Lâm Diệu Diệu không thích ngủ nướng, ngày thường gọi một câu là dậy, hôm nay lại không biết sao, Thu Nguyệt gọi nàng rất nhiều lần, nàng còn lười biếng rúc vào trong ổ chăn.
“Ngài không chê nóng hả?” Thu Nguyệt kéo chăn mỏng từ trên người nàng xuống, “Nên dậy rồi ạ, lão phu nhân chờ tiểu thư đi chúc thọ ngài ấy đó.”
Lâm Diệu Diệu tâm không cam tình không nguyện mà dậy, rửa mặt xong, Thu Nguyệt chải đầu cho nàng, muốn chải kiểu tóc đẹp đẽ kiêu sa chút, nhưng nàng ngăn lại: “Nặng muốn chết, chải giống ngày thường đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao có thể giống ngày thường được ạ? Ngày sinh của lão phu nhân có thật nhiều khách nhân tới lắm, ngài phải nở mặt chút chứ ạ.” Thu Nguyệt khuyên nhủ.
“Ta chải kiểu đầu gì tổ mẫu đều thích, cái này đi!”
Thu Nguyệt: Tự dưng cảm thấy tiểu thư có chút bực bội khi rời giường.
Thu Nguyệt chải đơn ốc búi tóc cho Lâm Diệu Diệu, lấy dây cột tóc hồng trắng đan chéo quấn chặt lại, lại mở hộp trang sức ra, chọn một cây trâm phượng ngũ sắc, một cây vũ trâm màu xanh, một đôi hoa điền chạm rỗng màu hồng bảo thạch nhụy bằng tơ vàng, đang muốn cài cho Lâm Diệu Diệu thì Lâm Diệu Diệu lại cầm lấy một châu hoa hồng phấn cùng một cây trâm bạc có họa tiết cây trúc màu xanh ngọc bích, cài trên đầu.
“Trang điểm thôi ạ.” Thu Nguyệt mở hộp son phấn ra.
Lâm Diệu Diệu nhăn mày lại: “Trang cái gì điểm? Ta lớn lên khó coi lắm à? Làn da rất kém hay sao?”
Đương nhiên…… Không phải, làn da của Lâm Diệu Diệu mà kém thì khắp thiên hạ không ai có thể tốt, Cố cô nương rất xinh đẹp, nhưng làn da nào có thể bằng tiểu thư lúc nào cũng có thể véo ra nước?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng đánh ít phấn lên mặt thì trông khí sắc sẽ tốt hơn ạ.” Thu Nguyệt cười nói.
“Ý ngươi là sắc mặt ta rất tệ?”
“Ách…… Không phải.” Hôm nay tiểu thư làm sao vậy? Cơn tức thật lớn!
Cuối cùng, Thu Nguyệt còn muốn tô ít son môi cho Lâm Diệu Diệu, cũng bị Lâm Diệu Diệu cự tuyệt.
Thu Nguyệt lắc đầu, để mặt mộc thì để mặt mộc đi, dù sao người ta tô tô vẽ vẽ cũng không xinh đẹp bằng tiểu thư nhà mình.
Lâm Diệu Diệu ra khỏi Phong Đường Viện, đến cửa, không có gì bất ngờ xảy ra mà đụng phải Cố Thanh Loan. Gần đây dường như Cố phu tử luôn để mắt đến nàng, nàng đi chỗ nào thì sẽ theo tới chỗ đó. Minh chứng là, mình ở trong phòng rề rà lâu như vậy, Cố cô nương rõ ràng có thể tự mình đi, nhưng cứ khăng khăng ở bên ngoài chờ nàng, làm cho nàng gần như cho rằng Cố cô nương yêu nàng!
So với Lâm Diệu Diệu khiêm tốn, Cố Thanh Loan cực kỳ phô trương, một chiếc váy dài trắng thuần, một kiện sa y màu tím nửa trong suốt, cổ tay áo và hai bên vạt áo dùng chỉ vàng thêu tiểu phượng hoàng, gió nhẹ thổi qua, quần áo lay động, trông tiểu phượng hoàng sinh động như thật, giống như sắp vỗ cánh bay lên trời, khiến cả người nàng trông như một vị thần tiên xinh đẹp tuyệt trần. Nàng cũng trang điểm cực kỳ tinh xảo, môi đỏ tươi làm người không dời mắt được.
Lâm Diệu Diệu há miệng thở dốc.
Cố Thanh Loan nhướng mày: “Chảy nước miếng kìa, nha đầu.”
Lâm Diệu Diệu vội đi lau miệng, nào có?! Nữ nhân hư, lại lừa nàng!
Cố Thanh Loan cười đắc ý, ngẩng đầu kiêu ngạo, lượn lờ thướt tha mà đi.
Lâm Diệu Diệu dậm chân một cái, ôm bể cá mới mua đi theo: “Đây là nhà ta, sao ngược lại ngài càng giống nữ chủ nhân hơn vậy?!”
Khi hai người đến Minh Huy Viện, mọi người đã gần đến đông đủ, các trưởng bối dẫn khách nhân đến đình viện mở tiệc, những người ở lại chỗ này đều đồng lứa với Lâm Diệu Diệu.
Bốn năm trước, Đại tỷ và Nhị tỷ của Lâm Diệu Diệu lần lượt xuất giá, đều gả cho nhân sĩ Kinh thành, nhà chồng Đại tỷ là dòng dõi thư hương, mở một trường học tư thục, bản thân Đại tỷ phu là tú tài, chuẩn bị năm nay hăm hở tiến tới cử nhân; nhà chồng Nhị tỷ cùng Diêu gia là cùng làm ăn với nhau, mở một gian tiêu cục, nhưng mà nghe nói sinh ý không được tốt lắm nên đã sửa thành tiền trang.
Sau khi Đại tỷ xuất giá, liên tiếp sinh hai nhi tử, gần như đi ngang ở nhà chồng, mà Nhị tỷ con thiếp thất lại hơi gian nan trong việc con nỗi dõi một ít, chỉ sinh được một nữ nhi. Nhưng mà hiện tại Lâm gia đang giống mặt trời ban trưa nên nhà chồng của Nhị tỷ cũng không dám chậm trễ, chỉ là, chung quy không sinh hạ nhi tử, bà bà khó tránh khỏi động tâm tư nạp thiếp, nâng di nương, trong đó một vị di nương được sủng ái sinh hạ thứ trưởng tử, địa vị nháy mắt dâng cao, Nhị tỷ tỷ bị tức không nhẹ, lại không dám về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể. Sau đó, không biết Bùi Lang từ chỗ nào biết được hoàn cảnh Nhị tỷ tỷ, tới cửa răn dạy Nhị tỷ phu một trận, uy hiếp của Trạng Nguyên lang vẫn là không thể khinh thường, nên bắt đầu từ khi đó, không còn ai dám làm chuyện ngáng chân Nhị tỷ nữa.
Theo việc Bùi Lang giúp đỡ Lâm gia càng nhiều, địa vị ở Lâm gia cũng lên như diều gặp gió, ngay cả lão phu nhân cũng bị hắn thu phục.
“Lão phu nhân, Tam tiểu thư cùng Cố cô nương tới.” Đông Mai nhẹ giọng bẩm báo.
Lão phu nhân vội nói: “Mau tiến vào!”
Lâm Diệu Diệu và Cố Thanh Loan chậm rãi đi vào tầm mắt mọi người, cả hai đều là mỹ nhân, kinh diễm đến nỗi mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Mỹ nhân như bước ra từ trong tranh vẽ, một người đẹp như đóa tuyết liên nở rộ, một người như đám mây trắng bay lơ lửng trên đóa tuyết liên, hai người đều mang một vẻ đẹp riêng, thế mà lại rất dung hòa.
Lâm Diệu Diệu nhún người chào hỏi mọi người trong phòng, sau đó đưa bể cá cho lão phu nhân: “Chúc tổ mẫu hàng năm có ngày này, mỗi năm có hiện tại*!”
(*年年有今日,岁岁有今: đây là một lời chúc sinh nhật rất nổi tiếng, là lời chúc mừng sinh nhật, sức khỏe và trường thọ. Ngoài ra, câu chúc này cũng được sử dụng trong đám cưới và các dịp lễ hội khác.)
Lão phu nhân bị chọc cười, vội sai người đổ nước, thả đôi cá Hồng Kim vào, hình như đôi cá Hồng Kim này cũng rất thích sào huyệt mới của mình, quẫy đuổi tung tóe ở trong nước một trận, chọc lão phu nhân cười ngã trước ngã sau.
Ngoại trừ bức họa Tiểu Duẫn Chi tặng bà thì bà yêu nhất cái này bể cá này.
Cố Thanh Loan cũng đưa lễ vật của mình lên, là một đôi vòng tay nam châm khéo léo, có có tác dụng an thần, bình gan, thông tai sáng mắt, phù hợp cho lão phu nhân tầm tuổi này sử dụng nhất.
“Cố cô nương có tâm.” Lão phu nhân cảm ơn tự đáy lòng.
Cố Thanh Loan nhoẻn miệng cười: “Người một nhà không cần khách sáo.”
Mọi người không khỏi ngẩn ra, người một nhà? Cái vị nữ phu tử có phải quá không coi mình là người ngoài không? Lại đâu phải thông gia!
Cố Thanh Loan phất quạt, hai mắt nhìn trời.
Lâm Diệu Diệu: Thật mất mặt ~
Mọi người lại ngồi trong chốc lát, nhóm con cháu Nhị phòng cũng tới mừng thọ, Lâm Viện đi đầu tiên, hiện giờ nàng mười một tuổi, thân hình mảnh khảnh, ngũ quan giống Thôi thị, xinh đẹp động lòng người, nàng tặng lão phu nhân một túi tiền tự mình thêu, lão phu nhân vô cùng cao hứng mà nhận lấy. Kế tiếp là đệ đệ ruột thịt Lâm Húc Chi của nàng, nhóc mới 6 tuổi, thủ công làm không khéo lắm nên chép mấy bài thơ tặng lão phu nhân, lão phu nhân cũng rất vui mừng, cuối cùng là thứ nữ do tiểu thiếp sinh, cái vị mà Nhị thúc mang từ Thanh Châu về Kinh, cùng tuổi với Lâm Húc Chi, tặng một lo hạc giấy tự gấp.
Tiếc nuối duy nhất chính là Đại ca bồi Đại tẩu trở về nhà mẹ đẻ thăm người thân, chưa kịp chạy về chúc thọ lão phu nhân.
Không bao lâu sau, Đông Mai vào phòng bẩm báo, người Bùi gia tới.
Tuy Bùi Lang làm Trạng Nguyên, nhưng vẫn ở tại Lâm gia, người Bùi gia trong miệng Đông Mai chính là cha nương cùng muội muội của Bùi Lang.
Bùi lão gia bên ngoài hàn huyên cùng Lâm gia tam gia và nhóm cháu trai, tiến Minh Huy Viện chính là Bùi phu nhân cùng Bùi tiểu thư, khi Bùi Lang chưa tròn hai tuổi, mẫu thân ruột đã rời khỏi trần thế, vị Bùi phu nhân này là kế thê, sau khi thành thân thì sinh cho Bùi Lang một đôi đệ muội, đệ đệ ở quê đọc sách, chỉ dẫn muội muội nhập Kinh.
Bùi Lang lớn lên ở Kinh thành, được khắp nơi hun đúc, khí chất xuất chúng, không thua gì con cháu thế gia, nương con Bùi phu nhân nghiễm nhiên thoáng kém cỏi hơn một bậc. Bùi phu nhân đỡ đỡ bộ diêu hoàng kim trên búi tóc, nhân tiện để lộ vòng tay hoàng kim hồng bảo thạch trên cổ tay, kim quang lóe sáng đến mức người trong phòng không mở mắt ra được. Nàng ta vẫn coi như không biết gì, cười hành lễ với lão phu nhân: “Sớm nên tới thăm ngài, nhưng mấy ngày nay vội vàng thu thập phủ Trạng Nguyên nên bị trì hoãn! Biết hôm nay là ngày sinh của ngài, ta vội đến đâu cũng muốn tự mình tới mừng thọ ngài!”
Lão phu nhân cười cười: “Đa tạ ngươi còn nhớ ta, phủ Trạng Nguyên xây xong rồi?”
“Đã xong rồi, nếu không sao Lang ca nhi có thể lập tức đón chúng ta vào Kinh!” Bùi phu nhân vinh dự nói, gọi với ra bên ngoài: “Lang ca nhi, sao còn không tiến vào?”
“Đến đây.” Bùi Lang vén mành tiến vào, bộ dáng ngọc thụ lâm phong khiến mọi người nhìn mà ngạc nhiên. Hắn nhìn thẳng Lâm Diệu Diệu, đáy mắt là một mảnh nhu tình.
Lâm Diệu Diệu không dám nhìn hắn, cúi đầu nghịch tua rua trong tay.
Trên mặt Bùi Lang hiện lên một tia mất mát, đang muốn tiến lên nói chuyện với Lâm Diệu Diệu thì bị Cố Thanh Loan chặn lại.
“Cố cô nương.” Hắn khách khí chào hỏi.
Cố Thanh Loan khinh thường, mắt trợn trắng.
Bùi Lang ngồi về vị trí, bên kia, Bùi Băng hành lễ với lão phu nhân xong, được lão phu nhân thưởng một bộ đồ trang sức bằng vàng. Nàng ta vui phát điên, cảm thấy Lâm gia đúng là có tiền, cũng không bài xích chuyện Lâm Diệu Diệu làm đại tẩu của nàng ta như vậy nữa, cười ngồi xuống cạnh Lâm Diệu Diệu, cách đến gần, mới phát hiện Lâm Diệu Diệu không có trang điểm, trời sinh đã đẹp, trong lòng cực kỳ hâm mộ: “Đại tẩu.”
Lâm Diệu Diệu ngẩn ra: “Ngươi gọi ta?”
“Đúng rồi!” Bùi Băng cười gật đầu.
Cố Thanh Loan cây quạt gõ gõ mặt bàn: “Này, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói bậy, biết không?”
Bùi Băng không vui mà trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: “Ta không nói bậy! Lâm tiểu thư sắ phải gả cho Đại ca ta, nàng chính là Đại tẩu của ta!”
Bùi phu nhân đang hàn huyên với lão phu nhân, ánh mắt đảo qua Cố Thanh Loan và Lâm Diệu Diệu. Nói thật, nhìn từ tuổi tác và khí chất, từ ánh nhìn đầu tiên nàng ta đã nhắm Cố Thanh Loan, Lâm Diệu Diệu đẹp thì đẹp thật, nhưng lại giống một đứa trẻ chưa lớn.
“Vị kia là……” Nàng ta chỉ Cố Thanh Loan.
Lão phu nhân nói: “Phu tử của Diệu tỷ nhi, Cố cô nương.”
Thì ra là bé gái mồ côi kia, thế thì đúng là không xứng với Lang ca nhi, nếu không…… Chờ sau khi định thân với Lâm tiểu thư, lại nạp nàng làm thiếp cho Lang ca nhi? Nể tình mỹ mạo của nàng, nếu có thể sinh cho Lang ca nhi một mụn con thì nâng thành quý thiếp cũng không phải không thể.
Cố Thanh Loan còn không biết mình bị một Bùi phu nhân nho nhỏ coi thành con kiến, hiện tại nàng đang kiên trì xua đuổi ruồi bọ bên cạnh Lâm Diệu Diệu: “Ta nói Bùi tiểu thư này, chính ngươi không biết xấu hổ thì thôi, đừng đi lột cả da mặt người khác. Lâm Diệu Diệu nói muốn gả cho Đại ca ngươi sao? Hai nhà trao đổi thiếp canh chưa? Trưởng bối đồng ý hả?”
Bùi Băng bị chọc giận không nhẹ: “Hôm nay nương ta tới chính là để cầu hôn!”
Cố Thanh Loan khinh thường mà nhướng mày: “Hừ, nhà ngươi cầu hôn thì người ta phải đồng ý sao? Ngươi đi hỏi lão phu nhân, có thể gả Lâm Diệu Diệu cho Đại ca ngươi không!”
Lão phu nhân vỗ mu bàn tay Bùi phu nhân, mặt đầy ý cười, nói: “Lang ca nhi và Diệu Diệu sớm nên ở bên nhau rồi, thanh mai trúc mã lớn lên, hiểu tận gốc rễ, so với manh hôn ách gả mạnh hơn nhiều.”
Cố Thanh Loan: “!”
“Chẳng phải vậy sao?” Bùi phu nhân cười không nhìn thấy mắt, “Từ sau khi Lang ca nhi thi đậu Trạng Nguyên, người đến làm mai sắp đạp vỡ cửa nhà ta rồi! Nhưng ta chưa đáp ứng ai cả, trong lòng ta đã sớm coi Diệu Diệu là con dâu của mình rồi! Hôm nay nhân ngày sinh của ngài, ta thấy chọn ngày chi bằng hôm nay, định ra hôn sự cho hai đứa nhỏ luôn!”
“Ta đây lập tức sai người đi mời nương nàng.” Lão phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Đông Mai, Đông Mai vén mành đi ra ngoài.
Bùi Lang nhìn Lâm Diệu Diệu, mỉm cười dịu dàng.
Lâm Diệu Diệu siết chặt tay, đứng bật dậy: “Các ngươi…… Các ngươi…… Các ngươi không hề hỏi xem ta có muốn gả không sao?”
Hôn nhân xưa nay đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ai sẽ quan tâm hài tử nguyện ý hay không? Dù Diêu thị và lão phu nhân sủng ái Lâm Diệu Diệu như thế nào thì cũng đều cảm thấy chuyện chung thân đại sự của nàng, nên để trưởng bối làm chủ.
Lão phu nhân sửng sốt, chớp mắt một cái.
Lâm Diệu Diệu siết chặt ngón tay, vì dùng lực quá lớn nên các đốt ngón tay đều trắng bệch: “Ta không gả cho biểu ca.”
“Vì sao?” Bùi Băng kinh ngạc.
“Bởi vì Đại ca ngươi không xứng thôi.” Cố Thanh Loan dửng dưng nói.
“Ai nói Đại ca ta không xứng với nàng?Đ ại ca của ta là Trạng Nguyên lang! Nàng là cái gì nha? Một thiên kim thương nhân thôi! Nếu không phải nể tình nàng từ nhỏ đã lấy lòng Đại ca ta thì Đại ca ta sẽ cưới nàng sao? Ngay cả công chúa cũng muốn gả cho Đại ca của ta kìa! Huống chi nàng còn là giày rách bị người ta dùng rồi! Có thể gả cho Đại ca của ta, quả thực là phúc khí đời trước nàng đã tu luyện!”
Người trong phòng lập tức đen mặt.
Bùi Băng này óc chó à? Cư nhiên dám chửi bới Lâm Diệu Diệu ở trước mặt người Lâm gia như thế! Lâm Diệu Diệu và Bùi Lang, rốt cuộc là ai lấy lòng ai? Còn có câu giày rách kia, rốt cuộc là có ý tứ gì?!
Ai lấy lòng ai, Lâm Diệu Diệu lười truy cứu, chỉ là đời trước sau khi Lâm Diệu Diệu bị tiểu bạo quân tiếp vào cung, những cung phi đó cũng thường xuyên nói mấy câu khó nghe nên đối với kia mấy chữ kia, nàng thật sự là chán ghét tới cực điểm, khuôn mặt của nàng trắng bệch, nhìn Bùi Băng, hỏi: “Giày rách đã đi, ngươi có ý tứ gì?”
Bùi Băng cũng nhận ra mình nói sai, nhưng bảo nàng ta nhận sai là không có khả năng, nàng ta cứng họng, nói thầm: “Chuyện ngươi và Cảnh Thế tử, ai không biết? Cảnh Thế tử người ta đều chẳng cần ngươi…..”
“Ai nói, ta không cần nàng?”
Một giọng nói lạnh băng bỗng nhiên vang lên ở cửa, mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy dưới rèm châu, dưới ánh sáng của từng hạt ngọc trai, Cảnh Hi với bộ xiêm y đen tuyền, ngược sáng đi vào.