Xe ngựa chạy trên đường phố đông đúc, tốc độ thong thả.
Diêu thị vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, nói thầm: “Hôm nay lại không phải ngày hoàng đạo, sao người nhiều ra cửa như vậy?”
Lâm Diệu Diệu vuốt ve Tiểu Bảo trên đùi, hỏi: “Nương, chúng ta muốn đi đâu thế ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêu thị nói: “Tới rồi con sẽ biết.”
Lâm Diệu Diệu nhìn đám người chen chúc phía ngoài xe, thầm nghĩ không biết trời tối có thể đi dạo trên phố này không nữa.
Diêu thị nói với xa phu: “Đổi con đường đi!”
……
Tiểu biệt viện.
Cảnh Vương phi nhìn Phó Vọng Thư chốt then cửa, chân mày khẽ nhíu: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngón tay chôn trong ống tay áo rộng của Phó Vọng Thư run một cái, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Cảnh Vương phi cho rằng ta muốn làm gì?” Nói xong, nàng ta lấy một hộp huân hương từ trong ngăn kéo ra, đi đến trước lò huân, nhẹ nhàng mà rải một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng, dần dần tràn ngập một mùi hương khiến người mơ màng.
Cảnh Vương phi đè lại cái trán, nhăn mày.
Phó Vọng Thư rót cho Cảnh Vương phi một ly trà, tự rót cho mình một ly, nâng cái ly nói: “Cảnh Vương phi, nếu ta nói ta với biểu ca không có một chút quan hệ nào, ngài tin không?”
Cảnh Vương phi cười lạnh: “Ngươi coi bổn Vương phi là trẻ con ba tuổi?”
Phó Vọng Thư rũ mắt, ánh mắt lọt vào nước trà trong suốt, tựa như nhỏ giọng nỉ non: “Vì sao ngài lại không tin? Nếu ngài tin, thì thật tốt.” Nàng cầm chặt chén trà tay, chặt đến nỗi đốt ngón tay đều ẩn ẩn phiếm ra màu trắng.
Cảnh Vương phi nhíu mày nhìn nàng ta, tối hôm qua mình không ngủ ngon sao? Thế mà lại có chút mệt rã rời.
Phó Vọng Thư nhỏ giọng nói: “Cảnh Vương phi, ngài có từng không tiếc hết thảy, trả giá đại giới để có được một thứ không? Ta có. Thời điểm bị Lâm gia đuổi đi, ngài có biết lòng ta nghĩ cái gì không? Ta nghĩ, ta sống ở Phó gia nhiều năm như vậy, lúc đi chẳng hề có chút lưu luyến nào, nhưng ở Lâm gia ngắn ngủn mấy ngày, ta thật sự đã có thứ không cách nào vứt bỏ.”
Cảnh Vương phi bật cười: “Nhà họ Phó chỉ có bốn bức tường, loại nữ nhân ái mộ hư vinh như ngươi đương nhiên sẽ không lưu luyến, Lâm gia mới là nơi mà kẻ nghèo hèn ngươi mơ tưởng đúng không?”
“Nghĩ như vậy có gì sai sao? Vương phi nguyện ý sống nghèo kiết hủ lậu cả đời sao?”
“Nguyện ý cũng vô dụng, bổn Vương phi sinh ra có mệnh tốt, đồ vật trên đời này xưa nay chỉ có bổn Vương phi không muốn, chứ không có bổn Vương phi không có được, người cũng vậy thôi. Hâm mộ sao, Phó tiểu thư?”
Lời này như lấy dao cứa vào tim, Phó Vọng Thư siết chặt chén trà, bả vai nhẹ nhàng run lên lên: “Vương phi, ngài nói lâu như vậy chắc cũng đã khát nước rồi, uống chút trà đi.”
Cảnh Vương phi lạnh lùng hừ: “Ai biết cái ly này đã bị nam nhân nào uống qua?”
Phó Vọng Thư run lợi hại hơn, trong mắt gợn sóng, như gió lốc bị đè dưới mây đen, nguy hiểm mà điên cuồng, nàng ta rũ hàng mi dài xuống, che giấu hết thảy suy nghĩ đến nơi nhìn không thấu: “Ta không có quan hệ với bất cứ nam nhân nào. Vương phi, có phải ngài mệt nhọc hay không?”
Cảnh Vương phi ngáp một cái, thật sự buồn ngủ quá, mí mắt đều sắp không mở ra được.
“Nếu ngài mệt nhọc thì ngủ một lát đi, chờ lát nữa chúng ta bàn lại.”
Không cần chờ lát nữa, hiện tại…… Hiện tại lập tức nói rõ ràng.
Nhưng trong đầu đều là hồ nhão, làm sao bây giờ?
Cảnh Vương phi xoa xoa cái đầu choáng váng của mình.
Phó Vọng Thư cầm lấy một khối thảm lông, nhẹ nhàng khoác trên lưng nàng, ăn nói nhỏ nhẹ: “Ngủ đi, không có việc gì, ta sẽ vẫn luôn trông cho ngài, sẽ không để ngài chịu bất cứ thương tổn gì khi không còn ý thức……”
Cảnh Vương phi chậm rãi nhắm lại mắt.
Lại đột nhiên, ‘phanh’ một tiếng, cửa bị người đạp mở, then cửa gãy thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
Phó Thần Lương kinh hoảng thất thố chạy tiến vào, cũng không nhìn thấy trong phòng nhiều thêm một người, mở cửa tủ chui rồi chui vào: “Đòi nợ tới, mau giúp ta trốn! Đừng nói ta ở bên này!”
Gió lạnh thổi vào, ý thức của Cảnh Vương phi thanh tỉnh một phần.
Ánh mắt Phó Vọng Thư vừa động, vội vàng đi đóng cửa lại, nào biết, một đám nam nhân mặt mũi hung ác cầm gậy gộc vọt vào, Thải Linh sợ tới mức phát run ở sân.
“Họ Phó đâu! Chạy đi đâu rồi?” Một người trong đó hỏi.
“Rõ ràng nhìn thấy hắn vào đây! Sao lại không thấy? Tiểu nha đầu, ngươi có thấy một nam nhân trung niên mặc quần áo màu xanh lá không?” Một người khác hỏi Phó Vọng Thư.
Phó Vọng Thư lắc đầu, khóe mắt liếc về phía Cảnh Vương phi càng ngày càng tỉnh táo.
Cảnh Vương phi hắt xì một cái.
Đám người này tuy là đòi nợ, nhưng không làm bị thương người vô tội, tìm ở trong phòng một vòng, không tìm được Phó Thần Lương liền rời đi.
Một lần nháo này, Cảnh Vương phi hoàn toàn không mệt nữa, trong đôi mắt đẹp lần thứ hai khôi phục sự thanh lãnh: “Phó Vọng Thư, có phải vừa nãy ngươi giở trò với bổn Vương phi không?”
Phó Vọng Thư siết chặt ngón tay, nói: “Không có.”
“Thế vì sao bổn Vương phi đột nhiên mệt rã rời?” Cảnh Vương phi híp híp mắt.
Phó Vọng Thư không dấu vết mà rải hương tro vào bếp lò: “Có thể do ngài mệt mỏi chăng?”
Cảnh Vương phi còn muốn hỏi chút gì đó thì bị Phó Thần Lương đánh gãy.
Phó Thần Lương đẩy cửa tủ ra, nhìn Đông nhìn Tây, sau khi xác định không có bóng dáng của đám người kia, mới như trút được gánh nặng mà từ trong ngăn tủ ra ngoài, sau đó, liếc mắt một cái nhìn thấy Cảnh Vương phi thần sắc lạnh băng. Gã sống tới tuổi này rồi, thật sự chưa thấy nữ nhân xinh đẹp như thế này! Phó Vọng Thư đã có thể coi là mỹ mạo tựa thiên tiên, nhưng mà vị này, đương nhiên mỹ mạo ở một tầng cao mới, quả thực chính là cửu cung Thượng tiên!
“Ngài là……” Gã trừng lớn mắt, nỗ lực suy đoán thân phận đối phương, trong số những người nữ nhi quen biết, tôn quý nhất đương nhiên là người Lâm gia, Lâm gia có một đại mỹ nhân Diêu thị, hắn biết, nhưng Diêu thị là thương phụ, vị phu nhân này càng giống mệnh phụ quan gia hơn, nghĩ tới cái gì, tròng mắt của gã lại trừng lớn thêm một vòng, “Ai da, ngài là thông gia đúng không! Là mẹ ruột của con rể thần bí của ta sao?”
Ngay cả nam nhân ưu tú như Lâm Hoán Chi mà nữ nhi cũng chướng mắt, khẳng định là leo lên càng tốt! Vị phu nhân này một thân quý khí, khẳng định phu quân nhà nàng ít cũng quan Tam phẩm!
“Tại hạ Phó Thần Lương, là phụ thân của Vọng Thư, nữ nhi ưu tú, mỹ lệ, đoan trang, hiền huệ này, chính là ta sinh.” Phó Thần Lương vô cùng tự hào mà nói.
Phó Vọng Thư kéo kéo tay áo gã, bị gã không dấu vết mà hất đi, gã cười tủm tỉm nhìn Cảnh Vương phi: “Ngài tới cửa cầu hôn đúng không?”
Cảnh Vương phi vừa nghe đối phương là phụ thân Phó Vọng Thư, vứt sự mệt rã rời sang một bên, cong môi cười nói: “Nữ nhi của ngươi …… Thật sự có quan hệ với nhi tử ta sao? Lúc ta hỏi nàng, hình như nàng không nói như vậy.”
“Cha!” Phó Vọng Thư cuống quít mở miệng, muốn ngăn gã phụ thân sắp hố chết mình lại, Phó Thần Lương xua xua tay, “Ta biết ta biết, yên tâm, cha sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.” Quay đầu nhìn Cảnh Vương phi, tươi cười đầy mặt nói: “Đứa nhỏ này thẹn thùng ý mà! Sao nàng có thể không quan hệ với nhi tử ngài? Đồ vật trong phòng này nha, mỗi một món đều là nhi tử ngài đưa! Không biết nhi tử ngài thích Vọng Thư nhiều bao nhiêu, đến giờ vẫn luôn theo đuổi nàng!”
“Cha!”
“Câm miệng cho ta!” Phó Thần Lương trừng mắt liếc nàng ta một cái, rồi lại nhìn Cảnh Vương phi, cười tủm tỉm.
Cảnh Vương phi phe phẩy quạt xếp trong tay, bâng quơ nói: “Chỉ có nhi tử ta thích nàng thì có ích lợi gì? Nàng lại không muốn gả cho nhi tử ta.”
“Hắc hắc! Lời này là của ai? Ngài từ từ đã!” Phó Thần Lương hố chết người không đền mạng mà lấy xiêm y Phó Vọng Thư làm cho Bùi Lang ra, “Ngài nhìn một cái đi, từng đường kim mũi chỉ đều do nàng tự tay làm! Nếu nàng không thích nhi tử ngài, có thể dụng tâm như này sao?
Cảnh Vương phi ý vị thâm trường mà nhìn Phó Vọng Thư: “Không có quan hệ với bất cứ nam nhân nào, hửm?”
Phó Vọng Thư giống như ăn một cái tát lên mặt, nháy mắt thành màu gan heo, nói với Phó Thần Lương: “Cha, ngài nói bừa cái gì thế? Đây đều là nữ nhi làm cho ngài.”
“Được rồi được rồi, phu nhân người ta đều tới cửa cầu hôn, ngươi cũng đừng ngượng ngùng xoắn xít nữa! Rõ ràng xiêm y này không phải kích cỡ của ta, giờ nói làm cho ta? Thật là!” Giong nói rất lớn, là cố ý nói cho Cảnh Vương phi nghe, nói xong, lại cười nhìn Cảnh Vương phi, “Phu nhân, đứa nhỏ thẹn thùng, ngài ngàn vạn lần đừng trách móc, hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, chúng ta mau chóng định ra cuộc hôn nhân này thôi?”
“Định cái gì hôn?” Diêu thị lạnh mặt đi đến, Lâm Diệu Diệu đi theo phía sau nàng, nhìn thấy Vương phi trong phòng, hai nương con đồng thời ngẩn ra, sau đó, cung kính hành lễ: “Vương phi.”
Phó Thần Lương vừa nghe Vương phi, nhất thời ngây dại: “Vương, Vương phi? Nàng là…… Vương phi?”
Lâm Diệu Diệu cười gật đầu: “Phải nha, nàng là Cảnh Vương phi, ngài là ai vậy? Tại sao lại ở trong nhà Phó tỷ tỷ?”
“Ta…… Ta……” Phó Thần Lương nghẹn ở cổ họng, nếu vị này chính là Vương phi, vậy vừa nãy mình…… Có phải hiểu lầm cái gì không? Gã nhìn gương mặt tươi cười lạnh băng của Cảnh Vương phi, lại nhìn sắc mặt xấu hổ phức tạp của nữ nhi, cuối cùng, nhìn bộ quần áo nam tử sạch sẽ gấp gọn trên bàn kia, một loại dự cảm bất an dâng lên trong lòng.
Lâm Diệu Diệu cảm thấy không khí trong phòng là lạ, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Hình như ngoại trừ Vương phi, Phó tỷ tỷ và vị bá bá này đều có vẻ hận không thể đào tẩu: “Vương phi, ngài vừa làm gì thế?”
Cảnh Vương phi vỗ vỗ đầu nhỏ của Lâm Diệu Diệu: “Không phải bổn Vương phi làm cái gì, mà là vị Phó tỷ tỷ của ngươi, ngươi hỏi nàng xem, đến tột cùng nàng ta đã làm ra chuyện tốt gì!”
“Phó tỷ tỷ.” Lâm Diệu Diệu nghiêm túc nhìn Phó Vọng Thư.
Phó Thần Lương chọc chọc tay nữ nhi, nhỏ giọng nói: “Này, không phải là ngươi cấu kết với Cảnh Vương chứ? Lão bà của người ta tìm đến cửa kìa……Nha đầu hồ đồ ngươi, có phải học theo Lâm Trân Nhi không? Cho rằng ai cũng có thể làm Cảnh Vương trắc phi à? Ngươi nha đầu này! Muốn hại chết ta có phải không?!”
Rồi gã quỳ xuống, nói với Cảnh Vương phi: “Vương phi! Ta tuyệt đối không xui khiến nàng đi câu dẫn Vương gia! Hôm qua ta mới tìm được nàng! Trước nàng làm cái gì ta đều không biết! Nàng là Lâm gia nuôi, có chuyện gì, ngài đi tìm Lâm gia đi! Ta là vô tội!”
“Ngài là…… Phó bá bá?” Lâm Diệu Diệu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Phó Thần Lương há to miệng: “Ngươi là……”
“Ta là Lâm Diệu Diệu.”
Người Lâm gia?!
Phó Thần Lương ngốc, chỉ chỉ một bên Diêu thị: “Nàng là……”
Lâm Diệu Diệu nói: “Nương ta!”
Phó Thần Lương xấu hổ không có chỗ dung thân, chỉ hận không có cái hố nẻ đều chui xuống.
Diêu thị nói: “Hôm nay, có mặt Phó lão gia, chúng ta liền nói rõ ràng mọi chuyện đi. Đan Quất, mang Tam tiểu thư ra ngoài.”
“Vâng.” Đan Quất tiến lên.
Cảnh Vương phi kéo tay Lâm Diệu Diệu lại, “Không cần, để nàng ở lại.”
Diêu thị khó được nói: “Vương phi, Diệu Diệu chỉ là một đứa nhỏ, những việc này mà nói trước mặt nàng, chỉ sợ không tốt lắm.”
Cảnh Vương phi nhàn nhạt ngắt lời nàng nói: “Không có gì không tốt bởi vì là hài tử, mới càng nên biết chân tướng, ngươi đừng nghi nàng nhỏ liền che mắt nàng lại. Cái gì cũng gạt nàng thì chỉ khiến nàng cả đời không trưởng thành nổi. Đi gọi Bùi Lang tới, có một số việc, nên chấm dứt rồi.”
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, trong lòng nảy lên một cổ cảm giác quái dị, như là có thứ gì, hung hăng đập vào ngực……
Thân thể nàng cũng căng thẳng theo.