Lâm Diệu Diệu rửa mặt xong, khi chuẩn bị ăn bữa sáng thì Bùi Lang đến. Nửa tháng không gặp, dường như Bùi Lang trưởng thành hơn, nét ngây ngô giữa mày không thấy nữa, thay vào đó chính là khí chất thành thục và nội liễm.
“Biểu ca.” Lâm Diệu Diệu cười chào hỏi.
Bùi Lang đến cạnh nàng ngồi xuống, muốn sờ sờ đầu nàng, Tiểu Bảo xẹt một cái phi ra ngoài! Hắn sửng sốt, thu tay về, nhìn Lâm Diệu Diệu nói: “Ta nghe nói ngày hôm qua muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Sao rồi, có khỏe không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu nói: “Hữu kinh vô hiểm*.”
(*)有惊无险 (hữu kinh vô hiểm): hình dung quá trình, tình thế kinh sợ nhưng lại không có gì nguy hiểm.
“Biết nói thành ngữ cơ à, xem ra mấy ngày này công khóa học không tồi.” Bùi Lang tán thưởng mà nói.
Lâm Diệu Diệu lập tức nghẹn lời, không thể nói cho Bùi Lang rằng chính mình học ở đời trước, chỉ phải hàm hồ mà ậm ừ một tiếng.
Bùi Lang mở hộp gấm mình mang đến, lấy ra một cái tiểu cô nương được điêu khắc từ ngọc, lớn bằng bàn tay, ngũ quan của tiểu cô nương cực giống Lâm Diệu Diệu, khóe môi treo nụ cười nghịch ngợm, sinh động như thật.
“Vốn nên đưa cho muội ngày hôm qua, nhưng lúc ta từ bên ngoài trở về thì muội đã đến chùa.” Bùi Lang đặt tiểu cô nương vào trong tay Lâm Diệu Diệu, “Đẹp không?”
Lâm Diệu Diệu ngắm trái ngắm phải, gật đầu cười: “Đẹp!Cái này làm ở đâu thế? Thật giống ta!”
Bùi Lang hơi hơi mỉm cười nói: “Lúc nhàn rỗi không có việc gì nên ta điêu khắc nó, ban đầu cho rằng làm chẳng giống gì cả, cũng may muội còn có thể nhận ra.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghe là Bùi Lang tự tay làm, trọng lượng của tiểu cô nương khắc bằng ngọc lập tức nặng hơn, nói đến cũng kỳ, Tứ thúc và tiểu bạo quân tặng nàng có nhiều đồ vật đi chăng nữa thì nàng đều không cảm thấy hổ thẹn ngượng ngùng, nhưng biểu ca…… Không biết vì sao mà nàng lại không muốn hắn đối xử tốt với chính mình như vậy, có thể là hiểu rõ đời này không cách nào đáp lại hắn, cho nên không muốn hắn lại lãng phí tâm tư.
“Biểu ca, thật ra……”
Bùi Lang ngắt lời nàng, nói: “Vòng tay rất xinh đẹp, Tam thẩm tặng sao?”
Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Không phải, là Tứ thúc tặng.”
“Tứ thúc?” Bùi Lang ánh mắt tối lại, rất nhanh, nhẹ nhàng cười nói: “Trước đó ta cũng tặng muội một cái, vẫn luôn không thấy muội đeo, làm ta cho rằng muội không thích đeo vòng tay nữa đấy.”
Lâm Diệu Diệu nhớ lại, đúng là hắn đã tặng mình một cái vòng tay, bảo nàng khi nào tắt đèn thì nhìn, nhưng sau đó nàng quên xem, là Đan Quất xem giúp nàng, nói là được làm từ đá dạ quang, ban đêm có thể sáng lên, nàng có ý sẽ đeo nó nhưng vòng tay kia bỗng nhiên biến mất.
Tiểu Bảo lắc lắc cái đuôi: Bảo bảo không biết gì hết!
Bùi Lang nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng, ôn hòa cười cười, nói: “Không sao, cái vòng kia quá lớn, hiện giờ muội đeo không hợp, chờ hai năm nữa rồi đeo cũng được.”
Lâm Diệu Diệu quyết đoán gật đầu!
Bùi Lang lại ngồi trong chốc lát, vì có giờ học ở tư thục nên liền đứng dậy cáo từ.
Hắn vừa đi, Đan Quất thở dài thật sâu: “Biểu thiếu gia ưu tú như thế, đáng tiếc sắp bị quận chúa vấy bẩn.”
Lâm Diệu Diệu nghe vậy trừng lớn mắt: “Có ý gì? Quận chúa còn chưa phiền chán biểu ca sao?”
Đan Quất ghét bỏ mà lắc đầu: “Nô tỳ nghe nói bọn họ sắp định ra hôn sự rồi.”
“Không phải ma ma già kia đưa đến một tờ danh sách, bảo biểu ca làm những chuyện mà quận chúa chán ghét sao? Biểu ca đều chiếu theo danh sách mà làm rồi, tại sao quận chúa còn muốn thành thân?”
Lâm Diệu Diệu có một vạn cái không muốn biểu ca nghênh thú Vinh quận chúa, người ương ngạnh như Vinh quận chúa, nếu thật sự làm biểu tẩu của nàng, biểu ca có thể sống ngày lành sao?
Đan Quất bất đắc dĩ mà nhún vai: “Ai biết quận chúa như thế nào, cùng một chuyện, người khác làm nàng liền chán ghét, biểu thiếu gia làm, nàng lập tức thích! Sợ là Phó cô nương sợ khổ sở rồi.” Nói xong, bưng đồ ăn sáng lên.
Lâm Diệu Diệu lấy cái bánh bao thịt, bắt đầu gặm vỏ bánh bao: “Phó tỷ tỷ khổ sở cái gì?”
Lần trước Đan Quất ăn khổ, lần này học ngoan hơn rồi, chọc chọc bả vai Thu Nguyệt: “Ngươi biết chuyện giữa Phó cô nương và biểu thiếu gia không?”
“Chuyện của hai người bọn họ ai chẳng biết? Trong phủ đẫ truyền khắp ngóc ngách rồi!” Thu nguyệt tức giận nói.
Lâm Diệu Diệu “xử lý” xong một cái bánh bao, lại cầm lấy một cái khác: “Biểu ca và Phó tỷ tỷ có chuyện gì?”
Thu Nguyệt lập tức kể lại chuyện Phó Vọng Thư thêu túi tiền cho Bùi Lang, lại không cẩn thận đưa cho Đại thiếu gia.
Đan Quất thổi thổi móng tay, cuối cùng lần này không phải do miệng nàng không đóng được.
Lâm Diệu Diệu nghe xong, cười: “Nhất định là các ngươi nghĩ sai rồi, Phó tỷ tỷ không thích Đại ca, ta tin chắc điều đó, nhưng muốn nói nàng thích biểu ca, ta lại không tin.”
Vấn đề này, kiếp trước nàng đã từng hỏi Phó tỷ tỷ, hỏi nàng và biểu ca cùng nhau lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã, có tâm ái mộ không? Phó tỷ tỷ nói không có. Người Phó tỷ tỷ thích chính là một gã nam nhân đã có thê tử lại còn chân đạp hai thuyền, không phải biểu ca tình thâm ý trọng với nàng.
Thu Nguyệt sắp bị tiểu thư nhà mình chọc tức chết rồi: “Tiểu thư không tin thì đi hỏi Đào Hồng và Liễu Hồng ý, thời điểm phu nhân đối chất với Phó cô nương thì vừa khéo hai nàng ở ngoài cửa, lời nên nghe hay không nên nghe thì đều nghe trộm hết!”
Đan Quất kéo nàng ta một cái, khẽ quát lên: “Ngươi nói phần của ngươi là đủ rồi, kéo người khác vào làm cái gì? Nếu để phu nhân biết hai nàng nghe lén thì chắc chắn sẽ phạt các nàng!”
Thu Nguyệt dậm chân, đè thấp âm lượng nói: “Không phải tiểu thư không tin sao?”
Đan Quất trừng mắt nhìn nàng ta: “Được rồi, đừng nói nữa.” Cuối cùng cũng hiểu lúc mình nói mà không lựa lời thì Từ ma ma có tâm tình gì, thật muốn một tay bóp chết!
Lâm Diệu Diệu uống một ngụm canh, biểu ca cùng Phó tỷ tỷ, khả thể sao? Tuy rằng khi biểu ca mang nàng đến đất phong của Nhị hoàng tử, Phó tỷ tỷ cũng cùng đi theo, nhưng Phó tỷ tỷ không ở cùng bọn họ, tự mình mở một lớp tư thục, chuyên dạy nữ học sinh, Phó tỷ tỷ bác học đa tài, lại có cách dạy dỗ, ngay cả Nhị hoàng tử cũng đưa nữ nhi đến bên kia học tập. Chính là bởi vì bận quá nên ít đi lại với nàng hơn, ngoài ngày lễ ngày tết đến sân viện của nàng ăn bữa cơm thì những lúc khác không có gặp mặt.
Những ngày tháng như thế vẫn luôn kéo dài cho đến khi Phó tỷ tỷ mang thai.
Phó tỷ tỷ dưỡng thai ở Bùi gia, cha mẹ chồng đều đối xử với nàng rất tốt, chỉ duy nhất Bùi Lang cứ mãi không nóng không lạnh, luôn tránh tị hiềm.
Chẳng lẽ là giả vờ sao?
Hai người bọn họ.
Thời điểm bọn họ bị Cảnh Hi làm cho chết chết tàn tàn, cả người nàng đều sắp hỏng mất, thậm chí với việc sống lại một đời, vẫn không có cách nào tha thứ Cảnh Hi – người hại chết bọn họ.
Nhưng nếu bọn họ thật sự đã sớm tư thông ở bên nhau, vậy…… Xứng đáng.
Lâm Diệu Diệu vỗ vỗ đầu mình, nghĩ gì thế Lâm Diệu Diệu? Ngoại trừ cha nương thì Phó tỷ tỷ và biểu ca là hai người đối xử tốt với mình nhất, không thể vì muốn giảm bớt áy náy trong lòng, liền coi bọn họ tưởng thành người xấu được.
Khi Diêu thị hồi Phong Đường Viện, Lâm Diệu Diệu đã ăn xong rồi, sáng sớm tháng tư mang theo hơi lạnh, có thể là đi một vòng lớn nên cả người đã đổ mồ hôi, Đan Quất vắt khăn lau mặt cho Diêu thị.
Lâm Diệu Diệu mềm oặt mà thò qua: “Nương, Tứ thúc thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”
Diêu thị đưa khăn cho Đan Quất: “Khá hơn nhiều, là bị thương ngoài da, hắn lại tuổi trẻ, mấy ngày sẽ khỏi hẳn ngay.”
Lâm Diệu Diệu đứng dậy, cong mi cười: “Con đi thăm Tứ thúc!”
“Không được đi!” Diêu thị sẵng giọng.
“Nương!” Lâm Diệu Diệu ai oán mà nhìn nàng.
Diêu thị dừng một chút, ôn nhu cười: “Tứ thúc của con bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, con đừng đi làm phiền hắn, biết không?”
Lâm Diệu Diệu vỗ bộ ngực nhỏ, nói: “Con trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa, con sẽ chăm sóc Tứ thúc.”
Diêu thị sách một tiếng: “Mới có mấy tuổi mà đã trưởng thành? Con đi chỉ biết thêm phiền thôi! Ở nhà đợi đi.”
“Không đâu!”
Diêu thị ôm nữ nhi lên đùi mình, chuyển chủ đề nói: “Hôm qua ở trên xe ngựa, nương hỏi con ở vương phủ trôi qua thế nào, con liền nói tốt tốt tốt, thế tại sao không nói cho nương biết con cùng Cửu công chúa kết oán nha?”
Thu Nguyệt cầm lấy giẻ lau bàn, rón ra rón rén mà chuồn khỏi phòng.
Lâm Diệu Diệu cười mỉa nói: “Ai da, hiểu lầm thôi, Vương phi dẫn con tiến cung, Cửu công chúa nhắm trúng Tiểu Bảo, một hai phải đoạt của conn, con không cho nên mới như vậy.”
“Không gặp rắc rối?” Diêu thị híp híp mắt.
“Không có không có, tuyệt đối không có!” Lâm Diệu Diệu nỗ lực trợn tròn mắt.
Diêu thị nhướng mày nhìn Tiểu Bảo đang ở trên bàn cắn hạt dưa, Tiểu Bảo nhìn Diêu thị cắn hạt dưa vài lần, vậy mà cũng tự học được, Diêu thị chậm rì rì mà nói: “Vật nhỏ này đi đến chỗ nào cũng gặp rắc rối, không bằng tặng nó cho người khác đi.”
Tiểu Bảo vừa nghe, xù lông.
Lâm Diệu Diệu gấp gáp ôm nó vào lòng: “Con không đi xem Tứ thúc nữa là được chứ gì.”
Đứa nhỏ này, nói nó thông minh đi, nó lại cực kỳ không thông suốt; nói nó ngốc thì ngẫu nhiên lại có thể một châm thấy máu, nói toạc ra tâm tư của ngươi. Diêu thị vén tóc nữ nhi ra sau tai: “Không phải nương không thích con đi thăm Tứ thúc mà là gần đây Tứ thúc con đắc tội kẻ thù, con ở cùng hắn sẽ rất nguy hiểm. Chờ tình thế này qua đi thì nương sẽ cho con đi tìm Tứ thúc.”
Lâm Diệu Diệu không dám nói mình tuyệt đối không sợ, nàng thích Tứ thúc không sai, nhưng còn chưa tới mức độ vì Tứ thúc mà bất chấp tính mạng, vừa nghĩ như thế, chợt thấy hiểu biết của mình về Tứ thúc còn quá nông cạn.
“Mỗi ngày con ở vương phủ đều làm cái gì?” Diêu thị hỏi.
“Buổi sáng đọc sách cùng Huệ Nhân, buổi chiều luyện chữ với Vương phi, buổi tối là một ngày học quy củ cùng Huệ Nhân, một ngày học nữ hồng cùng Vân Nương.” Lâm Diệu Diệu nói đúng sự thật.
Diêu thị vừa lòng gật gật đầu, không hổ là thế gia, dạy đứa nhỏ rất cẩn thận, không giống nàng, ngoại trừ đốc xúc nữ nhi tập viết, thuận tiện nhận biết mấy chữ thì không nghĩ tới làm cái khác. Tưởng tượng như thế, thành ra bản thân nàng lại làm nữ nhi ngoan bị chậm chễ. Nàng vội nói: “Vậy chúng ta cứ làm như an bài của Vương phi nhé, buổi sáng con đọc sách cùng Đan Quất, đúng rồi, con đọc sách gì?”
“[ Tam Tự Kinh ].” Lâm Diệu Diệu đáp.
Diêu thị kêu Đan Quất đưa Lâm Diệu Diệu đên thư phòng đọc [ Tam Tự Kinh ], lại gọi Từ ma ma đến, phân phó nàng đến thư viện mời một nữ phu tử, muốn cùng dạy quy củ và học thức, lại đến Tú Lâu tìm cái nữ sư phó, tốt nhất là tính tình ôn hòa chút: “…… Mặt khác, không cần quan tâm đến tiền, chỉ cần chọn người tốt nhất, nếu là có nhà khác cũng chọn trúng thì nói cho bọn họ, ta ra giá gấp ba.”
“Vâng.” Từ ma ma đi.
Vương phủ.
Cảnh Vương Phi ngồi quỳ trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào bóng Huệ Nhân trong gương đồng đang chải đầu cho mình, lười nhác cười cười: “Hửm, an tĩnh thế, nha đầu còn ngủ nướng phải không? Mặt trời lên cao còn không dậy, đây là để ta bắt được bím tóc** à? Để xem ta trị ngươi như thế nào!”
(**) bắt được nhược điểm.
Huệ Nhân chải đầu xong rồi, cài cho, lại chọn một cái trâm khắc một đóa mai trắng nhụy đỏ, lại chọn một kim bộ diêu*** màu hồng thạch lựu.
Cảnh Vương Phi xua xua tay: “Được rồi, ta chính mình mang, ngươi đi đem kia nha đầu cho ta kêu lên! Dám lười biếng, hôm nay kiểu gì ta cũng phải phạt chết nàng!”
Huệ Nhân bất động.
Cảnh Vương Phi khẽ nhíu mày: “Điếc hay là choáng váng?”
Huệ Nhân cúi cúi người: “Vương phi, Lâm tiểu thư đã không ở Vương phủ.”
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên có hơi chua xót~
(***) Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Kim bộ diêu.
Trâm cài.