Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

“Làm sao vậy?”
 
Giọng nói của Cảnh Hi đột nhiên xuất hiện sau lưng, trái tim nhỏ bé của Lâm Diệu Diệu run lên, vội xoay người nói: “Không, không có gì.”
 
Ánh mắt Cảnh Hi quét mấy lượt giữa nàng và cây quế, trên mặt xẹt qua một tia phức tạp, lại không nói cái gì, sờ sờ đầu nàng, vào nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Diệu Diệu gõ gõ đầu mình, có phải tối hôm qua sốt đến mơ hồ không mà hiện tại lại ảo tưởng hình ảnh mình mang thai con của tiểu bạo quân? Là do từng trách oan hắn quá nhiều năm, cho nên nảy sinh một loại tâm tư bồi thường, nên mới một lần lại một lần ảo tưởng cùng hắn ở bên nhau?
 
Không thể tiếp tục như vậy Lâm Diệu Diệu, ngươi lại không nợ hắn, không thể vì một chút áy náy mà bồi chung thân đại sự của mình vào.
 
“Còn không tiến vào?” Cảnh Hi thò đầu ra hỏi.
 
“Tới đây!” Lâm Diệu Diệu căng da đầu đi vào.
 
Khi đi sóng vai với Cảnh Hi, nàng cố tình duy trì khoảng cách, nào biết Cảnh Hi giống biết nàng đang nghĩ cái gì nên cứ đi sát vào nàng, bá đạo nắm tay nhỏ của nàng mà dắt đi.
 
Thân thể nho nhỏ của Lâm Diệu Diệu căng thẳng, nàng, nàng, nàng thật sự chỉ vì hiểu lầm hắn lâu năm, muốn bồi thường hắn, nên không hất ra thôi!
 
Ôi ~ khẩn trương đến nỗi tay đổ mồ hôi rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Hi cong môi, cúi người, ghé sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Sợ cái gì? Ta cũng sẽ không ăn ngươi.”
 
Hắn đứng cực gần, gần như môi dán lên nàng lỗ tai, nhiệt khí thở ra thiêu đốt vanh tai nhỏ lành lạnh của nàng, chậm rãi, vành tai không biết cố gắng đã đỏ lên.
 
Cảnh Hi không hề trêu nàng, nắm tay nàng đi sảnh nhỏ dùng để tiếp khách. Phần lớn tân khách đã đến nơi bày tiệc, những người ở lại đây đều là bạn thân của Vinh Quận chúa, bởi vì liên quan đến Vinh Quận chúa nên thỉnh thoảng cũng có thể nói đôi ba câu với người của Cảnh Vương phủ. Cảnh Vương Phi mang Thế tử tham dự yến hội đã không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng tại sao trong tay Thế tử lại dắt một tiểu cô nương?
 
Tiểu cô nương này mặc một váy dài trắng thuần, đai lưng hồng nhạt, cổ tay áo cùng tà váy điểm xuyết mấy viên ngọc màu hồng nhạt, giống như từng mảnh cánh hoa nhẹ nhàng bay trong nền tuyết, cả người đều lộ ra một cổ linh hoạt, kỳ ảo, tú lệ. Đương nhiên, chỉ mỗi xiêm y đẹp cũng không đủ để cho mọi người kinh diễm, ngũ quan của tiểu cô nương cũng cực kỳ đẹp, giữa mày điểm một cái chu sa, quả nhiên là tinh xảo như tranh vẽ.
 
Lâm Diệu Diệu bị nhìn đến ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
 
Cảnh Vương Phi không dấu vết mà túm Lâm Diệu Diệu từ trong tay Cảnh Hi, cười nói với mọi người: “Vị này chính là Lâm tiểu thư.”
 
A, tiểu thương nữ đánh nhau một trận với Cửu công chúa ở trong cung cùng, còn tưởng rằng là tiểu ma đầu hung thần ác sát cỡ nào đâu, thì ra mềm mại dễ thương như vầy, khó trách Vương phi và Thế tử đều thích nàng.
 
Nhưng mà, nàng thật sự không sợ Thế tử sao?
 
Thế tử chính là tên ngốc nha……
 
Nhóm thiên kim yên lặng lau mồ hôi lạnh vì Lâm Diệu Diệu, sau đó, nở nụ cười thân thiện với nàng.
 
Trong phòng là vài vị tiểu thư thế gia có quan hệ thân cận với Vinh Quận chúa, nhưng lại không có Ninh Uyển Khuynh, hỏi thăm mới biết Ninh Uyển Khuynh còn chưa tới!
 
Lâm Diệu Diệu lập tức quay đầu nhìn Cảnh Vương Phi, đã nói người đến trước rồi mà?
 
Cảnh Vương Phi hắng hắng giọng.
 
Đúng lúc này, nha hoàn ngoài cửa bẩm báo, thiên kim Ninh Quốc Hầu phủ tới rồi.
 
Cảnh Vương Phi ngẩng cao gương mặt tươi cười, tự mình tới cửa đón người vào: “Ai da, chờ ngươi cả buổi, sao giờ mới đến nha?”
 
Ninh Uyển Khuynh mặc một bộ váy lụa chiết eo màu vàng nhạt sắc, búi tóc sơ tâm kế, trâm cài là một đôi châu thoa phỉ thúy, trang dung tinh xảo, nhìn đã dụng tâm trang điểm. Nghe Vương phi nói xong, nàng hơi mỉm cười, dư quang đảo qua Cảnh Hi, nhẹ giọng nói: “Trên đường gặp mấy người bạn thân, nên hơi trì hoãn, mogn Vương phi và Quận chúa thứ tội.”
 
Vinh Quận chúa cười cười.
 
Cảnh Vương Phi liền nói: “Tới là được rồi, không uổng công Hi Nhi đợi ngươi nãy giờ.”
 
Mọi người nhấp môi cười trộm, mặt Ninh Uyển Khuynh nhanh chóng đỏ lên, đi đến trước mặt Cảnh Hi, hành lễ: “Thế tử.”
 
Cảnh Hi không chút để ý mà ừ một tiếng.
 
Ninh Uyển Khuynh xấu hổ cười, lại lấy ra lễ vật mình đã chuẩn bị, dâng lên cho Vinh Quận chúa, nói: “Không biết Quận chúa thích cái gì, ta tự làm một vật nhỏ, hi vọng Quận chúa vui lòng nhận cho.”
 
Thật ra Vinh Quận chúa với Ninh Uyển Khuynh không thân lắm, lại biết Ninh Uyển Khuynh là Thế tử phi cô cô nhìn trúng, không dám dùng thân phận Quận chúa để áp nàng, cười tủm tỉm mà nhận lấy: “Cảm ơn!”
 
Ninh Uyển Khuynh mỉm cười: “Không cần khách khí.”
 
Sau khi Vinh Quận chúa cầm lễ vật trong tay, chuẩn bị đặt trên bàn, liếc mắt nhìn Cảnh Vương Phi một cái, lại chậm rãi mở hộp ra: “Là túi thơm à.” Vẻ mặt ghét bỏ, “Người ta đã có một cái! Còn đẹp hơn cái này cơ!”
 
Ninh Uyển Khuynh trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, tuy túi thơm này nhỏ, nhưng nàng chọn từ vải dệt quý giá nhất, mười sợi chỉ vàng, thêu suốt nửa tháng mới hoàn thành, lại thêm hoa khô thượng đẳng làm hương liệu, nào biết vẫn lọt vào mắt của Quận chúa.
 
Cảnh Vương Phi nhàn nhạt nói: “Cái kia của cháu đã cũ, còn không mau ném đi?”
 
“Nào có cũ? Rõ ràng là mới! Không tin ngài xem đi!” Vinh Quận chúa lấy một túi thơm thêu hoa sen từ trong ngực ra, “Có phải rất đẹph ay không?”
 
Chỉ luận thủ công, hai cái túi thơm không phân cao thấp, nếu luận nguyên liệu, rõ ràng cái của Ninh Uyển Khuynh càng thượng thừa hơn một chút.
 
“Hàng vỉa hè gì đây?” Cảnh Vương Phi cầm túi thơm lên rồi lại ném xuống, Vinh Quận chúa vội vàng ôm lấy cánh tay nàng, “Không được ném! Đây là người ta tặng cho cháu!”
 
Lâm Diệu Diệu nhìn đồ án quen thuộc trên túi thơm, nghi ngờ chớp chớp mắt: “Quận chúa, ai đưa cho ngài?”
 
Vinh Quận chúa há miệng thở dốc: “Một.....một người bạn!” Hoảng loạn đoạt lấy túi thơm, cầm chặt trong tay.
 
Lâm Diệu Diệu đột nhiên nói: “Là Phó tỷ tỷ sao?”
 
Sắc mặt Vinh Quận chúa biến đổi!
 
Phó tỷ tỷ thích thêu hoa sen nhất, trong số thêu phẩm tặng nàng kiếp trước, mỗi một món đồ đều có đồ án hoa sen, nàng thêu sen khác với những người khác là đều chỉ có nụ hoa mà không có lá cây, nàng từng thấy quá nhiều, cho nên liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
 
Cảnh Vương Phi đập mạnh lên bàn: “Cố Vi Vi! Cháu thành thật giải thích cho ta, thứ này có phải Phó Vọng Thư làm hay không?”
 
Vinh Quận chúa sợ tới mức liên tục lui về phía sau: “…… Không…… Không phải……” Nàng thối lui đến Cảnh Hi trước mặt, Cảnh Hi một phen đoạt lấy túi thơm, ném cho Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu xem kĩ, ngay cả hương liệu cũng giống nhau như đúc: “Thật sự rất giống Phó tỷ tỷ làm.”
 
Cảnh Vương Phi hung hăng mà trừng mắt nhìn Vinh Quận chúa một cái: “Cháu điên rồi có phải hay không? Nàng và Bùi Lang làm ra chuyện không phải người sau lưng cháu, thế mà cháu lại nhận lễ vật của nàng? Cháu muốn tức chết ta sao?”
Vinh Quận chúa tàn nhẫn trừng mắt nhìn Cảnh Hi với Lâm Diệu Diệu, lấy lại bình tĩnh, nói: “Cô cô, người hiểu lầm rồi, cháu tịch thu đồ của nàng ta thôi, đây thật sự không phải nàng ta đưa. Nàng cùng ta, ta hận với cháu, cháu hận nàng ta còn không kịp, sao còn nhận lễ vật của nàng? Ngài cảm thấy chất nữ của ngài giống người ngốc lắm sao? Ngài cứ yên tâm đi! Cháu thật sự không có lui tới với nàng ta! Cũng không lưu giữ nàng, cháu thề! Thật sự!”
 
“Ta có hỏi cháu có lưu giữ nàng sao?” Cảnh Vương Phi nghiêng mặt, liếc nàng ta.
 
Con ngươi của Vinh Quận chúa mau chóng hiện lên một tia hoảng loạn: “Khụ…… Cái kia……không phải ngài có ý đó sao! Cháu nghe nói ngài tìm tin tức của Phó Vọng khắp nơi Thư, khẳng định là nàng chạy rồi?”
 
“Ai nói với cháu nàng chạy?” Cảnh Vương Phi híp híp mắt.
 
“Cháu…… cháu sai người đi tìm nàng gây chuyện chứ sao! Nhưng vồ hụt.” Vinh Quận chúa nhìn loạn xạ.
 
Cảnh Vương Phi nhìn nàng: “Thật sự không chứa nàng?”
 
“Không!” Vinh Quận chúa trợn tròn mắt.
 
Cảnh Vương Phi như suy tư gì đó, nói: “Thế thì kỳ quái, ta tìm khắp Kinh thành, chỉ thiếu không tìm hoàng cung và Cố gia, nếu Cố gia không có, chẳng lẽ nàng đi hoàng cung?”
 
“Có lẽ nàng rời khỏi Kinh thành rồi!”
 
“Bổn vương phi phái người canh giữ ở cửa thành, nàng ra ngoài bằng đường nào?”
 
“Chá…… cháu……sao cháu biết được?” Vinh Quận chúa tránh ánh mắt của Cảnh Vương Phi, cầm lấy túi thơm của Ninh Uyển Khuynh, nói: “Kỳ thật cái này cũng khá xinh đẹp, vừa nãy ta chỉ nói giỡn thôi, Khuynh nhi đừng để ý.”
 
Ninh Uyển Khuynh xấu hổ cười.
 
“Tốt nhất đừng để cho ta phát hiện cháu còn dây dưa không rõ cùng tiểu tử họ Bùi kia, còn cả họ Phó nữa, nếu ta biết cháu còn liên quan đến bọn họ thì ta sẽ ném thẳng cháu ra khỏi Cố gia!” Cảnh Vương Phi lạnh lùng uy hiếp xong, phân phó Huệ Nhân lục soát Vinh An Viện trong ngoài một lần, không tìm ra bóng dáng của Phó Vọng Thư, lại lấy lí do làm rơi trâm cài mà lật tìm toàn bộ Cố gia, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
 
Lâm Diệu Diệu cổ quái chớp chớp mắt, Vinh Quận chúa thật sự thu lưu Phó tỷ tỷ sao? Vì sao nàng lại có cảm giác mãnh liệt, rằng Vinh Quận chúa nói dối nhỉ?
 
Tại hẻm nhỏ cửa sau Cố gia, có một chiếc không thu hút xe ngựa đỗ lại.
 
“Lần này thật sự cảm ơn ngươi, không phải ngươi nhắc nhở ta dời Vọng Thư đi thì Vọng Thư thật sự bị cô cô chộp được rồi.” Vinh Quận chúa cảm kích nhìn nam nhân áo mũ chỉnh tề đối diện, nói tự đáy lòng.
 
Nam nhân ôn nhuận cười: “Này có cái gì phải cảm tạ? Chuyện nhỏ không tốn sức thôi.”
 
Vinh Quận chúa nắm lấy tay đối phương: “Mặc kệ như thế nào ta cũng nên cảm tạ ngươi thật tốt, ngươi phát hiện ta thu lưu Vọng Thư, không những không khai ta ra mà còn giúp ta nghĩ biện pháp che lấp, đại ân đại đức này ta ghi tạc trong lòng, ngày sau nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp ngươi.”
 
Nam nhân vỗ vỗ tay Vinh Quận chúa: “Ta cũng hy vọng ngươi sớm ngày tu thành chính quả với ý trung nhân, Cố lão gia tử chỉ có một đích nữ là ngươi, nếu ngươi sống độc thân cả quãng đời còn lại thì hắn sẽ thất vọng đau khổ nhiều lắm.”
 
“Bọn họ đều không tin giữa Bùi Lang và Vọng Thư là trong sạch.”
 
“Đồ ngốc, này có cái gì không tin? Giữa ngươi và Phó Vọng Thư, ta cũng sẽ chọn ngươi.”
 
Vinh Quận chúa bị chọc cười, nữ nhân luôn thích nghe lời hay, nghe nhiều vài lần, lời nói dối cũng thành lời nói thật, nàng hỏi “Vọng Thư bên kia……”
 
“Yên tâm, có ta chiếu cố nàng, sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” Nam nhân ôn nhu mà nói.
 
Vinh Quận chúa cảm kích mà đưa tiễn nam nhân.
 
Đợi xe ngựa biến mất ở cuối đường nhỏ, nha hoàn từ chỗ tối đi ra, lo lắng hỏi: “Quận chúa, Cảnh Vương Phi cùng Cảnh Thế tử đều không thích Nhị hoàng tử, ngài nhấc lên quan hệ với hắn thì họ sẽ mất hứng lắm.”
 
“Ngươi không nói thì ai sẽ biết?” Vinh Quận chúa sửa sửa vạt áo, “Tất cả mọi người đều không chúc phúc ta với Bùi Lang, chỉ có mình Nhị hoàng tử, ta quyết định, từ nay về sau, không chán ghét Nhị hoàng tử nữa!”
 
“Nhưng mà……”
 
Vinh Quận chúa hầm hừ: “Nhưng gì mà nhưng? Thái Tử vô năng, Nhị hoàng tử tài trí vượt xa ở Thái Tử, nói không chừng ngày nào đó sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế đấy, chỗ tốt khi ta có quan hệ với hắn là:tương lai hắn đăng cơ, muốn đối phó với cô cô cùng biểu đệ thì ta còn có thể giúp nói đỡ mấy câu!”
 
____________ 
Tác giả có lời muốn nói: Đi theo cốt truyện một chút~~~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui