Lâm Diệu Diệu về làm bầu không khí trong vườn đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Đương nhiên, không phải nàng về một mình, còn có Cảnh Hi, Cảnh Hi đưa nàng đến cửa phủ sau phải đi về ngay, Lâm Diệu Diệu không muốn để hắn cô đơn lẻ loi ăn tết Đoàn Viên một mình, khăng khăng túm hắn vào. Nhưng mà, vì tránh cho hắn khiến yến hội tẻ ngắt, trên đường nàng đã đưa ra hiến pháp ‘ba không’ tạm thời.
“Không được nổi giận với người nhà của ta, không được nhăn mặt với người nhà của ta, bọn họ bảo chàng làm gì thì chàng……”
Con ngươi lạnh lùng của Cảnh Hi đảo qua: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Lâm Diệu Diệu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu ngậm miệng.
Nhưng mà cuối cùng, lúc này Cảnh Hi đang quy quy củ củ ngồi bên cạnh Lâm Diệu Diệu.
Bên còn lại của Cảnh Hi là Mộ Dung Phong, bên trái Mộ Dung Phong là Cố Thanh Loan. Mộ Dung Phong muốn nhìn xem rốt cuộc Thế tử ngồi cạnh mình có bộ dáng như thế nào, bị Cố Thanh Loan kéo kéo tay áo: “Đổi vị trí!”
“Ồ.” Mộ Dung Phong ngoan ngoãn thay đổi.
Cố Thanh Loan được như ý nguyện mà ngồi xuống cạnh nhi tử, đây là ngày hội đầu tiên nàng trải qua từ lúc trọng sinh tới nay, có thể ở cùng nhi tử, thật tốt!
Lâm Diệu Diệu cười tủm tỉm xoa xoa tay: “Chỉ thiếu Đại ca Đại tẩu cùng Tiểu Bảo!”
“Ai đang nhắc mãi ta đấy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đạo tiếng cười sang sảng bỗng dưng vang lên phía sau, Lâm Diệu Diệu theo tiếng xoay người lại, liền thấy Lâm Hoán Chi một thân áo dài màu xanh đen mỉm cười đứng ở đó. Lâm Diệu Diệu gần như không thể tin vào hai mắt của mình, không phải Đại ca bồi Đại tẩu trở về nhà mẹ đẻ sao? Còn nhân tiện mang Tiểu Bảo đi tránh nóng luôn, trên thư nói cuối tháng mới trở về nhà, lúc này là sớm hơn nửa tháng rồi nha!
Nàng hưng phấn chạy về phía Lâm Hoán Chi: “Đại ca!”
Lâm Hoán Chi dang hai tay, chuẩn bị nghênh đón muội muội mình thương yêu nhất, tiểu bạo quân bụp một cái đen mặt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc huynh muội hai người sắp ôm nhau, một cục bông trắng thở phì phò mà nhào vào trong lòng Lâm Diệu Diệu, sức của nó rất lớn, suýt nữa khiến Lâm Diệu Diệu ngồi bệt xuống đất!
Lâm Diệu Diệu ổn định thân thể, nhìn vật nhỏ trong lòng ngực, hô lên: “Tiểu Bảo!”
Tiểu Bảo ủy khuất nức nở hai tiếng, móng vuốt nhỏ ôm lấy cổL âm Diệu Diệu, đầu nhỏ cọ a cọ, cọ đến lòng Lâm Diệu Diệu đều nhũn ra.
Lâm Diệu Diệu vuốt ve thân thể nho nhỏ mềm mại của nó, nhẹ nhàng nói: “Nhớ ta không? Ta cũng nhớ Tiểu Bảo!”
Lâm Hoán Chi đột nhiên bị vắng vẻ, thu hồi cánh tay đang cương ở giữa không trung.
Lúc sau, một thiếu phụ trẻ tuổi mặc chiếc váy bách điệp màu vàng nhạt đĩnh cái bụng hơi nhô lên đi tới, hành lễ vấn an với mọi người, đây là thê tử của Lâm Hoán Chi – tiểu Quách thị, là thân thích của nhà ngoại Lâm Hoán Chi, nhưng hai nhà ở cách nhau không xa, có thể tính là thường xuyên lui tới. Hai người thành thân 3 năm trước, vẫn mãi không có hài tử, nhưng nhìn dáng vẻ nâng bụng nhỏ của tiểu Quách thị, hẳn là…… Có?
Dưới cái nhìn tràn ngập chờ đợi của mọi người, nàng ngượng ngùng gật gật đầu: “Ba tháng ạ.”
Thôi thị vội dịu dàng hỏi: “Lần này về nhà nhà mẹ đẻ rất tốt!”
Một vườn người tất cả đều cười.
Lâm Hoán Chi mới làm cha, đáy mắt lóe lên vui mừng khó có thể che giấu. Lâm Diệu Diệu không biết đến tột cùng huynh ấy đã quên Phó Vọng Thư chưa, nhưng nhìn bộ dáng cầm sắt hòa minh giữa huynh ấy cùng Đại tẩu, chắc đã hạ quyết tâm sống hòa thuận với nhau.
Lâm Hoán Chi cùng thê tử ngồi xuống ở bên còn lại của Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo ngồi trở lại vị trí, Tiểu Bảo nhảy vào trong lòng Cảnh Hi, làm nũng một lát, rồi chân nhỏ giẫm giẫm, nhảy tới trên người Cố Thanh Loan. Móng vuốt nhỏ ôm lấy cổ Cố Thanh Loan, lắc lắc cái đuôi, trong miệng kêu ong ong ong ong, này chứng tỏ nó rất hưng phấn.
Kỳ quái, Cố cô nương có cái gì làm cho nó hưng phấn?
Lâm Diệu Diệu không rõ nguyên do, nhìn Tiểu Bảo.
Cảnh Hi lại liếc nhìn Cố Thanh Loan đầy ẩn ý, Cố Thanh Loan xoa xoa đầu Tiểu Bảo, không có bất cứ cảm giác xa lạ nào.
“Con chồn tuyết này thật đáng yêu.” Mộ Dung Phong cười, vươn tay sờ Tiểu Bảo, lại bị một móng vuốt của Tiểu Bảo cào!
May mắn Cố Thanh Loan phản ứng nhạy bén, bắt được móng vuốt của Tiểu Bảo, nhỏ giọng quát: “Lại không nghe lời, ta sẽ ném mày đấy!”
“Ô ~” Tiểu Bảo ủy khuất mà rúc vào lòng Cố Thanh Loan.
Lâm Diệu Diệu nhăn mày: “Tiểu Bảo và Cố cô nương ở chung không tồi ha……”
Cảnh Hi như suy tư gì đó.
Bên kia, lão phu nhân cao hứng, vội phân phó Đông Mai nhanh nhảu bưng con cua lên, con cua tính hàn, kết hợp chút rượu thì quá chẩn. Lâm Diệu Diệu lại kêu Thu Nguyệt về Phong Đường Viện, mang rượu hoa lê mà Cảnh Vương thưởng đến đây.
Lão phu nhân không để bọn nha hoàn ở đây hầu hạ, cho các nàng cũng đi ăn tịch. Để bọn nhỏ rót rượu, Lâm Diệu Diệu cùng Lâm Viện mỗi người cầm một cái bầu rượu, đi rót cho tất cả thành viên trong nhà.
Sắc mặt Cảnh Hi trông không được tốt lắm, ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám sai sử tiểu ái phi của trẫm!
Hắn đứng lên.
Cố Thanh Loan: “Ngồi xuống!”
Cảnh Hi ngẩn ra.
Cố Thanh Loan há miệng thở dốc, phe phẩy quạt xếp, cười nói: “Mời……mời Thế tử ngồi xuống…… Ngài là khách nhân.”
Cảnh Hi lạnh nhạt nhíu mày: “Ngươi cũng không phải chủ nhân.”
Tiểu tử thúi! Dám nói chuyện cùng mẫu phi kiểu đó à!
Bên kia, Lâm Diệu Diệu cầm cái ly của Cảnh Hi lên rót đầy, cuối cùng Cảnh Hi vẫn ngồi xuống.
Rượu hoa lê không hổ là rượu ngon Cung Đình, chưa uống, chỉ ngửi hương rượu đã làm người ta hơi có men say.
Lâm Diệu Diệu rót cho người đỏ bừng mặt – Mộ Dung Phong một ly: “Mộ Dung công tử, mời.”
Mộ Dung Phong nuốt nuốt nước miếng: “A di đà phật……”
Lâm Diệu Diệu: “……”
Cuối cùng cũng rót xong hết một lượt, Lâm Diệu Diệu ngồi gần sát Cảnh Hi, thấy Cảnh Hi nhìn rượu ngon trong ly đến xuất thần, không khỏi nhỏ giọng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Chàng không thích uống sao?”
“Không phải.” Cảnh Hi siết chặt chén rượu trong tay, “Ta nhớ tới mẫu phi, đây là rượu bà thích uống nhất.”
Trái tim Cố Thanh Loan khẽ nhói, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại nàng đã không thích uống nữa, thế tử hãy vui vui vẻ vẻ mà sống, không cần nhớ đến nàng, nàng cũng trôi qua rất khá, đang ở một nơi có thể nhìn thấy thế tử.”
Cảnh Hi cổ quái mà nhìn Cố Thanh Loan.
Cố Thanh Loan sờ lên gương mặt nóng bỏng: “Hình như ta uống nhiều quá rồi.”
Cảnh Hi nhíu chặt mi tâm.
Con cua còn chưa hấp chín, trước ăn cơm nhà đã. Mấy đứa nhỏ Lâm gia đều không thịt không vui, thịt bò, thịt lừa, thịt hươu……bá chiếm hơn nửa cái bàn, Lâm Hoán Chi gắp cho Cảnh Hi một miếng thịt bò cay rát.
Cảnh Hi cầm chiếc đũa, đang định ăn miếng thịt bò thì bỗng nhiên thấy Lâm Hoán Chi dùng chính đôi đũa gắp thịt bò cho hắn để gắp một miếng thịt bò khác, rồi bỏ vào trong miệng chính mình.
Cho nên, đó không phải đũa chung……
Dạ dày Cảnh Hi có chút quay cuồng.
“Ưm~! Ăn ngon! Tam muội, muội cũng nếm thử!” Lâm Hoán Chi cũng gắp cho Lâm Diệu Diệu một miếng, Lâm Diệu Diệu ngọt ngào cười, “Đa tạ Đại ca!” Nói xong, vừa quay đầu, thấy Cảnh Hi dùng vẻ mặt kinh tủng mà nhìn mình, nàng buồn bực hỏi: “Làm sao vậy? Chàng không thích ăn thịt bò sao? Vậy thì cho ta đi! Đừng lãng phí!”
Thấy chiếc đũa của nàng sắp duỗi vào trong chén mình, Cảnh Hi lập tức giữ cổ tay nàng lại: “Ai nói ta không thích?”
Cùng nam nhân khác gián tiếp hôn môi? Nằm mơ!
Hắn căng da đầu, cũng đoạt miếng thịt bò trong chén Lâm Diệu Diệu lại, gộp cả miếng của mình……nhét vào trong miệng!
Cố Thanh Loan cũng không ăn đồ ăn người khác gắp. Cũng may, con cua đã hấp xong, Cố Thanh Loan bắt đầu động tay lột vỏ cua, động tác lột cua của nàng như nước chảy mây trôi, sạch sẽ lưu loát, lấy hết thịt cua ra mà vỏ cua vẫn còn có thể ghép thành một con cua hoàn chỉnh.
Một bàn người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
“Nhìn cái gì?” Cố Thanh Loan nhướng mày, bưng cái đĩa đựng đầy thịt cua lên, Mộ Dung Phong cho rằng nàng muốn cho mình, vội vươn tay đón, nào biết nàng lại đặt trước mặt Cảnh Hi.
Cảnh Hi nhìn cái đĩa nàng đưa cho mình: “Cố cô nương.”
Mọi người đồng loạt nhìn Cố Thanh Loan.
Cố Thanh Loan xấu hổ, sau một lúc lâu, mới cười thản nhiên: “Từng người từng người, từng người từng người…… Tới lần lượt.”
Đêm nay, Cố Thanh Loan lột vỏ cua tới mềm tay.
……
Trời đen gió lạnh, một tia chớp lóe lên làm lộ ra chiếc xe ngựa đang dừng trên đường. Trong xe cũng có người đang gặm con cua, vừa gặm vừa vô tội mà oán giận: “Làm sao bây giờ? Chỉ còn lại mỗi hai con thôi, ta nên ăn nốt hay là không ăn nữa?”
“Thiếu gia, ngài ăn đi, chúng ta chạy cả một ngày, ngài cũng đói bụng rồi, xa phu đã đi tìm người sửa xe, cũng không biết giờ nào trở về, mà dù có trở về thì cũng chưa chắc đã mang đồ ăn cho ngài.” Gã sai vặt khuyên giải an ủi nói, nuốt nuốt nước miếng, hắn cũng đói.
“Nhưng đây là cua ta mua cho cha ta, còn chưa gặp được cha, đã bị ta ăn hết rồi.” Thiếu niên cắn môi, dặn lòng không thể ăn, kiên quyết không thể!
Cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng nam tử hò hét cao vút: “Đóng —— cửa ——thành——”
Thiếu niên biến sắc: “Muốn đóng cửa thành? Vậy chẳng phải sẽ không vào thành được sao? Không được! Ta còn muốn cho cha ta một kinh hỉ!”
Thiếu niên bỏ lại xe ngựa, cầm hộp đựng cua chạy nhanh về phía cổng thành cách đó không xa, gã sai vặt đeo tay nải, nhưng bước chân nhanh hơn y, trong khoảnh khắc cửa thành đóng lại, hắn đã kịp thời nghiêng người tạo thành một khe ở ở giữa hai cánh cửa!
Thị vệ đóng cửa kinh ngạc, trong đó có một người hỏi hắn: “Làm gì thế, làm gì thế? Không thất cửa thành đã đóng rồi sao? Muốn vào thành, sáng mai lại đến!”
Gã sai vặt thở hổn hển mà nói: “Châm……châm trước cho chúng tiểu dân với, tiểu đại nhân…… Chúng ta đi từ nơi rất xa…… tới…… để chúng ta…… Vào thành đi!”
Thị vệ không kiên nhẫn mà túm hắn tiến vào, phanh một tiếng khép cửa thành lại!
Gã sai vặt đột nhiên biến sắc: “Thiếu gia nhà ta còn ở bên ngoài!”
Thị vệ quát lớn: “Thế thì bảo hắn ngày mai lại vào!”
Gã sai vặt nóng nảy: “Không được! Không thể để thiếu gia ở bên ngoài một mình! Ngài cho ta đi ra ngoài! Ta muốn gặp thiếu gia nhà ta!”
Thị vệ đâu chịu quan tâm hắn? Xua hắn sang một bên, cầm công văn và quyển sách lên thành lâu, sau khi bàn giao với thị vệ trưởng thì hắn có thể về nhà ăn Tết rồi.
Khi thiếu niên đến nơi, chỉ nhìn thấy cánh cửa thành lạnh như băng, mà còn rất nặng: “Sao đã đóng lại? Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa ra!”
Thị vệ giao đồ cho thị vệ trưởng xong, lấy lòng mà nói: “Đại ca, nơi này giao cho tiểu nhân, ngài về nhà ăn tết đi.”
Thị vệ trưởng xua xua tay: “Không cần, vừa đóng cửa mới chạy đến, người dưới thành là ai?”
Thị vệ vội nói: “A, một tiểu tử đến từ nông thôn.”
“Mở cửa! Mở cửa ra! Mau mở cửa ——” Thiếu niên kêu to.
Thị vệ trưởng khinh thường nói với y: “Ngươi nói mở liền mở? Ngươi cho rằng mình là ai, hả? Cảnh thế tử sao?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, Tết Trung Thu trăng vừa tròn vừa sáng, ánh trăng sang tỏ chiếu lên gương mặt tinh xảo của hắn, mơ hồ tản ra một tia cảm giác quen thuộc.
Thị vệ cho rằng gã nhìn lầm rồi, hung hăng dụi dụi mắt, xác định đúng là thật, ánh mắt không khỏi run lên: “Đại ca, đại ca, đại ca!”
“Làm sao vậy?” Thị vệ trưởng không kiên nhẫn hỏi.
“Kia, kia, người kia…… Là…… Là…… Có phải hay không……” Thị vệ hoàn toàn nói lắp.
“Cái gì mà có hay không, ngươi người này……” Thị vệ trưởng tập chung nhìn xuống dưới, sợ tới mức loạng choạng ngã uỳnh xuống mặt đất, thị vệ cũng vội ngồi xổm xuống, nơm nớp lo sợ hỏi: “Có đúng không? Không phải hai ta nhìn lầm chứ?”
Thị vệ trưởng đè nén nỗi kinh sợ xuống, bám tường thành, chậm rãi đứng dậy, lại liếc xuống dưới một cái, một cái liếc này, đã khiến trái tim hắn sắp ngừng đập! Hắn đè lại ngực, câu cú lộn xộn: “A? Làm sao bây giờ? Sao sẽ là hắn? Ngươi nhãi ranh này, ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta à?”
“Có thể chỉ là một người lớn lên rất giống người nọ hay không? Tiểu đệ nghe nói, đêm nay vị kia vào cung dự tiệc.” Thị vệ mang một tia may mắn hỏi.
Thị vệ trưởng đánh hắn một phát: “Ngươi có từng thấy kẻ nào giống nhau đến thế chưa? Ngươi cho rằng đó là huynh đệ ruột à?”
Thiếu niên thấy mình kêu gào mãi mà cửa thành chẳng mở, thầm nghĩ chỉ có thể ngày mai lại đến, trong khoảnh khắc y xoay người, cửa thành phía sau chậm rãi mở ra.
Thị vệ trưởng gương mẫu đi đầu, cong eo, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới, giữa đường còn vấp ngã vài lần, ngã đến nỗi mặt mũi bầm dập, thị vệ đi ngay sát phía sau, khi đứng yên trước mặt thiếu niên, hai người đều sợ hãi nói không nên lời.
“Hở?” Thiếu niên hoang mang nhìn hai người.
Hai chân thị vệ trưởng mềm nhũn, thị vệ vội vàng kẹp dưới nách hắn, nâng hắn dậy.
Thiếu niên chớp chớp đôi con ngươi trong trẻo, hỏi: “Ngươi…… Không thoải mái sao?”
Thị vệ trưởng mồ hôi tuôn như mưa, nói: “Bẩm…… Bẩm Cảnh thế tử, nô tài không không thoải mái, nô tài là gặp Cảnh thế tử…… Quá…… Quá…… Quá kích động.”
“Cảnh thế tử? Ngươi quen ta?” Thiếu niên chỉ chỉ chính mình.
Thị vệ trưởng cho rằng thiếu niên đang trách tội gã rõ ràng biết người mà lại nhốt hắn ngoài cửa, sợ tới mức tè ra quần: “Vừa nãy…… Bóng đêm quá tối, trong lúc nhất thời, nô tài không nhận ra, xin…xin thế tử trách tội!” Nói xong, đạp thị vệ đứng cạnh một cái.
Thị vệ lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Tiểu nhân có mắt không tròng! Cầu Cảnh thế tử khai ân!”
“Cho nên, hai ngươi thật sự biết ta? Nói như vậy, danh hào của đã từ Yến Thành truyền tới Kinh thành rồi sao? Nhưng mà, so với Cảnh thế tử, ta càng quen được mọi người gọi là Mộ Dung Thế tử hơn.” Mộ Dung Cảnh nói thầm xong, cong môi cười sáng lạn, “Ta không trách ngươi, trên mặt đất rất lạnh, ngươi mau đứng lên.”
Nói xong, vươn tay ra định dìu hắn đứng dậy.
Người chết dưới tay Cảnh thế tử không có một vạn cũng có 8000…… Thị vệ nhìn ma trảo đang hướng về phía mình, hai mắt khẽ đảo, bị dọa tới hôn mê!
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Đệ đệ manh manh tới rồi ~