Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

“Là ngươi? Quả nhiên ngươi không chết!” Cảnh Vương Phi hồ nghi nhìn lướt qua bốn phía, “Ngươi làm gì Lâm trắc phi rồi?”
 
“Nàng giúp ta đại ân, tất nhiên ta đã cẩn thận đưa nàng hồi phủ.” Phó Vọng Thư cười chỉ vào ghế dựa đối diện, “Không ngại nói chuyện chứ, ngồi đi.”
 
Cảnh Vương Phi không chút khách khí mà ngồi xuống: “Còn biết giả chết vu hãm bổn vương phi, Phó Vọng Thư, lá gan của ngươi không nhỏ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Vọng Thư liền nói: “Bất đắc dĩ thôi, Vương phi sinh ra đã có số mệnh tốt, làm sao hiểu được nỗi bi ai của loại người thấp cổ bé họng như bọn ta? Muốn uống trà không?”
 
Đương nhiên Cảnh Vương Phi không có hứng thú với trà của nàng ta, lạnh lùng phe phẩy quạt xếp trong tay: “Cho tới bây giờ bổn vương phi không hề xem thường con kiến, người bổn vương phi nhìn không thuận mắt, thì dù có là Hoàng phi cũng không ngoại lệ.”
 
Phó Vọng Thư làm như khó hiểu: “Sao ta lại khiến Vương phi không vừa mắt? Chỉ bởi vì ta thích cùng một nam nhân với Vinh quận chúa? Luật pháp Đại Chu đâu quy định nam nhân không thể tam thê tứ thiếp?”
 
Cảnh Vương Phi quát lớn nói: “Muốn cưới chất nữ của bổn vương phi, đương nhiên không thể nạp thiếp!”
 
Phó Vọng Thư cười nhạt: “Vương phi ngươi thì sao? Ngay cả nam nhân của mình cũng không quản được thì có bản lĩnh đi nhúng tay vào chuyện của người khác?”
 
Cảnh Vương Phi biến sắc.
 
Phó Vọng Thư lạnh nhạt nhếch môi: “Vương phi muốn nghe chuyện của ta không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện của ngươi có gì dễ nghe?” Cảnh Vương Phi hoàn toàn không hứng thú.
 
Phó Vọng Thư thở dài: “Không nghe cũng được, cũng đâu phải chuyện ghê gớm cỡ nào.”
 
Cảnh Vương Phi không nói tiếp, trong phòng lâm vào sự trầm mặc quỷ dị. Phó Vọng Thư lẳng lặng uống trà, nhưng đốt ngón tay niết đến trắng bệch kia bán đứng nội tâm bàng hoàng của nàng ta. Cảnh Vương Phi nhẹ nhàng thở dài nói: “Vì sao ngươi nhất định phải đi đến một bước này, Phó Vọng Thư? Ngươi có biết bôi nhọ Vương phi là tử tội hay không, Lâm gia người không tốt với ngươi sao? Đến bây giờ Lâm Sùng còn tìm ngươi, biết ngươi phạm sai lầm cũng chưa bao giờ nghĩ bỏ rơi ngươi, ngươi thì cứ một hai phải làm hắn thất vọng!”
 
Trên mặt Phó Vọng Thư xẹt qua một tia phức tạp, không trực tiếp trả lời nàng, mà là nói: “Tam gia là người tốt, ngoại trừ gia gia, chỉ có Tam gia là thiệt tình thương ta. Cho nên ta, dù luôn ghen ghét Lâm Diệu Diệu, cũng không nghĩ sẽ làm nàng bị thương, vì taTta biết, tam gia sẽ khổ sở.”
 
“Diêu Tâm Lam thì sao?” Cảnh Vương Phi hỏi: “Ta nghe nói, thời điểm nàng rơi vào trong sông, ngươi không hề kêu cứu một câu nào, vì sao? Muốn nhìn nàng chết chìm?”
 
“Sao ngươi biết?” Lúc ấy ở đ, chỉ có nàng, Bùi Lang cùng tứT thúc, Lâm Diệu Diệu cách xa, cũng không biết nàng chưa làm cái gì cả.
 
Nhi tử ta cứu Diêu Tâm Lam, đương nhiên ta biết rồi. Cảnh Vương Phi hừ hừ: “Làm sao ngươi quản được vì sao ta biết chuyện?”
 
Phó Vọng Thư lâm vào hồi ức: “Lúc ấy, ta cũng không phải thật sự muốn nhìn nàng chết, ta chỉ là…… Nhớ tới một ít việc.” 
 
Nhớ tới cái ngày mưa ẩm ướt kia, một phụ nhân cùng tuổi với Diêu Tâm Lam, uống say ngã xuống giếng, nàng hoảng sợ đứng cạnh giếng, muốn cứu bà ta, rồi lại cảm thấy không nên cứu bà ta, rốt cuộc nếu không phải bà ta năm lần bảy lượt mang mình đi ra ngoài chơi làm ngụy trang thì mình cũng sẽ không gặp phải chuyện bi thảm đó. Nhưng mà, sau khi do dự trong chốc lát, nàng vẫn quyết cứu bà ta lên, nhưng mà khi nàng chuẩn bị đi gọi người, lại phát hiện giếng đã không có động tĩnh nữa.
 
Nàng có lý do căm ghét bà ta, nàng sợ hãi người khác cảm thấy do nàng cố ý, vì thế nàng tránh ở trong phòng không dám ra ngoài, thẳng đến ngày hôm sau, gia gia bịt miệng giếng lại.
 
Nàng không biết gia gia có nhìn thấy người giếng kia không, nhưng gia gia không hỏi nàng một câu nào.
 
Mấy năm nay, nàng vẫn luôn thực nỗ lực quên chuyện đêm đó, nhưng ngày ấy nàng nhìn thấy Diêu thị rơi xuống nước, ký ức phủ đầy bụi 5 năm trước đột nhiên xộc vào trong óc, khiến cả người nàng đều cứng lại rồi.
 
Nàng không biết một khắc kia, người ở trong nước giãy giụa đến tột cùng là Diêu thị, hay vẫn là Mạnh Cửu Nương……
 
Cảnh Vương Phi nhìn gương mặt nàng ta bỗng nhiên trở nên trắng bệch, không biết rốt cục nhớ lại cái gì, thế mà lại dọa mình thành như vậy.
 
Phó Vọng Thư rất nhanh nhận ra mình thất thố, thu lại suy nghĩ ngổn ngang, cười cười nói: “Ta không nghĩ sẽ hại Tam thẩm, chỉ là tất cả mọi người không tin ta. Giống như bất luận ta giải thích ta cùng biểu ca, đại thiếu gia là trong sạch như thế nào, mọi người đều khinh thường nhìn lại. Trước kia ta có điều cố kỵ, cố gắng giấu tình cảm chớm nở với biểu ca ở đáy lòng, nhưng ta nhận được cái gì?”
 
“Hoá ra là ngươi sống ở trong mắt người khác.” Cảnh Vương Phi rất không đồng ý với việc Phó Vọng Thư diễn xuất, sống giả tạo như thế, trên đầu nàng bị người chụp mũ lung tung rối loạn, không biết nhiều hơn Phó Vọng Thư bao nhiêu lần, nếu nàng cứ phải so đo với những chuyện trong quá khứ thì chẳng phải sẽ giết sạch đám Hoàng phi, phu nhân sao?
 
“Phó Vọng Thư, cuộc sống là của ngươi, không thể lấy nó làm lí do để ngươi làm việc ác. Đừng cảm thấy bản thân mình bi thảm, người bi thảm hơn ngươi có rất nhiều. Ngươi biết người chân chính thảm có bộ dáng gì không? Bọn họ mỗi ngày, không phải suy nghĩ xem mình có bao nhiêu vết thương, mà bọn họ không biết mình bị thương ở đâu.”
 
Phó Vọng Thư bị lời nói của nàng kích động, nửa ngày sau, mới nỉ non nói: “Theo như lời nói của ngươi, ta sống rất khá?”
 
“Có gì mà không tốt? Trước kia ngươi có gia gia thương, hiện giờ có Lâm Sùng chăm sóc, dù ngươi từng chịu nhiều đau khổ, nhưng so với những người đói chết đông chết đó, ngươi không tính là quá kém.”
 
“Căn bản ngươi không biết ta đã trải qua những gì!” Phó Vọng Thư đột nhiên đấm vang xuống mặt bàn.
 
“Ta cần thiết phải biết không? Ngươi có quan hệ gì với ta? Người thân? Bạn bè? Quân thần? Mẹ chồng nàng dâu?” Cảnh Vương Phi mặt không đổi sắc, nói: “Chuyện ngươi trải qua ta không có hứng thú, cũng không có nghĩa vụ đồng tình với những gì ngươi làm ra, ta chỉ là một vị Vương phi, không phải Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, đừng mang cái vẻ mặt ta không đồng tình với ngươi thì ta liền mang tội ác tày trời. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
 
Cảnh Vương Phi bình tĩnh, suýt nữa làm Phó Vọng Thư quân lính tan rã, Phó Vọng Thư định thần thật lâu, mới phảng phất tìm về mục đích của mình: “Ta muốn ở bên Bùi Lang, đáng tiếc bởi vì ngươi, chúng ta không bao giờ có khả năng nữa.”
 
“Nực cười, bổn vương phi ngăn cản các ngươi lui tới bao giờ? Bổn vương phi từng nói, chỉ cần hắn không dây dưa với Vinh quận chúa, thì hắn quen ai chả được, sao nào? Kết quả là hắn không muốn cưới ngươi à? Vậy đâu thể trách bổn vương phi.”
 
Phó Vọng Thư bị chọc trúng chân đau, sắc mặt từng đợt trắng bệch.
 
Cảnh Vương Phi khinh thường mà xuy một tiếng: “Muốn đuổi theo tình lang thì tự mình đuổi theo, bổn vương phi không rảnh bồi ngươi.”
 
Phó Vọng Thư hô hấp run rẩy: “Vương phi đừng nóng vội rời đi, khó khăn lắm ta mới gọi ngài ra ngoài một chuyến, nếu để lần sau, sợ sẽ khó khăn.”
 
Căn bản sẽ không có lần sau! Lần đầu tiên là bổn vương phi tự mình tìm tới cửa, lần này là bị Lâm Trân Nhi lừa, sao có thể sẽ có lần thứ ba?
 
Cảnh Vương Phi lười lãng phí miệng lưỡi, cất bước đi đến cửa, Phó Vọng Thư lại nhanh chóng đóng lại.
 
Cảnh Vương Phi quét mắt đánh giá nàng ta một lượt, đưa tay ra, lấy ra một túi hương liệu trong ngực nàng ta: “Lại muốn dung trò cũ có phải không? Bổn vương phi sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
 
Nói xong, ném túi hương liệu xuống đất, một chân nghiền lên!
 
“Người tới!”
 
Phó Vọng Thư cười đắc ý: “Đừng kêu, không ai tới đâu, mê hương ở lầu một chính là thứ chuyên dùng để đối phó với những thị vệ đó, về phần nữ quan của ngươi…… càng không đáng giá một đầun gón tay.”
 
Cảnh Vương Phi nhíu mày liễu: “Ngươi còn có người giúp đỡ?”
 
Phó Vọng Thư cười nói: “Nếu không thì sao? Tiểu nữ tử đơn thương độc mã, nào dám mời Vương phi?”
 
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
 
Phó Vọng Thư nghiêm mặt: “Thánh chỉ.”
 
“Thánh chỉ?” Cảnh Vương Phi vẻ mặt hoang mang.
 
Phó Vọng Thư nhìn nàng một cái: “Chắc Cảnh Vương Phi sẽ biết vì sao Nhị hoàng tử phải tìm mọi cách để đối phó với nhi tử ngốc của ngươi nhỉ?”
 
Cảnh Vương Phi suy tư gì mà nhìn nàng ta.
 
Phó Vọng Thư cong môi: “Trước kia có hai việc ta cực kỳ khó hiều, một là ngay cả Thái Tử Nhị hoàng tử cũng không thèm để vào mắt, vì sao lại kiêng kị một tên ngốc? Hai là vì sao Hoàng Thượng dung túng Cảnh Vương phủ như vậy. Mãi cho đến trong lúc vô ý Nhị hoàng tử đã tiết lộ chút chuyện xưa cũ với ta, ta mới hiểu ra đạo lý trong đó. Vương phi có hứng thú nghe một chút không?”
 
Cảnh Vương Phi lạnh lùng hất mặt.
 
Phó Vọng Thư chậm rãi nói: “Mười hai năm trước, ngài từng mang thai một đôi long phượng có phải không? Thời điểm sắp lâm bồn, thích khách địch quốc xâm nhập kinh thành, bắt ngài cùng đương kim Thánh Thượng, bức Cảnh Vương lựa chọn giữa ngài cùng Thánh Thượng.
 
Đáng tiếc, Cảnh Vương không có chọn ngài.
 
Hắn lựa chọn ca ca mình, lựa chọn quốc quân Đại Chu.
 
Mà ngài, thê tử của hắn, mẫu thân của ba hài tử của hắn, bị đẩy từ sườn núi xuống.
 
Ngài may mắn sống, hài tử lại không còn, đời này ngài …… Cũng không thể sinh dưỡng được nữa.”
 
Vết thương đau thấu tim gan bị giấu xuống đáy long đột nhiên bị xe mở, đau đớn ùa đến, bao phủ cả người nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.
 
Dường như Phó Vọng Thư lại không cảm nhận được cảm xúc bất ổn của nàng, nói tiếp: “Thánh Thượng áy náy, từ đây đối với ngươi, đối Cảnh Hi, đối toàn bộ Cảnh Vương phủ đều phá lệ khoan dung, không chỉ có như thế, Thánh Thượng còn nghĩ ra một đạo mật chiếu, nếu hắn băng hà, truyền ngôi cho Cảnh Hi.
 
Vậy mật chiếu kia, hiện tại ở nơi nào? Trong tay Cảnh Vương, hay là trong tay Cảnh Hi?”
 
Cảnh Vương Phi đè nén cảm xúc quay cuồng xuống đáy lòng: “Ta sẽ không nói cho ngươi.”
 
Ánh mắt Phó Vọng Thư tối lại: “Không sao cả, ta sẽ thả ra tin tức ngươi đang nằm trong tay ta, không tin hai cha con kia sẽ không lấy mật chiếu tới để đổi ngươi về. A, không đúng, năm đó Cảnh Vương đã từ bỏ ngươi một lần, ai biết có thể có lần thứ hai không? Vẫn là nói cho nhi tử ngươi thì tương đối thỏa đáng hơn, hắn nhất định, sẽ không tiếc hết thảy mà giao mật chiếu ra.”
 
“Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày, ta tuyệt không sẽ không để mình trở thành lợi thế để ngươi áp chế nhi tử ta đâu!”
 
“Ồ, phải không? Ngươi cho rằng ngươi có lựa chọn sao?”
 
Cảnh Vương Phi lạnh lùng nói: “Phó Vọng Thư, ngươi hiểu biết Cảnh Uyên bao nhiêu mà cứ như vậy bán mạng thay hắn? Có tin hắn lợi dụng ngươi xong rồi thì sẽ lập tức giết người diệt khẩu không?”
 
Phó Vọng Thư bác bỏ nói: “Hắn giết người diệt khẩu hay không thì ta không rõ, ta chỉ biết, nhi tử ngươi hận thấu ta cùng Bùi Lang, nếu để nhi tử ngươi kế vị, chúng ta nhất định sẽ sống không bằng chết! Chẳng bằng đi theo Nhị hoàng tử lăn lộn một phen!”
 
Con chó nóng nảy còn sẽ có lúc nhảy tường, Phó Vọng Thư cũng thật sự bị buộc đến không có đường lui, một khi tội danh bôi nhọ Vương phi được thành lập, chắc chắn sẽ bị chém đầu, Cảnh Vương Phi tuyệt đối không khoan dung với nàng ta, như vậy thì Nhị hoàng tử thành cọng rơm cứu mạng duy nhất, nhưng nàng ta đáng giá để Nhị hoàng tử hao hết tâm tư che chở địch nhân của Cảnh Vương phủ sao? Thế nên nàng ta phải dốc hết bản lĩnh của mình, chứng minh giá trị của mình, và không có thứ gì tốt hơn mật chiếu cả.
 
Phó Vọng Thư đoạt cây quạt trong tay nàng, Cảnh Vương Phi biết đây là muốn đi uy hiếp Cảnh Hi, dưới tình thế cấp bách, nàng rút kim thoa trên đầu, hung hăng đâm về phía Phó Vọng Thư.
 
Phó Vọng Thư vội đoạt kim thoa trong tay nàng, một bên đoạt, một bên gọi người tiến vào.
 
Vài tên hộ vệ giả trang tiểu nhị vọt vào.
 
Cảnh Vương Phi chế trụ Phó Vọng Thư, kim thoa đặt trên cổ nàng ta: “Đừng tới đây! Lại qua đây ta sẽ giết nàng!”
 
Phó Vọng Thư có chết hay không có cái gì quan trọng, bọn họ bắt được Cảnh Vương Phi là đủ rồi, có Cảnh Vương Phi, còn sợ không uy hiếp nổi Cảnh Hi?
 
Mọi người trao đổi một ánh mắt xong, đồng loạt nhào về phía Cảnh Vương Phi.
 
Cảnh Vương Phi không đoán ra nhóm người này hoàn toàn không màng sống chết của Phó Vọng Thư, hận rèn sắt không thành thép mà quát lên: “Xem đi, đây là giết người diệt khẩu đấy! Mệt ngươi còn bán mạng thay hắn, chẳng bằng chết ở trong tay nhi tử ta!”
 
Phó Vọng Thư chỉ có thể tự cứu lấy bản thâ, bắt lấy tay Cảnh Vương Phi, một ngụm cắn xuống, Cảnh Vương Phi đau đớn, liên tiếp lui về phía sau, Phó Vọng Thư bị nàng kéo lại, cũng lui về sau mấy bước, hai người đụng phải cửa sổ sau lưng, cạch cạch một tiếng, cửa sổ bị mở toang, hai người chưa kịp ổn định thân thể, đồng thời ngã xuống dưới……
 
Cảnh Vương Phi nhìn lên bầu trời xanh thẳm, máu tươi ở dưới thân nàng, tạo thành một đóa hoa đỏ tươi trên nền gạch trắng.
 
___________ 
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng viết xong cốt truyện ~~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui