Trên xe ngựa hồi phủ, Lâm Diệu Diệu lại hối hận, đầu óc mình bị ước vào hay sao mà lại nói hắn đừng cưới Ninh Uyển Khuynh! Mình có tư cách gì cơ chứ, có lập trường gì mà yêu cầu hắn làm như vậy?
Hay là thật chuyện thích hắn……
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng thích hắn cái gì? Dung mạo? Gia thế? Tính tình? Tính tình kém như vậy, một lời không hợp liền giết người, nàng sợ chết hắn mới đúng!
Xe ngựa ngừng ở cửa Lâm phủ, Cảnh Hi nhảy xuống xe, đưa tay cho Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu do dự.
Cảnh Hi dứt khoát ôm nàng vào trong ngực, nửa năm này, vóc dáng của hắn lại cao thêm không ít, trái lại Lâm Diệu Diệu, không có khác biệt lớn so với năm trước, nằm trong lòng ngực hắn giống hệt con thỏ nhỏ mềm mại.
Cảnh Hi nhéo nhéo vành tai trắng nõn của nàng, sau đó, tai nhỏ đỏ bừng.
Lâm Diệu Diệu không dám nhìn hắn, gục mặt lên bả vai hắn, tay nhỏ mum múp thịt ôm lấy cổ, vành tai nóng lên một chốc, phảng phất nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, nàng cũng cong môi cười theo.
Cảnh Hi càng ôm chặt hơn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đến Phong Đường Viện, Cảnh Hi không dừng lại giống thường ngày hay lui tới, mà là đi thẳng vào trong.
Diêu thị mới vừa xem xong một quyển sổ, vừa ngẩng đầu liền thấy Đan Quất cùng Thu Nguyệt giống bị sét đánh, giật mình đứng ở đó: “Các ngươi làm sao vậy?”
Hai người chỉ chỉ cửa.
Diêu thị thuận thế nhìn theo, “Trời ạ!”
Thế tử tới!
Còn ôm nữ nhi nàng!
Lâm Diệu Diệu con tôm hấp, toàn thân đều màu hồng.
Cảnh Hi thả Lâm Diệu Diệu xuống dưới, hơi khom người chào Diêu thị: “Bá mẫu.”
Diêu thị bị một tiếng bá mẫu khiến tim mềm nhũn, kéo Cảnh Hi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi…… bệnh ngốc của ngươi hết rồi hả?”
Cảnh Hi sửng sốt: “Khụ……Coi, coi như thế.”
Diêu thị cười càng thêm xán lạn.
Cảnh Hi nhìn Lâm Diệu Diệu gần như muốn cúi đầu xuống tận gầm bàn, con ngươi xẹt qua một tia nhu hòa, nói với Diêu thị: “Ta muốn cầu lấy Lâm tiểu thư làm thê.”
Diêu thị hít ngược một ngụm khí lạnh!
Lâm Diệu Diệu che miệng nhỏ, Lâm tiểu thư, lần đầu tiên nghe tiểu bạo quân gọi mình như vậy, vì sao lại buồn cười vậy nha?
Diêu thị chớp chớp mắt liên tục, khó tin nhìn Cảnh Hi: “Diệu Diệu mới…… mới…… Còn nhỏ, hiện tại đã bàn chuyện cưới hỏi, có phải quá sớm hay không?”
Cảnh Hi nghiêm túc nói: “Trước cứ định hôn đã, chờ nàng lớn lại thành hôn.”
“Trước đính hôn sau thành hôn, cái này được, cái này được!” Diêu thị liên tục đấm ngực, trời biết, tim nàng sắp nhảy ra cổ họng rồi, mượn cát ngôn của Lâm trắc phi, nhà nàng thật chuyện bay ra một Thế tử phi! Dù sao người đính hôn từ nhỏ có rất nhiều, tuổi này của nữ nhi, kỳ thật đủ rồi. Nghĩ đến cái gì, Diêu thị lại hỏi: “Là…… Là chính phi?”
Trắc phi nàng không đồng ý đâu! Dù nàng có ngại bần yêu phú, cũng tuyệt không đưa nữ nhi đi làm thiếp.
Cảnh Hi vô cùng trịnh trọng gật gật đầu.
Lâm Diệu Diệu đè nén khóe môi trộm nhếch lên, đời trước làm Lâm phi 5 năm, đời này xem như được phù chính?
Diêu thị kích động đến có chút choáng váng, Lâm gia là thương nhân, cư nhiên thật chuyện muốn bay ra một vị Thế tử phi, nếu là trước kia, quả thực là chuyện nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ! Về phần vì sao Cảnh Hi coi trọng nữ nhi, bọn nhỏ chơi cùng nhau cũng lâu, quý mến lẫn nhau, có cái gì kỳ quái? Cái này gọi là thanh mai trúc mã! Hơn nữa Thế tử nói, chờ Diệu Diệu trưởng thành lại thành hôn, đây không phải thiệt tình thích thì là cái gì?
“Bao giờ…… Tới cửa cầu hôn?” Diêu thị nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
“Đêm nay ta sẽ trở về chuẩn bị.” Cảnh Hi nói.
Đây là ý lập tức sẽ tới cầu hôn? Diêu thị dùng khăn che ý cười trên môi: “Cha mẹ ngươi bên kia ——”
“Phụ vương ta đã đồng ý, ta sẽ mau chóng thuyết phục mẫu phi ta, để nàng đồng ý chúng ta hôn chuyện.” Cảnh Hi nghiêm trang nói.
Lâm Diệu Diệu xoa mặt, miệng nhỏ nhếch cao, gì mà cứ gọi Lâm tiểu thư? Nghe thật không quen ~
……
Bùi Lang đi ngang qua Phong Đường Viện, lần trước bị ăn đánh một cách khó hiểu, đến nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đã có thể xuống giường, chuyện thứ nhất hắn làm đó là tới thăm Lâm Diệu Diệu, hắn nghe thấy tiếng cười bên trong, hỏi bà tử trông cửa: “Là Diệu Diệu đã trở lại sao? Có chuyện gì mà cao hứng thế.”
Bà tử cười hì hì nói: “Là Cảnh Thế tử tới, đang cầu hôn với phu nhân!”
“Cầu, cầu hôn?” Bùi Lang ngẩn ra, “Cầu cưới ai?”
Bà tử liền nói: “Tam tiểu thư nha! Thế tử gia coi trọng tiểu thư nhà chúng ta, muốn cưới nàng làm Thế tử phi! Tiểu thư thật có phúc khí……”
Bùi Lang nhìn vào đình viện ngập tràn tiếng cười một hồi lâu, cô đơn nói: “Đúng là có phúc khí.”
Ta không có may mắn kia.
……
Sắp đến 7 ngày của nhi tử, Lâm trắc phi đi chùa miếu mời đại sư tụng một quyển kinh, khi chuẩn bị hồi phủ bị mưa to trì hoãn một lát, nàng yêu cầu một gian thiện phòng để nghỉ ngơi, ngủ lúc nào không hay.
Chờ đến lúc nàng tỉnh, sắc trời đã hơi tối, trong phòng không có thắp đèn, nàng xoa xoa cái đầu có chút say xe: “Tĩnh Hương.”
Không có ai trả lời.
Nàng chậm rãi ngồi dậy: “Người đâu.”
Cửa, kẽo kẹt một tiếng, mở ra, một nữ tử mặc áo choàng màu đen từ từ đi đến.
Lâm trắc phi nhíu mày: “Ngươi là ai?”
“Lâm trắc phi, là ta nha.” Nàng lấy mồi lửa ra, nhẹ nhàng thắp một chiếc đèn.
Mượn ánh nến mỏng manh, Lâm trắc phi thấy rõ gương mặt của đối phương: “Là ngươi? Ngươi tới làm gì?”
Nàng nọ bâng quơ cười: “Ta tới giúp ngài báo thù cho nhi tử nha……”
……
Chuyện Cảnh Vương Phi ngủ rất sớm, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn ai cũng biết, nàng cũng không ngủ thật, chỉ là tự nhốt mình trong phòng chứa quần áo, ngắm nhìn tủ quần áo xa hoa mà thôi.
Bên trái ngăn tủ là quần áo của bé gái, bên phải là bé trai, từ sinh ra đến mười hai tuổi, y phục, mũ, giày, vớ, đều không ít.
Nàng cầm lấy một đôi giày thêu đầu tiểu hổ của bé trai, mỉm cười dịu dàng.
Đột nhiên, Huệ Nhân gõ vang cửa phòng: “Vương phi, có ngài tin.”
“Vào đi.”
Huệ Nhân đi vào, trình thư tín dính nước mưa tới tay Cảnh Vương Phi.
Cảnh Vương Phi xem xong, cổ quái nói thầm: “Trời đang mưa to, cư nhiên hẹn ta uống trà, có phải Lâm trắc phi bị bệnh hay không?”
……
Án tử của Phó Vọng Thư còn đang trong quá trình khua chiêng gõ mõ điều tra.
Triệu Đạc từ Tôn Diệu bên kia vẫn chưa tra được bất luận tin tức có giá trị nào đành quyết định đến Phó gia một chuyến, nhìn xem Mạnh Cửu Nương có để lại những thứ như thư từ hay bút kí gì không.
Phó Thần Lương móc chìa khóa ra, mở cửa cho Triệu Đạc với Tiểu Dũng Tử, từ sau khi Phó Sơn Viễn qua đời, nơi này không có người ở nữa, tro bụi bám nhiều, Phó Thần Lương sờ sờ mũi: “Các ngươi muốn tìm cái gì thì tùy tiện tìm đi, đồ vật của bà nương kia ta chưa từng di chuyển, đều nằm ở phía bên phải trong gian phòng thứ ba.”
Triệu Đạc cùng Tiểu Dũng Tử lục soát một phen, không thu hoạch được gì, khi trở lại tiền viện, Triệu Đạc tinh mắt thấy cái giếng bị bịt kín: “Vì sao lại bịt nó lại?”
Phó Thần Lương nói: “Buổi tối ngày hôm sau bà nương đi, Phó Vọng Thư muốn chuồn đi tìm nàng, kết quả ngã vào trong giếng suýt chết đuối, lão gia tử suốt sai người bịt miệng giếng lại.”
“Đứa nhỏ kia rất có duyên với nước, khi còn nhỏ cũng suýt chết đuối một lần, lớn lên lại thật sự chìm……” Từ ‘chết’ còn chưa nói xong, đã thấy Triệu Đạc dùng vẻ mặt cảnh cáo mà trừng mắt mình, Tiểu Dũng Tử ngậm miệng.
Triệu Đạc đi đến cạnh giếng, nhìn chung quanh, nói với Tiểu Dũng Tử: “Mở nó ra.”
“A?” Tiểu Dũng Tử giật giật khóe miệng, dùng công cụ cạy lớp gạch phía trên, một cổ mùi tanh gay mũi xộc lên, Tiểu Dũng Tử ghê tởm bịt kín miệng.
Một canh giờ sau, một khối xương cốt mặc quần áo tả tơi bị Tiểu Dũng Tử vớt lên, Triệu Đạc tức khắc gọi ngỗ tác của nha môn. Sau khi kiểm nghiệm xong xương chậu với xương mu, ngỗ tác phán định: Nữ thi, từng sinh nở.
Y phục trên người nữ xác chết đã ngâm nát, trang sức cũng rỉ sắt hơn phân nửa, nhưng dựa theo hình dáng cùng nét chữ khắc trên đó thì vẫn có thể phán đoán đây là trang sức Mạnh Cửu Nương đeo khi còn sống.
Phó Thần Lương lập tức choáng váng mặt mày.
Cẩn thận xem xét, Triệu Đạc lại gọi Tôn Diệu tới.
Tôn Diệu nhận ra hoa văn trên quần áo, là chất liệu hắn mua cho Mạnh Cửu Nương.
Thân phận của nữ thi, cơ bản có thể xác định, chính là Mạnh Cửu Nương đã mất tích 6 năm.
Tiểu Dũng Tử bừng tỉnh đại ngộ: “A, khó trách vẫn luôn tìm không thấy nàng, nàng chết ở chỗ này cơ mà. Nhưng thế thì đúng rồi! Nàng, nàng sao sẽ chết ở bên trong? Là tự mình ngã xuống, hay là bị người mưu sát?”
Triệu Đạc nhìn Phó Thần Lương, Phó Thần Lương cuống quít xua tay: “Đừng nhìn ta! Lại không phải ta làm! Ngay cả một đầu ngón tay của nàng ta cũng chưa chạm qua!”
Triệu Đạc nhíu nhíu mày: “Ngươi nói, Phó Vọng Thư là người cuối cùng cái gặp nàng? Tin tức nàng trốn đi, cũng là Phó Vọng Thư nói cho ngươi?”
“Đúng vậy! Ngày đó ta thua tiền, uống chút rượu, vừa vào cửa đã thấy nha đầu kia khóc sướt mướt mà chạy tới, nói mẫu thân đi theo người ta rồi, mẫu thân không cần nàng, mẫu thân không bao giờ đã trở lại nữa. Thật ra ta cũng trộm đi tìm nàng, đứa nhỏ kia cả ngày khóc lóc, quá đáng thương…… Nhưng làm thế nào ta cũng không tìm thấy, hỏi nó nương chạy với ai thì nó lại không đáp được.” Phó Thần Lương ôm lấy đầu, ngồi xổm trên mặt đất, tốt xấu gì cũng từng làm phu thê, nhìn nàng đã chết, hắn cũng không dễ chịu, hắn là nam nhân vô dụng, tuy rằng bực nàng không chịu kiềm chế, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt nàng đi tìm chết.
Triệu Đạc trầm tư: “Phó Thần Lương, ngươi vừa mới nói, buổi tối ngày hôm sau Mạnh Cửu Nương trốn đi, Phó Vọng Thư mới rơi vào giếng. Ban ngày nàng trốn đi? Qua mười hai canh giờ, thi thể rất có khả năng đã nổi lên, nếu chuyện Phó Vọng Thư ngã xuống là thật, hẳn sẽ phát hiện nương nàng mới đúng……”
“Nàng chỉ là một đứa nhỏ, chắc bị dọa ngu rồi?” Tiểu Dũng Tử nói.
Triệu Đạc nói: “Thế Phó Sơn Viễn thì sao? Còn có những người bịt miệng giếng nữa? Vì sao bọn họ không thấy thi thể trong nước?”
“Bóng đêm quá mờ?” Tiểu Dũng Tử nói.
“Lại hoặc là, là thi thể đã chìm xuống.” Triệu Đạc kêu Tiểu Dũng Tử xuống giếng một lần nữa, lúc này, Tiểu Dũng Tử cẩn thận lục soát đáy giếng, phát hiện một cục đá lớn cùng với một sợi dây thừng.
Trong đầu Triệu Đạc vô thức hiện ra một màn cực kỳ khủng bố: Một đứa nhỏ 8 tuổi, buộc sợi dây thừng vào cục đá lớn, sau đó mình cũng nhảy xuống, cột đầu còn lại của dây thừng vào chân Mạnh Cửu Nương……
Dần dà, thi thể Mạnh Cửu Nương hư thối, dây thừng tự nhiên bóc ra, chìm vào đáy giếng.
Nhưng, vì sao nàng lại làm như vậy?
Mạnh Cửu Nương là mẹ ruột nàng, rốt cuộc đã làm ra chuyện người người oán trách gì mà khiến nàng không tiếc cả đời mình, vây Mạnh Cửu Nương ở đáy giếng?
Mạnh Cửu Nương lại không phải do nàng đẩy xuống?
Còn có, nếu đây là sự thật, như vậy, đứa nhỏ kia……biết bơi!
Tiểu Dũng Tử sờ sờ cằm: “Triệu ca, nếu Phó Vọng Thư biết bơi, thế thì khả năng nàng chết đuối ở sông đào không lớn, nữ thi kia ……có lẽ thật không phải nàng.”
“Phó Vọng Thư biết bơi không?” Triệu Đạc dùng một tay túm Phó Thần Lương lên.
Phó Thần Lương bị túm sinh đau: “Ta không biết! Ta có trông con bé đâu, ngươi hỏi ta, còn không bằng hỏi Tôn Diệu kìa!”
Tôn Diệu lắc đầu: “Không, không rõ ràng lắm.”
Triệu Đạc nói: “Có lẽ có một người rõ ràng.”
“Ai?” Tôn Diệu hỏi.
Triệu Đạc nghiêm mặt: “Sư phụ ngươi.”
Dư gia, dầu thắp như đậu.
Dư lão gia nằm trên giường lớn tối tăm, thân thể tiều tụy, bên cạnh là thuốc mà phụ nhân nấu cho ông, ông chưa uống một ngụm nào.
Phụ nhân cầm bức họa Triệu Đạc để lại, khóc lóc hỏi phụ thân đã không còn bao nhiêu thời gian: “Là nàng sao? Là đứa nhỏ này sao? Ngài nói chuyện xem nào? Ai đâm ngài bị thương mà ngay cả đại phu ngài cũng không khám, thuốc cũng không uống? Có phải đứa nhỏ này hay không? Có phải hay đứa nhỏ năm đó bị ngài nhốt trong phòng không?”
Dư lão gia ngơ ngẩn mà nhìn đỉnh màn, trước mắt hiện ra một vài hình ảnh, mờ ảo như mây khói.
Hắn nhớ tới đứa bé kia, sạch sẽ, xinh đẹp, ngoan ngoãn, phấn đấu.
“Dư sư phó, ngài đang dọn đồ sao? Ta giúp ngài nha!”
“Đây là hương liệu gì thế ạ? Ta có thể học chế hương cùng ngài không?”
“Ta biết làm việc lắm đấy! Ta không cần tiền công!”
“Vì……vì sao lại cởi quần áo của ta?”
“Đau…… Đau quá…… Ta…… Ta không học nữa…… Cầu xin ngài buông ta ra……”
“Đừng ở trong sông…… Cầu xin ngài……”
Dư lão gia chảy xuống giọt nước mắt hối hận.
Khi Triệu Đạc đuổi tới Dư gia, Dư lão gia đã tắt thở, kinh ngỗ nghiệm thi, kết luận chết vì vỡ lá lách, không chữa trị nên bỏ mình.
Phụ nhân nói với Triệu Đạc, người cưỡi ngựa đá thương phụ thân chính là một nữ tử cái mặc áo choàng màu đen.
Nhưng nàng kia là ai?
Triệu Đạc chỉ vào người trong bức họa: “Có phải nàng không?”
Đáy mắt phụ nhân hiện lên một tia hoảng loạn……
Ra khỏi Dư gia, cả người Tiểu Dũng Tử đều không khỏe, đấm một quyền lên tường: “Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú! Họ Dư đáng chết! Mạnh Cửu Nương đáng chết! Nếu là ta…… Ta…… Dũng gia gia ta sẽ lột da bọn họ!”
Triệu Đạc khép mắt lại, bình phục cảm xúc quay cuồng một chút, nghiêm mặt nói: “Phó Vọng Thư còn sống, vẫn nên ngẫm lại tìm nàng ta bằng cách nào đi.” Để người nguy hiểm như vậy lắc lư ở bên ngoài, không biết còn ai gặp tao ương nữa, “Còn có ai từng đắc tội nàng không?”
“Cảnh Vương Phi. Không phải nàng ta thích Bùi Lang sao? Bị Cảnh Vương Phi chia rẽ.”
Triệu Đạc giật giật mí mắt: “Tới Cảnh Vương phủ!”
……
Cảnh Vương Phi mang theo Huệ Nhân đi tới trà lâu đã hẹn với Lâm trắc phi.
“Làm cái gì, một người cũng không có.” Cảnh Vương Phi đưa mắt ra hiệu với Huệ Nhân, Huệ Nhân hiểu ý, gọi tất cả thị vệ tiến vào.
Một tiểu nhị mi thanh mục tú cười tủm tỉm đón tiếp: “Khách quan, gian trà lâu này được một vị khách họ Lâm bao, nói là đang đợi một vị khách nhân họ Cố, xin hỏi là ngài sao?”
“Ồ, là ta, nàng ở đâu?” Cảnh Vương Phi không chút để ý hỏi.
“Ở trên lầu, ngài đi theo tiểu nhân.”
Cảnh Vương Phi hít hít cái mũi: “Mùi gì thế?”
Ánh mắt tiểu nhị chợt lóe, dư quang đảo qua hộ vệ phía sau nàng, cười nói: “Là hương liệu mới mà tiểu điếm mua, có thể ninh thần dưỡng thân, mời ngài đi bên này.”
Tiểu nhị đưa Cảnh Vương Phi đến một gian trà thất ở lầu hai, trên chiếc ghế đối diện cửa, một người mặc một cái áo choàng màu đen.
Cảnh Vương Phi lắc lắc quạt xếp trong tay: “Lâm Trân Nhi, gọi bổn vương phi tới loại địa phương này, ngươi nói đến tột cùng có bao nhiêu không muốn bị người nhận ra?”
Phó Vọng Thư chậm rãi vén mũ áo choàng, ngẩng gương mặt lạnh băng lên, tươi cười: “Đã lâu không gặp, Cảnh Vương Phi.”