Một canh giờ sau, toàn bộ người nên đến đều đông đủ, Vương phi việc nhân đức không nhường ai mà ngồi ở chủ vị, Vinh quận chúa ngồi bên cạnh nàng, Diêu thị và Lâm Diệu Diệu ngồi ghế đầu phía dưới, hai nương con ngồi đối diện với Phó Thần Lương, tuy gã cũng ngồi, nhưng lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Nếu sớm biết Phó Vọng Thư chọc phải cọc phiền phức này thì dù gã có bị bọn đòi nợ chém chết, cũng tuyệt không trốn đến nhà Phó Vọng Thư.
Phó Vọng Thư và Bùi Lang lẳng lặng quỳ trên mặt đất, sắc mặt ít nhiều cũng có chút nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện phát triển đến nước này, đã không còn đường giấu giếm nữa, Cảnh Vương phi và Diêu thị lòng sáng như gương, chỉ có hai tiểu ngốc tử không đâm đầu vào tường nam thì không chịu quay đầu lại.
Ánh mắt Cảnh Vương phi không dấu vết đảo qua gương mặt kinh ngạc của Lâm Diệu Diệu và Vinh quận chúa, nói với Diêu thị: “Lâm phu nhân, ngươi có cái gì muốn hỏi?”
“Vọng Thư, vì sao ngươi lại gạt Tam gia? Hiện tại còn làm trò trước mặt Vương phi, ngươi nói lại lời hôm qua đã nói với Tam gia lần nữa đi, lớn tiếng nói một lần! Nói ngươi để lại tờ giấy mới rời khỏi thôn trang, nói ngươi mơ thấy phụ thân xảy ra chuyện mới tìm về Kinh thành! Nói ngươi và Bùi Lang không có quan hệ, nói đi, ngươi nói đi!” Cảm xúc của Diêu thị không kiềm nén được, kích động quát.
Lâm Diệu Diệu ôm chặt Tiểu Bảo trong lòng ngực, không hề chớp mắt mà nhìn người quỳ trên mặt đất, rõ ràng người bị hỏi không phải mình nhưng lại khẩn trương đến toát mồ hôi.
Phó Vọng Thư không nói gì.
Diêu thị lại nói: “Tuổi còn nhỏ không học cho giỏi, lại đi học kiểu ngàn dặm tìm tình lang, nếu để truyền ra ngoài, ngươi còn muốn thanh danh hay không? Tỷ muội ngươi còn muốn thanh danh hay không? Diệu Diệu còn nh, không nhắc tới cũng không sao, nhưng Hinh tỷ nhi và Mị tỷ nhi của Đại phòng đều tới tuổi làm mai rồi, nếu để người biết, hài tử Lâm gia nhận nuôi làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này, ai còn dám tới cửa cầu thân?”
Phó Vọng Thư nhẹ nhàng mà nói: “Các ngươi có nhận nuôi ta sao? Không phải vui thì nuôi ta hai ngày, không vui thì đuổi ta đi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêu thị bị Phó Vọng Thư chặn họng, không thể tin được từ miệng đối phương lại nói ra câu vong ân phụ nghĩa như thế: “Ngươi đi Thanh Châu có cái gì không tốt? À, để ngươi ở Kinh thành, tiếp tục dây dưa không rõ với Bùi Lang? Hắn là ngướì sẽ nghị thân với Vinh quận chúa, ngươi lẫn lộn vào thì có trái ngon mà ăn sao?”
Phó Vọng Thư nói: “Ta với biểu ca không có quan hệ gì cả, Tam thẩm đừng hiểu lầm.”
Cảnh Vương phi ném xiêm y nàng làm cho Bùi Lang xuống mặt đất.
Lông mi Phó Vọng Thư khẽ run lên, siết chặt ngón tay đang run rẩy, nói: “Mấy bộ xiêm y thôi, Vương phi tội gì phải xé ra to?”
Ánh mắt của Lâm Diệu Diệu hơi tối lại, Phó tỷ tỷ thay đổi, lúc trước đến Vương phủ gặp Lâm Trắc phi sẽ khẩn trương lo lắng, mà nay đối mặt với khí thế của Vương phi mà cũng có thể trấn định thong dong, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy Phó tỷ tỷ như vậy thực xa lạ.
Nàng lại nhìn Bùi Lang, hoảng hốt, ngay cả hắn cũng trở nên xa lạ.
Hai người kia, thật sự giống với hoài nghi của Vương phi và mẫu thân, ở bên nhau sao?
Cảnh Vương phi lạnh lùng nói: “Có dám hay không thì cứ để Bùi Lang thử một chút? Tùy tiện làm mấy bộ xiêm y đều có thể làm thành kích cỡ Bùi Lang, Phó tiểu thư, ngươi thật sự coi mọi người là ngốc tử à?”
Diêu thị đưa mắt ra hiệu với Đan Quất, Đan Quất nhặt xiêm y lên, đưa từng cái cho Diêu thị xem, Diêu thị xem xong, sắc mặt càng thêm khó coi: “Không cần thử, thật sự vừa người!”
Vinh quận chúa xù lông: “Bùi Lang! Chàng mau nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao con tiểu tiện nhân này lại làm xiêm y cho chàng? Có phải ả câu dẫn chàng không?”
“Ta và Phó tiểu thư là trong sạch.” Bùi Lang trầm tĩnh mà nói.
Vinh quận chúa sửng sốt: “Bùi Lang……”
Phó Vọng Thư vội quỳ bò đến trước người Vinh quận chúa, giữ chặt tà váy màu đỏ thắm của nàng, nói: “Quận chúa, ta và biểu ca thật sự không có gì! Ta chỉ là ngẫu nhiên gặp hắn ở trên đường, cầu hắn đừng nói tin tức ta hồi Kinh cho Lâm gia, mấy bộ xiêm y này ta làm chỉ để hối lộ hắn mà thôi!”
“Lúc trước còn nói xiêm y này là làmc ho phụ thân ngươi.” Cảnh Vương phi khinh thường mà cười một tiếng, “Đừng diễn kịch nữa Phó tiểu thư, câu trước đánh câu sau, bổn Vương phi cũng xấu hổ thay ngươi. Nếu ngươi thích người nam nhân này, nam nhân này liền tặng cho ngươi là được, dù sao hắn không xứng với thiên kim Cố gia ta, nhưng thật ra lại dư sứ xứng với ngươi đó.” Dứt lời, nàng đứng dậy, “Vi Nhi, chúng ta đi.”
Bùi Lang nhìn Vinh quận chúa thật đắm đuối, trái tim Vinh quận chúa lập tức mềm hơn một nửa, ôm lấy cánh tay Cảnh Vương phi, nói: “Cô cô, có lẽ…… Có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm? Mấy bộ xiêm y thôi mà....”
Cảnh Vương phi hận rèn sắt không thành thép, quát: “Mới mấy bộ xiêm y mà thôi? Cố Vi Vi, có phải cháu muốn tự tay bắt gian trên giường thì mới cam tâm? Đầu óc cháu bị hỏng rồi sao? Thật sự cho rằng nó thích cháu? Nếu cháu không mang họ Cố thì nó sẽ liếc mắt nhìn cháu nhiều hơn một cái? Ta cảnh cáo cháu Cố Vi Vi, Cố Thanh Loan ta sống một ngày thì sẽ không cho phép loại nam nhân tâm thuật bất chính như nó bước vào cửa Cố gia một bước! Nếu cháu thật sự không chết tâm với nó thì cũng được thôi, giao thân phận Quận chúa và thiên kim Cố gia ra đây!”
Vinh quận chúa đột nhiên biến sắc: “Cô cô!”
Cảnh Vương phi nhìn vẻ mặt trắng bệch Bùi Lang, không lưu tình chút nào mà nói: “Quận chúa và thiên kim Cố gia, ngươi cưới không được, nhưng dân thường Cố Vi Vi thì có một đấy, ngươi nghĩ kỹ xem, muốn hay là không cần?”
……
Cảnh Vương phi mang theo Vinh quận chúa rời đi, Vinh quận chúa khóc thành lệ nhân, mãi cho đến khi xe ngựa tuyệt trần mà đi thì vẫn có thể nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của nàng.
Diêu thị than mấy câu, sau cũng lên xe ngựa, thật ra nàng có lòng nói mấy câu với Phó Thần Lương, nhưng Phó Thần Lương còn sốt ruột hơn nàng, gần như là Cảnh Vương phi chân trước vừa đi, gã chân sau lập tức chuồn.
Cái gã phụ thân chưa từng nuôi Phó Vọng Thư một ngày, sau khi hố Phó Vọng Thư một phen, lại ném Phó Vọng Thư lại, mặc kệ.
Phó Vọng Thư nhìn phía Bùi Lang, Bùi Lang lại nhìn Lâm Diệu Diệu: “Diệu Diệu.”
Lâm Diệu Diệu không để ý đến hắn, một chân dẫm lên bậc thang bằng gỗ.
Bùi Lang giữ chặt cánh tay mềm mại của nàng: “Diệu Diệu, biểu ca không có làm loại chuyện này, muội phải tin tưởng biểu ca.”
Lâm Diệu Diệu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Sau khi Phó tỷ tỷ trở lại Kinh thành, có gặp mặt biểu ca không?”
Bùi Lang theo bản năng mà định phủ nhận, nhưng đối diện với cặp mắt trong sáng gần như có thể soi rõ mọi thứ, bỗng nhiên nói không nên lời.
Lâm Diệu Diệu rút bàn tay nhỏ của mình về.
“Biểu muội! Ta mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhưng muội hãy tin tưởng ta, ta không làm như vậy.” Bùi Lang siết chặt nắm tay.
Phó Vọng Thư nhìn Lâm Diệu Diệu, lại nhìn Bùi Lang, ánh mắt có chút chớp động.
Lâm Diệu Diệu lên xe ngựa, ánh chiều tà từ khe hở màn che bò vào, bò lên trên khóe mắt nàng, chiếu ra một mảnh cô đơn.
Diêu thị xoa xoa bả vai nhỏ non nớt của nàng, nhẹ giọng nói: “Không cao hứng sao? Có phải chuyện hôm nay dọa đến con rồi không?”
Lâm Diệu Diệu lắc đầu, lại gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ này của nữ nhi, Diêu thị đau lòng, nàng biết chuyện hôm nay sẽ làm hình tượng tốt đẹp của Phó Vọng Thư và Bùi Lang ở trong lòng nữ nhi tan thành ảo cảnh, nhưng không đoán ra nữ nhi sẽ khổ sở thành như vậy, quả nhiên, nàng không nên nghe Vương phi, để nữ nhi vẫn còn nhỏ của mình chứng kiến cái chuyện phức tạp và xấu xí đó. Diêu mờ mịt nói: “Kỳ thật…… Kỳ thật con người bọn họ vẫn khá tốt, chuyện này, chỉ có thể nói bọn họ phạm sai lầm ở phương diện nào đó thôi, bọn họ vẫn rất thích con……”
Diêu thị phát hiện, mình cũng không am hiểu an ủi nữ nhi, nữ nhi là kiểu người không để mọi chuyện trong lòng, có khổ sở thì chỉ cần gào hai tiếng lại vui sướng ngay, nàng chưa từng mệt lòng vì cảm xúc của nữ nhi, hôm nay là lần đầu tiên, nên mới vụng về như thế.
“Diệu Diệu, có muốn ăn cái gì không? Nương dẫn con đi ăn vịt quay nhé?” Nàng nỗ lực dời sự chú ý của Lâm Diệu Diệu, “Không muốn ăn vịt quay sao? Thế…… Vịt nướng thì sao? Ở trung tâm đường cái có một cửa hàng vịt nướng mới mở, nương còn chưa có đi ăn đâu! Chờ lát nữa gọi cha con, một nhà ba người chúng ta ……”
Lâm Diệu Diệu đột nhiên hỏi: “Nương, biểu ca và Phó tỷ tỷ thật sự ở bên nhau sao? Ngài phát hiện khi nào?”
“Này……” Diêu thị chần chờ một lát, không biết nên nói từ đâu.
Ngược lại Đan Quất đã mở miệng: “gày đầu tiên Phó tiểu thư đến đã coi trọng biểu thiếu gia, về phòng lập tức hỏi thăm tin tức chủ tử các phòng từ Đào Hồng và Liễu Hồng rồi. Hỏi nhiều nhất đó là biểu thiếu gia! Lúc ấy hai nàng không để trong lòng, hiện tại ngẫm lại, chẳng phải Phó tiểu thư xuân tâm nhộn nhạo sao?”
Ngày đầu tiên, lại là ngày đầu tiên!
Phó tỷ tỷ nhất kiến chung tình với biểu ca sao? Là đời này mới coi trọng, hay vẫn đời trước?
“Phó tỷ tỷ, ngươi thật sự không thích biểu ca sao?”
“Đương nhiên rồi, biểu ca là của Diệu Diệu, sao Phó tỷ tỷ có thể đi đoạt người Diệu Diệu thích chứ?”
Lúc trước nàng có tâm trạng gì, mà lại tin lời này?
“Diệu Diệu, ta mang thai.”
“Mang…… Mang thai? Tỷ còn không có thành thân nha! Vì sao đã……Tỷ thật hồ đồ, Phó tỷ tỷ! Hài tử là của ai? Hắn có biết tỷ mang thai không?”
“Chàng biết, nhưng chàng có gia thất.”
“Phó tỷ tỷ, tỷ như này là không đúng.”
“Có cái gì không đúng? Chàng vốn dĩ không yêu thê tử chàng, chẳng qua là thấy nàng ta đáng thương nên mới cố chăm sóc nàng ta mấy năm thôi, chàng đã sớm hối hận, còn chúng ta đều có tình ý với nhau lâu lắm rồi, chàng từng nói, chờ ta sinh hài tử xong sẽ lập tức cưới ta.”
“Biểu ca kia của ngươi vừa nhìn là biết không thích Quận chúa! Trên người hắn, có mùi hương của nữ nhân khác.”
Lâm Diệu Diệu che ngực lại, nơi đó rất rầu rĩ, giống như có thứ gì đang liều mạng bành trướng, tùy thời đều có thể nổ tung nàng.
Diêu thị bị bộ dáng của Lâm Diệu Diệu dọa sợ, sờ sờ cái trán mát lạnh của nàng: “Không nóng, đây là làm sao vậy? Diệu Diệu, con không thoải mái ở đâu? Là đói bụng sao? Hay là mệt nhọc? Nương đưa con về nhà được không?”
Lâm Diệu Diệu không có phản ứng, ngây ngốc, giống bị rút hồn phách, Diêu thị kinh hồn bạt vía: “Diệu Diệu, con đừng dọa nương, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Nói chuyện với nương đi! Con nghe thấy không? Đan Quất, ngươi đến xem!”
Đan Quất thò qua, bị sắc mặt như tro tàn của Lâm Diệu Diệu dọa sợ tới mức da đầu tê dại, hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, chưa từng thấy bộ dáng cổ quái như này của tiểu thư, nàng lắc lắc Lâm Diệu Diệu: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư!”
Diêu thị ôm chặt Lâm Diệu Diệu: “Mau hồi phủ! Mau!”
Xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất trở về Lâm phủ.
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo đi xuống xe ngựa: “Con đến chỗ Tứ thúc, không cần đi theo con đâu.”
Nàng không đi Tây phủ, mà là chui vào sơn động nhân tạo sau núi, sơn động rất nhỏ, thật ra càng giống một cái lỗ thủng, năm trước còn vừa người , năm nay vóc dáng nàng cao hơn, đã không thể chui vào hoàn toàn.
Lâm Diệu Diệu cuộn tròn thân thể thành một khối nhỏ.
Có một lần, nàng hôn mê chính tại nơi này, sau đó được Bùi Lang cứu, sau đó cả đời đều nhớ rõ hắn tốt với mình, cả đời đều tin tưởng hắn thật lòng với mình.
Thì ra, đều là trò cười.