Ngồi với Cảnh Vương trong chốc lát, Lâm Diệu Diệu nhớ mình phải đi đón Cố Thanh Loan, nên cáo biệt với Cảnh Vương.
Huệ Nhân tiễn Lâm Diệu Diệu ra phủ, ở cửa chạm phải Triệu tổng quản, Triệu tổng quản khẽ kinh ngạc mà chào hỏi với Lâm Diệu Diệu, lúc sau, đưa chén thuốc đến chính viện, hầu hạ Cảnh Vương dùng.
Thương bệnh của Cảnh Vương đã gần khỏi hẳn, nơi không hề lành lại không phải thuốc có thể chữa được, những cái gọi là chén thuốc này chẳng qua là thứ bồi bổ thân mình thôi, có thể có, có thể không, Cảnh Vương không thích uống, xua tay bảo Triệu tổng quản đổ đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu tổng quản khuyên nhủ: “Tốt xấu gì cũng nên uống một ít, lại dưỡng tinh thần một thời gian, để sớm ngày tới Lâm gia cầu thân.”
Lời này chạm vào tâm khảm của Cảnh Vương, Cảnh Vương hơi mỉm cười: “Lúc đứa nhỏ kia 6 tuổi, Thế tử đã muốn cưới nàng về, ta một bên đồng ý, một bên lại cân nhắc, có phải Thế tử chỉ cảm thấy chơi vui thôi không, ai ngờ lại là thật. Thế tử…… Trước kia đã không hề ngốc, đúng chứ?”
Triệu tổng quản lộp bộp trong lòng, ngượng ngùng cười nói: “Đương nhiên Thế tử không ngốc, chỉ là hiểu chuyện muộn hơn người thường một chút thôi.”
Này vẫn là đang nói Cảnh Hi có ngốc.
Cảnh Vương cười, ông đã từng cảm thấy nhi tử thật sự bị nóng hỏng đầu óc, bị choáng váng. Lúc sau ở biên quan, nghe nói nhi tử được một vị thần y lợi hại chữa khỏi, trong lòng ông thực sự vui mừng, nhưng không vui mừng được bao lâu đã bị kẻ địch ám sát, ông không biết mình hôn mê bao lâu, lúc tỉnh lại liền nghe người ta nói lại thu phục một tòa thành trì, khi đó ông còn buồn bực hỏi: “Thành trì bị rơi vào tay giặc sao?”
Triệu tổng quản nói cho hắn: “Mười hai thành, toàn bộ rơi vào tay giặc.”
“Ta hôn mê bao lâu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một năm, Vương gia.”
Ông xốc chăn muốn đứng lên, nhưng Triệu tổng quản lại đè ông lại, cười cười, nói: “Vương gia yên tâm tĩnh dưỡng, Thế tử sẽ đoạt hết thành trì về.”
Nhi tử choáng váng mười năm của ông, chỉ trong thời gian hai ba năm ngắn ngủn, thế mà đã học được cách ra trận giết địch? Ông không tin.
Khả năng duy nhất chính là, trong nhiều năm tháng qua, nó chưa từng thật sự bị ngốc, người ngốc chính những kẻ tin tưởng nó bị ngốc.
“Là chủ ý của Thanh Loan sao?” Cảnh Vương thấp giọng hỏi.
“Vương gia, nô tài thật sự không rõ.” Triệu tổng quản sẽ không thừa nhận chuyện Cảnh Hi giả ngu, càng sẽ không thừa nhận mình giúp Cảnh Hi che giấu lâu như vậy.
Cảnh Vương nhìn Triệu tổng quản thật sâu, không biết thế nào lại cười: “Cũng phải, ngay cả cáo già như ngươi cũng thu phục được thì ta còn có thể hỏi ra cái gì?” Triệu tổng quản là người do một tay ông đề bạt đi lên, nói là tâm phúc cũng không quá, nhưng người này lại một lòng bán mạng vì nhi tử, thế thì nhi tử có thể là tên ngốc sao?
“Ta không có ý trách tội ngươi, ta lại không phải người không thể khoan dung với người của nhi tử, chỉ là ta muốn biết, đến tột cùng là chủ ý của ngươi, hay là chủ ý của Thanh Loan, hoặc là chủ ý của chính nó.”
“Vương gia……”
“Thì ra ta đã khiến mẫu tử bọn họ thất vọng quá đến thế rồi.” Cảnh Vương khép lại đôi mắt.
Triệu tổng quản không lên tiếng.
Cảnh Vương bưng chén canh bổ lên, uống từng ngụm từng ngụm vào bụng, Triệu tổng quản vội nhận cái chén, lấy lau miệng cho ông khăn, ông day day mi tâm: “Ngươi lui ra đi, ta muốn ở một mình.”
“Vâng.” Triệu tổng quản đứng dậy, lúc chuẩn bị lui ra ngoài, thì trông thấy một vật lóe sáng trên sàn nhà, hắn khom người, nhặt trang sức nạm ngọc đang tỏa sáng lấp lánh kia lên, “Này là của ai?”
Cảnh Vương nghĩ nghĩ: “Chắc là Diệu Diệu không cẩn thận làm rơi.”
……
Sau khi Lâm Diệu Diệu ngồi trên xe ngựa, gọi Thu Nguyệt vào: “Ngươi thấy khuyên tai của ta đâu không?”
“Ngài mang khuyên tai sao?” Thu Nguyệt vén vạt áo của Lâm Diệu Diệu ra để tìm kiếm, lại ngồi xổm xuống sàn nhà tìm một lượt, “Không thấy khuyên tai, nó có hình dạng gì ạ?”
Lâm Diệu Diệu vuốt cổ áo, nói: “Khuyên tai hình bán nguyệt có nạm ngọc, nương vừa mới mua cho ta.”
“Có phải vị rớt ở vương phủ hay không?” Thu Nguyệt hỏi.
Lâm Diệu Diệu nghĩ, đúng thật là có khả năng này, nàng nói với Thu Nguyệt: “Ngươi đi vương phủ nhìn xem, ta tới trà lâu đón Cố cô nương trước, sau đó ngươi trực tiếp hồi phủ.”
Thu Nguyệt ngồi lên một chiếc xe ngựa tương đối thô sơ, quay về Vương phủ.
Lúc này đúng là canh giờ lười nhác nhất trong một ngày, mặt trời nắng chói chang, nóng bức không chịu nổi, người đi đường không nhiều lắm, sạp bán hàng rong cũng đều núp trong hẻm nhỏ. Xe ngựa lẻ loi chạy ở trên đường cái, tiếng bánh xe cùng tiếng vó ngựa có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Nhưng mà trong trà lâu Lý Ký, Cố Thanh Loan xưa nay có thính giác nhạy bén lại không nghe thấy, nàng mới vừa lừa dối cái vị “A hương tỷ” xong, chuẩn bị rời đi thì đụng phải hai con ruồi bọ lớn quăng mãi cũng không quăng được.
“Ai nha, đây không phải là phu tử của Lâm Diệu Diệu sao?”
Người nói chuyện chính là Bùi Băng, ả ta mặc một kiện áo trên màu tím nhạt, vạt áo thêu lá tì bà bằng tơ vàng, một cái váy dài trắng thuần thêu hoa nhài, đầu cài trâm Bát Bảo màu ngọc bích lả lướt, ăn diện xinh đẹp, còn quý giá đẹp đẽ hơn trong tiệc mừng thọ lần trước ba phần, mà hình như thái độ xấc xược hôm đó cũng tăng thêm ba phần.
Ai cho ả này tự tin thế?
Cố Thanh Loan châm chọc mà lia ánh mắt lạnh nhạt của mình tới thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng cạnh cô ả kiêu căng, thiếu nữ một thân y phục màu vàng, quý khí tự nhiên, dung mạo diễm lệ, dáng người thướt tha, đúng là cô công chúa điêu ngoa đã từng cướp Tiểu Bảo với Lâm Diệu Diệu ở Ngự Hoa Viên.
Cố Thanh Loan phe phẩy cây quạt: “Thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Cặp mày xinh đẹp của Cửu công chúa nhíu lại, nhìn chằm chằm nữ tử đẹp tựa thiên tiên trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, nhưng cụ thể quái dị chỗ nào, nàng ta lại không nói được.
Bùi Băng còn đang suy nghĩ ý tứ của cái câu: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, ngẩng đầu lên thấy nàng căn bản không thèm nhìn thẳng Cửu công chúa, cảm thấy khó tin, mở miệng trào phúng: “Ngươi có biết người đang đứng ở trước mặt ngươi là ai không? Sao ngươi dám nói chuyện như vậy với nàng! Cẩn thận không ta mà nói cho ngươi biết thân phận của nàng, chắc chắn sẽ hù chết ngươi!”
Cố Thanh Loan cười thành tiếng.
Bùi Băng tức giận đầy bụng, khoác cánh tay Cửu công chúa, nói: “Công chúa, người xem, nàng ta hoàn toàn không để người vào mắt!”
“Nàng là ai?” Cửu công chúa không vui hỏi.
Bùi Băng nói: “Nàng à, cũng không phải cái mặt hàng gì tốt, một nữ tử phong trần mà thôi! Không biết dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì mà được Lâm Tam gia mang về Lâm phủ, dạy Lâm Diệu Diệu đọc sách viết chữ!”
“Tìm một nữ tử thanh lâu làm phu tử? Đại ca ngươi chính là vì cái loại người ngu xuẩn này mà cự tuyệt bản công chúa sao?” Cửu công chúa quả thực không thể thể tin nổi!
Bùi Băng há miệng thở dốc, giải thích: “Không phải đâu! Đại ca tiểu nữ không thích Lâm Diệu Diệu một xíu nào! Là Lâm Diệu Diệu câu dẫn Đại ca tiểu nữ! Đáng giận chính là, cái nữ nhân lả lơi ong bướm kia, vừa nghe nói Cảnh Thế tử trở về đã đạp Đại ca tiểu nữ không thương tiếc! Đợi đến lúc Thế tử không cần nàng, để xem nàng quỳ xuống cầu xin Đại ca tiểu nữ cưới nàng như thế nào!”
Sắc mặt Cửu công chúa đẹp hơn một chút: “Bùi Lang đúng là người trọng tình trọng nghĩa.”
“Đúng vậy, bởi vì nợ ân dưỡng dục của Lâm gia nên mới dung túng Lâm Diệu Diệu!” Bùi Băng vẻ mặt chân thành nói.
“Ừ!” Cửu công chúa nhướng mày.
Cố Thanh Loan tưởng chừng như sắp giận quá hóa cười, cái vị tiểu thư Bùi gia này, bản lĩnh bịa đặt sắp vượt qua tiên sinh kể chuyện rồi. Càng buồn cười hơn chính là, Cửu công chúa cao quý trong Hoàng gia thế mà lại tin, nàng nhìn Cửu công chúa, nói: “Ta vốn cho rằng Lâm Diệu Diệu đã đủ ngốc, nhưng hôm nay gặp ngươi thì mới cảm thấy Diệu Diệu nhà ta thật sự thông minh đến kỳ cục! Chuyện giữa Bùi Lang và Phó Vọng Thư ngươi chưa từng nghe nói sao? Chuyện hắn với Vinh quận chúa cũng không nghe nói sao? Loại nam nhân này cả ngày đi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ như gã mà ngươi cũng muốn, có phải đầu óc của ngươi bị thủng rồi không?”
“Lớn mật!” Thị vệ đứng sau Cửu công chúa rút bảo kiếm ra.
Mí mắt của Cố Thanh Loan giật giật: “Sao nào? Muốn giết người à?”
Cửu công chúa ngăn thị vệ lại, thị vệ lui ra, Cửu công chúa từ tốn đi đến trước mặt Cố Thanh Loan: “Vả miệng.”
Cố Thanh Loan lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi bảo ta tự vả miệng mình thì ta phải vả miệng sao?”
Cửu công chúa gằn từng chữ một, nói: “Không chỉ vả miệng thôi đâu, mà ta muốn ngươi sống, ngươi phải sống, ta cho ngươi chết, ngươi phải chết.”
“Dựa vào cái gì?” Cố Thanh Loan thuận miệng hỏi.
Cửu công chúa tiếp tục rít từng chữ: “Dựa vào ta là công chúa hoàng thất, mà ngươi, chỉ là tiện dân nghèo kiết hủ lậu!”
Cố Thanh Loan ngơ ngẩn, trong đầu, bỗng dưng xuất hiện một đoạn ký ức từ lâu về trước.
Giáo huấn Trân Phi ——
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…… Ngươi dựa vào cái gì?”
“Dựa vào ta là Cảnh Vương Phi, dựa vào ta là Cố Thanh Loan.”
Lúc tới cửa uy hiếp Phó Vọng Thư thẳng thắn với Vinh quận chúa về quan hệ của nàng ta với Bùi Lang ——
“Ta dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi?”
“Dựa vào ta là Cảnh Vương Phi, dựa vào việc ta chỉ cần nói một câu là có thể khiến ngươi chết!”
“Ta nghĩ như vậy thì có gì sai? Vương phi nguyện ý sống nghèo kiết hủ lậu cả đời sao?”
“Nguyện ý cũng vô dụng thôi, bổn vương phi sinh ra đã có mọi thứ, đồ vật trên đời này, xưa nay chỉ có thứ bổn vương phi không muốn chứ không có thứ bổn vương phi không thể có được, người cũng vậy thôi. Hâm mộ không, Phó tiểu thư?”
Cố Thanh Loan cao cao tại thượng, chung quy vẫn bị ngã xuống thần đàn.
Cố Thanh Loan mờ mịt đứng sững người.
Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Tự ngươi vả miệng, hay để thị vệ của bản công chúa vả miệng?”
Trong lòng Bùi Băng bốc lên một trận hưng phấn, nhờ có Lâm Diệu Diệu ban tặng mà mình bị Đại ca hung hăng tát một cái, đến nay nhớ lại vẫn còn mơ hồ thấy đau, nàng ta không đánh được Lâm Diệu Diệu, nhưng nữ nhân này cùng một giuộc với Lâm Diệu Diệu nha, đánh nàng cũng hả giận!
Bùi Băng tiến lên, lại bám lấy cánh tay Cửu công chúa: “Công chúa công chúa, lần trước chính nàng ta nói Đại ca tiểu nữ không xứng với Lâm Diệu Diệu, loại người có mắt không tròng này, không dạy cho một bài học nhớ đời thì sẽ không nhớ lâu đâu!”
“Ngươi thật sự nói như vậy?” Cửu công chúa hỏi Cố Thanh Loan.
Cố Thanh Loan lạnh nhạt nói: “Phải thì sao?”
“Vốn định chừa chút mặt mũi cho ngươi, xem ra không cần rồi.” Cửu công chúa vẫy vẫy tay với thị vệ phía sau, “Vả miệng thật mạnh cho ta, để cho nàng ta biết kết cục của việc mạo phạm công chúa hoàng thất như thế nào!”
Cửu công chúa mang theo tổng cộng sáu gã thị vệ, nhưng đối phó một nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt thì một người đủ rồi.
Gã thị vệ lúc nãy rút kiếm tiến lên, bóp chặt bả vai Cố Thanh Loan, đè nàng quỳ gối xuống mặt đất, rồi sau đó giơ lên tay, không chút lưu tình mà tát xuống!
Bang!
Cổ tay của gã thị vệ bị giữ chặt.
Bàn tay giữ chặt cổ tay gã thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay được che phủ bởi một đoạn gấm băng ti quý giá màu đen, một tấc của loại gấm băng ti này đáng giá ngàn vàng, ngay đến Thái tử cũng chưa được dùng, chỉ có mỗi hai cuộn vải duy nhất, một cuộn đưa vào Dưỡng Tâm Điện, một cuộn đưa vào Cảnh Vương phủ.
Sắc mặt Cửu công chúa hơi đổi, ngước mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Hi một thân y phục màu đen, cong môi đứng ở đó. Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng trong căn phòng này tụ hội về phía hắn, trong ánh sáng chói mắt đó, gương mặt tuấn mỹ kia khiến người ta không thể nhìn gần.
Trái tim Bùi Băng bùm bùm đập điên cuồng.
“Đã lâu không gặp, Cửu công chúa.” Cảnh Hi chẳng thèm liếc mắt nhìn Bùi Băng một cái, buông lỏng tay thị vệ ra, thị vệ đột nhiên lùi lại vài bước, khó tin nhéo nhéo cổ tay đã mất đi cảm giác.
“Là đường huynh à, nghe nói ngươi hồi kinh, đang muốn đi bái phỏng ngươi đây.” Cửu công chúa lạnh nhạt cười chào hỏi, đối với nam nhân sưu tập chứng cứ hại chết Nhị ca của mình, nàng ta không hề có hảo cảm.
Cảnh Hi cũng không để ý cái nhìn lạnh nhạt của Cửu công chúa, túm Cố Thanh Loan đang suy nghĩ đến xuất thần lên: “Hình như ta từng gặp ngươi rồi, Diệu Diệu…… Phu tử?”
Cố Thanh Loan nhìn hắn, hốc mắt dần phiếm đỏ.
Cảnh Hi cho rằng nàng bị dọa, an ủi nói: “Ngày đó, lúc mắng Bùi Băng không phải lá gan rất lớn sao? Một cái công chúa đã dọa ngươi thành như này?”
Cố Thanh Loan nghẹn ngào nói không ra lời.
Cửu công chúa: “Đường huynh và nàng có quan hệ rất tốt sao?”
“A, không phải.” Cảnh Hi nhẹ nhàng cười, bâng quơ nói, “Nhưng vị hôn thê của ta với nàng rất thân, cho nên nàng không phải người các ngươi có thể động, thức thời thì nhanh chóng lăn ra ngoài, nhân lúc bổn Thế tử chưa phát hỏa.”
“Xì!” Cửu công chúa khinh thường mà cười, “Là nể mặt ngươi lớn tuổi nên ta mới gọi ngươi một tiếng đường huynh, thật sự cho rằng ngươi có tư cách làm ca ca của bản công chúa sao? Đừng tưởng rằng đánh mấy trận chiến là có thể cưỡi lên đầu con Vua! Giao nữ nhân này ra, bản công chúa sẽ không so đo tội mạo phạm của ngươi nữa.”
“Tội mạo phạm à.” Cảnh Hi có chút buồn cười, ngoài cười nhưng trong không cười, “Người đâu.”
Một người thị vệ của Cảnh Vương phủ bước lên trước: “Thế tử.”
Cảnh Hi vỗ vỗ bả vai thị vệ, chỉ vào Cửu công chúa, nói: “Nhìn thấy nữ nhân này không? Trói nàng ta ném về hoàng cung cho bổn Thế tử, nói với Hoàng Thượng rằng nàng ta mạo phạm bổn Thế tử, bảo Hoàng Thượng xem rồi làm.”
Cửu công chúa tái mặt: “Cảnh Hi ngươi dám?!”
Cảnh Hi nhún nhún vai.
Thị vệ tiến lên, sáu gã thị vệ của Cửu công chúa đồng loạt xông lên, nhưng mà ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, đã bị thị vệ kia đánh gục xuống đất.
Mặt Cửu công chúa trắng bệch như tờ giấy, những người này đều là Đại Nội thị vệ mà hoàng cung tỉ mỉ đào tạo, nhưng ở trong tay thị vệ Cảnh Vương phủ, không địch nổi một chiêu.
Thị vệ tìm tiểu nhị lấy một bó dây thừng, trói gô Cửu công chúa lại, kéo xuống lầu, kéo lên xe ngựa.
_________________
Tác giả có lời muốn nói: Thế tử bảo vệ mẫu thân soái soái quá ~