Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy mà không còn.
Cố Thanh Loan nhìn tiểu gia hỏa vỗ tay cười to sau khi thực hiện “mưu đồ” xong, nhéo nhéo khuôn mặt hắn: “Tiểu sắc quỷ!”
Tiểu Duẫn Chi: “Tiểu sắc quỷ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thanh Loan ngẩn ra: “Ta nói ngươi là tiểu sắc quỷ!”
“Ngươi là, tiểu sắc quỷ nha.” Tiểu Duẫn Chi đang ở độ tuổi tập nói chuyện, ngày xưa Lâm Diệu Diệu dạy nhóc nói chuyện, nhóc có thể bắt chước không sai biệt lắm, những lúc như thế Lâm Diệu Diệu sẽ khen thưởng nhóc, dần dà, nhóc cũng nhanh chóng biết nói chuyện lưu loát hơn.
Cố Thanh Loan tức giận đến mím thẳng môi, ôm Tiểu Duẫn Chi trở về phòng, phòng không lớn, đồ đạc cũng đơn sơ, nhưng được thu thập cực kỳ sạch sẽ, nàng đặt Tiểu Duẫn Chi ở trên giường, đưa cho nhóc một miếng bánh hạt dẻ, Tiểu Duẫn Chi ăn đến nước miếng giàn giụa.
Cố Thanh Loan bưng nước ấm tới, nhóc còn đang ăn, Cố Thanh Loan hừ một tiếng: “Có biết bị bắt là có ý gì không? Là từ nay về sau, ngươi không gặp cha mẹ ngươi nữa đâu, nếu may mắn thì được bán cho địa chủ làm thằng con ngốc, xui xẻo thì……” Dừng một chút, “Ai, đúng là ngốc giống nha đầu kia, bị người bán cũng không biết.”
Tiểu Duẫn Chi ăn xong rồi, cười ngọt ngào nhìn Cố Thanh Loan, mỗi lần nhóc ăn xong món gì, mọi người đều sẽ khen ngợi nhóc, nên ngóc đang đợi Cố Thanh Loan khen ngợi.
Cố Thanh Loan lại một tay vân vê nhào lộn nhóc trong chậu nước.
Bên kia, Bùi Lang cùng phu thê Lâm Sùng biết tin nhi tử bị bọn buôn người cướp đi, Diêu thị lập tức hôn mê, Lâm Sùng còn tính là bình tĩnh, lập tức sai người cầm bài tử thân phận của Bùi Lang đi báo quan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Triệu Phủ biết người báo án chính là đương kim Trạng Nguyên lang, không dám có chút chậm trễ, khẩn cấp điều phối hai đội bộ khoái đi lục soát tìm người.
Toàn bộ con phố đều bị phong bế, một con ruồi bọ cũng không bay ra nổi.
Đám người bộ khoái triển khai thảm thức tìm tòi, thời điểm lục soát thanh lâu, Xuân ma ma biết chuyện trẻ con ở Kinh thành bị bắt cóc cũng chỉ là chuyện như cơm bữa, cái loại người ăn mặc quá rêu rao, tiền hô hậu ủng thì tiểu mẹ mìn như bọn họ sẽ không dám đi trêu chọc, chính là vì sợ vạn nhất bắt phải gia quyến của vị đại nhân nào đó, điều tra ra bọn họ không chịu nổi. Hôm nay là ngày giỗ của Cảnh Vương Phi và Phó Vọng Thư, người một nhà đi lau chùi bài vãng sinh, ăn mặc mộc mạc một chút, lại chỉ có một tiểu cô nương ôm, nên mẹ mìn mới nổi lên tà tâm. Nào biết không đến một nén nhang, quan sai đã phong tỏa toàn bộ con phố!
Mẹ ruột ơi, đây là bắt trúng cháu của Bồ Tát à!
Xuân ma ma vội kêu Cố Thanh Loan mang Tiểu Duẫn Chi trốn vào cái rương: “Chờ lát nữa đừng lên tiếng, biết không?” Lại đưa cho Cố Thanh Loan một cái khăn có tẩm mê hương, để ngừa vạn nhất thằng nhỏ hô lên, gây ra động tĩnh dẫn người tới.
Cố Thanh Loan gật gật đầu: “Đã biết, đóng lại đi.”
Xuân ma ma đóng cái rương lại, Cố Thanh Loan không dùng khăn làm hôn mêTiểu Duẫn Chi, nàng ôm sát Tiểu Duẫn Chi trong lòng ngực, nhẹ nhàng mà vỗ về nhóc con, Tiểu Duẫn Chi nhảy nhót cả ngày, sớm mệt không chịu được, móng vuốt nhỏ với vào trong vạt áo nàng, ngủ.
Đứa nhỏ này…… Sờ nơi đó mới ngủ nha, thật là!
Cố Thanh Loan cũng không thật sự trông cậy vào việc ôm Tiểu Duẫn Chi đang ngủ say để “Trốn” qua một kiếp, chẳng qua chỉ đánh lừa thị giác của Xuân ma ma thôi, đợi đến khi Xuân ma ma không sợ hãi mà dẫn đám bộ khoái lãnh vào nhà thì nàng sẽ đột nhiên đấm vang lên cái rương!
……
Xuân ma ma hoàn toàn không ngờ mình sẽ thua trong tay một kẻ điên, bà ta làm tú bà mười mấy năm, không phải không có người mưu đồ trốn thoát khỏi tay bà ta, nhưng đều không có ngoại lệ, đều bị bà ta bắt trở về, trong đó có nha đầu điên Cố Thanh Loan, người bị bắt một lần, tất nhiên phải bị ngược đãi một trận, sau lần ngược đãi đó, Cố Thanh Loan chịu thua, nói không bao giờ có ý chạy thoát nữa mà nguyện ý tiếp khách. Nhưng sau một cơn bệnh, tính tình biến đổi, nhưng con người nào có mấy lần lớn gan*?!
(*Ý là dù tính cách có thay đổi thì cũng không to gan dám chạy lần nữa.)
Tiểu Duẫn Chi thành công được cứu, Xuân ma ma bị bắt, nhưng theo lời Lâm Diệu Diệu, kẻ cướp Tiểu Duẫn Chi đi chính là một nam nhân.
Xuân ma ma không chịu bán đứng đối phương, sống chết cắn răng không nói lời nào.
Cố Thanh Loan nhướng mày: “Lấy bút tới!”
Bọn bộ khoái bĩu môi, thầm nghĩ đây không phải chỉ là một nha hoàn thô sử sao? Vì sao khí chất còn cao hơn cả quan lại? Cuối cùng bọn bộ khoái vẫn mang giấy bút tới cho nàng.
Cố Thanh Loan vung bút lên, họa ra chân dung nam tử.
Xuân ma ma trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi…… Ngươi…… Sao có thể?” Khi nha đầu này vừa tới, ngay cả tên mình cũng không biết viết, sao có thể vẽ chân dung người khác giống như này? Chẳng lẽ trước kia nàng đều là giả vờ?
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Bộ khoái ngại Xuân ma ma ồn ào, lấy vải nhét vào miệng bà ta.
Dựa vào bức họa Cố Thanh Loan cung cấp, bọn bộ khoái nhanh chóng bắt được đồng lõa của Xuân ma ma, nguyên lai, người nọ là biểu đệ bà con xa của Xuân ma ma, nhiều năm trước ở quê hương đắc tội với thân thích ở thôn, rơi vào đường cùng đành đến kinh thành đến cậy nhờ Xuân ma ma, dưới sự chỉ điểm của Xuân ma ma, gã bắt đầu hoạt động lừa bán nữ nhân cùng hài tử, không ít cô nương trong thanh lâu đều do hắn bắt từ nơi khác đến, bao gồm cả Cố Thanh Loan.
Xuân ma ma cùng bọn buôn người bị áp tải về nha môn, thanh lâu bị niêm phong, những cô nương bị bắt tới cũng được khôi phục tự do.
Cố Thanh Loan là mấu chốt giúp phá án kiện cùng với giải cứu mọi người, một đống người vây quanh nàng nói lời cảm tạ, trong đó, người Lâm gia là long trọng nhất.
Phu thê Lâm Sùng và Diêu thị mười năm mới có được một đứa con trai như này, thương yêu như sinh mệnh, Cố Thanh Loan cứu hắn, không thể nghi ngờ là cứu mang phu thê hai người.
“Cố cô nương, không biết nhà ngươi ở nơi nào, ta sẽ sai người chuẩn bị hậu lễ, tới cửa cảm tạ.” Lâm Sùng tự đáy lòng mà nói.
“Nhà ta……” Ánh mắt Cố Thanh Loan lóe lóe, quỷ mới biết nhà “Nàng” ở đâu, dù có biết, nàng cũng không thể rời khỏi kinh thành.
“Nhà ta không còn ai.” Nàng nghiêm trang mà nói.
“Kia……” Lâm Sùng nghĩ nghĩ, “Cô nương có tính toán gì không?”
Cố Thanh Loan ánh mắt giật giật: “Dù sao ta đi về cũng không còn người thân, không bằng cứ tiếp tục ở kinh thành, ta là ân nhân cứu mạng của nhi tử ngươi, ở nhà ngươi ở vài ngày, không thành vấn đề chứ?”
“Này……” Lâm Sùng chần chờ, một Lâm trắc phi, một Phó Vọng Thư, đã lăn lộn người Lâm gia đến sợ, ngay cả hắn cũng thật sự không dám tùy ý dẫn cô nương này về nhà.
Hắn nhìn về phía Diêu thị.
Diêu thị liền nói: “Cô nương, nếu ngươi thật sự không có nơi nào để đi, thì ở thành đông ta có một tòa nhà, tặng cho ngươi.”
“Ai hiếm lạ tòa nhà của ngươi?” Cố Thanh Loan liếc nàng một cái.
“Nương, bên này giải quyết xong rồi sao?” Lâm Diệu Diệu chậm rãi đi tới, vừa vào phủ đã trông thấy một cô nương xinh đẹp, không khỏi ngạc nhiên, cô nương này, lớn lên xinh đẹp quá! Tuy ăn mặc giống hạ nhân, nhưng với thần thái không ai bì nổi, rõ ràng giống chủ tử cao cao tại thượng. Không biết sao, Lâm Diệu Diệu nhìn nàng, thế mà lại cảm thấy hơi quen thuộc, “Ngươi là……”
Diêu thị cười nói: “Nàng chính là Cố cô nương giúp cứu đệ đệ con.”
Quá trình đệ đệ được cứu vớt, Lâm Diệu Diệu đã biết từ chỗ bộ khoái bên kia, cũng không màng thân phận đối phương hèn mọn, lập tức hành lễ nghiêm trang: “Đa tạ ân cứu giúp của Cố cô nương!”
Cố Thanh Loan lần lượt nhìn khuôn mặt, ngực, mông của Lâm Diệu Diệu một lượt, còn tính vừa lòng, nhướng mày: “Ừ.”
“Lâm tiểu thư mười ba đúng không, tuổi này không biết đã làm mai chưa? Ta nhìn đôi tay này của Lâm tiểu thư ……” Cố Thanh Loan cầm bàn tay ngọc trắng nõn như sữa bò của Lâm Diệu Diệu lên, “Chữ, nhất định viết rất khá nhỉ? Không biết mời phu tử ở đâu?”
……
Cố Thanh Loan được mời về Lâm gia.
Diêu thị sai người thu dọn Mai Lan Cư Phó Vọng Thư từng ở, nói: “…… Vị này chính là phu tử mới của Tam tiểu thư, các ngươi phải cẩn thận hầu hạ đấy.”
Mọi người vừa nghe phu tử mới, yên lặng đổ mồ hôi lạnh trong lòng, mấy năm nay, không biết Tam phu nhân đã mời bao nhiêu phu tử cho tiểu thư rồi, nhưng chưa có ai chân chính khiến tiểu thư hài lòng, vị này, không biết có thể ở mấy ngày.
Bọn nha hoàn đón vị phu tử cả người nghèo kiết hủ lậu vào Mai Lan Cư, Liễu Hồng, Đào Hồng trước kia hầu hạ đã lần lượt gả cho người, bị điều đến cửa hàng trông coi cùng trượng phu, Mai Lan Cư đều là những gương mặt mới, đương nhiên, mặc dù là gương mặt cũ, Cố Thanh Loan cũng không quen biết.
Cố Thanh Loan nhìn rường cột chạm trổ trong phòng, ghét bỏ lắc lắc đầu: “Căn phòng tồi tàn như này, thật là…… thôi, miễn cưỡng ở vậy.”
Nha hoàn đứng cạnh mím môi, chỉ bằng dáng vẻ rách rưới này của ngươi mà dám ghét bỏ nơi tốt như này? Nói cứ như mình từng ở Vương phủ vậy!
Bên kia, Lâm Diệu Diệu cũng về phòng, Tiểu Duẫn Chi ban ngày ngủ nhiều, hiện tại không buồn ngủ một chút nào, bò lên giường nàng nghịch hộp trang sức của nàng, Đan Quất cùng Thu Nguyệt ở một bên chăm sóc.
Đan Quất đã thành thân, hài tử sinh sớm hơn Tiểu Duẫn Chi mấy ngày, nên nàng liền làm nhũ mẫu cho Tiểu Duẫn Chi.
Thu Nguyệt đính hôn, chưa thành hôn.
Lâm Diệu Diệu tháo cây trâm kim thoa xuống, chỉ để lại châu hoa cùng vòng tay cho đệ đệ nghịch.
Diêu thị vén mành tiến vào, thấy tiểu gia hỏa chơi đến mồ hôi đầy đầu, con ngươi hiện lên một tia sủng nịch, theo sau đó, nàng nhìn nữ nhi bên cạnh, nhẹ nhàng đi qua.
“Nương.” Lâm Diệu Diệu áy náy cúi đầu.
Diêu thị đối Đan Quất cùng Thu Nguyệt nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hai người lui ra.
Diêu thị ngồi ở đầu giường, lau nước miếng chon hi tử, sau đó nhìn nữ nhi, nói: “Được rồi, không trách con, đừng khổ sở nữa.” Muốn nói không tức giận là giả, nhưng nghĩ lại, sao có thể trách nữ nhi? Nàng cũng đâu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy mà. Ngày thường nữ nhi xuống xe, đều có một đống lớn tôi tớ đi theo, hôm nay là có Bùi Lang nên mới không cho hạ nhân cùng đi. Nói đến cùng, cũng là nàng sơ sẩy.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, sao nữ nhi lại bỏ Bùi Lang rồi đi một mình?
“Không thích biểu ca của con vậy sao?” Diêu thị hỏi.
Lâm Diệu Diệu rũ mắt không nói.
Diêu thị bất đắc dĩ mà thở dài: “Một năm hai năm đảo cũng thế, hiện giờ đã 6 năm, Cảnh thế tử…… Sợ là sẽ không tới cửa cầu hôn đâu, con mà cứ kéo dài, cũng không có kết quả tốt. Trước kia nương không thích biểu ca của con, cứ cảm thấy hắn vì tiền của Tam phòng nên mới ở chung với con, hiện giờ con đường làm quan hắn rộng mở, thiên kim có điều kiện tốt hơn con hắn cũng không lấy mà vẫn nguyện ý vây quanh con, nương nghĩ đứa nhỏ này tám phần là thật lòng với con, con thật sự không suy xét hắn sao?”
Thanh âm của Lâm Diệu Diệu dần dần nhỏ xuống: “Nương hy vọng con suy xét hắn sao?”
Diêu thị nói: “Suy xét người khác cũng được, nhưng nương mang con đi gặp nhiều thân thích như vậy, con có nhìn nhiều nam nhân nào một cái không? Các phu nhân khác còn chưa nói được mấy câu với con mà con đã đau này đau kia bỏ chạy, thời điểm Đại tỷ, Nchị on lớn tầm tuổi này đã bắt đầu làm mai rồi, chọn Đông chọn Tây, một hai năm mới định ra việc hôn nhân vừa lòng, con muốn kéo dài tới khi nào?”
Lâm Diệu Diệu túm chặt khăn: “Con……”
“Hiện tại con đừng nói gì cả.” Diêu thị giơ tay, “Nếu trong lòng hắn có con, nguyện ý tới của cầu cưới con, để lại một câu nói con chờ hắn thì nương cũng không trách gì cả, nhưng ba năm qua, hắn có từng nhắc đến chuyện này không?”
Lâm Diệu Diệu lông mi run lên: “Nương……”
Diêu thị xua tay: “Được được được, nương không nói nữa, tháng này, tháng này mà hắn còn không tới cầu hôn, nương sẽ gả con ra ngoài!”