Khi du hồ được một nửa, ông trời không chiều lòng người, mây đen nghìn nghịt bay đến, mắt thấy sắp mưa to, đoàn người chỉ phải dẹp đường hồi phủ.
Mới vừa bước qua cửa chính viện, phía chân trời liền giống như bị xé mở một lỗ hổng, mưa to như hồng thủy trút xuống, trận mưa này đến nhanh mà lại đi lâu, kéo dài đến buổi tối cũng không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Lâm Diệu Diệu với Ninh Uyển Khuynh không thể không ở Vương phủ nghỉ ngơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu từng ở chính viện, theo bản năng mà đi đến sương phòng trước kia, khi đi được một nửa thì vừa khéo chạm mặt Cảnh Hi với Triệu tổng quản, Lâm Diệu Diệu vừa muốn hành lễ đã ngh thấy Cảnh Hi không mặn không nhạt mà nói: “Chắc giờ này Lâm trắc phi còn chưa nghỉ ngơi, đưa Lâm tiểu thư qua đi.”
Lâm Diệu Diệu lộp bộp trong lòng, gia hỏa này có ý tứ gì? Muốn tiễn nàng đi? Muốn làm gì đây? Loại bỏ nàng để dễ hẹn hò với Ninh Uyển Khuynh có phải không?
Nằm mơ!
“Ai da.” Lâm Diệu Diệu đè lại cái trán, “Sao chóng mặt quá vậy nè, hình như bị cảm nắng rồi.”
Trời mát mẻ như này, tiểu nhân gia ngài có thể bị cảm nắng? Triệu tổng quản ho khan hai tiếng, nhìn sắc mặt Cảnh Hi, thử hỏi: “Ta đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi trước nhé?”
“Ừm……” Lâm Diệu Diệu “Suy yếu” dựa vào lan can hành lang.
Cảnh Hi chẳng liếc nhìn nàng một cái, thẳng bước rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu đứng thẳng thân mình: “Có ý tứ gì chứ?”
……
Lâm Diệu Diệu không bị đưa về sương phòng đã từng ở, mà là ở một khác gian, xa hơn nhà chính một chút.
“Vì sao không thể ở gian kia?” Lâm Diệu Diệu bĩu môi hỏi.
Triệu tổng quản cười nói: “Thế tử gia phân phó, phòng tốt nhất muốn để lại cho Ninh tiểu thư.”
Lâm Diệu Diệu cắn chặt răng: “Còn không phải là một gian nhà nát sao? Thích cho ai ở thì ở! Đợi mưa tạnh, ta sẽ đi ngay lập tức!”
Tiếng nói vừa dứt, hết mưa rồi.
Triệu tổng quản há miệng thở dốc, nhìn nàng: “Muốn…… chuẩn bị xe sao?”
……
Cơm chiều được mang tới trong phòng Lâm Diệu Diệu, khi mới bắt đầu đến chính viện, nàng đều là dùng bữa một mình, sau đó lại lăn lộn với Vương phi nên hai người ăn chung với nhau, bất chợt ăn “Độc thực”, Lâm Diệu Diệu có chút không quen, hỏi Triệu tổng quản: “Sao ta lại ăn một mình? Vương phi đâu?”
Triệu tổng quản nói: “Hôm nay Vương phi không ăn cơm chiều, đã ngủ.”
Sớm như vậy.
Lâm Diệu Diệu cầm lấy chiếc đũa, ánh mắt lóe lóe, không chút để ý hỏi: “Ninh tỷ tỷ đâu?”
Triệu tổng quản cười nói: “Nàng dùng bữa với thế tử.”
Lâm Diệu Diệu bang một tiếng đập chiếc đũa lên bàn: “Ta phải về nhà.”
Triệu tổng quản ngẩn ra: “Khụ…… Này……”
Lâm Diệu Diệu rũ mắt, nhỏ nói: “Không phải mưa ngừng rồi sao? Ta phải về nhà, ta nhớ nương ta.”
Đứa nhỏ này, là bị thương tâm rồi, Triệu tổng quản âm thầm thở dài, nói: “Được rồi, ta đây liền đi xin chỉ thị của thế tử.”
“Ta đi là chuyện của ta, xin chỉ thị hắn làm cái gì? Đừng quấy rầy ngày tốt cảnh đẹp của hắn với Ninh tỷ tỷ.” Lâm Diệu Diệu lạnh nhạt nói xong, đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Sau cơn mưa, trong không khí lẫn lộn mùi tanh của bùn đất với mùi hoa nhàn nhạt.
Lâm Diệu Diệu tùy tay ngắt một lá cây bị cơn mưa gột sạch đến phát sáng, nàng cảm thấy mình tựa như phiến lá xanh này, chịu được gió táp mưa sa, nhưng cả đời đều không thể trở thành đóa hoa được, Ninh Uyển Khuynh mới là lương xứng của Cảnh Hi, chắc Cảnh Hi đã nghĩ thông suốt rồi, cưới Ninh Uyển Khuynh, chẳng khác nào cưới toàn bộ Ninh Quốc hầu phủ, còn không cần đau khổ chờ đối phương lớn lên.
Nàng đã nói mà, một nam nhân bình thường, sao có thể thích một hài tử bảy tuổi? Chẳng qua chỉ coi như sủng vật sủng mấy ngày thôi, cảm thấy sủng vật này nuôi không thân nên tiện tay vứt bỏ.
Cũng tốt, từ đây cầu về cầu, lộ về lộ, không can thiệp chuyện của nhau.
Trong lúc đang suy nghĩ, Ngọc Bàn xách một thùng nước ấm đi tới, với nàng thì hành lễ: “Lâm tiểu thư.”
“Trời nóng như này ai lại muốn nước ấm?” Lâm Diệu Diệu nhìn chằm chằm nước ấm trong tay nàng, hỏi.
Ngọc Bàn ôn nhu nói: “Là thế tử.”
Tiểu bạo quân muốn?
Chẳng lẽ hắn với Ninh Uyển Khuynh đã……gạo nấu thành cơm?
Khốn nạn!
Khốn nạn khốn nạn khốn nạn khốn nạn khốn nạn khốn nạn!
Lâm Diệu Diệu phanh một tiếng mở toang cửa phòng Cảnh Hi, cửa vốn không khóa, nàng lại dung nhiều sức để mở nên cả người đều lảo đảo nhào vào.
Cảnh Hi đang thay quần áo, quần áo cởi được một nửa, bị nàng hung hăng đè trên mặt đất.
Nàng nhìn Cảnh Hi, lại nhìn căn phòng trống rỗng, nhéo vạt áo hắn, hỏi: “Ninh tỷ tỷ đâu?”
Cảnh Hi lạnh nhạt giật lại vạt áo của mình từ trong tay nàng: “Nàng hồi phủ rồi.”
“Hồi, hồi phủ? Hai người các ngươi đã…… Không phải…… Kia……” Lâm Diệu Diệu chớp mắt, nhìn căn phòng sạch sẽ không có một chút lộn xộn nào, đây tuyệt đối không phải hiện trường sau khi chiến xong, cho nên, là nàng hiểu lầm cái gì?
Cảnh Hi nhàn nhạt mà nhìn người nào đó vẫn luôn cưỡi ở trên người mình: “Còn không xuống dưới?”
Lâm Diệu Diệu chậm rãi dịch sang một bên, cả khuôn mặt đều đỏ lên: “Vâng, xin, xin lỗi, ta…… Không phải cố ý đâm ngươi…… Ta…… Ta……”
Cảnh Hi khép vạt áo lại: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì, hả Lâm Diệu Diệu?”
Lâm Diệu Diệu nhấp môi, đúng vậy, nàng muốn cái gì chứ? Không phải nàng đã đẩy người này đến bên người Ninh Uyển Khuynh sao? Tại sao khi hắn kết giao với Ninh Uyển Khuynh, nàng lại giống như bị kim châm, cả người không thoải mái?
“Ngươi……” Nàng há mồm, muốn nói lại thôi.
“Ta như thế nào?”
“Ngươi…… Ngươi thật sự muốn cưới Ninh tỷ tỷ sao?” Lâm Diệu Diệu dùng hết dũng khí hỏi.
Cảnh Hi không chút để ý mà ừ một tiếng.
Trái tim nhỏ bé của Lâm Diệu Diệu vèo một cái chìm xuống đáy cốc: “Nhưng mà ngươi lại không thích nàng……”
“Sao ngươi biết ta không thích nàng?”
“Ta chính là biết.” Lâm Diệu Diệu nhỏ giọng nói.
Cảnh Hi ghé sát vào nàng, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể trao đổi hô hấp với nhau, gần đến nỗi nàng không thấy rõ cảm xúc trên mặt hắn: “Vậy ngươi nói, ta thích ai?”
Hô hấp của hắn phả vào mặt nàng, nơi đó lập tức nóng như lửa đốt. Trái tim nhỏ bé cũng không nghe mà nhảy loạn cào cào, Lâm Diệu Diệu cắn chặt cánh môi.
Cảnh Hi giơ tay, đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên gò má nóng bỏng: “Rốt cuộc có muốn ta cưới Ninh Uyển Khuynh không?”
Miệng nhỏ của Lâm Diệu Diệu giật giật.
Cảnh Hi nhướng mày: “Nói cái gì, nghe không thấy.”
“Không cần.” Lâm Diệu Diệu thoáng tăng lớn âm lượng.
“Không cần cái gì?” Cảnh Hi kéo dài âm điệu.
Lâm Diệu Diệu xấu hổ, hận không thể chui vào trong ngăn tủ: “Không cần…… Cưới……”
“Không cần cưới ai?” Cảnh Hi còn không buông tha nàng.
“Ninh, Ninh Uyển Khuynh.” Lâm Diệu Diệu thật là xấu hổ không chịu được, tên này tuyệt đối là cố ý! Cố ý chỉnh nàng!
……
Bên này, hai vợ chồng thân thiết nóng bỏng, bên kia, án tử của Phó Vọng Thư cũng vào tình trạng “nước sôi lửa bỏng”.
Dựa theo địa chỉ Phó Thần Lương cung cấp, Triệu Đạc với Tiểu Dũng Tử tìm được một cái hẻm nhỏ trên phố Lục Lâm. Sau cơn mưa, ngõ nhỏ tràn ngập một cổ mùi thơm nồng đậm. Vào mấy năm trước, nơi này ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, nhưng mà hiện tại, đừng nói khách qua đường, ngay cả hộ gia đình cũng chẳng còn mấy nhà.
Triệu Đạc nhìn đến một cánh cửa đang mở to, có một lão bà bà tầm sáu mươi tuổi đang dệt rổ, hắn đứng ở cửa hỏi: “Đại nương, có thể hỏi thăm ngài chuyện nhỏ này không?”
Lão bà bà ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi nói cái gì?”
Giọng nói, cực kỳ to.
Triệu Đạc biết lỗ tai lão nhân gia không tốt lắm, tiến lên, chậm rãi lớn tiếng nói: “Ta muốn hỏi ngài một chút, có phải nơi này có một người tên là Tôn Diệu không?”
“Dư lão nhân gia Diệu ca nhi?” Lão bà bà hỏi.
Triệu Đạc cười nói: “Nơi này còn Tôn Diệu khác sao?”
“Chỉ có một Diệu ca nhi thôi.” Lão bà bà chỉ về hướng chéo ở đối diện, “Ngươi cứ đi thẳng đến nhà bán hương liệu kia là được, có lẽ Diệu ca nhi đang ở đó, trước kia là học đồ, hiện tại làm sư phó, còn cưới cô nương của lão Dư gia ……”
Tiểu Dũng Tử bừng tỉnh: “Khó trách từ lúc đi vào ngõ nhỏ đã ngửi thấy một mùi hương, thì ra là có cửa hàng hương liệu.”
Triệu Đạc đa tạ lão bà bà, đi đến cửa hàng hương liệu trong miệng bà, đây là một nhà bán sỉ, chuyên cung cấp hương liệu cho cửa hàng son phấn hoặc hương nến trong thành, cũng có khách nhân trực tiếp tới cửa mua sắm. Khi Triệu Đạc tiến vào đại đường, vừa khéo nghe thấy một phụ nhân hỏi: “Có hương mây tía không? Cho ta một hộp.”
“Cái này là lưu hương, cùng mùi với loại kia, mười lăm lượng.” Tiểu nhị đóng gói một hộp lưu hương lớn cho nàng.
Phụ nhân nghe xong, vừa lòng cười, mua một hộp rời đi.
Tiểu Dũng Tử khó hiểu nhìn về phía Triệu Đạc: “Đây là sao?”
Triệu Đạc nói: “Lưu hương chính là hương mây tía, chúng nó là hàng cung cấp cho Hương Tụng Phường, Hương Tụng Phường sửa lại cái tên mà thôi.”
“A, còn có thể như vậy sao, thụ giáo.” Tiểu Dũng Tử nói.
Tiểu nhị thấy được bọn họ, cười hỏi: “Nhị vị là muốn mua hương liệu? Mua lẻ hay là mua sỉ?”
Triệu Đạc đưa thẻ bài nha môn cho hắn xem: “Chúng ta tìm người.”
Tiểu nhị nhìn lên, thấy là lệnh bài quan nha, vội nghiêm nghị, nhìn thoáng qua trong viện, Triệu Đạc nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy dưới giàn nho trong viện, có một lão nhân tóc xám trắng đang nằm, vội hỏi: “Hắn là……”
Tiểu nhị nói: “Lão gia tử của nhà chúng ta.”
Dư lão gia nhắm mắt nằm ở trên ghế mây râm mát, gò má gầy gò nhưng thân hình thon dài, mơ hồ có thể nhìn ra vài phần bộ dáng cường tráng lúc tuổi trẻ.
Triệu Đạc đến gần ông, sau một lúc lâu yên lặng đánh giá, không chắc ông có phải thật sự ngủ rồi hay không, hắn nhẹ giọng hỏi: “Dư lão gia, ngài biết Tôn Diệu không?”
“Các ngươi tìm trượng phu của ta có việc gì?” Một thai phụ đĩnh cái bụng lớn đi ra, tuổi trên dưới hai mươi, bộ dáng thanh tú, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, lại gọi Tôn Diệu là trượng phu, hẳn là thiên kim Dư gia.
Triệu Đạc nhẩm lại thân phận đối phương trong lòng một lần, vừa muốn mở miệng, Tiểu Dũng Tử đã đoạt lời: “A, chúng ta là người của Kinh Triệu Phủ, muốn hỏi xem trượng phu của ngươi với…… Ai da!” Lời còn chưa dứt đã bị Triệu Đạc nhéo một cái, đau đến co rút một trận.
Triệu Đạc mặt không đổi sắc nói: “Nghe nói hắn là chưởng quầy ở chỗ các ngươi, cho nên tới hỏi hắn, gần chỗ này của các ngươi có khách nhân nào tên là Mạnh Cửu Nương từng tới mua hương liệu không.”
Mạnh Cửu Nương, mẫu thân Phó Vọng Thư.
Phụ nhân suy nghĩ, nói: “Chuyện của cửa hàng, các ngươi hỏi ta cũng vô ích, nhưng mà ta chưa từng nghe cái tên này, khách nhân tới mua đồ vật, nếu không phải khách quen thì thường sẽ không hỏi tên.”
“Phó Vọng Thư thì sao? Ngươi có nghe nói cái tên khách này không?” Triệu Đạc lại hỏi.
Phụ nhân lắc đầu: “Cũng không.”
Bên kia, lão nhân chậm rãi mở mắt: “Nhị Ny nhi.”
“A, cha, ngài tỉnh rồi?” Phụ nhân ngồi xổm xuống, kéo cái chăn mỏng ở trên người ông cụ, “Tới giờ uống thuốc rồi, ta đỡ ngài về phòng.” Lại nói với hai người Triệu Đạc: “Các ngươi chờ một lát.”
Triệu Đạc gật đầu, ánh mắt quét chung quanh, hỏi: “Có thể tùy tiện tham quan không?”
“Đương nhiên.” Phụ nhân đỡ Dư lão gia lên, khi đi đến phòng ngủ, Triệu Đạc tinh mắt nhìn thoáng qua vết xanh tím trên cổ tay ông cụ, “Đây là mới bị?”
Phụ nhân nhìn theo hướng hắn chỉ, chua xót nói: “Phải, mấy ngày trước cha ta tản bộ ở trước cửa, bị một người cưỡi ngựa đụng phải.”
Tiểu Dũng Tử giận dữ hỏi: “Người nọ đâu?”
Phụ nhân nói: “Chạy rồi.”
Tiểu Dũng Tử đấm một quyền lên tường: “Buồn cười! Dưới chân thiên tử lại có điêu dân bực này! Các ngươi không báo quan sao?”
Phụ nhân nhàn nhạt lắc lắc đầu: “Căn bản không thấy rõ là ai.”
Tiểu Dũng Tử trợn tròn mắt: “Vậy thì cũng có thể đi nha môn đăng ký lập hồ sơ.”
“Không cần.” Phụ nhân đỡ ông cụ vào phòng.
Nhìn cái lưng khòm của ông cụ, Triệu Đạc như suy tư gì đó mà nhăn mi: “Dư lão gia tử có phản ứng với cái tên Phó Vọng Thư, ông ta biết Phó Vọng Thư.”
……
Không bao lâu sau, Tôn Diệu đã trở lại, năm nay hắn 26 tuổi, năm Mạnh Cửu Nương trốn đi hắn mới vừa tròn 20. Hắn là thanh niên có bộ dáng đoan chính, lúc tươi cười trông khá ngây ngốc, khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ hàm hậu thành thật.
Hắn mời Triệu Đạc với Tiểu Dũng Tử đến phòng trà: “Đa tạ các ngươi không nói chuyện của ta với Cửu Nương cho phu nhân ta, phu nhân ta là người tốt, ta không hy vọng nàng vì thế mà chịu đả kích.”
“Vậy sao trước kia còn làm?” Tiểu Dũng Tử xuy hắn một câu.
Tôn Diệu ngượng ngùng mà nói: “Ta với Cửu Nương quen nhau vào bảy năm trước, khi đó phu nhân ta mới 13, chúng ta còn chưa ở bên nhau.”
“Nhưng mà Mạnh Cửu Nương cũng là phụ nữ có chồng!” Tiểu Dũng Tử ghét nhất loại người không quy không củ này, lại còn giảo biện cho bản thân.
Tôn Diệu bưng chén trà: “Thời gian ta với với Cửu Nương ở bên nhau cũng không coi là lâu, khoảng một năm, sau đó liền tách ra.”
Triệu Đạc lấy giấy bút ra: “Các ngươi qun nhau như thế nào?”
“Khi đó ta còn là học đồ, sư huynh sư đệ đông đảo, ta không phải người xuất sắc nhất, có một lần ta phối sai hương liệu, sư phụ phạt ta quét tước ở cửa hàng hương liệu, đúng lúc Cửu Nương tới mua hương liệu, chúng ta liền tán gẫu…… Lần đầu tiên, lần đầu tiên là nàng chủ động kêu ta.” Gương mặt Tôn Diệu hơi phiếm hồng.
“Lúc ấy ngươi có biết nàng đã thành thân không?” Triệu Đạc truy vấn.
Tôn Diệu gật đầu.
Tiểu Dũng Tử hết chỗ nói rồi.
Triệu Đạc viết vài nét bút, lại hỏi: “Nàng nói với ngươi về trương phu mình như thế nào?”
“Ham ăn biếng làm, thích bài bạc, nhưng thứ đồ kia…… Không còn dùng được.”
“Trượng phu nàng có đánh chửi nàng không?”
“Theo ta được biết thì không có, trượng phu nàng không động tay động chân.”
Giống với khẩu cung của Phó Thần Lương. Triệu Đạc âm thầm gật đầu, lại nói: “Trượng phu nàng biết chuyện giữa hai ngươi, các ngươi có từng gặp mặt không?”
“Gặp qua, khi đi mua đồ may mặc với nàng thì chạm mặt trượng phu nàng, trượng phu nàng chỉ xem thường liếc bọn ta mấy cái, chưa nói gì cả.” Tôn Diệu đáp.
Cho nên, đối với hành vi không chung thủy của thê tử, Phó Thần Lương áp dụng thái độ bao dung với coi thường, dù sao cũng do mình có khuyết tật, không thể nào thỏa mãn yêu cầu của thê tử. Đương nhiên, cũng có loại tình huống nam nhân biến thái phát tiết với thê tử, Phó Thần Lương chính là kiểu người trước. Triệu Đạc ghi nhớ, lại hỏi hắn: “Ngươi có biết cha ruột của Phó Vọng Thư là ai không?”
“Không biết, hình như ngay cả Cửu Nương cũng không biết.”
“Ngươi với Mạnh Cửu Nương còn liên lạc không?”
“Không có, nàng không nói một tiếng đã rời đi, sau đó cũng không có tin tức gì, ta đi tìm nàng, nhưng vẫn không tìm được, ta có nghĩ tới chuyện cưới nàng, nếu không phải nàng đi rồi……” Câu nói kế tiếp, Tôn Diệu không nói.
Triệu Đạc nhìn hắn thật sâu: “Khi đó quan hệ giữa các ngươi như thế nào?”
“Khá tốt, nhưng mà có lẽ chỉ là cái nhìn của riêng cá nhân ta mà thôi, biết đâu nàng sớm ghét bỏ ta rồi.” Tôn Diệu cười tự giễu, tay cầm chén trà siết thật chặt, “Nàng có rất nhiều nam nhân.”
Tiểu Dũng Tử nghẹn họng nhìn trân trối.
Triệu Đạc mặt không đổi sắc, lấy ra một cái bức hoạ cuộn tròn từ trong bao quần áo, chậm rãi mở ra, hỏi hắn: “Nàng có một nữ nhi, ngươi có quen biết không?”
Đây là bức họa Lâm Sùng tự mình vẽ, mười phần giống người thật, Tôn Diệu yên lặng nhìn thật lâu, sau đó nói: “Tiểu Vọng Thư đã lớn như vậy rồi.”
“Quen biết?”
“Cửu Nương thường đến cửa hàng mua hương liệu, sau khi lăn lộn với ta, ngẫu nhiên sẽ đưa tiểu Vọng Thư đến nhờ ta chăm sóc giùm.”
Tiểu Dũng Tử ghét bỏ hừ vài tiếng: “Rốt cuộc người này làm mẫu thân kiểu gì thế? Ném nữ nhi cho một nam nhân xa lạ chăm sóc, cũng không sợ con bị bán!”
Tôn Diệu cười cười, nhìn ra khi nhắc tới Phó Vọng Thư, tâm tình không tồi: “Tiểu Vọng Thư rất ngoan, không khóc không nháo, có khi còn giúp ta làm chút việc nhỏ. Ngay từ đầu sư phụ ta rất ghét bỏ nàng, nhưng nàng thông minh, miệng ngọt, bán hương liệu còn tốt hơn tiểu nhị trong tiệm. Sau đó sư phụ ta cũng bắt đầu thích nàng, dạy nàng phân biệt hương liệu, nàng học nhanh lắm, có mấy phối phương sư phụ luyến tiếc dạy chúng ta, nhưng lại truyền thụ cho nàng.”
Tiểu Dũng Tử chọc chọc cánh tay Triệu Đạc, thấp giọng nói: “Bị huynh đoán trúng rồi Triệu ca, Dư lão gia tử thật sự quen biết Phó Vọng Thư.”
Triệu Đạc nhìn Tôn Diệu: “Ngươi có biết sau tai Phó Vọng Thư có một nốt ruồi không?”
“Cái này thì ta đúng là không chú ý, để ta đi hỏi sư phụ một chút, khoảng thời gian sau đó sư phụ ta trông nàng tương đối nhiều.” Tôn Diệu đi hậu trạch, giây lát sau, quay về, “Sư phụ ta lớn tuổi, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
“Ta có thể tự mình đi hỏi lão nhân gia một chút không?” Triệu Đạc nói.
“Chỉ sợ không thể, sư phụ đã nghỉ ngơi rồi.”
Ra khỏi Dư gia, Triệu Đạc lâm vào trầm tư.
Tiểu Dũng Tử hỏi: “Triệu ca, nghĩ gì đó?”
Triệu Đạc nhíu mày: “Nghĩ từ phản ứng của Dư lão gia tử, hình như không muốn nhìn thấy chúng ta.”
“Phải không?” Tiểu Dũng Tử nhún nhún vai, “Triệu ca, ta có loại cảm giác mãnh liệt, Mạnh Cửu Nương không phải bỏ chạy với người mà là bị người giết! Hung thủ chính là Tôn Diệu! Vừa nãy huynh cũng nhìn ra đúng không? Tôn Diệu chưa dứt tình xưa với Mạnh Cửu Nương, khi nhắc tới Mạnh Cửu Nương còn có nam nhân khác, trong mắt lóe lên tia ghen ghét, ai yo, suýt chút nữa đã chọc chết Dũng gia gia rồi! Nhất định là Tôn Diệu vì yêu sinh hận, không chịu nổi Mạnh Cửu Nương dây dưa không rõ với nhiều nam nhân như vậy, nên âm thầm giải quyết Mạnh Cửu Nương!”
___________
Tác giả có lời muốn nói: án tử sắp đi đến kết thúc rồi ~~