy mà, đều thích khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không thích nhưng thực ra trong lòng lại vui mừng lắm! Lần tới thúc gặp nàng, đừng nói gì cả, tiến lên hôn nàng một cái, xem nàng còn nói ‘không thích’ nữa không....”
 
Nàng còn chưa dứt lời, Cảnh Hi đã nâng mặt nàng lên, hôn xuống.
 
_________ 
Tác giả có lời muốn nói: “Diệu Diệu luôn luôn tự đào hố cho chính mình~~~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui