Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Sau khi Lâm Diệu Diệu đến Vương phủ, Lâm Sùng khó có dịp được độc chiếm thê tử một buổi sáng, một phen ôn tồn tất nhiên không cần phải nói, lại còn mạnh mẽ hơn, làm cho Diêu thị cả người đau nhức sau khi làm xong. Diêu thị lại không để ý tới hắn, gọi tất cả bọn nha hoàn tiến vào, cẩn thận kiểm kê sổ sách từng viện và cửa hàng.
 
Lâm Sùng ăn vụng không thành, ai oán ngồi trong chốc lát, dần dần bình tĩnh lại, sau đó, nhớ tới chuyện của Phó Vọng Thư.
 
Sau khi đưa Phó Vọng Thư đến thôn trang, hắn cho Phó Vọng Thư một khoản tiền, cho nên, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Phó Vọng Thư sẽ không thiếu tiền. Tòa biệt viện hôm qua tuy hơi hẻo lánh nhưng trang trí bên trong lại thập phần tỉ mỉ, nhìn ra có tiêu bạc, bản thân Phó Vọng Thư cũng ăn mặc rất khéo léo, chỉ duy nhất Phó Thần Lương không phù hợp với nơi đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc ấy hắn chỉ lo quan tâm tình hình gần đây của Phó Vọng Thư nên đã coi nhẹ này điểm này, hiện tại ngẫm lại, mình cảm thấy Phó Thần Lương là lạ, còn không phải lạ ở cách ăn mặc của hắn sao?
 
Dù cho bản thân hắn không có tiền, nhưng Vọng Thư có, vậy vì sao hắn lại ăn mặc khó coi đến thế?
 
Lâm Sùng nói cho Diêu thị nghe suy nghĩ của mình.
 
Diêu thị vừa nghe, cũng cảm thấy kỳ lạ: “Thái độ của Vọng Thư với phụ thân nàng như thế nào?”
 
Lâm Sùng cẩn thận nhớ lại, nói: “Khá tốt, không khác với ta lắm.”
 
“Thế thì càng lạ.” Diêu thị nghi ngờ mà nhăn mày lại, Phó Vọng Thư cung kính đối với Lâm Sùng, thứ nhất là vì Lâm Sùng thật sự coi Phó Vọng Thư là một cái vãn bối mà yêu thương, cũng tận mọi khả năng để chiếu cố nàng, thứ hai, Lâm Sùng là một nam nhân thành công, có một cổ mị lực thành thục nội liễm, Phó Vọng Thư khó tránh khỏi lòng sinh sùng kính. Nhưng Phó Thần Lương —— muốn tiền không có tiền, cũng không đủ quan tâm Phó Vọng Thư.
 
Lúc trước bọn họ đón Phó Vọng Thư đến Lâm gia, không hề gạt hàng xóm, nếu Phó Thần Lương có lòng hỏi thăm thì sẽ biết được nơi nữ nhi hắn đi, nhưng mà Phó Vọng Thư sống ở Lâm gia lâu như vậy, Phó Thần Lương chưa bao giờ xuất hiện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngay cả bộ xiêm y cũng không mua cho, liệu có thật sự đối xử tốt với phụ thân không?” Diêu thị hỏi.
 
Lâm Sùng dừng một chút: “Khả năng chưa kịp thay đi, ta ngồi trên ghế có thấy mấy bộ y phục mới, chắc là làm cho phụ thân.”
 
……
 
“Thay.”
 
Trong biệt viện nhỏ, Phó Vọng Thư ném bộ y phục mà mình sai Thải Linh mua từ bên ngoài lên bàn.
 
Phó Thần Lương vân vê chất liệu của bộ xiêm y, lộ ra một tia vui mừng, cười nói: “Ngoan ngoãn, này một bộ này phải đến vài lượng bạc! Biết hiếu kính cha?” Ánh mắt đảo qua cái  ghế trước bàn trang điểm, xiêm y chỗ đó đã bị cất đi rồi, nhưng hắn không phải thằng ngốc, làm sao có thể không nhìn ra tuy chất liệu y phục của mình tốt nhưng lại thua xa không bằng mấy bộ kia, hắn ‘ai nha’ một tiếng, “Con gái lớn không thể giữ trong nhà, đối xử với con rể còn tốt hơn tao, tao sống cũng chẳng còn hi vọng gì nữa!”
 
“Ông không thích mặc thì thôi!” Phó Vọng Thư nói, giật lấy xiêm y trong tay gã.
 
Hắn vội ôm vào trong lòng ngực, cười tủm tỉm nói: “Nói thế nào thì cũng là tâm ý của nữ nhi, ta mặc, ta mặc!” Sau khi thay xong, soi mình trước gương đồng, “Quả nhiên người dựa y trang, Phật dựa kim trang*, vừa mặc như này thì những người đó kiểu gì cũng không nhận ra ta!”
(*) Người dựa y trang, Phật dựa kim trang: mỗi người dều có thiên tính trông mặt mà bắt hình dong, ngoại hình trực tiếp ảnh hưởng đến ấn tượng của người khác dành cho mình, ăn mặc đẹp thì thân phận được nâng cao, người khác cảm thấy có thể có lời liền dễ dàng tiếp cận mình, lấy lòng mình.
 
Những người gã nói tới là người nào, đại khái Phó Vọng Thư cũng đoán được, nhưng lười quan tâm, không tiếp lời gã.
 
Phó Thần Lương kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, lấy một túi bạc cất vào trong lòng ngực.
 
Thải Linh tức giận muốn tiến lên ngăn cản, bị Phó Vọng Thư giữ chặt.
 
Phó Thần Lương bắt gặp một màn này qua gương đồng, lưu manh cười: “Sao nào? Muốn đụng vào ta? Ta là lão gia của ngươi đấy!”
 
Một câu cuối cùng, là hét lên, Thải Linh sợ tới mức hai chân run rẩy.
 
Phó Thần Lương xoay người, vẻ mặt cười xấu xa mà đi đến phía Thải Linh, Thải Linh bị dọa chảy nước mắt, Phó Vọng Thư che Thải Linh phía sau mình, lạnh lùng mà nhìn gã: “Mau đi nhanh lên.”
 
Phó Thần Lương ôn hòa mà cười: “Được rồi, nghe nữ nhi bảo bối. A, đúng rồi, buổi tối ta sẽ về ăn cơm, nhớ chân giò kho tàu và đậu phộng đấy, còn có, những món đó đều không cần cho cay. À, ta đã quên, hình như nữ nhi thích ăn cay? Vì nữ nhi, cha đành ủy khuất một chút vậy.”
 
“Ta chả sao cả!” Phó Vọng Thư không kiên nhẫn mà nói.
 
Phó Thần Lương nhéo nhéo mặt nàng: “Nữ nhi ngoan, cha đi đây.”
 
Đợi hắn đi xa, Thải Linh nhũn chân nằm liệt ghế trên: “Tiểu thư…… Tiểu thư…… gã…… gã thật là đáng sợ……”
 
Phó Vọng Thư bình tĩnh nói: “Có cái gì đáng sợ? Dù sao cũng chỉ phá của chút thôi.”
 
“Nhưng mà vừa nãy gã đối với nô tỳ…… Không phải, gã đối với ngài……” Tiểu thư lại không phải con ruột của gã, sao gã có thể véo má tiểu thư? Cho rằng mình là chính nhân quân tử giống Tam gia sao? Trong lòng Thải Linh bỗng ập lên một cảm giác lạnh lẽo.
 
Phó Vọng Thư nói: “Yên tâm đi, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc hắn chiếm cả ba, chỉ duy nhất không háo sắc.” Nếu không thì đó là cá chết lưới rách, mình cũng sẽ đuổi hắn đi.
 
Lại nói đến sau khi Cảnh Vương phi phát hiện túi tiền của Lâm Diệu Diệu, cõi lòng mãi không thể yên lặng, suy nghĩ cẩn thận, sai Huệ Nhân đưa Lâm Diệu Diệu hồi phủ, thuận tiện tìm hiểu một chút tình huống và chỗ ở của Phó Vọng Thư.
 
Bản lĩnh tìm hiểu tin tức của Huệ Nhân là số một, mang theo điểm tâm Vương phủ, ngồi cùng tiểu lảm nhảm Thu Nguyệt kia không đến một khắc đã hiểu chi tiết rõ ràng về Phó Vọng Thư.
 
Nàng hồi phủ, bẩm báo đúng sự thật cho Cảnh Vương phi.
 
“Phó Vọng Thư là cháu gái nhỏ Phó lão tiên sinh.”
 
“Lão già bảo thủ xé quạt xếp của Thái tử?” Cảnh Vương phi nhàn nhạt hỏi.
 
“Đúng vậy.”
 
“Ừ, xé hay lắm. Tiếp tục.”
 
Huệ Nhân nói tiếp: “Phó lão tiên sinh từng dạy dỗ Lâm Tam gia mấy năm, trước lúc lâm chung đã gửi gắm Phó Vọng Thư cho Lâm Tam gia.”
 
“Không biết xấu hổ.”
 
Huệ Nhân nghẹn một chút, lại nói: “Phó Vọng Thư cùng vài vị thiếu gia Lâm gia nháo ra quan hệ rất xấu hổ nên Tam gia đã đưa nàng đến Thanh Châu.”
 
Cảnh Vương phi quơ quơ quạt tròn trong tay: “Là Lâm phu nhân đưa đúng không? Nam nhân sao có thể làm loại chuyện này? Nam nhân à, luôn luôn có vô vàn lòng đồng tình dùng không hết với nữ nhân mềm mại yêu kiều, cảm thấy dù các nàng có phạm nhiều sai lầm thì đều là không cẩn thận, một chữ, bị coi thường!”
 
Huệ Nhân ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Thu Nguyệt còn nói, Lâm gia Đại thiếu gia muốn cầu thú nàng, nàng lại đối với Bùi công tử……”
 
“Ở chỗ nào?” Cảnh Vương phi ngắt lời nàng nói.
 
“Ngõ nhỏ Tứ Thủy ở phố Trường Hưng.”
 
Cảnh Vương phi lạnh nhạt nói: “Ngươi đi thông tri Quận chúa, nói ta ở nhà Phó Vọng Thư chờ nàng.”
 
Huệ Nhân ngẩn ra, đây là muốn bắt gian sao?
 
……
 
Bên kia, Lâm Diệu Diệu kể chuyện túi tiền cho cha mẹ: “Túi tiền có chỗ nào không thích hợp sao? Phản ứng của Vương phi kỳ quái lắm.”
 
Lâm Sùng cười: “Có thể có vấn đề gì? Đây là do Phó tỷ tỷ của con tự tay thêu, chắc Vương phi cảm thấy túi tiền rất đẹp.”
 
Lâm Diệu Diệu nghĩ nghĩ: “Cảm xúc của Vương phi không giống như thưởng thức, nàng thực phẫn nộ.”
 
“Này……” Lâm Sùng kinh ngạc một lát, không nghĩ ra tại sao Vương phi lại như thế, từ sâu trong lòng muốn hoài nghi Phó Vọng Thư bụng dạ khó lường, hắn cười tự giễu, sao Vọng Thư lại có tâm tư lệch lạc được?
 
Nhưng ngược lại Diêu thị là người có tâm nhãn, sau khi Lâm Sùng đến sân viện của lão phu nhân, nàng lập tức mở túi tiền ra, lật trong lật ngoài kiểm tra một lần: “Kỳ quái, không hề có đồ gì bẩn thỉu, chẳng lẽ là mùi hương?”
 
“Vương phi ngửi nhiều lần lắm!” Lâm Diệu Diệu nhớ lại, nói: “Hương này có vấn đề sao?”
 
Nếu nói hương liệu không thích hợp thì phải giống như mê hương, xạ hương, hoan hương, mùi hương trong túi tiền hiển nhiên không thuộc về bất cứ loại nào kể trên, Diêu thị cũng không có manh mối.
 
Lâm Diệu Diệu nâng má nói: “Dạo này Vương phi cứ lải nhải cằn nhằn khiến con cũng không dám đến Vương phủ.”
 
“Cằn nhằn như nào?” Diêu thị hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu thuật lại chuyện Cảnh Vương phi kéo nàng đi theo dõi Bùi Lang một lần: “…… Ngài nói có đáng trách hay không? Sao biểu ca có thể dây dưa không rõ với nữ nhân khác? Nhất định là Vương phi ngửi lầm rồi, ngày hôm qua theo dõi một buổi trưa, cái gì cũng chưa theo dõi được! Biểu ca là trong sạch! Thanh giả tự thanh!”
 
Nghe đến đó, Diêu thị còn gì không rõ? Nàng lạnh mặt đứng dậy, nói ra bên ngoài: “Đan Quất, bị xe!”
 
Lâm Diệu Diệu kêu lên: “Nương, ngài đi chỗ nào, con cũng phải đi!”
 
……
 
Xe ngựa ngừng trước đầu hẻm Tứ Thủy ở phố Trường Hưng, xe ngựa bị kẹt không thể đi vào trong.
 
Cảnh Vương phi chờ không kịp, đi xuống xe ngựa, thẳng hướng đi qua ngõ nhỏ, nhà của Phó Vọng Thư rất dễ nhận ra, chính là nhà cuối cùng có trông liễu trồng đào.
 
Cảnh Vương phi gõ vang cửa viện.
 
Ngày hôm qua Bùi Lang nói đến, cuối cùng lại không có tới, hẳn đã nghe được tiếng gió, nên gần đây nhất định sẽ không đến nữa, Phó Vọng Thư tưởng là Phó Thần Lương, liền kêu Thải Linh mở cửa.
 
Thải Linh nhìn thấy một thiếu phụ mỹ mạo như thiên tiên lại lạnh như băng sương, kinh ngạc đến sững sờ ở tại chỗ.
 
Cảnh Vương phi lạnh lùng quét mắt liếc Thải Linh một cái, cất bước vào nhà.
 
“Sao lại sớm như thế……” Phó Vọng Thư còn chưa dứt lời, một cái túi tiền đã ném trên mặt nàng, nàng ngước mắt nhìn, thần sắc cứng đờ, “Ngài là……”
 
“Túi tiền là ngươi thêu đúng không?” Cảnh Vương phi lạnh giọng hỏi.
 
Phó Vọng Thư nhặt túi tiền trên mặt đất lên.
 
Cảnh Vương phi khinh thường, cười: “Ta sớm phát hiện tiểu tử họ Bùi không thích hợp, hoá ra là dưỡng tiểu thiếp ở bên ngoài, lại còn là hậu bối của gia tộc có dòng dõi thư hương, thật không biết xấu hổ! Chờ Quận chúa tới, ngươi phải một năm một mười thuật lại hành động giữa ngươi và Bùi tiểu tử cho quận chúa nghe, không được phép giấu giếm, nghe rõ không?!”
 
Đầu tiên trên mặt Phó Vọng Thư trắng bệch, sau đó lại nhanh chóng đỏ bừng, nàng siết chặt túi tiền trong tay, ép run rẩy trong lòng xuống, nhỏ giọng nói: “Ta dựa vào cái gì mà nghe ngài?”
 
Cảnh Vương phi lạnh lùng nói: “Dựa vào ta là Cảnh Vương phi, dựa vào ta một câu là có thể khiến ngươi chết!”
 
“Ồ, phải không?” Lông mi của Phó Vọng Thư run mạnh, rất nhanh, nàng đè nén cơn khủng hoảng nảy lên trong lòng, đi tới cửa, nhẹ nhàng mà đóng lại, quay đầu nhoẻn miệng cười, “Cảnh Vương phi, ngài tới một mình sao? Tại sao ngài lại có thể ra cửa một mình vậy chứ? Nguy hiểm lắm đó!”
 
Cạnh!
 
Nàng cài chốt then cửa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui