Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Chuyện Cảnh Vương Phi mua chuộc hung thủ giết người lan truyền nhanh chóng, hầu hết các bá tánh đều nhận được tin nàng phải đến nha môn chịu thẩm vấn nên sôi nổi chờ ở trên đường xem kịch vui. Lâm Diệu Diệu biết Cảnh Vương Phi là một người “rửng mỡ”, đúng là chẳng được bao lâu, đã thấy Cảnh Vương Phi vén màn lên, nở nụ cười ưu nhã mà mê người, thoải mái hào phóng để mọi người đánh giá.
 
Tất cả nam nhân, nữ nhân đều xem ngây ngốc, rớt đồ vật thì rớt đồ vật, đâm cột thì đâm cột, nơi nàng đi đến đều là một mảnh hỗn loạn.
 
Lâm Diệu Diệu đỡ trán, Thái Hậu như vậy, thực sự có điểm làm người ăn không tiêu!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sauk hi kinh diễm bá tánh, Cảnh Vương Phi lại kinh diễm quan sai phủ nha, mãi cho đến lúc nàng hỏi “Chỗ của bổn vương phi đâu”, mọi người mới sôi nổi phục hồi tinh thần lại.
 
Phủ doãn sai người chuyển ghế dựa đến cho nàng.
 
Nàng ghét bỏ mà nhìn thoáng qua, Huệ Nhân lấy cái đệm lót ở phía trên, nàng ngồi xuống, giao Lâm Diệu Diệu cho Huệ Nhân, để Huệ Nhân đưa tới một bên chờ.
 
Mọi người không khỏi nhìn qua Lâm Diệu Diệu.
 
“Vị này nốt ruồinh là……” Phủ doãn chỉ chỉ Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu hành lễ, nói: “Lâm Diệu Diệu gặp qua phủ doãn đại nhân.”
 
Phủ doãn ngộ ra: “Là Lâm gia Tam tiểu thư.” Lúc điều tra án tử của Phó Vọng Thư, bọn họ đều tra xét tất cả những ai có quan hệ một lần, nên tự nhiên biết tên Lâm Diệu Diệu, nhưng mà, Lâm gia và Phó Vọng Thư là một phe, tại sao Lâm Diệu Diệu ngược lại ở cùng người bị tình nghi?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu nhận thấy phủ doãn đại nhân đang đánh giá mình, không có nghĩ nhiều, lễ phép mà cười cười.
 
Phủ doãn: “……”
 
Thôi, chỉ là đứa nhỏ ngốc thôi.
 
Không lâu sau, phủ doãn đập kinh đường mộc, khai đường.
 
Lâm Diệu Diệu kéo tay áo Huệ Nhân: “Huệ nữ quan, Vương gia không tới sao?” Ngày thường không thấy thì cũng thôi, chuyện lớn như thê tử vào nha môn thì ít nhiều cũng nên đến quan tâm một chút chứ.
 
Huệ Nhân giơ ngón tay chỏ ra hiệu: “Suỵt, đừng nói chuyện.”
 
“Cố Thanh Loan, có người tố cáo ngươi mưu sát tiểu thư Phó gia Phó Vọng Thư, ngươi có nhận tội không?” Phủ doãn nghiêm túc hỏi Cảnh Vương Phi.
 
Cảnh Vương Phi không chút để ý nói: “Ta nhận tội, ngươi dám định tội sao?”
 
Phủ doãn bị nghẹn, ở dưới công đường mọi người lén cười, phủ doãn hung hăng mà đập đập kinh đường mộc, sai người mang Thải Linh lên.
 
Thải Linh khai hết ân oán giữa Phó Vọng Thư cùng Bùi Lang, Vinh quận chúa, còn nói Cảnh Vương Phi tới tìm Phó Vọng Thư, tuyên bố nếu không thừa nhận mình có quan hệ với Bùi Lang trước mặt Vinh quận chúa thì sẽ giết nàng.
 
Nguyên văn câu nói là —— chỉ bằng ta là Cố Thanh Loan, chỉ bằng một câu của ta là có thể khiến ngươi chết.
 
Mà Phó Vọng Thư đúng là không có thừa nhận, cho nên, Cảnh Vương Phi ghi hận trong lòng, muốn giết Phó Vọng Thư, điều này hoàn toàn có thể.
 
Hơn nữa, có vật chứng tìm được từ hiện trường, qua xác nhận, thật sự là vòng tay của Cảnh Vương Phi, cùng với bức thư mà Phó Vọng Thư tự tay viết, thư là viết cho Lâm Sùng, nói rõ nàng đắc tội với người, muốn rờ Kinh tránh né. Người kia là ai, không cần nói cũng biết.
 
Cảnh Vương Phi mặt không đổi sắc mà nói: “Nghe cho rõ đây, ta chỉ nói một lần thôi. Đầu tiên, từ trước đến nay bổn vương phi làm việc rất sạch sẽ, nếu thật sự muốn giết chết Phó Vọng Thư, tuyệt sẽ không để lại hậu hoạn là ngươi, cho ngươi có cơ hội chạy đến công đường chĩa mũi nhọn về bổn Vương phi. 
 
Tiếp theo, thi thể đã ngâm nát vụn rồi, vì sao thư lại không? A, ta nghe nói là dùng giấy thấm dầu để viết, nhà ngươi viết thư đều dùng giấy thấm dầu à?
 
Tiếp nữa, vòng tay của bổn vương phi, vòng tay này bổn vương phi đã không đeo gần 800 năm rồi, ai biết có bị người trộm đưa cho hung thủ không? Các ngươi đi hỏi thăm thoải mái, có ai từng thấy Cố Thanh Loan ta mặc một bộ xiêm y hai lần, đeo một món trang sức hai lần không? Càng đừng nói đến kiểu dáng mười năm về trước! Nếu ta đích thân giết ả ta thì sẽ không làm rơi cái vòng tay này, nếu ta mua chuộc người giết nàng ta, căn bản vòng tay này sẽ không xuất hiện.”
 
Toàn trường bị lời nàng nói làm cho lặng ngắt như tờ.
 
Lâm Diệu Diệu âm thầm khen một tiếng “Hay” trong lòng, không hổ là Thái Hậu đè ép nàng nhiều năm như vậy, công phu một châm thấy máu thật sự không phải người bình thường chống đỡ được.
 
Thải Linh cắn cắn môi, nói: “Có lẽ nốt ruồinh là ngươi cố ý! Dùng đồ vật ngươi vốn không dùng nữa để bản thân thoát khỏi hiềm nghi! Tiểu thư nhà ta chưa bao giờ kết oán cùng người nào cả, chỉ có mỗi  ngươi thôi, ngươi vẫn luôn coi tiểu thư nhà ta là cái đinh trong mắt! Nếu nàng xảy ra chuyện, người đầu tiên bị hoài nghi nốt ruồinh là ngươi! Ngươi cố ý làm rơi vòng tay để mọi người cảm thấy ngươi bị vu oan!”
 
Cảnh Vương Phi cười: “Ui chà chà, nha đầu này, hay cho một trương khéo mồm khéo miệng, ai dạy ngươi nói?”
 
“Ta…… Không ai dạy ta!” Thải Linh dốc hết dũng khí, ưỡn thẳng bộ ngực.
 
Lâm Diệu Diệu không tin, ngày thường Thải Linh còn không cãi thắng Đan Quất, sao có thể nói ra một câu đạo lý rõ ràng như này?
 
“Người chết…… khẳng định là Phó tỷ tỷ sao?” Lâm Diệu Diệu đột nhiên hỏi.
 
Phủ doãn nói: “Thải Linh cô nương cùng với phụ thân ngươi đều đến nhận diện thi thể, là nàng không sai.”
 
“Vì sao lại là nàng?” Lâm Diệu Diệu truy hỏi kỹ càng sự việc.
 
Phủ doãn nói: “Mặc xiêm y Lâm gia làm cho nàng, sau tai lại có nốt ruồi.” Đây cũng là chỗ kỳ quái, toàn thân đã thối rữa, mặt cũng sưng lên, duy độc nốt ruồi sau lỗ tai là còn nhìn thấy mờ mờ.
 
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt: “Sau tai Phó tỷ tỷ không có nốt ruồi!” Kiếp trước sinh sống mười mấy năm cùng Phó Vọng Thư, ăn cơm, tắm rửa, ngủ, tất cả đều ở trong một cái phòng, sau tai có nốt ruồi hay không, nàng vẫn nhớ rất rõ.
 
Thải Linh trắng mặt: “Tam tiểu thư, ngài nói bậy gì đó? Ngài cũng chưa xem qua lỗ tai tiểu thư nhà ta ……”
 
“Ta xem rồi! Ta là tiểu hài tử, ta sẽ không nói dối!” Lâm Diệu Diệu kiên trì nói.
 
Nếu thi thể không phải Phó Vọng Thư, thì người bị tình nghi tất nhiên không có khả năng là Cảnh Vương Phi.
 
Thải Linh cùng Lâm Diệu Diệu bên nào cũng cho là mình đúng, thẩm phán lâm vào cục diện bế tắc.
 
Sườn thính, đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng uy: “Cha mẹ thân sinh của Phó tiểu thư vẫn còn trên nhân thế, không chờ bọn họ nhận thi đã kết luận, Kinh Triệu Doãn, ngươi qua loa.”
 
Đây là thanh âm của Cảnh Vương.
 
Nguyên lai hắn có ở nha, chỉ là bàng thính ở góc tối mà thôi.
 
Lâm Diệu Diệu nhón mũi chân, nhìn về phía sườn thính.
 
Vì có Lâm Diệu Diệu cắm một chân, án kiện trở lại điểm xuất phát, Kinh Triệu Phủ lại lần nữa xuống tay điều tra thân phận của thi thể, Cảnh Vương Phi không chút tổn hại mà đi ra phủ nha.
 
“Đầu của ngươi, cũng có lúc không ngốc ha.” Cảnh Vương Phi nhéo nhéo khuôn mặt Lâm Diệu Diệu, xúc cảm không tồi, lại nhéo một phen, xoa bóp, lại xoa bóp.
 
Lâm Diệu Diệu bị niết đến sưng đỏ mặt, u oán mà nhìn nàng, thật là! Có thể đừng vừa ăn đậu hủ của ta, vừa nói câu động viên đau lòng đó được không hả??
 
Lâm Diệu Diệu bị Cảnh Vương Phi mang lên xe ngựa.
 
Cảnh Vương đi tới: “Thanh Loan……”
 
Lời còn chưa dứt, Cảnh Vương Phi cạnh một tiếng đóng cửa sổ lại!
 
Miệng Lâm Diệu Diệu đều há thành vòng tròn nhỏ.
 
……
 
Cảnh Vương Phi trở lại vương phủ, Kiều di nương đã sắp quỳ đến hôn mê trong hoa viên, nhìn thấy Cảnh Vương Phi bình yên vô sự mà trở về, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
 
“Vương phi, cái di nương kia còn quỳ kìa.” Lâm Diệu Diệu kéo kéo tay áo Cảnh Vương Phi.
 
Cảnh Vương Phi vuốt ve trâm cài tóc bằng ngọc trên đầu: “Phải không? Có người quỳ sao? Huệ Nhân.”
 
Huệ Nhân nghiêm trang nói: “Không có.”
 
Vì thế, Kiều di nương trơ mắt nhìn Cảnh Vương Phi đi lướt qua mình, không gọi mình đứng lên. Nàng cầu cứu nhìn tiểu cô nương có vẻ khá dễ nói chuyện, hy vọng nàng có thể nói đỡ vài câu cho mình,
 
Lâm Diệu Diệu: Ta là người mù, ta không nhìn thấy gì sất……
 
Khi Lâm Diệu Diệu theo Cảnh Vương Phi đến chính viện, Cảnh Hi chờ đã lâu, Lâm Diệu Diệu cho rằng gia hỏa này đặc biệt chờ nàng, sợ tới mức ôm chặt hai tay, liên tục lui về phía sau, một mông ngã ở trên mặt đất.
 
Cảnh Hi thẳng đi tới, nàng sợ tới mức nhắm hai mắt lại.
Đợi nửa ngày, không chờ đến người nào đó phi lễ nàng, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn chung quanh, ồ? Người đâu? Sao lại không thấy?!
 
Cảnh Hi cùng Cảnh Vương Phi vào phòng trà.
 
Cảnh Vương Phi kể lại toàn bộ quá trình từ lúc khai đường cho Cảnh Hi nghe.
 
Cảnh Hi rùng mình: “Là giả chết không thể nghi ngờ, nàng bị Nhị hoàng tử đón đi rồi, một chiêu này, không chừng là Nhị hoàng tử nghĩ ra.”
 
Cảnh Vương Phi nói: “Cảnh Uyên muốn bức con hiện nguyên hình, ngàn vạn lần con đừng đi điều tra tung tích của Phó Vọng Thư để tránh trúng bẫy rập của Cảnh Uyên.” Nhị hoàng tử hy vọng nàng bị oan uổng, khiến nhi tử không thể để yên, một khi nhi tử ra tay, Nhị hoàng tử sẽ chờ thu lưới.
 
Cảnh Hi rũ mắt xuống: “Con chán ghét bản thân mình như này, cũng chán ghét tình huống hiện giờ, thế cục càng ngày càng phức tạp, mà con lại không thể làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ có thể suốt ngày ở trong phủ, nhìn mẫu phi chịu hết uất ức vì con.”
 
Cảnh Vương Phi không chút nào để ý, nói: “Cái này gọi là uất ức gì chứ? ‘Thanh danh tốt’ mấy năm nay của ta còn ít sao? Nhiều thêm danh hiệu phạm tội giết người thì tính cái gì? Bọn họ lại không phải thật sự làm gì ta.”
 
“Chính là nhìn thấy người khác vu oan người……” Cảnh Hi siết chặt nắm tay.
 
Cảnh Vương Phi nhẹ nhàng cười: “Cũng không tính oan uổng, bản thân ta vốn không phải người thiện lương. Con nhớ kỹ, đã nhẫn nhịn mười năm rồi, đừng vì chút sóng gió này mà lại thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Xúc động là việc dễ dàng nhất, ẩn nhẫn mới là gian nan, ta biết con nhẫn thật sự vất vả, đã sắp nhịn không nổi nữa, nhưng hứa với mẫu phi, nhất định phải nhẫn đến cuối cùng.”
 
Cảnh Hi gật gật đầu.
 
“Ở nha môn ngây người nửa ngày, toàn thân đều dính đen đủi, mẫu phi đi rửa mặt trước, chờ lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
 
“Vâng.”
 
Cảnh Vương Phi đi.
 
Cảnh Hi nâng chung trà lên nói: “Còn không ra?”
 
Lâm Diệu Diệu thè lưỡi, không phải chứ? Trốn cẩn thận như vậy, vẫn bị phát hiện?
 
Lâm Diệu Diệu mở cửa con thoi ra, thật cẩn thận mà bò vào, nhìn Cảnh Hi cười hắc hắc: “Thế tử.”
 
Cảnh Hi không chút để ý mà liếc nàng một cái: “Học được nghe lén góc tường, hả Lâm Diệu Diệu.”
 
Ai bảo ngươi không thèm tiếp đón đã rời đi? Ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì thôi! Không phải cố ý nghe lén.
 
Đương nhiên lời này Lâm Diệu Diệu không dám nói ra, nếu không sẽ giống như mình để ý hắn lắm. Lâm Diệu Diệu nhìn ra chỗ khác, ngồi quỳ bên cạnh Cảnh Hi, Cảnh Hi rót cho nàng một ly trà, vừa định nhắc nhở nàng, trà rất nóng thì nàng đã một ngụm uống hết.
 
“A a a —— bỏng chết rồi!”
 
Cảnh Hi vội đục một khối băng từ bình bang bỏ vào miệng nàng.
 
Lâm Diệu Diệu bị băng làm cho giật mình: “Buốt quá buốt quá!”
 
Cảnh Hi bóp chặt cằm nàng: “Để ta nhìn xem.”
 
Lâm Diệu Diệu nâng miệng nhỏ lên, đầu lưỡi cuốn lấy khối băng, Cảnh Hi cúi đầu, nhắm ngay cái lươi sung đỏ của nàng, nhẹ nhàng mà thổi thổi.
 
“Hừ hừ……” Thật thoải mái, lại thổi thổi, Lâm Diệu Diệu nhắm mắt hưởng thụ.
 
Duệ ma ma bưng điểm tâm đến, trước đó bị Lâm Diệu Diệu “hại” đến bị thương đầu gối, dưỡng mấy tháng mới khỏi hẳn, hiện giờ đi đường càng thêm cẩn thận, nào biết bà cẩn thận đi vào cửa, cẩn thận vào trong phòng, lại đột nhiên nhìn thấy Thế tử gia nhà mình nâng khuôn mặt nhỏ của Lâm Diệu Diệu lên, trông có vẻ như đang hôn môi, mà Lâm Diệu Diệu nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ, trong miệng còn thường thường phát ra tiếng kêu thoải mái “ừ ừ” với “hừ hừ”, Duệ ma ma như bị sét đánh, a một tiếng lùi lại hai bước, chân vướng bậc cửa, lăn từ trên bậc thang xuống dưới.
 
Bịch!
 
Đầu gối lại hỏng rồi.
 
___________
Tác giả có lời muốn nói: Duệ ma ma xui xẻo ~~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui