Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 104
Tác giả: Giản Diệc Dung
 
Diệp Lệ cũng tới tham dự hôn lễ của Diệp Dung. Tuy nhiên hắn ở ngoại viện, hắn nghĩ thân thủ Yến Vân Hi không tồi, những người ở nội viện khẳng định không ai có thể hại nàng nên mới thả lỏng để nàng đi xem náo nhiệt .
Không nghĩ tới Yến Vân Hi lại bị thương, càng quan trọng hơn là muội muội bảo bối của hắn cũng bị thương!

Không chờ Lục Phỉ nói xong, Diệp Lệ đã lao ra ngoài, vừa đến chỗ nhị môn liền nhìn thấy Yến Vân Hi đỡ Diệp Thiên đi bộ tới. Hắn nhìn không ra Yến Vân Hi có bị thương hay không nhưng mỗi bước đi của Diệp Thiên đều nhăn nhó nhíu mày.
“Thiên Thiên làm sao vậy, muội bị thương chỗ nào?” Diệp Lệ ôm nàng lên, ánh sáng trong mắt tràn đầy nôn nóng.
 
“Ca ca.” Vừa nhìn thấy Diệp Lệ, Diệp Thiên liền ủy khuất “Muội ngã từ bậc thang xuống, may mà có Hoàng Thái Nữ điện hạ ôm lấy muội, nhờ có điện hạ che chở nên khi cả hai người từ bậc thang lăn xuống xương cốt muội mới không bị thương, nhưng mà da thịt vừa chạm vào liền đau, điện hạ khẳng định bị thương càng nghiêm trọng hơn.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Yến Vân Hi xua tay tỏ vẻ không sao cả “Thời điểm ta tập võ cũng thường xuyên bị thương, loại trình độ này không có gì đáng nói.”
“Đa tạ điện hạ.” Diệp Lệ vừa nghe Diệp Thiên nói liền biết Yến Vân Hi vì giúp muội muội mình mới bị thương. Trong lòng hắn cực kỳ cảm kích, nàng chính là trữ quân một quốc gia, kim tôn ngọc quý, lại vì cứu người khác mà bị thương, “Điện hạ có thể đi không?”
Yến Vân Hi vung tay lên “Có thể đi, chúng ta đi thôi, về sớm một chút bôi thuốc cho Thiên Thiên muội muội, chân muội ấy chắc chắn xanh tím hết rồi.”

 
Diệp Lệ ôm Diệp Thiên, Yến Vân Hi đi theo bên cạnh hướng về phía xe ngựa ngoài cửa. Diệp Lệ hỏi: “Thiên Thiên ngã từ bậc thang xuống như thế nào?” Muội muội từ nhỏ đã yếu đuối sợ đau, vấp ngã liền khóc, khóc xong sẽ càng cẩn thận hơn, lần này tại sao lại té ngã?
“Còn không phải người An có bệnh kia!” Trong đôi mắt sáng của Yến Vân Hi hiện lên một đốm lửa giận. Nàng chính là Hoàng Thái Nữ, ngày thường không ai dám trêu chọc “Là nàng ta đẩy Thiên Thiên muội muội từ trên đình nghỉ chân xuống dưới, nếu không phải vội vã đưa Thiên Thiên muội muội trở về bôi thuốc ta chắc chắn sẽ lột da nàng ta!”
Bước chân Diệp Lệ hơi dừng một chút, hắn xoay người lại nhìn thoáng qua chỗ đình cao kia, trong đình đã không còn ai.Thôi, vẫn nên đi về trước kiểm tra xem hai người bị thương thế nào. Đình cao như vậy, muội muội mảnh mai của hắn chỉ chạm vào liền bị thương, cũng không biết tình trạng của Hoàng Thái Nữ như thế nào “Trở về điện hạ vẫn nên để đại phu kiểm tra một lượt, lát nữa ta sẽ mang thuốc bôi sang cho điện hạ.”
 
“Thuốc của ta có thể giảm đau rất tốt, khi còn nhỏ ta tập võ bị thương đau đến phát giận chỉ cần dùng thuốc này là tốt rồi, đợi chút nữa ta phái người mang sang cho Thiên Thiên muội muội!”
“Điện hạ, cảm ơn ngài, may mắn có ngài cứu muội.” Diệp Thiên dựa vào lồng ngực ca ca, đôi mắt hạnh nghiêm túc nhìn Yến Vân Hi.
Yến Vân Hi che ngực, “A, muội nhìn ta như vậy, cho dù muội nói ra yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng .” Nàng chờ đợi nhìn sang Diệp Lệ, “Ngươi có mệt hay không, để ta tới ôm Thiên Thiên muội muội đi?” Vừa rồi không nên đỡ mà phải ôm mới đúng! Cơ hội rất tốt bị lãng phí!

Diệp Lệ không còn lời nào để nói, con ngươi không tự chủ mà trợn trắng mắt liếc nàng một cái.
Diệp Thiên nở nụ cười “Điện hạ muốn muội báo đáp như thế nào, chỉ cần việc muội có thể làm được , muội sẽ tận lực.”
 
“Thật sự?” Đôi mắt Yến Vân Hi đột nhiên sáng ngời, không chút do dự nói: “Ta muốn về sau Thiên Thiên muội muội gọi ta là tỷ tỷ.” Mẫu hoàng chỉ có một hài tử là nàng, mỗi lần nhìn thấy huynh đệ tỷ muội nhà người khác nàng đều rất hâm mộ. Tuy rằng nàng có một vị biểu tỷ, nhưng hai người vừa gặp mặt liền cãi nhau nên khi nhìn thấy Diệp Thiên nàng liền động tâm. Nếu mình cũng có một muội muội ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thì tốt biết bao nhiêu, nàng vẫn luôn trộm ghen ghét Diệp Lệ đấy.

“Vân Hi tỷ tỷ.” Diệp Thiên gọi một tiếng, ngọt ngào mỉm cười, má lúm đồng tiền lộ ra hai bên má.
“Ai nha, thật đúng là…… Quá đáng yêu khiến người ta nhịn không được !” Yến Vân Hi vừa nói vừa duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nàng. Hai tay Diệp Lệ đều đang ôm Diệp Thiên nên không có cách nào ngăn cản.
 
Thật ra Diệp Thiên không để ý một chút nào, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Mấy người trở về hầu phủ, Diệp Lệ vừa mới ôm Diệp Thiên trở lại sân của nàng thì La thị và Tế Bình Hầu, Diệp Tuân, Diệp Thạc đều tới đây. La thị và Tế Bình Hầu không đi tham dự lễ thành thân của Diệp Chi nhưng Diệp Tuân và Diệp Thạc có đi và trở về từ sớm.
Mấy người vây quanh giường Diệp Thiên hỏi thăm một hồi, sau đó phái người đi mời đại phu. Kết quả, đại phu còn chưa tới thì Lộc y chính đã tới trước , đương nhiên là bị Dự Vương điện hạ tức giận đến tận trời kéo đến.
“Thiên Thiên làm sao vậy?!” Dự Vương cũng không đợi người thông báo gì đó liền trực tiếp xông vào, dù sao cũng không ai dám ngăn cản hắn “Nơi nào bị thương?” Hắn không biết tình trạng của nàng như thế nào, vầng trán bạch ngọc lấm tấm mồ hôi, ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt.
 
Vốn dĩ Diệp Thiên đang dựa vào đầu giường, nghe thấy tiếng nàng vươn thân mình duỗi tay nắm tay hắn tách từng ngón tay đang căng thẳng ra, cười nói: “Không có việc gì, ta chỉ bị té ngã một cái, trên đùi bầm tím vài vết, xương cốt không sao, không đáng ngại, Ngôn ca ca đừng lo lắng.”
Tiêu Ngôn Phong xác thật rất sốt ruột, trời mới biết khi hắn nghe nói tiểu nha đầu bị thương thì có bao nhiêu sợ hãi. Hắn sợ mình không bảo vệ được nàng khiến nàng bị thương tổn gì đó không thể vãn hồi. Thẳng đến khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, bàn tay mềm mại tách từng ngón tay mình ra, lúc này hắn mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng xuống.
Hắn trở tay cầm tay nàng, đầu ngón tay vuốt ve hai cái trên mu bàn tay nàng, sau đó gọi Lộc y chính lại gần bắt mạch cho nàng.
Lộc y chính vừa nhìn bộ dáng Diệp Thiên liền biết nàng không đáng ngại, ngón tay đặt trên cổ tay nàng cẩn thận bắt mạch “Di, thân mình tiểu vương phi so với trước còn tốt hơn, điều dưỡng không tồi.”

“Mỗi bữa cơm Phùng ma ma đều nấu canh cho ta uống.” Diệp Thiên cũng cảm thấy làn da trên người mình ngày càng trở nên non mịn hơn.
Lộc y chính ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Dự Vương một cái, nói: “Tiểu vương phi không sao, vết thương ngoài da chỉ cần dùng thuốc bôi là được.”
 
Đúng lúc thị nữ của Yến Vân Hi mang thuốc mỡ tới đây, Lộc y chính tiếp nhận ngửi thử một chút “Thuốc này do ai điều chế? Rất tốt!” Ông quệt một chút lên đầu ngón tay, hai ngón tay tinh tế xoa xoa “Thuốc này chia cho ta một ít, ta muốn mang về nghiên cứu.” Ông vừa nói vừa tự mình lấy một muỗng nhỏ cho vào bình sứ, lúc này mới đưa phần còn lại cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn Lộc y chính “Phiền toái y chính kiểm tra cho Vân Hi tỷ tỷ một lượt, thời điểm ta ngã xuống là tỷ ấy che chở cho ta, khẳng định vết thương của tỷ ấy càng nghiêm trọng hơn.”
Yến Vân Hi khoát tay “Không cần, ta cũng chỉ bị trầy xước da mà thôi, trở về tự mình bôi thuốc thì tốt rồi, không cần phiền toái, ta còn muốn đi tìm An có bệnh kia tính sổ đấy!”
“Sao lại thế này? Thiên Thiên bị thương như thế nào?” Dự Vương hỏi.
 
Yến Vân Hi đem chuyện An Hữu Trân cố ý đẩy Diệp Thiên nói ra. Vừa rồi mọi người chỉ lo lắng cho vết thương của Diệp Thiên, lúc này mới biết thì ra có người cố ý hại nàng, Dự Vương giận tím mặt “Thật lớn mật!”
Yến Vân Hi gật đầu “Xác thật quá lớn mật, ta muốn vào cung tố cáo An Hữu Trân cố ý hại ta và Thiên Thiên muội muội.”
Tế Bình Hầu nói: “An Hữu Trân đẩy nữ nhi của ta, ta đương nhiên cũng muốn đi đòi công bằng.”
Dự Vương vốn tính toán giết chết cả nhà Xa Dũng Hầu, vừa nghe thấy hai người đều muốn tiến cung “Ta cũng đi cùng hai người, An Hữu Trân đẩy tiểu vương phi của ta, ta không thể dễ dàng tha thứ!”
Ba người nổi giận đùng đùng đi vào hoàng cung, La thị tự mình bôi thuốc cho nữ nhi , Diệp Lệ, Diệp Tuân, Diệp Thạc tránh mặt ra ngoài.
 
Cởi váy, kéo quần lót xuống mới phát hiện bắp đùi non mềm trắng nõn xuất hiện vài vết xanh tím. La thị đau lòng thiếu chút nữa rơi nước mắt, vội vàng ngẩng đầu lên nhịn xuống.

Diệp Thiên nói: “Nương, con có chuyện đặc biệt chuyện quan trọng muốn nói với người.” Nàng quay đầu nhìn ra phía cửa “Thạc nhi không được nghe lén, Tuân nhi đưa Thạc nhi ra sân chơi đi.” Đệ đệ nàng thích nhất là nghe lén, nhưng chuyện này không thích hợp để hắn biết.
Vốn dĩ Diệp Thạc mơ hồ nghe thấy hai chữ “Quan trọng” đang định lén lút đi đến cạnh cửa nghe lén thì bị tỷ tỷ nhắc nhở. Hắn nhìn ca ca ngồi ngay ngắn bên cạnh, bất đắc dĩ đi theo Diệp Tuân ra sân.
 
Diệp Lệ ngồi trong nhà chính không động đậy, hắn tập võ từ nhỏ, ngũ quan nhạy bén, cho dù không cố ý đi nghe lén nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng muội muội nói chuyện. Hắn cũng muốn nghe xem chuyện “Đặc biệt chuyện quan trọng” trong miệng muội muội là cái gì, chẳng lẽ là việc bị thương còn có ẩn tình khác?
“Nương, ngàn vạn lần đừng đi Vinh An Bá phủ cầu thân.” Diệp Thiên kể lại việc nàng nghe lén Diệp Dung và Bạch Cạnh Sương cho mẫu thân “Con không biết vì sao hai người các nàng lại không muốn thành thân, vì sao lại chán ghét nam nhân, nhưng mặc kệ như thế nào cũng không thể để ca ca cưới Bạch Cạnh Sương.”
 
La thị cả kinh tới mức đầu ngón tay đang bôi thuốc mỡ cũng lệch đi nơi khác “Thì ra là thế, trách không được lần trước ở Thiện Giác Tự khi nàng nhắc đến ca ca con không hề có một chút thẹn thùng , nàng căn bản không muốn nói chuyện cưới gả.”
Hai bàn tay Diệp Lệ gắt gao nắm chặt. Yến Vân Hi nói không sai, quả nhiên Bạch Cạnh Sương không thích mình. May mắn, việc hôn nhân này cũng chỉ đang ở giai đoạn dò xét , vẫn chưa chính thức mời bà mối, chỉ cần đối phương không đề cập lại việc này coi như kết thúc. Hắn không cầu mong thê tử tương lai quốc sắc thiên hương như thế nào, nhưng ít ra hắn cũng muốn phu thê ân ái, tựa như phụ thân và mẫu thân, tựa như Dự Vương và Thiên Thiên.
“Nương, người nói, chuyện gì đang xảy ra với Diệp Dung và Bạch Cạnh Sương, tại sao bọn họ lại thề sống thề chết không muốn thành thân? Bạch Cạnh Sương còn nói ‘ cắn răng chịu khổ mấy ngày ’ gì đó, chẳng lẽ thành thân thống khổ như vậy?” Sang năm nàng sẽ thành thân cùng Dự Vương, có đôi khi suy nghĩ về tương lai nàng còn rất mong chờ.
 
Ngón tay La thị dịu dàng bôi thuốc mỡ lên đùi nữ nhi, bà trầm ngâm một lát “Có lẽ, các nàng đều từng trải qua thương tổn gì đó hoặc bị nam nhân hù dọa nên mới sinh ra tâm lý sợ hãi chán ghét nam nhân như vậy.”
Diệp Thiên nghĩ nghĩ “Ai, mặc kệ các nàng, nương, ngài nhất định phải chọn cho ca ca một nữ tử thật tốt có thể cùng ca ca ân ái cả đời.”
La thị gật đầu “Vốn tưởng rằng tiểu thư Bạch gia nhã nhặn lịch sự thanh nhã, không nghĩ tới nàng ta lại ôm suy nghĩ như vậy, lần sau nhất định nương sẽ để ý cẩn thận.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận