Tiếng bước chân của Lâm Diệu Diệu càng ngày càng gần, Cố Thanh Loan gấp đến độ tâm can run rẩy, nếu như bị xô dấm nhỏ kia thấy nàng cởi xiêm y của Cảnh Hi thì nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Nhưng nàng không kịp mặc quần áo tử tế cho Cảnh Hi, kéo lung tung rồi chăn đắp lên, bưng khay trốn vào tủ quần áo dưới đuôi giường!
Lâm Diệu Diệu chậm rãi đi qua ngạch cửa, trong không khí truyền đến một mùi canh gà như có như không, Lâm Diệu Diệu nhìn căn phòng trống rỗng, là mùi canh gà trong chén của mình sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thanh Loan ngừng thở, nhẹ nhàng đậy nắp canh gà lên.
Lâm Diệu Diệu đặt khay lên trên bàn, dọn đồ ăn với chén đũa xong, hỏi Cảnh Hi trên giường: “Hiện tại chàng không thể ăn cay nhỉ?”
Không phản ứng.
Lâm Diệu Diệu bưng một chén canh gà, đi tới mép giường, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn: “Không phải lại giả bộ ngủ chứ? Thật ngủ hả? Thế tử, thế tử?”
Cảnh Hi là thật sự ngủ, bị trọng thương, lên đường không biết ngày đêm, toàn bộ hành trình đều lo lắng có phải Lâm Diệu Diệu thật sự bị Diêu thị gả ra ngoài không, tinh thần đều căng chặt, chống đỡ tới lúc nãy đã là cực hạn.
Đương nhiên, nếu vẫn luôn được hôn môi thơm thì cái cực hạn này còn có thể kéo dài lâu một ít, hiện tại, hắn tựa như một đứa nhỏ cuối cùng đã có cây kẹo yêu thích, cảm thấy mỹ mãn tiến vào mộng đẹp.
Kiếp trước, 5 năm chàng đuổi ta trốn, Lâm Diệu Diệu căn bản không dám nhìn thẳng mặt hắn, đặc biệt là thời điểm hai người ở một chỗ, nàng quả thực im như ve sầu mùa đông, hiện giờ, nàng lại lớn gan nhìn hắn chăm chú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mày rậm, mũi rất thẳng, môi không dày không mỏng, màu sắc hồng nhạt trơn bóng, lông mi dài mà đậm…… Thật là đẹp trai.
Sao trước kia nàng lại không nhìn hắn nhiều thêm nhỉ?
Lâm Diệu Diệu cong môi, nghịch ngợm vươn đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc lên khuôn mặt màu lúa mạch nhàn nhạt, vẫn rất non nha!
Cố Thanh Loan hé cửa tủ nhìn Lâm Diệu Diệu đùa giỡn Cảnh Hi, hình như nghịch nghiện rồi, hết chọc chọc lại xoa bóp, xoa bóp lại chọc chọc mặt Cảnh Hi, “Chà đạp” không ngừng, làm nàng gấp đến độ nghiến răng nghiến lợi, có biết trốn ở trong ngăn tủ rất khó chịu không hả? Ngươi một đại cô nương gia, nhân lúc người ta ngủ rồi chiếm tiện nghi của người ta, thực không phúc hậu!
Lâm Diệu Diệu nơi nào biết mình bị Cố cô nương chửi thầm? Ngày thường tiểu bạo quân hung như quỷ ý, nên cơ hội chà đạp hắn không nhiều lắm, ai biết có cơ hội tiếp theo không?
Niết kha khá rồi, Lâm Diệu Diệu cảm thấy mỹ mãn thu tay, Cố Thanh Loan nghĩ cuối cùng sắc nha đầu này cũng phi lễ nhi tử mình xong, mau chóng đi đi, nàng cầm mâm muốn gãy tay rồi này!
Nào biết Lâm Diệu Diệu không đi, mà là lấy khăn lau mồ hôi cho Cảnh Hi, nhân tiện kiểm tra thương thế của Cảnh Hi lần nữa.
Cố Thanh Loan trợn tròn mắt, nàng chưa khép quần áo của nhi tử lại!
Lâm Diệu Diệu nhẹ nhàng mà kéo chăn mỏng ra, hoang mang kêu một tiếng, sao xiêm y của tiểu bạo quân lại mở ra? Trước khi nàng đi vẫn chỉnh tề nha, chẳng lẽ Triệu tổng quản đã tới? Thế sao lại không mặc lại hẳn hỏi? Lâm Diệu Diệu động thủ, chỉnh lại quần áo cho tiểu bạo quân, đang làm được một nửa thì đột nhiên nghe thấy giọng nói sốt ruột của Thu Nguyệt: “Tam gia! Tam gia! Ngài ở trong phòng chờ xem! Nô tỳ đi kêu tiểu thư!”
“Lui ra cho ta!”
Giọng nói của Lâm Sùng tràn ngập phẫn nộ.
Trong lòng Lâm Diệu Diệu thầm kêu không xong rồi, việc gì phụ thân cũng cưng chiều nàng, chỉ duy mỗi việc nam nữ là cực kỳ nghiêm khắc. Từ sau bảy tuổi, ngay cả Đại ca muốn dắt tay nàng, phụ thân cũng không cho phép. Nếu để phụ thân biết mình cởi xiêm y của tiểu bạo quân, kiều gì cũng đánh gãy tay nàng mất! Nhưng mà nàng cực kỳ vô tọi nha! Việc này vốn dĩ không phải nàng làm!
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Diệu Diệu thoáng nhìn tủ quần áo dưới đuôi giường, trước giây phút Lâm Sùng bước qua ngạch cửa, đột nhiên kéo cửa tủ ra chui vào!
Sau đó, chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Trong ngăn tủ…… Thế mà lại còn một người nữa?!
Cố Thanh Loan thật sự muốn một cái tát chụp chết nha đầu này……
Chuyện này thật sự rất đáng sợ, tủ quần áo đang êm đang đẹp, tại sao lại ẩn giấu một người? Nếu không phải kịp thời che kín miệng nhỏ, Lâm Diệu Diệu sợ là đã kêu ra tiếng.
Cố Thanh Loan dùng tay còn lại cầm một quả táo, cười gượng, yếu ớt hỏi: “Muốn ăn quả táo không?”
……
Lâm Sùng vào nhà, đầu tiên là thấy canh gà đang bốc hơi và đồ ăn trên bàn, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đây không phải đồ ăn trên buổi tiệc thượng hả?”
Thu Nguyệt không dám phản bác, đồ ăn trên bữa tiệc đều là những món có danh tiếng, mà ở đây lại đều là đồ ăn ngày thường cả nhà vẫn ăn. Đồ ăn Tam nhu nhân phân phó nàng đưa tới cho tiểu thư và cô gia chính là đồ ăn trên bữa tiệc, nhưng Tam gia không phải ngốc tử, nào không nhìn ra? Đây rõ ràng là đồ ăn Tam tiểu thư chuản bị riêng cho cô gia.......
Nghĩ đến nữ nhi vì một nam nhân xa lạ mà chạy đến phòng bếp nhỏ gọi món ăn, trong lòng Lâm Sùng bốc hỏa, nhìn khắp phòng một vòng, không phát hiện bóng dáng của Lâm Diệu Diệu: “Trốn nhanh đấy!”
Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng trên Cảnh Hi đang ngủ say, Lâm Diệu Diệu sắp hỏng mất, nàng quên đắp chăn lên cho Cảnh Hi, xiêm y của Cảnh Hi còn đang mở ra kìa……
Lâm Sùng thấy băng gạc trên bụng Cảnh Hi, trên băng gạc mơ hồ chảy ra tơ máu, hắn nhăn mày, không nói câu nào, xoay người rời đi. “Đi chiếu cố thế tử một chút.”
Hắn bỏ lại một câu như vậy.
“Vâng” Thu Nguyệt cuống quít đồng ý, vào phòng thắt lại nút xiêm y cho Cảnh Hi, đắp chăn lên, lại lấy quả táo ở trong ngực đặt lên bàn, xong xuôi mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Xác định noãn các đã an toàn, Lâm Diệu Diệu đẩy ngăn tủ ra, nhảy xuống đất, lạnh lùng mà nhìn người cũng vụng trộm - Cố Thanh Loan: “Cố cô nương! Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao ngài lại trốn vào ngăn tủ?” Nghĩ đến cái gì, mày liễu càng nhíu chặt, “Xiêm y của thế tử có phải do ngài cởi bỏ không?”
Cố Thanh Loan cách thật xa cũng ngửi thấy được mùi dấm trên người Lâm Diệu Diệu, khinh thường hừ một tiếng, bổn vương phi cũng chưa ăn dấm của ngươi, ngươi còn dám ăn dấm của ta trước?
Nàng đặt tay lên bàn, không chút để ý mà xoa xoa cánh tay đau nhức, nói: “Ta không cởi xiêm y của thế tử, lúc vào đã như vậy rồi.”
“Sao có thể?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
“Sao lại không thể?” Cố Thanh Loan bình tĩnh hỏi lại.
Lâm Diệu Diệu nóng nảy, dậm chân nói: “Không phải ngươi cởi thì là ai?”
“Sao ta biết là ai?” Cố Thanh Loan bình tĩnh vô cùng, “Không tin thì thôi, bổn…… Phu tử mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, xét thấy hôm nay là sinh thần của tổ mẫu ngươi nên giờ học buổi chiều cùng buổi tối đều miễn.”
“Khoan đã!” Lâm Diệu Diệu gọi người nào đó đang muốn rời đi, “Ngươi còn chưa có nói cho ta, vì sao ngươi lại trốn ở trong ngăn tủ? Trốn đã bao lâu? Nhìn thấy cái gì?”
Hay là lúc nàng với Cảnh Hi hôn môi đã ở rồi? Thế thì nàng mắc cỡ chết đi được!
“Ta vừa tới, ngươi liền tới rồi, cái gì cũng không thấy.” Cố Thanh Loan khẽ nhếch mày.
Lâm Diệu Diệu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh lại nhíu mày hỏi: “Không đúng, ngài tới thì ra liền tới, thế ngài trốn cái gì? Có phải ngài chột dạ, lòng mang ý xấu không? Ta cảnh cáo ngài, nếu dám đánh chủ ý lên người thế tử, thì ta ta mặc kệ ngài có phải phu tử của ta hay không, có phải ân nhân cứu mạng đệ đệ ta hay không, ta, ta ta ta…… Ta sẽ không khách khí với ngài đâu!”
Dám không khách khí một cái thử xem?
Cố Thanh Loan lạnh nhạt nói: “Ai lòng mang ý xấu? A, ngươi thích nam nhân này liền cảm thấy nữ nhân khắp thiên hạ đều thích à? Loại tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này cho không ta làm phu quân ta cũng không cần!”
“Ta…… Ta không cho ngài nói xấu thế tử đâu!” Lâm Diệu Diệu tức đỏ khuôn mặt nhỏ.
Ồ, nha đầu này còn rất biết bênh vực người mình. Cố Thanh Loan thầm cười trong lòng, nhưng trên mặt lại là vẻ khinh thường, nói: “Ta trốn vào ngăn tủ, chính là vì tránh cho ngươi ta rơi vào loại cục diện như hiện tại.”
“Ngài có ý tứ gì?” Đầu của Lâm Diệu Diệu lại không đủ dùng.
“Không muốn chết đuối trong xô dấm nhỏ nhà ngươi!”
Lâm Diệu Diệu đỏ mặt, ai là xô dấm nhỏ?
“Nhưng mà vì sao ngài tới nơi này? Canh gà và quả táo là chuẩn bị cho thế tử đúng chứ? Vì sao ngài biết thế tử thích ăn quả táo?”
Cố Thanh Loan sắp không nín được cười, nha đầu này đúng là bị tức hỏng rồi, nói chuyện đều không thở dốc: “Quả táo là ta tự mình ăn, canh gà……đúng là đưa cho thế tử.”
“Quả nhiên ngài có ý định tiếp cận thế tử!”
“Ta có lý do.” Cố Thanh Loan day day thái dương, “Ta có chút chuyện về người nhà, muốn tìm thế tử hỏi thăm một phen.”
"Không phải ngài không còn người nhà nữa sao?”
“Nhà ta là không còn ai, nhưng ta…… vị hôn phu của ta vẫn còn!” Cố Thanh Loan mặt không đỏ tim không loạn mà bịa: “Mấy năm trước vị hôn phu của ta đã đến Yến Thành, ta nghe nói thế tử vừa từ Yến Thành trở về, muốn hỏi một chút xem thế tử có từng nghe nói đến vị hôn phu của ta không, đi nhờ người thì ta đâu thể tới tay không, đúng chứ?”
“Như vậy à.” Lâm Diệu Diệu ngây ngốc tin tưởng.
“Sau này đừng tùy tiện hiểu lầm người khác, biết không? Chuyện không có chứng cứ thì không được đoán mò! Rất đả thương lòng tự tôn của người ta đấy!” Cố Thanh Loan bưng chứng cứ của mình lên —— canh gà cùng quả táo, “Ta tốt xấu gì cũng là phu tử ngươi, một ngày làm vi sư cả đời làm mẫu thân, đối xử với mẫu thân của mình mà lại nghi tới nghi đi hả? Về ngâm mười lần《 Nữ huấn 》!”
Phu tử nói rất có đạo lý, Lâm Diệu Diệu thẹn thùng cúi đầu: “Vâng, phu tử.”
“Ta đi đây” Cố Thanh Loan nói.
Lâm Diệu Diệu quy củ hành lễ: “Phu tử đi thong thả.”
“Ừ.” Cố Thanh Loan kiêu căng lên tiếng, nâng cằm lên, quang minh chính đại mà bước qua ngạch cửa.
Lâm Diệu Diệu hồ nghi nhăn mày lại, hình như có chỗ nào đó không thích hợp……
……
Bên kia, buổi tiệc cuối cùng cũng tan, Bùi Lang cùng mẹ con Bùi phu nhân trở lại phủ Trạng Nguyên, Bùi lão gia uống nhiều, không biết việc hôn nhân đã thất bại, lúc hạ nhân nâng vào sân còn say khướt, lầu bầu: “Thông gia, lại…… Lại uống một chén nữa!”
Mẹ con Bùi phu nhân nghe thấy hai chữ thông gia liền phát hỏa! Đặc biệt là Bùi Băng thiếu kiên nhẫn, cảm thấy mình bị mất hết mặt mũi ở Lâm phủ, lập tức giận không kiềm chế được, la lên: “Ta đã nói rồi, Lâm Diệu Diệu có cái gì tốt? Việc hôn nhân này ngay từ đầu đã không nên! Một chút cũng không thuận lợi! Đại ca sao ngươi không cưới công chúa? Công chúa mạnh hơn Lâm Diệu Diệu nhiều! Vừa tôn quý vừa ôn nhu, nửa điểm kênh kiệu cũng không có! Không giống Lâm Diệu Diệu, liên tục bắt nạt ta!”
Bùi Lang lạnh nhạt nói: “Chính ngươi nói bậy còn trách người khác?”
“Ta nào có?” Bùi Băng hất mặt.
Giọng Bùi Lang càng thêm lạnh lùng: “Còn không thừa nhận? Đánh chưa đủ phải không?”
Bùi Băng xù lông: “Ngươi còn muốn đánh ta? Ngươi rốt cuộc có phải thân đại ca của ta không vậy?”
Bùi phu nhân đứng chen giữa hai người: “Được rồi được rồi, hai huynh muội các ngươi đừng cãi nhau nữa! Không phải chỉ là cái nữ nhân sao? Nháo thành như vậy đã đủ đen đủi, về sau không ai được nhắc tới nàng nữa!”
Bùi Lang trầm mặc.
Bùi Băng không thuận theo: “Nhưng là nàng thực quá đáng! Dám bảo Cảnh thế tử khi dễ ta!”
Sao lại thành Lâm Diệu Diệu bảo Cảnh thế tử nhục nhã Bùi Băng? Rõ ràng là Bùi Băng vô lễ trước, từ đầu đến cuối Lâm tiểu thư không nói một câu trách cứ, tất cả đều là tự Cảnh thế tử nhìn không vừa mẳt nên mới dạy dỗ Bùi Băng một trận.
Nhân gia là hoàng tộc, đối đãi với Bùi Băng như thế nào thì đều không thể gọi là khinh nhục, nhiều nhất chỉ có thể xưng là khiển trách. Bùi phu nhân không biết nhiều chữ lắm, đạo lý lớn nói không ra, nhưng cương thường cơ bản thì vẫn hiểu, nên không hùa theo nữ nhi nói bậy nói bạ.
Bùi Băng vẫn thấy ấm ức “Nàng dẫm phải vận cứt chó vận gì chứ? Nam nhân ưu tú như thế dựa vào cái gì lại coi trọng nàng? Còn không phải là lớn lên có tí nhan sắc sao? Cái dáng người khô quắt như cây đậu giá! Nam nhân thích cho được?”
“Câm mồm cho ta!” Bùi Lang quát chói tai.
Đây là lần thứ hai Bùi Lang nổi cáu trong ngày hôm nay, lần đầu tiên là buộc Bùi Băng xin lỗi, nếu nói lúc ấy là tình thế bắt buộc, không thể không diễn cảnh dạy dỗ muội muội thì hiện tại sao nào? Từ trong xương cốt, hắn vốn là người dễ cáu giận sao?
Bùi phu nhân ánh mắt hơi run một chút, giữ tay Bùi Băng lại, ngăn Bùi Băng cãi lại bất cứ lúc nào, rồi quay sang dịu dàng nói với Bùi Lang: “Đừng tức muội muội ngươi, nàng không hiểu chuyện, ngươi làm ca ca, nên bao dung nhiều hơn, sau ta sẽ dạy lại nàng, để nàng biết tốt xấu.”
“Nương!” Bùi Băng dậm chân.
Bùi phu nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, dẫn cái nữ nhi này tới kinh thành để làm gì? Một là cho biết việc đời, hai là tìm nhà chồng phú quý, nếu thật sự chọc Bùi Lang tức giận thì mẹ con các nàng chẳng có mỡ đâu mà húp! Đã ném nhiều sính lễ như vậy rồi, không thể lại tay không trở về!
“Lang ca nhi, con mệt mỏi một ngày rồi, mau chóng đi nghỉ ngơi đi.” Nàng ta dịu dàng nói, nếu sớm biết cái con riêng này sẽ có tiền đồ đến thế thì lúc trước kiểu gì nàng ta cũng sẽ nuôi nó bên người, đối xử như nhi tử ruột thịt! Đáng tiếc hiện tại nói gì cũng muộn màng, chỉ có thể nhìn sắc mặt nó mà sinh hoạt thôi.
Bùi Lang trầm mặt về sân viện của mình, nghĩ đến chuyện xảy ra ở Lâm gia, nghĩ đến bản thân mình mất hết mặt mũi trước Lâm Diệu Diệu thì một ngọn lửa vô danh xông thẳng lên đỉnh đầu!
“Mười mấy năm bên nhau, không thắng nổi một người ngoài nửa đường xuất hiện, chỉ bởi vì hắn là thế tử sao? Lâm Diệu Diệu, muội cũng là hạng người thấy kẻ sang bắt quàng làm họ ư? Biểu ca sẽ không từ bỏ, biểu ca sẽ cưới muội, nhất định!”