Lâm Diệu Diệu muốn gọi Thải Linh lại, nhưng Thải Linh đã hòa vào đám người, nhanh chóng biến mất không thấy.
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt: “Chắc không phải ta hoa mắt nhỉ?”
“Nói thầm cái gì thế tiểu nha đầu?” Cảnh Vương phi đi qua ngạch cửa, thấy Lâm Diệu Diệu không theo kịp, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: “Còn không vào? Chờ bị nhấc vào có phải không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không mắng nàng một lần cũng không được, Lâm Diệu Diệu bĩu môi, xụ mặt nhỏ đi vào.
“Chậc chậc chậc, bổn Vương phi đối xử tốt với quá có phải không? Còn dám bày sắc mặt cho bổn Vương phi coi!” Cảnh Vương phi ghét bỏ nhìn Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu nhanh chóng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào: “Nào có? Ta thích Vương phi lắm, không bao giờ bày sắc mặt với Vương phi đâu!”
“Vuốt mông ngựa vớ vẩn!” Cảnh Vương phi giật giật vành môi, biểu cảm lạnh băng đi đến quầy hàng.
Tiểu nhị cửa hàng vừa mới tiễn một vị khách quý, tâm trạng đang rất sung sướng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ngay một phụ nhân trẻ tuổi có khí chất lạnh lùng diễm lệ, mang theo một tiểu thư dịu dàng nhã nhặn lịch sự, cùng một tiểu cô nương trắng trẻo khả ái, lập tức có chút chấn động, sửng sốt trong chốc lát rồi mới cười mời người đến một bên ngồi xuống, cũng dâng trà tốt nhất trong cửa hàng lên.
Lâm Diệu Diệu khát, miệng nhỏ cứ uống từng ngụm từng ngụm, Ninh Uyển Khuynh thấy Cảnh Vương phi bất động, mình cũng không dám cầm tách trà lên.
Cảnh Vương phi vừa thưởng thức quạt xếp trong tay, vừa bâng quơ nói: “Mang hương liệu tốt nhất nơi này của các ngươi lên đây.”
Lâm Diệu Diệu nghe vậy ngẩn ra: “Không phải ngài nói đây là huân hương thấp kém sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Vương phi xùy một tiếng: “Đối với bổn Vương phi mà nói đương nhiên thấp kém! Bổn Vương phi cũng không dùng loại hương liệu này trên thị trường!”
Tiểu nhị cửa hàng cầm một cái hộp gấm màu tím đi tới, mở hộp gấm ra, bên trong là bình sứ nhỏ mây ngũ sắc thập phần tinh xảo, hắn cười nói: “Phu nhân, cái này gọi là ngũ sắc hương, là bảo vật chấn điểm của cửa hàng chúng ta, nương nương trong cung đều sử dụng đấy. Ngài ngửi xem, mùi hương độc đáo lắm, đúng chứ?”
Cảnh Vương phi khẽ ngửi, lại đưa cho Lâm Diệu Diệu, Lâm Diệu Diệu biết nàng đưa mình là để mình phân biệt xem đây có phải mùi hương ngửi thấy trên người biểu ca hay không, nhưng nàng không mẫn cảm với mùi hương, ngửi qua là quên, huống chi, lúc ấy nàng cũng không đoán được.
Nàng lắc lắc đầu.
Cảnh Vương phi lại đưa cho Ninh Uyển Khuynh, Ninh Uyển Khuynh ngửi ngửi, cũng lắc đầu.
“Mũi các ngươi như này là không được rồi. Nam nhân tương lai của các ngươi làm chuyện xấu sau lưng cũng chẳng biết.”
Tiểu nhị cửa hàng khó hiểu vì lời nói của Cảnh Vương phi.
Cảnh Vương phi đánh giá bình sứ trong tay: “Chính là nó. Tiểu nhị, bình thường có những ai đến cửa hàng của ngươi mua loại hương liệu này?”
“Nhiều lắm! Ta vừa nói nương nương cũng dùng, không biết có bao nhiêu người mộ danh tiếng mà đến, ngài cũng là nghe danh mới tới đúng không?” Tiểu nhị cửa hàng cười hì hì nói.
Cảnh Vương phi không chút để ý hỏi: “Nương nương? Nương nương nào?”
“Mẫu phi Nhị hoàng tử, Trân Phi nương nương! Đầu tháng, Nhị hoàng tử còn sai người đến mua hai hộp để hiếu kính Trân Phi!” Tiểu nhị cửa hàng vinh dự nói.
Nụ cười tươi tắn của Cảnh Vương phi nháy mắt lạnh xuống dưới: “Quả nhiên con ngựa nào thì xứng với cái xe ngựa đó, loại hàng thấp kém này cũng chỉ có những loại người thấp hèn kia mới dùng!”
Lâm Diệu Diệu nghẹn một chút, sao tự dưng cơn tức của Cảnh Vương phi trở nên lớn như vậy? Là tức biểu ca có khả năng có tiểu tình nhân, hay là tức Trân Phi từng đắc tội nàng? Đương nhiên Lâm Diệu Diệu không thể tưởng được đối tượng Cảnh Vương phi tức chính là Nhị hoàng tử làm nhi tử nàng bị thương.
Tiểu nhị cửa hàng không vui: “Ngươi người nói chuyện kiểu gì thế? Ngươi không phải tới mua đồ mà tới bới lông tìm vết đúng không? Có phải ngươi là người của cửa hàng đối diện không? Nếu không thì chính là ở phố Nam. Mấy người các ngươi buồn cười thật đấy, ghen ghét Hương Tụng Phường có hương liệu tốt, tìm mọi cách mà phá hỏng sinh ý của chúng ta, thật sự nghĩ Hương Tụng Phường không làm gì được các ngươi phải không?”
Cảnh Vương phi “bang” một tiếng đặt hương liệu lên trên bàn.
Tiểu nhị cửa hàng bị khí thế này hù nhảy dựng: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi còn muốn đập phá cửa hàng có phải không?”
Cảnh Vương phi áp hỏa khí xuống, lạnh lùng nói: “Về sau ai lại đến mua loại hương liệu này thì đến Cảnh Vương phủ báo tin, nếu là trong cung thì không cần bẩm báo.” Đưa mắt ra hiệu với Huệ Nhân, Huệ Nhân lấy một thỏi vàng từ túi tiền ra, đặt ở trên bàn.
“Cảnh…… Cảnh Vương phủ? Ngươi là……” Tiểu nhị cửa hàng như bị sét đánh.
Mãi cho đến khi lên xe ngựa, mặt Cảnh Vương phi vẫn còn xanh mét: “Nhìn xem ta đụng chạm mấy cái chuyện gì thế này? Sớm biết vậy thì ta đã không đồng ý chuyển đồ này nọ giúp nó!” Nói thầm một trận, nàng tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa ngừng trước một cánh cửa bọc sắt, Cảnh Vương phi giao chiếc hộp mà Cảnh Hi đưa cho nàng vào tay chưởng quầy, chưởng quầy đưa cho Cảnh Vương phi một phong mật hàm, Cảnh Vương phi bất ung dung bỏ vào tay áo, lên xe ngựa.
Trong tửu lâu đối diện bên trái, Lâm Trường An lột một củ đậu phộng: “Aiz, nếu Vương phi biết hộp và mật hàm đều trống rỗng, có thể mắng ngơi không?”
“Nàng sẽ không biết.” Ánh mắt của Cảnh Hi dừng trên một chiếc xe ngựa khác, một bàn tay nhỏ mum múp thịt của Lâm Diệu Diệu lộ ra từ trong xe ngựa, khóe môi hắn khẽ nở nụ cười yếu ớt.
Nụ cười này vừa khéo bị Lâm Trường An bắt gặp, Lâm Trường An bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, không cần đoán cũng biết Cảnh Hi nhìn ai, ngoại trừ cô chất nữ ngốc nghếch đến giờ cũng không biết Tứ thúc thật, Tứ thúc giả kia thì chẳng còn ai khác.
“Vì một cái tiểu cô nương, ngươi đúng là hao hết tâm tư!”
……
Mấy người trở về đến Vương phủ, Cảnh Vương phi nói với Lâm Diệu Diệu: “Nha đầu, sau này phải nhìn chằm chằm biểu ca ngươi, biết không? Phát hiện hắn có cái gì không thích hợp thì phải chạy nhanh tới thông báo cho ta!”
Lâm Diệu Diệu nhỏ giọng nói: “Ta lại không phải thần báo bên tai ngài, vì sao lai muốn ta nói chuyện của biểu ca ta cho ngài biết?”
Cảnh Vương phi trừng nàng, nói: “Không nói đúng không? Có tin ta chém đầu ngươi không?!”
Lâm Diệu Diệu trốn phía sau Ninh Uyển Khuynh.
Ninh Uyển Khuynh há mồm, vừa muốn mở miệng, Cảnh Vương phi lại nhìn về phía nàng nói: “Ngươi cũng thế, nếu phát hiện tiểu tử Bùi gia kia không đàng hoàng thì phải báo cho ta biết trước, nghe kỹ chưa?”
Ninh Uyển Khuynh vội cúi cúi người: “Vâng, Khuynh nhi nhớ kỹ.”
“Dám coi người Cố gia ta là khỉ mà đùa bỡn, Bùi tiểu tử, tốt nhất là ngươi đừng bị bổn Vương phi bắt được nhược điểm……” Cảnh Vương phi mang vẻ mặt lạnh băng trở về chính viện.
Tâm trạng của nàng không tốt, Lâm Diệu Diệu và Ninh Uyển Khuynh cũng không quấy rầy thêm nữa.
Ninh Uyển Khuynh đưa Lâm Diệu Diệu về Lâm gia, tự mình giao người tận tay Diêu thị, nói đến cũng khéo, nữ phu tử cùng tú nương mà Diêu thị sai Từ ma ma đi mời đã tới rồi, Diêu thị đang lo nên tìm ai trấn cửa ải, người đọc sách nhiều nhất Lâm gia thư đọc là Lâm Sùng, nhưng hiện giờ Lâm Sùng đang ở Phúc Châu, Lâm Hoán Chi với Bùi Lang cũng đọc không ít sách đấy, nhưng cả hai đều chưa đi học về.
Diêu thị nhìn Ninh Uyển Khuynh, cười hỏi: “Ninh cô nương, có thể phiền ngươi một chuyện không?”
Ninh Uyển Khuynh đi gặp mặt nữ phu tử cùng tú nương với Diêu thị, từ nhỏ Ninh Uyển Khuynh đã được bồi dưỡng theo quy cách của Thế tử phi, tất nhiên đã đọc đủ thứ thi thư, luận bàn một lần, nữ phu tử cảm thấy hổ thẹn không bằng, mà lòng dạ Ninh Uyển Khuynh cũng cao hơn nữ tử tầm thường, cảm thấy đến nàng cũng chẳng bằng thì sao có thể dạy Lâm Diệu Diệu?
Sau lại nhìn tài thêu của tú nương, cũng cực không hài lòng.
Từ ma ma buồn rầu nói: “Đây đã là nữ phu tử tốt nhất ở tư thục, tú nương cũng là người tốt nhất Tú Lâu....”
Ninh Uyển Khuynh ngượng ngùng cười cười: “Có lẽ do ta quá bắt bẻ.”
Diêu thị nói: “Không phải ngươi chọn khắt khe, là do chưa chọn tốt. Kinh thành đâu chỉ có một trường tư thục, một Tú Lâu, để ta lại tìm mấy nơi nữa. Đúng rồi, mạo muội hỏi một câu, lão sư của Ninh cô nương...”
Ninh Uyển Khuynh dịu dàng nói: “Là nữ quan đại nhân tiền nhiệm trong cung, sau khi xuất cung thì được phụ thân mời về nhà dạy học.”
Nữ quan à,khó trách, kiểu người này là xài bao nhiêu tiền cũng chẳng mời được. Diêu thị tiễn Ninh Uyển Khuynh lên xe ngựa, thật sâu mà lo lắng vì việc học của nữ nhi.
Mà lúc này, Lâm Diệu Diệu không hề hay biết việc học bị hoang phế nửa đời người của mình đã mất lại được tìm về, được mẫu thân nhớ thương, giờ phút này trong đầu nàng tràn ngập việc lạ hôm nay chứng kiến.
Trên người biểu ca có mùi ngũ sắc hương mà nữ nhân khác dùng, là sự thật hay do Vương phi ngửi sai rồi?
Thải Linh ra vào Hương Tụng Phường, là nàng hoa mắt, hay Thải Linh đã trở lại?
Diêu thị vào nhà, thấy nữ nhi và Tiểu Bảo đang ăn điểm tâm trên đĩa, Tiểu Bảo vuốt móng một một cái, ăn sạch điểm tâm, nữ nhi lại không biết đang ngẩn người nghĩ gì, Diêu thị tiến lên, nhấc Tiểu Bảo sang một một bên: “Bụng nhỏ, đừng ăn quá nhiều.”
Tiểu Bảo bảo lắc lắc cái đuôi, quả thực không ăn, Diêu thị sờ sờ khuôn mặt nữ nhi: “Tưởng gì vậy?”
Lâm Diệu Diệu thở dài kể chuyện đi dạo phố gặp được biểu ca cùng Vinh quận chúa, rồi nói: “…… Vương phi nói trên người biểu ca có ngũ sắc hương, nhưng con với Ninh tỷ tỷ không ngửi thấy, có phải Vương phi ngửi sai rồi không?”
Diêu thị nhẹ nhàng hừ: “Sao có thể ngửi sai?”
“Đó là biểu ca, sao biểu ca có thể vừa bàn chuyện cưới hỏi cùng quận chúa, lại vừa dây dưa không rõ với nữ nhân khác?” Trong lòng Lâm Diệu Diệu không tin, người từng nhiều năm người cạnh mình, nếu thật là tên ngụy quân tử, vậy cũng quá……
Ấn tượng của Diêu thị đối với Bùi Lang vốn không tốt, nếu đối tượng bị hoài nghi là Lâm Hoán Chi, nàng chắc chắn không tin, cố tình là Bùi Lang. Nàng nhàn nhạt nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm*, nương thấy đứa nhỏ kia không quá đoan chính, rõ ràng ma ma già nói cho hắn làm quận chúa sinh ghét như thế nào mà quận chúa còn chết mê chết mệt hắn, nếu đây không phải hắn câu dẫn quận chúa thì Diêu Tâm Lam này đã sống uổng phí nửa đời người rồi!”
(*) Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng.
“Nương!”
“Ai da, nương bàn luận chuyện này với một đứa nhỏ như con làm gì nhỉ?” Diêu thị vỗ vỗ đầu nữ nhi, “Được rồi, mệt mỏi cả một ngày, trở về phòng ngủ đi.”
Lâm Diệu Diệu không đi.
Diêu thị tháo hoa tai, nhìn nàng từ gương đồng: “Còn có việc?”
Lâm Diệu Diệu đi đến bên cạnh nàng, một bên xem nàng tháo thoa cài tóc, một bên nói: “Nương, hôm nay con nhìn thấy Thải Linh.”
Diêu thị bỏ thoa cài tóc vào hộp trang sức, cười nói: “Chắc con nhìn lầm rồi, nàng cùng Phó tỷ tỷ của con ở Thanh Châu cơ mà.”
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, hỏi: “Các nàng thật sự đi Thanh Châu sao?”
“Đương nhiên, phụ thân con tự mình đưa người về Thanh Châu mà.” Cũng đâu thể là Lâm Sùng gạt nàng, nuôi người ở Kinh thành nhỉ.
Lâm Diệu Diệu lại hỏi: “Thế các nàng có thể lại quay về Kinh thành không? Lần trước ngài viết thư cho Phó tỷ tỷ, Phó tỷ tỷ không hồi âm, là không nhận được sao?”
Diêu thị đúng là từng viết mấy phong thư cho Phó Vọng Thư, nhưng đều không có hồi âm, Diêu thị thở dài: “Chắc trong lòng nàng còn oán trách nương đã đưa nàng đi, không muốn trả lời thư của nương.”
……
Trong một ngõ nhỏ tĩnh lặng, Thải Linh vắt tay nải, đẩy cửa của một tòa biệt viện nhỏ, sau khi chốt cửa lại, nàng bước lên bậc thang, vén mành đi vào: “Tiểu thư, ngũ sắc hương mà ngài muốn cùng với son bột nước đây ạ!”
Phó Vọng Thư chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười ưu nhã: “Vất vả ngươi, Thải Linh.”