Vào đêm, ánh nến yếu ớt.
Cảnh Vương Phi ngồi quỳ cạnh bàn nhỏ, nghiêm túc sao chép một quyển kinh thư.
Đêm mùa hạ, có chút khô nóng, trong phòng thả khối băng nhưng cũng không thể xua hết cái nóng, ve sầu bên ngoài tranh nhau kêu, hồ sen cũng truyền đến mấy trận ếch kêu, khiến người ta khó có thể bình tĩnh, Huệ Nhân lau mồ hôi, nàng có chút đứng ngồi không yên, không rõ vì sao Vương phi còn có thể tĩnh tâm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhẹ nhàng phẩy quạt, thử nói: “Vương phi……”
“Đừng ồn ào.” Cảnh Vương Phi mí mắt cũng chưa nâng đã ngắt lời nàng nói.
Huệ Nhân buồn rầu thở dài, ít nhất ngài cũng nghe nô tỳ nói hết câu chứ, rốt cuộc ngài có biết tình thế có bao nhiêu khẩn cấp không?
Nhưng dù cho Huệ Nhân buồn rầu đến đâu thì cũng không thể thay đổi sự thật, người ta là chủ, mình là nô, nếu Cảnh Vương Phi không muốn nghe, nàng không có tiếp tục “Ồn ào”.
“Aiz.” Nàng lại thở dài.
Cảnh Vương Phi tiếp tục chép sách.
Nói đến cũng lạ, rõ ràng tiếng ve ếch kêu không dứt bên tai, nhưng Huệ Nhân vẫn có thể nghe rành mạch tiếng Cảnh Vương Phi đặt bút sàn sạt, tinh tế, thanh tuyển, như một khe nước suối trong núi, mang đến cảm giác mát mẻ giữa mùa hè oi bức này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dần dần, nàng cũng yên tĩnh.
Cứ như vậy qua hai khắc, nha hoàn bẩm báo, Cảnh Vương tới.
Con ngươi Huệ Nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đ, thức thời lui ra ngoài.
Cảnh Vương Phi không đứng dậy hành lễ vấn an Vương gia như mọi lần, nàng vẫn thản nhiên sao chép kinh thư trong tay, thậm chí, ngay cả một cái nhìn cũng chưa cho Cảnh Vương.
Cảnh Vương nhíu mày, cũng không tức giận, chỉ là đi đến đối diện nàng, chậm rãi ngồi xuống.
Hắn nhìn Cảnh Vương Phi, Cảnh Vương Phi nhìn kinh thư dưới ngòi bút, hắn không nói lời nào, Cảnh Vương Phi cũng không mở miệng, hai người cứ giằng co như thế, không khí quỷ dị mà lạnh băng.
Trạng thái này không biết giằng co bao lâu, Huệ Nhân đứng ở hành lang xa xa, có nha hoàn hỏi nàng, có nên dâng trà không, Huệ Nhân xua xua tay.
Vẫn là Cảnh Vương mở miệng trước: “Đến chỗ ngươi, ngay cả ly trà cũng không được uống?”
Cảnh Vương Phi nhàn nhạt nói: “Trong phòng Vương gia trà ngon nào mà chẳng có, chỗ ta không lọt vào mắt Vương gia nổi đâu, vẫn là đừng lấy ra ghê tởm Vương gia.”
Cảnh Vương chạm vào cái đinh mềm, sắc mặt có chút u ám: “Chuyện Lâm trắc phi, ngươi có biết?”
Cảnh Vương Phi không để ý tới hắn.
Hắn tự mình nói: “Bởi vì bị mèo hoang dọa sợ, té ngã một cái, một đôi long phượng thai chỉ bảo vệ nữ nhi.”
Cảnh Vương Phi cười lạnh: “Giữ được một đứa cũng coi như nàng ta mạng lớn.”
Ánh mắt Cảnh Vương u ám: “Nghe khẩu khí của ngươi, chuyện mèo hoang là ngươi làm?”
Cảnh Vương Phi lại cười một tiếng: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”
“Ngươi……” Cảnh Vương bị tức giận đến nghẹn, nữ nhân này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nói chuyện với hắn kiểu đó!
Cảnh Vương Phi chế nhạo nói: “Vương gia chạy tới, còn không phải là muốn nghe ta chính miệng thừa nhận hại chết nhi tử ngài sao? Được, ta thừa nhận, như này Vương gia vừa lòng rồi chứ?” Cảnh Vương Phi châm chọc mà nhìn hắn.
“Ta không nói như vậy!” Cảnh Vương như bị vả vào mặt.
Cảnh Vương Phi không chút để ý nói: “Nói hay không có cái gì khác nhau? Tin ta, sẽ không tới hỏi ta; không tin ta, càng không cần tới hỏi ta, dù sao ta nói cái gì thì trong mắt Vương gia đều biến thành biện hộ cho bản thân thôi.”
Cảnh Vương nhíu cặp mày rậm, yên lặng nhìn nàng: “Thanh Loan, ngươi nhất định phải như vậy sao?”
Cảnh Vương Phi nhướng mày: “Ta như thế nào?”
Ngữ khí nhẹ nhàng này khiến Cảnh Vương phát hỏa, khói bùm bùm bùm bốc lên, hắn nỗ lực áp xuống, nói: “Chúng ta không thể nói chuyện tử tế được sao?”
Cảnh Vương Phi cười ha hả: “Vương gia thiếu người tâm sự cùng hả?”
“Thanh Loan!” Cảnh Vương nhịn không được.
Cảnh Vương Phi lại không hề bị hắn dọa sợ: “Muốn tìm tri kỷ ôn nhu, đến chỗ Lâm trắc phi; muốn tìm tuổi trẻ biết làm nũng, đến chỗ Kiều di nương. Ta hoa tàn ít bướm lại còn xấu tính, không thể hầu hạ Vương gia, mời Vương gia trở về đi. Nếu thật sự muốn trị tội ta hại chết hài tử của ngài thì trước chờ ta sao chép cuốn kinh thư này cho xong đã.”
Cảnh Vương mất kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn kinh thư kia một cái: “Đã đến nước này ngươi còn sao chép kinh thư làm gì? Có biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn gì không? Không chỉ chuyện của Lâm trắc phi, còn có……”
Không đợi hắn nói xong, Cảnh Vương Phi không thèm sợ, cười: “Dù có chuyện lớn thì cũng có Vương gia chống đỡ mà? Vương gia không muốn chống đỡ, còn có Cố gia, Cố Thanh Loan ta sinh ra đã mang mệnh tốt, trời sập xuống vẫn có người khiêng thay ta, ta không cần nhọc lòng.”
“Cố Thanh Loan!”
“Vương gia ngoài việc gọi tên của ta thì còn gì muốn nói nữa không? Nếu không thì mời ngài trở về đi, tuy ta không bận rộn bằng Vương gia nhưng cũng không thật sự nhàn rỗi đâu.”
Cảnh Vương bị tức giận đến thất khiếu xì khói, siết chặt nắm tay, hai mắt tóe lửa: “Rốt cuộc ngươi có để bổn Vương vào mắt hay không? Thật sự cho rằng bổn Vương không dám làm gì ngươi sao?”
“Để vào mắt.” Cảnh Vương Phi dừng một chút, Cảnh Vương sắc mặt khá hơn, rồi lại bỗng nhiên nghe thấy nàng nói: “Không để trong lòng thôi.”
Mặt Cảnh Vương đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực.
Cảnh Vương Phi liếc hắn một cái, không mặn không nhạt mà nói: “Thực ra hà cớ gì Vương gia phải kích động như vậy? Chẳng phải chỉ chết một hài tử sao? Vương gia sớm nên quen đi, đâu phải chưa có đứa nào từng chết.”
“Cố Thanh Loan ngươi vẫn còn là người sao? Vì sao ngươi có thể nói ra lời vô lương tâm như này?” Cảnh Vương tức giận, một quyền nện ở trên bàn, cái bàn bị đánh nát, mực nước hắt đầy đất, bắn đầy trên quyển kinh thư vừa mới chép xong.
Sắc mặt Cảnh Vương Phi nháy mắt thay đổi, bang một tiếng quăng bút xuống mặt đất: “Đi ra ngoài.”
“Ngươi dám đuổi bổn Vương? Nơi này là vương phủ!”
“Đi ra ngoài!” Cảnh Vương Phi hét chói tai, vành mắt đỏ hồng, giống như núi lửa ẩn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
“Ngươi đúng là không thể nói lý!” Cảnh Vương nhìn nàng một cái thật sâu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Huệ Nhân đưa Cảnh Vương đến cửa, sau khi đi qua ngạch cửa, Cảnh Vương đột nhiên dừng bước, khó hiểu nói: “Có phải cả ngày nàng đều ru rú ở trong nhà để tính kế không?”
Huệ Nhân cười nhạo: “Khụ…… Này……”
“Cả hai chuyện lớn đều nhằm vào nàng, bổn Vương có lòng tốt tới tìm nàng để nói chuyện, thế mà một câu cũng chưa kịp nói, chỉ mải cãi nhau với nàng!” Ra tới mới phát hiện chính sự còn chưa làm đã bị chặn họng, Cảnh Vương tức điên, “Bổn Vương chiều nàng quá rồi có đúng không? Đều giẫm lên mặt bổn Vương rồi! Sao chép kinh thư sao chép kinh thư, lại không phải ni cô!”
Cảnh Vương là người có tính tình tốt, ngay cả Lâm Diệu Diệu cũng cảm thấy hắn rộng lượng hiền hoà, thập phần nguyện ý thân cận với hắn. Nhưng mỗi lần gặp Cố Thanh Loan, hắn lập tức giống như quả pháo vậy, làm cách nào cũng không thể không chế được!
Huệ Nhân từng nghe Duệ ma ma nói, lúc trẻ Vương gia và Vương phi cũng từng gắn bó keo sơn. Năm đó, Vương gia chỉ là một vị hoàng tử trong lãnh cung nghèo túng, mà Vương phi là đích trưởng nữ của Cố gia, là người có tư cách trở thành mẫu nghi thiên hạ nhất. Nghe nói đã được ngầm chọn cho vị trí Thái Tử Phi rồi, nhưng không biết sao lại coi trọng Vương gia, cự tuyệt hôn sự với Đại hoàng tử, cũng chính là Thái tử lúc bấy giờ.
Khi đó Vương gia nghèo lắm, một bộ xiêm y ra hình ra dáng cũng không mua nổi, cả ngày bị những tên nô tài ở lãnh cung bắt nạt.
Cố gia tuyên bố, nếu Vương phi cứ khăng khăng ở bên một tên Hoàng tử nghèo túng thì sẽ lập tức trục xuất nàng khỏi gia môn, Vương phi không nói hai lời mà rời đi.
Vinh hoa phú quý, Vương phi vứt bỏ rất dứt khoát.
Vương gia cũng thế.
Lúc trước Hoàng đế cũng không quá tán thành việc hôn nhân này, Cố gia gần ngàn năm truyền thừa, còn lâu đời hơn so với lịch sử triều Đại Chu, đến một thế hệ này chỉ có một đích nữ là Cố Thanh Loan, nên nàng nhất định phải làm Hoàng hậu đời kế tiếp, vạn lần không thể thành thân với một đứa con thiếp thất vô dụng. Cho nên, dưới cơn giận dữ, Hoàng đế đã ác độc nói với Vương gia: Hoặc là tách ra, hoặc là chết. Vương gia còn quật cường hơn cả Vương phi, thế mà lại thật sự uống hết ly rượu độc đó.
Hai người không được bất cứ ai chúc phúc, trải qua trăm cay ngàn đắng mới đến được với nhau, vốn phải càng biết trân trọng nhau hơn các cặp phu thê khác, nhưng không biết vì sao, hiện tại lại thành ra thế này.
Huệ Nhân thấy Vương gia còn đang nóng giận, nhẹ nhàng thở dài: “Vương gia, ngài thật sự không biết vì sao Vương phi lại sao chép kinh thư sao?”
Cảnh Vương nói: “Nàng chính là không muốn để ý bổn Vương thôi, không phải sao chép kinh thư thì cũng sẽ làm việc khác.”
Huệ Nhân lắc lắc đầu: “Ngày kia là ngày giỗ của tiểu Quận chúa, kinh thư Vương phi chép chính là 《 Vãng Sinh Chú 》.”
Cảnh Vương không nói, nhìn thân ảnh cô đơn gầy gò qua cửa sổ, trong lòng nảy lên một tầng áy náy, muốn đi vào nhìn nàng một cái, lại đột nhiên, đèn tắt.
……
Lúc Lâm gia nhận được tin tức Phó Vọng Thư mất là vào ban đêm, giờ Hợi một khắc. Bình thường vào canh giờ này, Lâm Diệu Diệu đã đi vào giấc ngủ, nhưng hôm nay, hình như nàng có dự cảm bất ổn, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng ngủ không được.
Lâm trắc phi một mực chắc chắn là Vương phi hại con nàng ta. Nói thật, trước khi vào Vương phủ ở, Lâm Diệu Diệu cũng hoài nghi như thế, dù sao trái tim của Thái Hậu lão nhân gia đủ cứng đủ lạnh, nàng chỉ được tiểu bạo quân sủng chút xíu thôi mà đã bị Thái Hậu tìm mọi cách gây khó rễ rồi——
Nhưng qua một khoảng thời gian sống chung, Lâm Diệu Diệu lại cảm thấy Thái Hậu không phải loại người như vậy, nếu nói muốn gây khó dễ với nàng, trừ bỏ mắng nàng, phạt nàng luyện chữ, không được ăn cơm, quay mặt vào tường kiểm điểm thì cũng không còn gì khác. Tính cách của Cảnh Vương Phi thật sự không dễ ở chung, nhưng muốn nói mưu hại thai nhi, nàng khinh thường đi làm, cũng không làm được.
Cái nha hoàn bệnh đậu mùa kia, nhất định là do người khác xếp vào bên người Ninh tỷ tỷ.
Hoặc là, nha hoàn kia cũng không biết gì cả, có người tính chuẩn ngày tháng, khiến nàng vô thức nhiễm bệnh đậu mùa thôi.
Tuyệt đối không thể là Cảnh Vương Phi làm, về chuyện mèo hoang thì càng không thể là bút tích của Cảnh Vương Phi.
Chỉ là không biết ai ở trong tối tính kế Lâm trắc phi, kết quả làm Cảnh Vương Phi cõng nồi.
Bên này, Lâm Diệu Diệu đang suy tư chuyện của Lâm trắc phi, bên kia, Từ ma ma dồn dập đập cửa phòng Diêu thị và Lâm Sùng: “Tam gia! Tam phu nhân, không hay rồi! Người ở nha môn tới!”
Lâm Sùng với Diêu thị vội vàng ăn mặc chỉnh tề ra cửa, Lâm Diệu Diệu vốn không ngủ, xốc chăn đuổi theo.
Diêu thị không muốn dẫn nàng theo, nàng liền quấn lấy Lâm Sùng, Lâm Sùng thuận tay ôm nữ nhi vào trong ngực, đi phòng khách.
Người tới chính là quan sai ở Kinh Triệu Phủ, Diêu thị nhận ra hắn, lần trước Lâm Diệu Diệu bị bắt cóc, chính là hắn đã đến chỗ lão Tứ lấy lời khai, nhưng lần đó Diêu thị không nói chuyện với đối phương, hôm nay hỏi qua mới biết, hắn tên là Triệu Đạc.
Triệu Đạc nói ở con sông đào phát hiện một thi thể của thiếu nữ, người ngâm nước đã lâu nên trương phình rất nhiều, dáng vẻ hoàn toàn thay đổi, nhưng Thải Linh thông qua cái nốt ruồi thì nhận ra, đây là Phó Vọng Thư. Để cẩn thận hơn, nha môn quyết định phái người đến báo Lâm gia tới nhận diện.
Nếu là phân biệt thi thể, không thể mang Lâm Diệu Diệu đi cùng, Lâm Sùng đi một mình. Từ xiêm y đến trang sức mà nữ thi này mang, tất cả đều do Lâm phủ định chế, trên người nàng còn có một phong thư được bọc bằng giấy dầu, là viết cho Lâm Sùng, nói mình đắc tội với người không nên đắc tội, chuẩn bị rời khỏi Kinh thành để tránh đầu sóng ngọn gió.
Phong thư này, gần như lập tức chứng thực khả năng bị giết hại.
“Nghe nói, Cảnh Vương Phi và Phó tiểu thư từng có chút xích mích, phải không?” Triệu Đạc hỏi.
“Vì sao…… lại hỏi như vậy? Có manh mối gì rồi sao?” Lâm Sùng không biết chuyện vòng tay.
Triệu Đạc chần chờ trong chốc lát, nói: “Chuyện liên quan đến án kiện, ta không có cách nào tiện lộ ra, còn mong ngài trả lời đúng sự thật vấn đề của ta, Cảnh Vương Phi có xảy ra xô xát với Phó tiểu thư không?”
Lâm Sùng không có biện pháp phủ nhận, Bùi Lang cùng Vinh quận chúa bàn chuyện cưới hỏi, Phó Vọng Thư lại chen ngang một chân, Cảnh Vương Phi hận chết Phó Vọng Thư, vẫn luôn đang âm thầm tìm kiếm nàng.
Nếu nói động cơ gây án, Cảnh Vương phi có đầy đủ.
Về phần thủ đoạn và thời gian gây án, một vị Vương phi muốn bóp chết một cái bé gái mồ côi, quá dễ dàng, nàng chỉ cần thả ra tiếng gió thì sẽ có vô số người như tre già măng mọc muốn bán mạng vì nàng.
Đêm đó, nhóm quan sai mang theo lệnh bắt giữ đến Cảnh Vương phủ.
_________
Tác giả có lời muốn nói: Đi theo cốt truyện nha, đi cốt truyện ~