Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

“Qua bên kia lục soát!”
 
“Vâng!”
 
Tại chỗ sâu trong màn mưa màu bạc, vang lên tiếng của một đám người vừa xa lạ lại vừa phẫn nộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảnh Hi vung tay lên, ngọn lửa vừa bốc cháy đã bị dập tắt, trong động rơi vào màn đêm.
 
Trái tim của Lâm Diệu Diệu gần như bay lên chín tầng mây, bình bịch đập một hồi mới quay lại mặt đất. Bởi vì cái hôn vừa rồi, nàng còn tưởng Tứ thúc đối với nàng....
 
Đợi đám người kia đi xa, Cảnh Hi nhẹ nhàng buông Lâm Diệu Diệu ra, trong mắt hiện lên tia gì đó, lỗ tai có chút phiếm hồng.
 
Lâm Diệu Diệu thì càng đỏ, từ vành tai đến gương mặt, hận không thể ngay cả cổ cũng hồng. Dù sao nàng cũng không phải trẻ con thật sự, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đột nhiên bị người hôn môi đều khó có thể bình tĩnh.
 
Nàng của hiện tại, toàn bộ đầu óc đều loạn thành vũng bùn nhão, lúc trước thảo luận cái gì đó với Tứ thúc, một chữ cũng không nhớ rõ, đầu óc bị tiếng tim đập của mình lấp đầy.
 
Nghĩ đến cái gì, nàng nhút nhát sợ sệt nhìn Tứ thúc, Tứ thúc ngồi nghiêm chính, trên mặt là vẻ bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra khiến trong lòng nàng nháy mắt không còn cân bằng: “Tứ thúc.....thúc vừa mới....có phải vừa mới chiếm tiện nghi của cháu không?”
 
Cảnh Hi nhàn nhạt nhìn nàng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: “Có sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị hỏi ngược lại, bỗng nhiên Lâm Diệu Diệu có chút không chắc chắn. Giọng nói của Tứ thúc quá bình tĩnh, quá chính nhân quân tử, nghiêm túc đến nỗi Lâm Diệu Diệu cảm thấy nếu mình hoài nghi hắn thì chính là khinh nhờn hắn. Lâm Diệu Diệu gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi....”
 
Cảnh Hi khẽ cong môi, chờ lúc Lâm Diệu Diệu nhìn qua thì lại mím thành một đường thẳng băng, không có độ cong.
 
Lâm Diệu Diệu liếm liếm cánh môi, ấp úng hỏi: “Nhưng mà vì sao.....vì sao thế nào cũng phải.....thế nào cũng phải dùng....”
 
“Thế nào cũng phải dùng cái gì?” Cảnh Hi bâng quơ hỏi.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Diệu Diệu nhăn nhó, Tứ thúc bình thản như này, trong khi bản thân mình cứ liên tục nhắc đi nhắc lại hành động trong tình thế cấp bách vừa rồi không bỏ, có phải mình tâm tư đen tối không?
 
Kết hợp với cảnh xấu hổ không thể nói trong mơ, Lâm Diệu Diệu thật sự có hơi chột dạ.
 
Cảnh Hi châm lửa lần nữa, trong động khôi phục ánh sáng. Cảnh Hi lấy một chiếc vòng ngọc bích ra, đeo lên cổ tay trắng mịn của Lâm Diệu Diệu, ngọc bích xanh biếc trơn bóng, làm nổi bật da thịt trắng mềm như sứ của nàng.
 
Lâm Diệu Diệu quơ quơ cổ tay: “Vì sao lại đưa cháu cái này?”
 
Cảnh Hi nói: “Lớn thêm một tuổi, không phải sao?”
 
Trong lòng Lâm Diệu Diệu xẹt qua một tia mừng thầm, Tứ thúc biết sinh nhật của nàng, còn đặc biệt chuẩn bị lễ vật cho nàng!
 
Nàng vui mừng cười: “Thật là đẹp mắt, cảm ơn Tứ thúc!”
 
........
 
Lại ngồi trong chốc lát, trời tạn mưa, Cảnh Hi cõng Lâm Diệu Diệu quay về chùa, không đi tìm Diêu thị mà trực tiếp tìm đến thiện phòng của Tuệ Không đại sư.
 
Tuệ Không đại sư nhìn cánh tay hơi cứng đờ của Cảnh Hi: “Tay ngươi......”
 
Cảnh Hi nói: “Không sao.”
 
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, hình nhưu Tứ thúc và Tuệ Không đại sư có quen nhau, quan hệ còn không cạn. Tuệ Không đại sư sẽ không trực tiếp xưng “ngươi” với mẫu thân, nàng định thầm hỏi thì Tứ thúc lại xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Tứ thúc còn có việc, đi trước.”
 
Ánh mắt của Lâm Diệu Diệu dừng trên dòng máu chảy ra trên cánh tay phải của hắn: “Tứ thúc bảo trọng.”
 
Cảnh Hi vừa đi, Tuệ Không đại sư lập tức thông báo cho Diêu thị. Diêu thị biết nữ nhi bỗng dưng mất tích đã đi tìm cả buổi trưa, nếu không phải Tuệ Không đại sư đảm bảo với nàng rằng nữ nhi sẽ không xảy ra chuyện thì có lẽ nàng đã sớm điên mất.
 
Diêu thị ôm nữ nhi vào lòng, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, nức nở nói: “Tại sao đột nhiên biến mất? Con đứa nhỏ này! Bảo con đừng chạy loạn rồi mà, sao con lại không nghe lời? Con chạy đi đâu? Có bị thương không?”
 
“Nương, con không có việc gì.” Lâm Diệu Diệu thuật lại toàn bộ quá trình mình “mất tích” cho mẫu thân nghe, cái kiểu nói năng lưu loát có trật tự sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy tuyệt đối không phải đứa nhỏ bảy tuổi có thể có, nhưng mà mấu chốt là không ai để ý đến.
 
“Người bắt con đi là một đôi phu thê trung niên, bọn họ tháo dây buộc tóc của con ra, đưa cho một tiểu sư phụ.”
 
“Bọn họ muốn tìm người đòi tiền chuộc, nhưng không phải muốn tìm Lâm gia. Còn nói nếu người kia không đến giao tiền thì sẽ lập tức bán con.”
 
“Là Tứ thúc đã cứu con.”
 
“Còn có một đám người khác mai phục trong tối, dùng tên bắn Tứ thúc.”
 
“Tứ thúc đánh nhau với bọn họ rồi.”
 
“Bọn họ lục soát sơn động, Tứ thúc....” Lâm Diệu Diệu khẽ ngừng lại, gương mặt bắt đầu nóng lên, “Tứ thúc dập tắt lửa, bọn họ không tìm thấy nên đã đi.”
 
Tứ thúc còn hôn con nữa, a a  a, mặt đỏ quá!
 
Từ lời kể của Lâm Diệu Diệu, không khó nghe ra bọn bắt cóc biết rõ thân phận của Lâm Diệu Diệu, còn muốn thông qua Lâm Diệu Diệu để áp chế người khác ngoài Lâm phủ, đây rõ ràng sớm có dự mưu, muốn đối phó với ai? Quan hệ gần gũi với Lâm phủ chỉ có mấy nhà như vậy thôi, đã loại Lâm gia rồi thì chẳng lẽ Diêu gia?
 
Huynh đệ Diêu gia mở tiêu cục*, vào Nam ra Bắc, cũng có thể đắc tội với những người này, chỉ là, Diêu gia cũng có hài tử của mình, tội gì phải trói Diệu Diệu?
(*) Tiêu cục: vệ sĩ, bảo vệ. Thường được thuê để hộ tống một người/nhóm người hoặc hàng hóa.
 
Cũng có khả năng là Vương phủ. Nhưng Diêu thị rất khó tin, trong mắt nàng, giữa Lâm gia và Vương phủ chỉ được nối bởi một Lâm Trắc phi mà thôi, nữ nhi và Thế tử ngốc nhiều lắm chỉ được coi là bạn chơi cùng, trăm triệu lần không có khả năng dùng nữ nhi để uy hiếp. Huống chi, một Thế tử ngốc, có gì tốt mà uy hiếp?
 
“Có phải lão Tứ ở bên ngoài đắc tội người nào không nhỉ?” Diêu thị nói thầm.
 
“Nhưng mà Tứ thúc cũng là người Lâm gia nha, bọn họ nói không tìm người Lâm gia đòi tiền chuộc.” Lâm Diệu Diệu nói.
 
“Điều này cũng đúng.” Diêu thị thở dài, “Không nghĩ ra thì giao cho quan phủ đi.”
 
Bên Tuệ Không đại sư thì tập hợp các đệ tử, để Lâm Diệu Diệu chỉ ra và xác nhận xem rốt cuộc ai là người nhận dây buộc tóc màu hồng của Lâm Diệu Diệu từ bọn bắt cóc.
 
Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Đều không phải.”
 
Vậy đó chính là người ngoài ngụy trang.
 
Tuệ Không đại sư và Diêu thị đến nha môn báo án.
 
Việc này, nguyên nhân bắt nguồn từ Cửu Công chúa, nếu không phải nàng kéo Lâm Diệu Diệu chạy loạn thì cũng không đến mức để bọn bắt cóc chen chỗ hổng. Nghe nói Cửu Công chúa bị dạy dỗ thật sự thảm, sau khi Lâm Diệu Diệu mất tích, Cảnh Uyên đuổi tất cả thị vệ mình mang theo xuống núi tìm kiếm, sau đó đến canh giờ phải hồi cung nên mới không thể không đi trước một bước.
 
“Thật là kỳ quái.”
 
“Cái gì kỳ quái?” Phong Đường viện, Diêu thị ôm nữ nhi ngồi trên giường.
 
Lâm Diệu Diệu nói: “Kỳ quái chính là thời điểm Tứ thúc đánh nhau với đám người kia, động tĩnh lớn như thế nhưng thị vệ của Nhị Hoàng tử lại không hề nghe thấy, bọn họ đi đâu tìm con?”
 
Người tập võ, năm giác quan đều nhạy bén hơn người bình thường, tiếng binh khí va chạm vào nhau, nếu ở trong núi thì ít nhiều cũng nghe loáng thoáng.
 
“Chắc là.....bọn họ đi tìm hơi xa.” Diêu thị chỉ có thể nghĩ như vậy, nếu không thì sao? Nói thích khách kia vốn là người của Nhị Hoàng tử? Đây cũng quá hoang đường, không phải sao? Nhị Hoàng tử là hậu duệ quý tộc, cần gì phải gây khó dễ cho một nhà thương gia? So với cái này, Diêu thị lại cảm thấy một chuyện khác đáng nghi hơn, “Diệu Diệu, con không hỏi Tứ thúc tìm thấy con thế nào à?”
 
“A, con quên hỏi!” Lâm Diệu Diệu gõ gõ đầu mình, thật là ngốc! Tại sao ngay cả chuyện này cũng không hỏi? “Chắc là....là đi ngang qua.”
 
Mỗi lần nàng được Tứ thúc cứu, Tứ thúc đều nói đi ngang qua, lần này khẳng định cũng “đi ngang qua”!
 
Diêu thị cảm thấy không đơn giản như thế. Lão Tứ không thể nào đột ngột xuất hiện, nhất định hắn nhận được tin tức nào đó. Lão Tứ còn dẫn theo người, chứng tỏ hắn có chuẩn bị mà đến.
 
Bọn bắt cóc cầm dây buộc tóc màu hồng của Diệu Diệu, người bị áp chế nhất định sẽ nhận được dây buộc tóc màu hồng này. Người Diêu gia thì lại chưa từng thấy Diệu Diệu buộc dây buộc tóc nào.
 
Là lão Tứ.
 
Đám người này là muốn đòi tiền lão Tứ, nhưung bọn bắt cóc lại nói không tìm Lâm gia đòi tiền, chẳng lẽ......lão Tứ không phải người Lâm gia? Hay là, lão Tứ này căn bản không phải lão Tứ của Lâm gia?
 
**
 
Vương phủ.
 
Triệu tổng quản rửa sạch miệng vết thương trắng bệch vì ngâm nước mưa của Cảnh Hi xong, đau lòng tự trách: “Sớm biết gia sẽ tự mình đi thì lão nô đã không báo tin tức này cho gia. Gia nói mình là người bò lên từ quỷ môn quan....nếu lại đi một chuyến đến quỷ môn quan, chẳng lẽ không nhìn ra đây là cái bẫy dành cho gia sao? Vì sao cứ phải tự mình đi? Nuôi nhiều thị vệ như vậy, chẳng lẽ phí công nuôi dưỡng sao? Hay là gia cảm thấy mình chưa đủ bại lộ nhiều?”
 
Cảnh Hi liếc xéo hắn một cái: “Ồn ào!”
 
Triệu tổng quản bĩu môi, mở nắp lọ kim sang dược, “May mắn mũi tên không độc, nếu không, ngài chờ phế một cánh tay đi.”
 
Cảnh Hi nhàn nhạt nói: “Bại lộ là chắc chắn, thời gian sớm hay muộn thôi. Tờ giấy kia đã nằm trong tay bọn họ rồi, bọn họ sớm nảy sinh nghi ngờ.”
 
“Tờ giấy nào? Lâm tiểu thư viết cho ngài?”
 
“Ừ.”
 
“Lão nô đã bảo mà, sao chỉ có ba tờ chứ! Là tờ giấy hỏi ngài khi nào tan học biến mất đúng không?” Triệu tổng quản bất đắc dĩ thở dài, “Tờ giấy hỏi khi nào Tứ thúc tan học vừa đến, ngài lập tức bỏ giờ học của Đậu Thái phó, nếu mà là nô tài thì cũng sẽ nghi ngờ có phải ngài giả ngu hay không, có phải còn một thân phận quan trọng khác hay không. Hôm nay chỉ thử một chút, bọn họ sẽ đoán ra ngài chính là lão Tứ Lâm gia.”
 
Cảnh Hi nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị: “Đoán được thì thế nào? Có chứng cứ không?”
 
“Trước mắt đúng là không có, nhưng ngộ nhỡ....” Triệu tổng quản thuộc phái bảo thủ, so với việc công kích mãnh liệt thì hắn càng nguyện ý lựa chọn phòng thủ ổn thỏa hơn.
 
“Không có ngộ nhỡ.” Cảnh Hi thờ ơ nắn vuốt dây buộc tóc màu hồng thạch lựu trong tay, “Bại tướng kiếp trước, đời này còn muốn gây sóng gió? Đi nằm mơ hết cho trẫm!”
 
**
 
Sáng sớm hôm sau, Diêu thị đến thăm lão Tứ vì cứu nữ nhi mà bị thương. Khi đến Tử Trúc Lâm, phát hiện quan sai cũng tới, đang hỏi lão Tứ quá trình cứu người như thế nào. Lời khai của lão Tứ không khác Lâm Diệu Diệu lắm, bị hỏi vì sao kịp thời đến cứu thì quả nhiên hắn nói mình đi ngang qua. Về phần mang theo thủ hạ thì chỉ nói gần đây đắc tội với người, cho nên mỗi khi ra cửa đều dẫn họ vệ đi cùng.
 
Quan sai lại kiểm tra vết thương của Lâm Trường An, hết thảy đều giống như lời Lâm Diệu Diệu nói. Sau đó, quan sai yêu cầu Lâm Trường An tháo mặt nạ xuống, Lâm Trường An tháo ra, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên gò má trái.”
 
Diêu thị thầm nghĩ: Đây rõ ràng chính là lão Tứ, chẳng lẽ do mình suy nghĩ nhiều?
 
Lâm Diệu Diệu ôm vòng tay ngọc bích cười cả đêm, nằm mơ cũng đều là ngọt ngào, lúc tình dậy sắc mặt hồng nhuận, giống như phấn má thượng đẳng. Đan Quất bưng đồ ăn sáng tiến vào, nhìn dáng vẻ cười hì hì của tiểu thư, tâm tình cũng tốt theo, hỏi: “Có chuyện gì mà cao hứng thế ạ? Nói ra để nô tỳ cùng vui vẻ với.”
 
Lâm Diệu Diệu nhảy từ trên giường xuống, nhìn nàng ta, nói: “Đan Quất, khi còn nhỏ ngươi thích ai nhất?”
 
Trong mắt cha mẹ chỉ có ca ca và đệ đệ, nàng không thân thiết với bọn họ, thích nhất là cữu cữu. Đan Quất nói: “Cữu cữu của nô tỳ.”
 
Mình thì thích Tứ thúc nhất. Lâm Diệu Diệu sáng mắt: “Vì sao nha?”
 
“Bởi vì cữu cữu đối xử với nô tỳ tốt hơn cha mẹ, cha mẹ nô tỳ lúc nào cũng sai nô tỳ đi làm việc, chỉ có cữu cữu thương nô tỳ. Mỗi lần đến thăm đều mang cho nô tỳ rất nhiều đồ ăn ngon, còn khuyên nương nô tỳ nên thương nô tỳ nhiều hơn một chút.” Đan Quất hồi tưởng.
 
Lâm Diệu Diệu sờ sờ mũi, “Vậy ngươi.....có mơ thấy cữu cữu mình không?”
 
“Có nha! Nô tỳ thường xuyên mơ thấy hắn!”
 
“Vậy sao?” Nháy mắt Lâm Diệu Diệu tỉnh táo hẳn, “Mơ thấy hắn làm gì?”
 
“Rất nhiều.....hiện tại không nhớ rõ lắm, đều là mơ thấy khi còn nhỏ.” Đan Quất cười cười.
 
Lâm Diệu Diệu thử hỏi: “Thế.....cữu cữu ngươi có từng ôm ngươi chưa?”
 
“Đương nhiên! Mỗi ngày đều ôm!”
 
Lâm Diệu Diệu liếm liếm cánh môi: “Hắn sẽ hôn ngươi sao?”
 
“Hắn......” Đan Quất nhăn mày, “Chắc là có, nô tỳ quên mất rồi. Nhưng mà nô tỳ thật sự cực kỳ thích cữu cữu, còn nói sau này lớn lên phải gả cho hắn.”
 
Trong mắt Lâm Diệu Diệu lóe lên tia sáng màu lục: “Ngươi sẽ khôgn cảm thấy mình như thế là sai trái sao? Đó là cữu cữu ngươi nha.”
 
Đan Quất hừ hừ: “Cữu cữu thì sao? Không phải trẻ con đều như thế à? Thời điểm tiểu thư ba tuổi con nói muốn gả cho phụ thân ngài đó! Lúc bốn uổi nói gả cho Đại ca! Biết đâu ngày nào đó lại nói phải gả cho Tứ thúc! Nếu thật sự có ngày đó, nô tỳ nhất định sẽ không cười ngài đâu!”
 
Lâm Diệu Diệu sặc rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui