Lâm Diệu Diệu không đành lòng đánh thức nàng, tự mình an an tĩnh tĩnh đọc sách.
Không bao lâu sau, Thu Nguyệt tiến vào nói, người ở vương phủ bên kia tới.
“Không phải buổi sáng mới vừa đi sao? Vì sao…… Lại tới nữa?” Lâm Diệu Diệu hoang mang nhìn phía cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lâm tiểu thư không chào đón sao?” Cùng với tiếng cười ôn hòa, một nữ tử mặc váy sam màu tím chậm rãi bước qua ngạch cửa.
Lâm Diệu Diệu không có tới người đến sẽ là nàng, ánh mắt sáng lên, nói: “Huệ nữ quan!”
Mấy năm nay, Cảnh Vương cùng Thế tử chinh chiến bên ngoài, Triệu tổng quản cũng lao tới tiền tuyến theo, nên công việc lớn nhỏ trong phủ đều do Huệ Nhân ở xử lý. Ngày lễ ngày tết, Huệ Nhân đều sẽ chuẩn bị một phần lễ vật đưa đến Lâm phủ, thời gian còn lại không hề tới cửa quấy rầy.
“Huệ nữ quan, cơn gió nào đưa ngài tới đây thế? Hôm nay là ngày quan trọng gì à?” Chẳng lẽ nàng bỏ sót gì sao? Lâm Diệu Diệu thực nỗ lực tìm tòi ở trong đầu.
Huệ Nhân khẽ mỉm cười: “Không phải ngày đặc biệt thì không thể tới sao?”
“Có thể có thể có thể! Đương nhiên có thể!” Lâm Diệu Diệu kéo tay Huệ Nhân, nghĩ đến cái gì đó, lại nói với Huệ Nhân: “Chúng ta đến phòng khác nói chuyện đi.”
Huệ Nhân tinh mắt, thoáng nhìn Cố Thanh Loan đang ngủ đến không hề có hình tượng ở ghế trên: “Vị kia là……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu liền nói: “Là Cố cô nương, phu tử mới của ta, tối hôm qua nàng mệt muốn chết rồi, chúng ta đừng quấy rầy nàng.”
Huệ Nhân vừa nhìn, vừa suy tư gì đó, gật đầu: “Cùng họ với Vương phi.”
Hai người đi vào trà thất bên cạnh, Huệ Nhân nói ý đồ hôm nay mình đến. Thì ra là Cảnh Vương hồi kinh. Thực ra, cái ngày Cảnh Hi chém đầu tướng lãnh Bắc Lương là Cảnh Vương đã biết thắng lợi đang ở trước mặt, ngài bước lên xe ngựa quay về Kinh, nhưng bởi vì Cảnh Hi vội vã muốn gặp Lâm Diệu Diệu nên ngựa không dừng vó mà chạy về, bởi vậy đến Kinh thành trước Cảnh Vương.
Khi Cảnh Vương biết chuyện đầu tiên mà Cảnh Hi làm lúc trở về đó là đại náo tiệc mừng thọ của lão phu nhân nên trong lòng rất áy náy, sai Huệ Nhân mang hậu lễ đến bồi tội với lão phu nhân, thuận tiện, đón Lâm Diệu Diệu tới vương phủ một chuyến.
“Đã mấy năm Vương gia không gặp cô nương, trong lòng thập phần nhớ mong.” Huệ Nhân cười nói.
Lâm Diệu Diệu thầm nghĩ: Hình như nàng cùng Vương gia không thân nha, Vương gia nhớ mong nàng làm gì? Nhưng vẫn đồng ý: “Ta chờ Cố cô nương tỉnh, xin phép nàng cho nghỉ rồi sẽ đi, Huệ Nhân tỷ tỷ về trước đi.”
Huệ Nhân giật mình, ngay sau đó cười nói: “Nên thế, ta đây đi về phục mệnh với Vương gia trước. Vương phi trên trời có linh thiêng, nếu biết Lâm tiểu thư tiến bộ như thế, nhất định sẽ vui mừng lắm.”
Lâm Diệu Diệu thẹn thùng cười cười.
Huệ Nhân đứng dậy cáo từ, Lâm Diệu Diệu đột nhiên nhớ tới thân thế của Cố Thanh Loan, vội nói: “Đúng rồi, Cố cô nương nói nàng là thân thích bà con xa của ngươi đó.”
“Vậy sao?” Huệ Nhân suy ngẫm một lát, “Ta không nhớ rõ mình có thân thích nào họ Cố.”
“Cố cô nương còn nói, khi ngươi về quê thăm người thân đã nói với bọn họ rất nhiều chuyện của vương phủ.” Lâm Diệu Diệu không có nhiều tâm nhãn hay tâm cơ gì, biết cái gì là nói hết toàn bộ.
Huệ Nhân bị dọa chết khiếp, vụng trộm nghị luận thị phi của chủ tử chính là tội chết chém đầu, dù nàng có một trăm lá gan, cũng tuyệt không dám nói nửa câu về chuyện ở Vương phủ với thân thích, nàng che ngực lại: “Đây thật là lời nói vô căn cứ! Ta không hề nói chuyện vương phủ cho ra bên ngoài!”
Lâm Diệu Diệu nghe vậy thì sửng sốt: “Nhưng mà…… Cố cô nương thật sự rất hiểu biết vương phủ, ngay cả chuyện Vân Nương đã từng dạy ta nữ hồng nàng đều rõ ràng, cũng biết quan hệ giữa ta với Thế tử.”
Người Lâm gia biết thì không kỳ quái, Bùi Lang và Bùi Băng biết cũng không kỳ quái, nhưng một nữ tử bị bắt cóc từ nơi khác đến đây, sao có thể vô duyên vô cớ hiểu biết tường tận những chuyện đó? Lúc ấy, chính là bởi mình cũng nghĩ như thế nên mới tin tưởng Huệ Nhân là thân thích bà con xa của Cố cô nương, tất cả mọi chuyện đều truyền từ trong miệng Huệ Nhân ra. Đương nhiên, nàng không có ý trách tội Huệ Nhân.
Nếu không phải Huệ Nhân quá hiểu biết Lâm Diệu Diệu thì có lẽ nàng sẽ cho rằng Lâm Diệu Diệu đang trách tội nàng bàn lộng thị phi khắp nơi, nàng nắm lấy tay Lâm Diệu Diệu, nói: “Vừa nãy ta không nhìn kỹ, mong Lâm tiểu thư dẫn đường, ta nhất định phải đối chất với nàng ta một phen, xem nàng là ta cái thân thích gì! Khi nào thì ta nói với nàng chuyện không nên nói!”
Lâm Diệu Diệu nắm ngược lại tay Huệ Nhân, trấn an: “Huệ nữ quan, ngươi trước đừng nóng giận! Đều là chuyện nhỏ, không có gì nên hay không nên nói.” Cố cô nương chính là cái kẻ lừa đảo, lần trước còn tự vẽ một bức họa, nói dối là Cảnh Vương Phi tự tay vẽ kìa, không chừng quan hệ thân thích cùng Huệ Nhân cũng là lừa đảo nốt. Mình thật là ngốc, sao không nghĩ sâu hơn? Nếu là bởi vì việc nhỏ này mà khiến Cố cô nương trở thành cái đinh trong mắt Huệ Nhân thì mình quá tội lỗi!
Huệ Nhân đè lửa giận trong lòng xuống: “Bất luận như thế nào, Lâm tiểu thư, mời dẫn đường đi.”
“Huệ nữ quan, ta thấy hay là bỏ đi……”
“Ta tự mình đi!” Huệ Nhân lại không phải không biết đường, mà khi nàng đuổi tới thư phòng, thư phòng đã người đi phòng trống.
……
Lâm Diệu Diệu đưa Huệ Nhân lên xe ngựa, đợi xe ngựa biến mất ở cuối con đường, Lâm Diệu Diệu mới trở về Phong Đường Viện, vào thư phòng, liền thấy Cố Thanh Loan yên ổn ngồi ở ghế trên, Lâm Diệu Diệu trừng mắt nhìn: “Cố cô nương!”
Cố Thanh Loan lắc lắc quạt tròn trong tay, không mặn không nhạt nói: “Chạy đi đâu?”
“Lời này ta nên hỏi ngài mới đúng!” Đôi mắt hạnh của Lâm Diệu Diệu trừng to, nàng bước vào thư phòng, vẻ mặt khó hiểu đánh giá Cố Thanh Loan, nói: “Vừa rồi Huệ nữ quan tới tìm ngài, có phải ngài trốn đi không? Biết ngay ngài không phải thân thích của Huệ nữ quan! Cả ngày đi gạt người! Thật là!”
Mí mắt Cố Thanh Loan giật giật, tỏ vẻ hơi “Ngoài ý muốn”, nói: “Huệ Nhân đã tới sao? Ngươi nha đầu này, sao không bảo nàng đợi ta? Chẳng qua là ta đi giải quyết một chút thôi!”
Lâm Diệu Diệu ghét bỏ liếc nàng một cái: “Bịa, ngài tiếp tục bịa đi! Vị hôn phu cũng là giả đúng chứ? Không có vị hôn phu gì sất, vì muốn tiếp cận Thế tử nên mới mang canh gà vào phòng phải không, phải không, phải không?”
Hôm nay nha đầu này ra cửa nhớ mang đầu óc cơ à, lạ à nha!
Cố Thanh Loan hắng giọng, nâng cằm lên, kiêu căng nói: “Ai dạy ngươi nói chuyển kiểu đó với phu tử? Ngươi cũng dám như thế với phụ mẫu ngươi sao?”
Không dám.
Lâm Diệu Diệu cắn môi, đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo của Cố Thanh Loan, khí thế sụp hơn phân nửa.
Nhưng điều này rất kỳ quái, mỗi lần người làm sai đều là cố cô nương, nhưng vì cái gì kết quả là, người đuối lý đều là nàng?
Mày liễu nhăn lại, Lâm Diệu Diệu nói: “Nếu ngài thật sự không nói dối thì chiều nay đến Vương phủ với ta một chuyến! Chúng ta ba mặt một lời với Huệ nữ quan luôn!”
Tròng mắt của Cố Thanh Loan xoay chuyển: “Vương phủ là nơi ngươi muốn đến là đến sao?”
“Cảnh Vương đã trở lại, ngài ấy triệu kiến ta!”
Thì ra là đi gặp cái tên phụ lòng kia, hại nàng mất con, hại nàng lại không thể sinh dưỡng, còn hại nhi tử nàng giả ngốc nhiều năm như vậy, đời này nàng không muốn gặp lại hắn! Trong con ngươi của Cố Thanh Loan xẹt qua một tia sáng lạnh, ung dung nói: “Không khéo, buổi chiều ta có hẹn với bạn thân rồi, hôm khác đi.”
“Ngài còn có bạn thân?” Lâm Diệu Diệu hoàn toàn không tin.
Cố Thanh Loan nhàn nhạt nói: “Tốt xấu gì ta cũng ở thanh lâu một khoảng thời gian, cùng là cô nương bị bắt cóc đến đây, không thể có quan hệ tốt với một hai người sao?”
Tự dưng cảm thấy Cố cô nương đang nói dối! Lâm Diệu Diệu nhăn mày, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, cong môi nói: “Ta đưa ngài đi.”
Cố Thanh Loan giật giật khóe miệng, hài tử thông minh không đáng yêu chút nào!
Cơm trưa xong, Lâm Diệu Diệu mang theo đồ bổ Diêu thị chuẩn bị, cùng Cố Thanh Loan bước lên xe ngựa ra phủ, Cố Thanh Loan thay một cái quạt xếp chạm khắc bằng gỗ Trầm Hương, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ có một chiếc xe ngựa? Ta đây về phủ như thế nào?”
Lâm Diệu Diệu cười nói: “Ta gặp Cảnh Vương nhanh lắm, ngài đã lâu không gặp bạn thân rồi, nói vậy sẽ có không ít chuyện để tán gẫu, có lẽ mọi người còn chưa nói chuyện xong thì ta đã đến đón ngài rồi.”
Nha đầu này là quyết tâm muốn bắt được cái đuôi nhỏ của nàng đúng không?
A, quá coi thường Cố Thanh Loan này rồi.
Ở Kinh thành, thanh danh của Cố Thanh Loan nàng vang dội như thế đâu phải hoàn toàn dựa vào tên tuổi Cảnh Vương Phi.
“Ngài cùng bạn bè hẹn ở đâu?” Lâm Diệu Diệu cười tủm tỉm hỏi.
Cố Thanh Loan mỉm cười nói: “Phố Trường An.”
Phố Trường An là mảnh đất phồn hoa chỉ xếp sau đường lớn trung tâm, khoảng cách đến vương phủ không tính xa, vừa khéotiện đường. Khi đến phố Trường An, Lâm Diệu Diệu bảo xa phu chậm lại, khẽ vén một góc màn che lên, nhìn ra bên ngoài, nói: “Ngài hẹn ở đâu? Trà lâu, tửu lầu hay là nhà sách?”
Cố Thanh Loan nhìn người đi đường không hề chớp mắt, từ cách ăn mặc đến dung mạo, từ vẻ mặt đến ngôn hành cử chỉ, lần lượt “Sàng lọc” từng người. Không mất nhiều thời gian, nàng thấy được một phụ nhân trẻ tuổi trên dưới hai mươi, khuôn mặt không tồi, trang điểm khá tỉ mỉ, nhưng một đôi tay lại ngăm đen thô ráp.
Áo ngoài gọn gàng xinh đẹp, là gấm Tứ Xuyên thượng đẳng, nhưng cổ áo bên trong đã giặt đến ngả vàng, phía dưới chiếc váy là một đôi giày cũ nát bẩn thỉu như ẩn như hiện, lúc đi ra khỏi cửa hàng son phấn còn không quên quay đầu mắng hai câu, tuy không biết mắng cái gì, nhưng nhìn qua giống bị xua đuổi.
Cố Thanh Loan cong môi: “Ta tới rồi.”
Xa phu dừng xe ngựa lại, Cố Thanh Loan hưng phấn đi tới, giữ chặt bả vai của phụ nhân, kích động nói: “Đây không phải A hương tỷ sao? Nhiều ngày không gặp, ngươi thay đổi lớn quá, suýt chút nữa ta không nhận ra đấy!”
Phụ nhân cảnh giác nhìn nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên này: “Ngươi là ai?”
“A hương tỷ, ngươi không nhớ ta sao? Ta là Thanh Loan đây! Lúc ta vừa đến Kinh thành, không có tiền chữa bệnh, tìm ngươi mượn năm lượng bạc, vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả lại cho ngươi……không phải, ta thật sự nhận sai người chứ?” Cố Thanh Loan vừa nói, vừa rút tay về.
Ánh mắt phụ nhân kia chợt lóe, giữ chặt tay nàng, nói: “Thanh Loan phải không! Ta nhớ ra ngươi rồi! Ai da tiểu cô nương ngươi, lâu nay ngươi đi đâu vậy!”
Cố Thanh Loan lấy túi tiền ra, dúi cho nàng ta, phụ nhân nuốt nuốt nước miếng, Cố Thanh Loan nhìn chung quanh, nói: “Người nhiều mắt tạp, chúng ta đi trà lâu đi, ta đãi ngươi!”
“Được, được được được!” Phụ nhân vô cùng cao hứng đi cùng Cố Thanh Loan.
Lâm Diệu Diệu nghẹn họng nhìn trân trối, Cố cô nương thật sự có hẹn với người ta?
Quay đầu, Cố Thanh Loan mỉm cười: “Ta ở trà lâu Lý Ký chờ ngươi, đừng quên tới đón ta.”
“Đã biết.” Lâm Diệu Diệu nói với xa phu: “Đi Cảnh Vương phủ.”
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi Phố Trường An, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi lướt qua bọn họ, trong giây phút Lâm Diệu Diệu buông mành xuống, chiếc mành đối diện vừa khéo bị gió nhẹ thổi bay, lộ ra hai thiếu nữ ngồi ở bên trong xe. Một người trong số đó chính kẻ mấy hôm trước bị mất mặt ở Lâm gia – Bùi Băng, ả ta kéo cánh tay một thiếu nữ khác, ăn nói nhỏ nhẹ: “Trà lâu Lý Ký ở phố Trường An rất có danh tiếng, đặc biệt là điểm tâm ở đó, nhất định công chúa phải nếm thử nha.”
Lâm Diệu Diệu mơ hồ nghe thấy tiếng nói quen thuộc, không khỏi xốc mành nhìn lại, nhưng xe ngựa đã đi xa rồi.
……
Lâm Diệu Diệu gặp Cảnh Vương ở chính viện, chính viện là nơi Cảnh Vương Phi ở, khi nàng ở lại đây, Cảnh Vương hiếm khi tới. Mà hiện tại Cảnh Vương lại chọn nơi gặp mặt là chính viện khiến nàng rất kinh ngạc.
6 năm không gặp, Cảnh Vương thay đổi không ít, trên mặt không có nhiều dấu vết của năm tháng, vẫn tuấn mỹ cương nghị như cũ, chỉ là hai bên thái dương lấm tấm tóc bạc, đáy mắt nhuốm đầy tang thương, Lâm Diệu Diệu nhìn mà thấy đau lòng.
“Vương gia.” Lâm Diệu Diệu cung kính hành lễ.
Cảnh Vương ngồi quỳ ở trên đệm, ôn hòa cười nói: “Ngồi đi, ta không lấy thân phận Vương gia để triệu kiến ngươi, mà là một người phụ thân, muốn gặp con dâu mình một chút.”
Lâm Diệu Diệu đỏ mặt, ngồi quỳ ở trước mặt Cảnh Vương, ở giữa hai người đặt một bàn nhỏ lưu li cổ xưa mà Cảnh Vương Phi đích thân mua về.
“Trước kia ta quen ngồi ghế dựa, luôn cảm thấy ngồi quỳ đầu gối mệt phát hoảng, nhưng mấy năm nay đã ngồi quen, ngược lại cảm thấy ngồi như này mới thoải mái.” Cảnh Vương cười nói.
Huệ Nhân dâng trà cùng điểm tâm, lặng lẽ lui ra.
Cảnh Vương tự mình rót cho Lâm Diệu Diệu một ly trà, Lâm Diệu Diệu cúi cúi người: “Đa tạ Vương gia.”
Cảnh Vương cũng tự rót cho mình một ly: “Không cần khách khí với ta.”
Lâm Diệu Diệu nâng cái ly lên, có chút phỏng tay, nàng lại buông xuống, nói với Cảnh Vương: “Thân thể của ngài thế nào rồi? Bình phục hết chưa? Ta nghe nói ngài bị thương nặng, không thể tập võ nữa.”
Cảnh Vương ôn hòa nói: “Tập không tập võ cũng không quan trọng, Hi Nhi lớn rồi, có tiền đồ, giao vương phủ và Cảnh gia quân vào tay nó, có lẽ sẽ càng có tiền đồ hơn lúc trong tay ta.” Nói xong, thấy Lâm Diệu Diệu nhìn mình đầy mong chờ, cười bồi thêm một câu, “Hồi phục kha khá rồi.”
Lâm Diệu Diệu thoải mái cười, ánh mắt quét quét ở trong phòng.
Cảnh Vương nhìn nàng cười: “Tìm Hi Nhi sao? Ta không nói cho nó là ngươi đến, nếu nó biết ngươi sẽ đến, đại khái sẽ không chịu nghỉ ngơi.”
Lâm Diệu Diệu ngượng ngùng uống một ngụm trà.
“Chuyện Hi Nhi đại náo tiệc mừng thọ ta đã nghe nói, thực xin lỗi, cho gây thêm phiền toái cho các ngươi rồi.”
“Ngài nói quá lời.” Lâm Diệu Diệu cười gượng. Tuy biết tính tình Cảnh Vương khá tốt, nhưng chưa từng bình dị gần gũi như này. Trước kia, dù lúc ông cười thì cũng khiến người ta cảm thấy như lưỡi dao sắc bén, nhưng mà hiện tại, Lâm Diệu Diệu thật sự cảm thấy ông già rồi, không phải dung mạo, mà là tâm hồn.
“Vương gia.” Lâm Diệu Diệu mím môi, “Tuy rằng hiện tại nói những lời này đã quá muộn, nhưng ta vẫn muốn nói, xin nén bi thương.”
Hốc mắt của Cảnh Vương hơi đỏ, im lặng một lát, mới nói: “Có đôi khi ta cảm thấy, nàng còn sống, chỉ là không chịu ra gặp ta.”
Nhìn dáng vẻ này của Cảnh Vương, không giống như vô tình với Vương phi, nhưng vì sao quan hệ giữa hai người lại căng thẳng đến thế?
Lâm Diệu Diệu nhỏ giọng nói: “Có thể mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc ngài với Vương phi đã xảy ra chuyện gì không? Hình như Vương phi có…… có chút hiểu lầm với ngài.”
Cảnh Vương cô đơn nói: “Cũng không tính là hiểu lầm, là ta thực sự đã làm chuyện có lỗi với nàng, chỉ mong kiếp sau, nàng đừng gặp phải nam nhân không thể bảo vệ thê nhi* như ta nữa.”
(*Thê nhi: vợ con)