Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Lâm Diệu Diệu mang rượu hoa lê cùng nước mắt giao nhân trở về Lâm phủ. Nàng mới 13, chưa đến tuổi có thể uống rượu nên Diêu thị tịch thu: “Mấy hôm nữa ta phải về nhà mẹ đẻ, đang lo không biết nên đưa cái gì cho các cữu cữu của con đây.”
 
Lâm Diệu Diệu xù lông, lấy được một vò rượu hoa lê từ chỗ Cảnh Vương dễ dàng sao? Uống cũng chưa uống một ngụm đã bay mất? Nàng vội giữ lại bình rượu, nói: “Nương! Đại cữu cữu và Nhị cữu cữu không thích uống rượu! Ngài đừng có đưa!”
 
Diêu thị cười khanh khách nói: “Bọn họ là ca ca ruột của nương, thích uống rượu hay không thì nương biết rõ hơn con nha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Diệu Diệu ôm cái bình vào trong ngực: “Thế…… Thế thì ngài tặng rượu khác đi, đừng rượu hoa lê động vào của con.”
 
“Ai da, không chỉ là cái xô dấm mà còn là cái bình rượu nha!” Diêu thị vừa buồn cười vừa quở trách nữ nhi, “Trêu con thôi, đồ vật Vương gia ban thưởng, ta cũng không dám tùy ý xử trí.”
 
Lúc sau, Lâm Diệu Diệu lại đến Mai Lan Cư, đưa nước mắt giao nhân và một vò rượu hoa lê khác đến tận tay “phu thê” Cố Thanh Loan, Cố Thanh Loan không chút nghĩ ngợi mà ném ra ngoài.
 
Lâm Diệu Diệu trợn mắt há hốc mồm, đừng nói mấy thứ này là Vương gia một nước thưởng, cho dù là bá tánh tầm thường tặng thì cũng không nên vô lễ như thế mới phải. Tính tình của Cố cô nương này thật là thối hết phần người khác!
 
Lại nói, nàng thật sự biết Cảnh Vương là ai sao? Ném đồ của Cảnh Vương, không sợ truyền ra ngoài sẽ bị chém đầu sao?
 
Thật là!
 
Mộ Dung Phong bưng bữa ăn khuya tự tay làm vào Mai Lan Cư, nhìn thấy Lâm Diệu Diệu ngơ ngác đứng ở cửa, trên mặt đất là một hộp nước mắt giao nhân và một vò rượu. Y tưởng Lâm Diệu Diệu không cẩn thận làm rớt, nên sau khi đặt khay đồ ăn khuya sang một bên, lập tức khom người nhặt giúp Lâm Diệu Diệu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai của Cố Thanh Loan: “Hòa thượng ngốc! Dám nhặt một viên thử xem xem!”
 
Thanh Loan tức giận, vậy không nhặt.
 
Mộ Dung Phong đứng thẳng người.
 
Lâm Diệu Diệu há miệng thở dốc, nói: “Những thứ này, tất cả đều là Vương gia tặng.”
 
Rất trân quý, không thể ném được.
 
“Thanh Loan không thích.” Mộ Dung Phong nói.
 
Lâm Diệu Diệu: “Hả?”
 
“Thanh Loan không thích, không cần.” Mộ Dung Phong mặt không cảm xúc mà đi vào phòng.
 
Lâm Diệu Diệu đỡ trán, cái tên hòa thượng ngốc này, sống lâu ở chùa miếu nên còn chưa hiểu cong cong vẹo vẹo trên đời, đồ Vương gia đưa là thứ ngươi nói không cần thì không cần?
 
Sau khi Mộ Dung Phong đặt ăn khuya lên bàn, lại lập tức đi ra, ôm vò rượu hoa lê lên, Lâm Diệu Diệu hiểu ý cười, chắc người này đã tỉnh táo rồi, biết đồ vật của Vương gia tặng không thể ném rồi?
 
Nào biết, suy nghĩ này mới chợt lóe trong đầu Lâm Diệu Diệu thì nàng nghe thấy tiếng ‘phanh’ rất lớn, lại là Mộ Dung Phong quăng vò rượu hoa lê tới ven tường…… Quăng nát.
 
Hòa thượng ngốc này!
 
Chắc là vì khen thưởng y làm tốt lắm, nên đợi sau khi y vào phòng, Cố Thanh Loan nể tình cười với y một cái: “Ngươi cũng ăn đi.”
 
Lâm Diệu Diệu tức điên, chơi xấu mà gào vào phòng: “Bao lớn?!”
 
Cố Thanh Loan và Mộ Dung Phong sặc ngay tại chỗ.
 
……
 
Từ sau khi Mộ Dung Phong tới, tiết học buổi chiều cùng buổi tối của Lâm Diệu Diệu không duy trì được. Lâm Diệu Diệu nhân lúc không học, sai người chuẩn bị xe ngựa để đi Vương phủ, nghĩ đến Vương gia khen không dứt miệng điểm tâm Mộ Dung công tử làm, nàng quyết định đi Tiểu Nhã Hiên thử vận may.
 
Đúng là Mộ Dung Phong có làm điểm tâm, đang muốn mang cho Cố Thanh Loan. Lâm Diệu Diệu cười hì hì đi đến trước mặt y: “Oa, nhiều món ngon vậy sao, tất cả đều cho Cố cô nương hả?”
 
Có một hai món nào cho ta không?
 
Mộ Dung Phong nghiêm túc nói: “Đều là cho Thanh Loan, Thanh Loan nói, sau này không được làm điểm tâm cho Lâm tiểu thư ăn.”
 
Cố phu tử, ngươi thật tàn nhẫn!
 
Lâm Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi leo lên xe ngựa!
 
……
 
Cảnh Vương vẫn ở tại chính viện, chính viện là nơi Cảnh Vương Phi sinh sống mười mấy năm, mỗi một ngóc ngách đều có bóng dáng của Cảnh Vương Phi. Huệ Nhân thường xuyên khó chịu không thở nổi, không biết mỗi ngày Cảnh Vương vượt qua nỗi đau mất thê như thế nào.
 
Huệ Nhân từng khuyên Cảnh Vương đổi cái sân khác, để tránh tức cảnh sinh tình, nhưng Cảnh Vương không đáp ứng.
 
Khi Lâm Diệu Diệu đến chính viện, Cảnh Vương đang ngồi quỳ ở trên cái đệm, viết lại bảng chữ mẫu của Cảnh Vương Phi: “Ta luôn nói chữ của nàng quá mềm mại, không đủ cương nghị, hiện tại mới phát hiện, là ngoài mềm trong cứng, luyện không dễ dàng.” Ngước mắt, ôn hòa cười, “Tới.”
 
“Vương gia.” Lâm Diệu Diệu hành lễ, cầm hộp đồ ăn đi vào trong phòng, Huệ Nhân nhanh nhẹn lấy đệm, Lâm Diệu Diệu ngồi xuống, nhìn bảng chữ mẫu trên bàn, nói: “Tiểu nữ luôn luyện không tốt, Vương phi dạy bao nhiêu lần cũng vẫn giống vẽ bùa quỷ. Mỗi lần Vương phi dạy tiểu nữ xong, mặt đều xanh mét.”
 
“Vậy sao?” Cảnh Vương đưa cho Lâm Diệu Diệu giấy bút.
 
Lâm Diệu Diệu thẹn thùng nói: “Không được đâu ạ, thật sự xấu lắm.”
 
Cảnh Vương mỉm cười nhìn nàng, kia ý cười dày nặng lại không che giấu được bi thương, làm trong lòng Lâm Diệu Diệu chấn động, đề bút, chiếu theo bảng chữ mẫu, viết một hàng chữ trâm hoa nhỏ.
 
Cảnh Vương cẩn thận nhìn đống chữ như gà bay chó sủa kia, vuốt ve từng tấc từng tấc, tự mình lẩm bẩm: “Khẳng định tức điên……”
 
Lâm Diệu Diệu âm thầm thở dài, nếu thích Vương phi như vậy, sao lúc trước nhất định phải lựa chọn Hoàng Thượng? Chẳng lẽ gả cho nam nhân quyền cao chức trọng thì đã được định sẵn là phải hy sinh vì quốc gia? Nếu nương của nàng và Hoàng Thượng bị bắt cóc, bắt phụ thân nàng chọn một trong hai thì phụ thân nhất định sẽ chọn mẫu thân. Chắc đây là quan điểm bất đồng của dân chúng và quan lại, dân chúng sẽ không quan tâm ai làm Hoàng đế, bọn họ chỉ cần làm cuộc sống của mình tốt hơn từng ngày là được.
 
Lâm Diệu Diệu mở hộp đồ ăn ra: “Đây là vịt quay tiểu nữ mua ở Lý Ký, tiểu nữ thích ăn món này nhất, không biết ngài có thích hay không.”
 
“Thanh Loan cũng từng ăn rồi sao?”
 
“Không biết.” Khi nàng cùng Vương phi dùng cơm, không có ăn vịt quay Lý Ký, về phần lúc nàng không ở thì không thể biết rồi.
 
Cảnh Vương lại hỏi: “Vậy khoảng thời gian trước kia ngươi ở chính viện thì ăn gì với nàng?”
 
Ba mươi phút sau, gà sương sụn và sườn heo nướng được bưng lên. Cảnh Vương từng ở lãnh cung, nhiều lúc ăn không đủ no, cơm thiu cũng là ăn rồi. Mấy món này không khó nuốt, nhưng lấy phẩm vị của Cố Thanh Loan, sao có thể nuốt trôi loại đồ ăn không lên nổi mặt bàn như này?
 
Đầu bếp nữ cười nói: “Lâm tiểu thư ăn cái gì, chúng nô tỳ liền làm cho Vương phi cái đó. 20 ngày sau, cả người Vương phi béo thêm một vòng, đến váy còn không mặc vừa đâu!”
 
Cảnh Vương như suy tư gì đó mà cười cười: “Là lén ăn đúng không?”
 
Đầu bếp nữ ngượng ngùng cười: “Chẳng phải thế sao? Mỗi lần đều nói khó ăn, còn quăng mâm, nhưng mà lúc dọn đều thấy chén đĩa không, đồ ăn đều vào bụng Vương phi hết rồi.”
 
“Nàng chính là người như thế, rõ ràng không thèm để ý thân phận, nhưng mà lúc nào cũng giả bộ mình để bụng lắm. Lúc trước gặp gỡ bổn vương, cũng là ngoài miệng ghét bỏ muốn chết nhưng lại ngầm trộm leo tường bò vào lãnh cung.” Cảnh Vương nhớ lại quá khứ đã từng, trong mắt phủ hơi sương, “Đi xuống đi.”
 
Đầu bếp nữ lui ra.
 
Cảnh Vương cùng Lâm Diệu Diệu xử lý đĩa gà sương sụn và sườn heo nướng.
 
Huệ Nhân dâng khăn, Cảnh Vương lau tay, nói với Lâm Diệu Diệu: “A, quên hỏi ngươi, đồ vật ta đưa, khách nhân và phu tử ngươi thích chứ?”
 
Lâm Diệu Diệu cười gượng: “Thích, bọn họ nhờ tiểu nữ đa tạ Vương gia.”
 
“Có rảnh thì dẫn bọn họ đến Vương phủ ngồi chơi.”
 
Lâm Diệu Diệu xấu hổ đồng ý, trong lòng lại nói, ngay cả đồ ngài tặng Cố cô nương đều không cần, bảo nàng đến vương phủ, nàng không lột da ta sao? Cũng không biết rốt cuộc ngài làm cái chuyện quỷ thần căm phẫn gì mà khiến Cố cô nương cáu giận.
 
Hai người lại ngồi trong chốc lát thì có nha hoàn cầm một tấm thiệp tới, sau khi Huệ Nhân xem qua, nói với Cảnh Vương: “Tết Trung Thu, Hoàng Thượng muốn cho Vương gia và Thế tử bố trí gia yến chúc mừng nên viết thiệp hỏi ý Vương gia thế nào.”
 
Từ khi Cảnh Vương bị thương thì không có hứng thú với những hoạt động náo nhiệt, ông trầm ngâm trong giây lát, nhìn Lâm Diệu Diệu, nói: “Thanh Loan từng dẫn ngươi tiến cung rồi nhỉ?”
 
Chuyện Lâm Diệu Diệu tham gia cung yến cứ như vậy mà bị ấn định rồi. Diêu thị căng thẳng, lúc trước khi nữ nhi đến Vương phủ ở, cũng từng tiến cung với Vương phi một lần. Kết quả, đắc tội Cửu công chúa. Với cái tính hậu đậu hay gặp rắc rối của nữ nhi, nàng chỉ sợ một khi con bé không để ý……sẽ va chạm với quý nhân trong cung.
 
“Nếu không…… Đừng đi nữa, cứ nói con bị bệnh.” Diêu thị nói.
 
Trong phòng, ngoại trừ nàng, còn có ba vị nữ quyến Quách thị, Thôi thị và Cố Thanh Loan. Quách thị thành thật trước sau như một, lá gan cũng nhỏ, rất tán đồng kiến nghị của Diêu thị.
 
Thôi thị lại cảm thấy, nữ nhi gia được tiến cung một lần, chẳng khác nào được mạ một lớp vàng, thương gia giống Lâm gia căn bản không có tiếng nói trong giới quyền quý, thế nên càng phải đi để mở rộng tầm mắt, thấy nhiều việc đời.
 
“Nếu không đưa Viện tỷ nhi nhà ta đi cùng! Con bé lanh lợi lắm, nhất định có thể trông chừng Diệu Diệu!”
 
Cố Thanh Loan lườm nàng ta một cái: “Lâm Diệu Diệu có Cảnh thế tử che chở, sẽ không để nàng va chạm với người ta đâu, ngài cũng đừng quá nhọc lòng.”
 
Thôi thị không vui hừ hừ hai tiếng.
 
Diêu thị thở dài: “Thế thì sẽ gây nhiều phiền phức cho Cảnh Thế tử lắm.”
 
Lâm Diệu Diệu liếc xéo mẫu thân một cái: “Con không phải trẻ con! Ai thêm phiền cho chàng ta chứ? Con có thể tự chăm sóc chính mình, hơn nữa còn có Vương gia mà?”
 
Cố Thanh Loan dùng quạt gõ vào ót Lâm Diệu Diệu, hạ thấp âm lượng nói: “Người không thể tin nhất chính là hắn! Vào cung, phải theo sát Thế tử, nghe rõ chưa!”
 
Lâm Diệu Diệu xoa xoa cái ót hơi nhói, Cố cô nương thật sự có thù oán Vương gia!
 
Không còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung Thu, Diêu thị vội mời tú nương tới chế tạo gấp gáp y phục tiến cung cho Lâm Diệu Diệu. Bên Vương phủ cũng đưa tới mấy bộ váy sam dành cho tiểu quận chúa, Lâm Diệu Diệu thử hết một lượt, bộ nào cũng đẹp như muốn chói mù mắt người nhìn.
 
Đôi mắt Thu Nguyệt cứ nhìn chằm chằm không dứt ra được: “Không hổ là Vương phi thiết kế, thật xinh đẹp!”
 
Cố Thanh Loan xuy một tiếng, phe phẩy cây quạt, nói: “Ngươi không phù hợp với màu sắc này, bộ màu lam kia không tồi, là bộ thứ hai từ bên phải sang trong ngăn tủ thứ ba của tủ quần áo số ba.”
 
Lâm Diệu Diệu nghi ngờ chớp chớp mắt: “Sao ngài biết ngăn tủ của Vương phi?”
 
 “Ngươi quan tâm vì sao ta biết để làm gì?”
 
“Aiz cái người này!”
 
Cố Thanh Loan buồn bực liếc liếc nàng, nha đầu ngốc, đã nói rõ đến thế rồi mà cũng không đoán ra! Ngốc chết người!
 
Lâm Diệu Diệu thật sự không đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nàng đánh giá Cố Thanh Loan từ đầu xuống chân một lượt, mày liễu nhăn lại: “Huệ Nhân nói không có thân thích nào họ Cố, a……không phải ngài bị Cảnh Vương phi bám vào người chứ?”
 
Ánh mắt Cố Thanh Loan sáng lên, lại nghe thấy Lâm Diệu Diệu nói tiếp: “Tính tình người kém như này, sao có thể là Cảnh Vương Phi? Rõ ràng tính cách người nọ kém hơn nhiều!”
 
“Lâm Diệu Diệu!”
 
Tiếng rít gào của Cố Thanh Loan vang khắp căn phòng.
 
Trên đời này, chuyện Lâm Diệu Diệu không nghĩ ra có nhiều lắm. Ví dụ như vì sao nàng trọng sinh, lại ví như vì sao tiểu bạo quân cứ khăng khăng một mực với nàng. So sánh với hai chuyện đó, có vẻ chuyện Cố Thanh Loan khác thường cũng không quá gây chú ý. Lâm Diệu Diệu đánh kí hiệu “Không nghĩ ra” cho nó, sau đó, không có sau đó.
 
Lâm Diệu Diệu đưa trả những bộ váy sam mà Cảnh Vương trở về chính viện, nói là không quá vừa người. Cảnh Vương bảo nàng tự đến tủ quần áo chọn lựa, nàng dựa theo lời nói của Cố Thanh Loan, tìm được bộ váy sam mày xanh biếc kia. Màu của bộ váy sam này đậm dần từ trên xuống dưới, phần vai có lớp lông hồ ly trắng muốt rủ xuống, đai eo thắt chặt, phác hoạ dáng người vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ cần liếc mắt nhìn lại một cái, có thể khiến người ta liên tưởng đến biển cả dưới bầu trời xanh thẳm, mà trên biển, có từng đám mây trăng bồng bềnh trôi.
 
Tà váy khẽ chuyển động, trân châu nước mắt giao nhân được điểm xuyết trên đó cũng đong đưa theo, trông giống như một vị công chúa đến từ Đông Hải long cung, đẹp không gì sánh bằng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui