Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Quá trình nhóm quan sai tróc nã ngoại phạm cũng không thuận lợi. Dù trước đó bọn họ đã biết việc này sẽ là một phần khổ sai, dù sao nơi bọn họ muốn tới là Cảnh Vương phủ tiếng tăm lừng lẫy, còn chưa từng nghe nói ai có thể bắt người từ nơi đó, huống chi còn là một nữ nhân cực kỳ kiêu ngạo. Bọn họ đã chuẩn bị phải năn nỉ ỉ ôi, bất luận như thế nào, trước bắt người đến nha môn rồi nói sau. Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, ngay cả một cọng tóc của Cảnh Vương phi bọn họ còn chua chạm vào, đã bị Thế tử ngốc trong truyền thuyết đuổi ra khỏi Vương phủ.
 
Thế tử ngốc kiêu căng ngồi ở ghế trên, một bộ ai dám bắt nương ta thì ta sẽ lập tức bóp chết kẻ đó.
 
Đây là ngốc tử, khuyên can mãi hắn cũng không nghe lọt, đưa công văn bắt giữ cho hắn nhìn thì hắn cũng không hiểu, nếu bắt cả hắn đi thì bọn họ lại không đánh thắng thị vệ của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù sao Đại Chu cũng là nơi mà hoàng quyền là tối thượng, vương tử phạm pháp trị tội như thứ dân chỉ là lời nói suông thôi, nào thực sự có đạo lý hoàng thất và thứ dân cùng luật? Nhóm quan sai biết một vừa hai phải, không dám tiếp tục quậy lớn hơn nữa, lại cũng không thể tay không rời đi, liền giằng co như vậy. 
 
Mãi cho đến khi Cảnh Vương ra mặt, nói Vương phi ốm nhẹ, tạm thời không thể tới nha môn phối hợp thẩm án, nên hắn để đi thay một chuyến. 
 
Tất nhiên là không hợp quy củ, nhưng nhóm quan sai có biện pháp nào? Mang về một vị Vương gia, ít nhất so với không thu hoạch được gì mạnh hơn. 
 
Dẫn đầu chính là Triệu Đạc, hắn chắp tay: “Vương gia, mời.” 
 
Cảnh Vương gật đầu, ngồi xổm xuống, xoa xoa bả vai nhi tử, nhẹ giọng nói: “Phụ vương đi một chút sẽ về, bên ngoài nóng, về phòng nghỉ ngơi đi.” 
 
“Bọn họ nói con có muội muội.” Cảnh Hi đột nhiên nói. 
 
Cảnh Vương ừ một tiếng: “Phải, Lâm trắc phi sinh cho con một muội muội, nếu con thích……” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con không thích.” Cảnh Hi lạnh nhạt mà nhìn hắn, “Con không cần muội muội, muội muội của con đã chết rồi." 
 
Cảnh Vương cứng họng. 
 
……
 
Cảnh Vương đi nha môn tìm hiểu tình huống một chút, nữ thi phát hiện lúc chiều, có hai vợ chồng tranh cãi náo loạn, thê tử tuyên bố muốn đi nhảy sông, trượng phu ở nhà đợi nửa ngày không thấy nàng trở về, cho rằng nàng thật sự nhảy sông, vội đến sông đào bảo vệ thành tìm kiếm thì trông thấy một khối thi thể trương phình nổi trên mặt nước. 
 
Hắn không nghĩ nhiều, xuống vớt thi thể lên, kết quả thê tử hắn xuất hiện, hai người sợ mình bị coi là tội phạm giết người nên không dám báo quan, sau khi ném thi thể vào bụi cỏ thì vội vàng chạy thoát. 
 
Sau đó, một vị đồ tể qua đường ngửi thấy mùi thối bèn lần theo mùi thối đó tìm được thi thể, cũng thông tri cho quan phủ. 
 
Thi thể này đã hư thối ở mức độ cao, ngoài việc hoàn toàn thay đổi vẻ ngoài, cũng không cách nào kiểm tra vết thương cùng với nguyên nhân trí mạng dẫn đến tử vong. Nhưng từ bụng trương phồng, miệng mũi có bọt nước, ngỗ tác vẫn suy đoán ra người này bị dìm chết, về phần thời gian tử vong cụ thể thì không thể biết chính xác ngày nào. Nhưng ngỗ tác nói, không ít hơn bảy ngày, không vượt quá nửa tháng, điều này trùng khớp với ngày Phó Vọng Thư mất tích. 
 
14 tháng Sáu, sinh nhật của Vinh quận chúa, khi đó Phó Vọng Thư còn sống, hôm nay là 26 tháng Sáu, vừa khéo cách mười hai ngày. 
 
“Xác định là Phó Vọng Thư?” Cảnh Vương hỏi. 
 
Triệu Đạc nói: “Nha hoàn của nàng ta với Lâm Tam gia đều đến nhận diện rồi” 
 
“Thân nhân của nàng ta nói như thế nào?” Cảnh Vương truy hỏi. 
 
Triệu Đạc đáp: “Theo lời khai của nha hoàn, nương nàng ta bỏ chạy với người khác, đến nay không rõ đi đâu ở đâu, cha nàng ta là tên lưu manh, chúng thuộc hạ còn đang tìm.” 
Cảnh Vương nghĩ nghĩ: “Ngươi nói có vật chứng?” 
 
“Đúng vậy.” Triệu Đạc không dám giấu giếm Vương gia, sai người lấy vòng tay tới, “Thứ này phát hiện ở bụi cỏ, nghe nói rơi xuống từ trên người thi thể.”
 
 “Nghe nói?” Cảnh Vương nghiêm túc, nhăn mày, “Nói như vậy, không ai tận mắt nhìn thấy nó xuất hiện trên người người chết, bổn Vương có thể cho rằng có người cố ý ném vòng tay này ở đó để giá họa Vương phi không? Dẫu sao, từ lúc thi thể bị vớt lên giấu trong bụi cỏ, đến lần thứ hai bị người phát hiện, ở giữa hai lần đó cũng đủ thời gian để ai đó thần không biết, quỷ không hay mà vứt cái vòng tay.”
 
Triệu Đạc bị hỏi đến đầu đầy mồ hôi, hắn không phải Kinh Triệu Doãn, chỉ là bộ khoái phụ trách bắt người thôi, đến Kinh Triệu Doãn dìu dắt, có thể tham dự một ít điều tra, nhưng giao thiệp với nhân vật lợi hại là Cảnh Vương, hắn thật không tự tin.
 
“Này…… kết quả điều tra là như thế, tình huống cụ thể, chờ phủ doãn đại nhân trở lại, ngài tìm y nói chuyện, hoặc là xem hồ sơ án kiện đều được. Ngài xem xem vòng tay này có phải của Cảnh Vương Phi không.” Triệu Đạc vội vàng chuyển đề tài.
 
Cảnh Vương nhận ra chữ khắc trên vòng tay, là sau khi thành thân, hắn lấy cho Cố Thanh Loan, Cố Thanh Loan ngại buồn nôn, nên không cho hắn gọi, nhưng lúc làm trang sức, thì vẫn sẽ khắc tên “Tử Câm” lên.
 
“Là của Vương phi sao?” Triệu Đạc thật cẩn thận hỏi.
 
“Đúng vậy.” Cái này vòng tay, hắn từng thấy Cố Thanh Loan đeo, Cố Thanh Loan cực kỳ yêu thích, chỉ là nàng rất lãng phí, thứ gì dung một lần rồi thì sẽ gác xó, không rõ vì sao lại bay đến trên người người chết, “Đây là giá họa.”
 
Triệu Đạc thầm nghĩ, ngài là tướng công của Vương phi, đương nhiên ngài sẽ nói như vậy.
 
“Chỉ có một vật chứng này?” Cảnh Vương lại hỏi.
 
Triệu Đạc nói: “Còn có một phong thơ, nhưng không ở nha môn, phủ doãn đại nhân cầm đi cho nhóm thái phó cùng các lão làm giám định, xem có phải đúng là chữ của Phó Vọng Thư không.”
 
Vốn là tìm Cảnh Vương hỏi chuyện, kết quả sau một phen “giao đấu”, người bị hỏi ngược lại biến thành hắn, cuối cùng, Cảnh Vương ngồi trên xe ngựa rời đi, Triệu Đạc mới gãi gãi đầu, hình như chuyện này có điểm không đúng rồi! Hắn gọi Cảnh Vương tới là làm gì, sao cứ như vậy mà đi rồi?!
 
28 tháng sáu, ngày giỗ của tiểu Quận chúa, Cảnh Vương Phi ở chính viện ngây người cả ngày.
 
29 tháng sáu, nha môn hạ tối hậu thư với Cảnh Vương Phi.
 
Cảnh Vương Phi chọn một bộ váy dài diễm lệ thêu mây trời sông nước, trang điểm tỉ mỉ tinh xảo, tô son môi màu đỏ nhất, vênh váo tự đắc đi ra chính viện.
 
Cảnh Hi yên lặng nhìn nàng, nói: “Con đi.”
 
Cảnh Vương Phi nhoẻn miệng cười, giơ tay sửa sửa vạt áo nhi tử, nói: “Chuyện có bao lớn đâu, còn sợ mẫu phi không đấu lại được hả?”
 
Cảnh Hi bắt lấy Cảnh Vương Phi tay, ánh mắt xoay chuyển.
 
Cảnh Vương Phi nhéo nhéo khuôn mặt hắn: “Trưởng thành, không còn non mềm như khi còn nhỏ rồi. Được rồi, không cần lo lắng, mẫu phi có thể sống đến bây giờ, không phải dựa vào vận khí, chút thủ đoạn này, mẫu phi căn bản không để vào mắt. Con không cần xúc động, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ rối loạn việc lớn, biết không?”
 
“Biết, con chờ mẫu phi trở về.” Cảnh Hi nói, cúi người xuống, cúi gần mặt nàng.
 
Nàng ngẩn ra: “Làm gì đó?”
 
“Đã lâu không hôn con rồi.”
 
Cảnh Vương Phi sặc, mặt đỏ lên, nhìn trái nhìn phải, nói: “Người đã bao lớn rồi, có biết xấu hổ không?”
 
“Không biết, dù sao cũng uống sữa đến tận năm 4 tuổi, ai còn biết xấu hổ……” Người nào đó vô lại nói.
 
Cảnh Vương Phi ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, vỗ vỗ cái trán của hắn, giận cười rồi đi.
 
“Nói rồi đấy, phải về phủ.” Cảnh Hi nhìn bóng dáng nàng, nói: “Chúng ta không được để bọn nhãi đó qua mặt.”
 
Cảnh Vương Phi quay đầu mỉm cười, hai má đỏ tươi động lòng người: “Đã biết!”
 
Khi Lâm Diệu Diệu lộc cộc chạy đến vương phủ, vừa khéo nhìn thấy Cảnh Vương Phi mặt mày hồng hào đi tới, nàng cực kỳ kinh ngạc, đây thật sự đi đến nha môn sao? Tại sao còn hoa mỹ hơn đi dự tiệc?
 
“Vương phi Vương phi!” Lâm Diệu Diệu nhấc tà váy chạy tới.
 
Ánh mắt Cảnh Vương Phi giật giật, nụ cười thu liễm, kiêu căng nói: “Sao ngươi lại tới đây? Lại muốn cọ ăn cọ uống?”
 
Hừm, người này! Mình có lòng tốt đến thăm, thái độ của nàng sao lại ác liệt như vậy! 
 
Lâm Diệu Diệu bĩu môi: “Nào có?”
 
Cảnh Vương Phi khinh thường, xùy xùy: “Không đi an ủi Lâm cô cô của ngươi à?”
 
Lâm Diệu Diệu thấp thấp mà nói: “Cũng muốn an ủi người.”
 
“Cũng muốn?” Cảnh Vương Phi cất cao âm lượng.
 
Lâm Diệu Diệu ngọt ngào cười: “Càng muốn.”
 
Cảnh Vương Phi hứ một tiếng, trợn trắng mắt, cất bước đi, nàng một tay cầm cây quạt, một bàn tay buông xuống cạnh làn váy.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn bàn tay kia rõ ràng có chút cứng đờ, thầm nghĩ, đây là để dành cho nàng sao?
 
Lâm Diệu Diệu thử móc nhẹ một ngón tay của Cảnh Vương Phi.
 
Ồ?
 
Không xù lông.
 
Lại móc them một ngón.
 
Lại móc.
 
Ha!
 
Nắm được rồi.
 
Lâm Diệu Diệu nhảy nhót, có thể nắm tay Thái Hậu, thật hạnh phúc!
 
Khóe môi Cảnh Vương Phi khẽ cong, hừ nói: “Đức hạnh!”
 
Lâm Diệu Diệu bị mắng thành quen, Thái Hậu không mắng nàng, nàng ngược lại không được tự nhiên đâu, cười hai tiếng, nói: “Ngài nhất định sẽ không có việc gì!”
 
Cảnh Vương Phi nhàn nhạt nói: “Bổn Vương phi chính là tội phạm giết người, ngươi từng thấy ai phạm tội giết người mà còn bình an vô sự chưa?”
 
Có thấy nha, tiểu bạo quân giết nhiều người như vậy, chẳng phải cũng không có việc gì sao? Lại nói nữa, Lâm Diệu Diệu căn bản là không tin Vương phi sẽ giết người: “Ta biết chuyện của cô cô không phải ngài làm, Phó tỷ tỷ cũng không phải.”
 
“Trẻ con biết cái gì?” Khóe môi Cảnh Vương Phi vô thức cong lên.
 
Lâm Diệu Diệu không đề cập tới cái này nữa, ngẩng đầu lên, nóng lòng nhìn Vương phi: “Ngài không phát hiện hôm nay ta có cái gì không giống mọi ngày sao?”
 
Cảnh Vương Phi nhướng mày: “Tô son môi?”
 
“Ngài phát hiện rồi.” Lâm Diệu Diệu nhụt chí mà cúi đầu, sao lại không khen nàng một câu?
 
Cảnh Vương Phi lắc lắc cây quạt: “Ta nói, vì sao đột nhiên hôm nay ngươi không xấu như mọi ngày.”
 
Khóe miệng Lâm Diệu Diệu trừu trừu, phương thức khen người này …… Thật quá tổn thương!
 
Hai người tay trong tay đi đến cổng lớn, Huệ Nhân và Duệ ma ma đi theo phía sau, Duệ ma ma lớn tuổi, vết thương chậm khỏi, đêm qua mới về vị trí.
 
Khi tới gần cửa, đoàn người ngoài ý muốn đụng phải Kiều di nương, trong tay nàng ta nắm tay Nhị công tử Cảnh Lịch của Vương phủ, điểm khác biệt so với trước kia chính là, trên mặt nàng không có vẻ nịnh nọt thấp kém nưa.
 
“Vương phi muốn ra cửa sao?” Nàng ta cười hỏi.
 
Cảnh Vương Phi mỉm cười nhìn nàng: “Hành tung của bổn Vương phi, bao giờ đến lượt một đứa nô tài hỏi đến?”
 
Nụ cười của Kiều di nương cứng đờ.
 
Cảnh Vương Phi phe phẩy cây quạt: “Đừng tưởng rằng bổn Vương phi gặp chuyện thì không thể đè bẹp cái loại hay đi sinh sự các người, Duệ ma ma.”
 
Duệ ma ma tiến lên, một phen giữ chặt Kiều di nương, đè nàng ta quỳ gối trên mặt đất.
 
CảnhLlịch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!
 
Cảnh Vương Phi cười tươi rói, nói: “Ngoan ngoãn quỳ cho bổn Vương phi, chờ bổn Vương phi trở về, ngươi mới được đứng lên.”
 
Kiều di nương lúc đỏ lúc xanh: “Nếu Vương phi không về được thì sao?”
 
Cảnh Vương Phi cười: “Vậy ngươi cứ quỳ đến thiên hoang địa lão.”
 
“Ngươi……”
 
“Chúng ta đi.” Cảnh Vương Phi kiêu ngạo hất cằm, sắt tay Lâm Diệu Diệu lên xe ngựa.
 
__________
Tác giả có lời muốn nói: Diệu Diệu là áo bông nhỏ tri kỷ của Vương phi ~~~
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui