Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 116
Tác giả: Giản Diệc Dung
 
Hậu quả của say rượu chính là đau đầu, Diệp Dung cảm thấy đầu mình như muốn vỡ ra thành từng mảnh. Nàng dùng sức xoa huyệt Thái Dương, nhớ mang máng hình như tối hôm qua Diệp Sở đã đáp ứng mình một chuyện rất quan trọng, nhưng chuyện đó là chuyện gì?
Hình như có liên quan đến Bạch Cạnh Sương . Diệp Dung nắm tóc suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng từ trên giường xuống. Diệp Sở đồng ý cưới Bạch Cạnh Sương! Trời đất, sau khi nàng uống say liền đem lời trong lòng nói cho ca ca! Chuyện của nàng thì không sao, mấu chốt là nàng không nhớ mình có nói chuyện của Bạch Cạnh Sương cho ca ca hay không?!

 
Diệp Dung vội vàng mặc xiêm y, tùy tiện vấn tóc, vội vàng đi ra ngoại viện.
“Ca ca!” Diệp Sở cũng vừa mới rời giường, nhìn thấy Diệp Dung mang vẻ mặt kinh hoảng tiến vào, hắn hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Ca ca, muội, tối hôm qua muội có nói chuyện gì hay không ……” Diệp Dung gấp đến độ muốn chết, lại không biết nên hỏi như thế nào “Muội chưa nói cái gì không nên nói chứ?”
Diệp Sở gật đầu “Nói, muội nói rất nhiều, ta còn đáp ứng muội cưới Bạch tiểu thư về nhà, đương nhiên nếu Bạch tiểu thư nguyện ý. Sau khi tới nhà chúng ta, ta và nàng ấy chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi, nàng ấy sẽ làm bạn với muội.” Tuy rằng hắn không biết mối quan hệ giữa hai người như thế nào, nhưng nếu cả hai đều không muốn gả chồng mà hai người lại thưởng thức lẫn nhau, hắn sẽ làm phu thê trên danh nghĩa của Bạch Cạnh Sương để hai người các nàng được ở cạnh nhau trong quãng đời còn lại.
 
Diệp Dung ảo não phùng miệng “Vậy, muội có nói với huynh vì sao nàng ấy không muốn gả chồng hay không?”
Diệp Sở cẩn thận suy nghĩ, tối hôm qua hắn uống say đến mức hồ đồ, lắc đầu “Hình như chưa nói, vì sao nàng ấy không muốn gả chồng? vì sao muội cũng không muốn gả chồng?”
Thì ra mình chưa nói, Diệp Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi “Chuyện này ca ca không cần đã biết, ca ca, huynh thật sự nguyện ý cưới Bạch tiểu thư sao? Nàng ấy tính toán sau khi gả chồng sẽ nạp thêm mấy mỹ thiếp cho phu quân, sau đó phu thê hai người ai lo phận nấy, không phiền nhiễu lẫn nhau. Nếu ca ca cưới nàng cũng đừng trông cậy vào việc phu thê hòa thuận tình chàng ý thiếp.”
“Nếu đã không phiền nhiễu tôn trọng nhau như khách, kỳ thật cũng là một loại hòa thuận khi ở chung.” Diệp Sở cảm thấy không vấn đề gì “Lại nói, không phải còn có thể nạp thiếp sao, ta sẽ chỉ chấp nhận người ta thích. Nếu hai người đều không muốn gả chồng, không bằng làm bạn với nhau đi.”

 
Diệp Dung nhảy dựng lên “Ca ca, cảm ơn huynh, muội sẽ đi hỏi ý kiến Bạch tiểu thư!” Bạch Cạnh Sương là người rất có chủ ý, cho dù ca ca đáp ứng nhưng nàng vẫn phải hỏi xem nàng ấy có nguyện ý hay không. Về phần mẫu thân, nhà mình có thể kết thân cùng Vinh An Bá phủ khẳng định bà sẽ vô cùng vui mừng.
“Từ từ!” Diệp Sở gọi với theo.
“Ca ca còn có việc gì sao?” Diệp Dung lo lắng nhìn Diệp Sở, nàng sợ hắn đổi ý.
“Muội cái kia……” Diệp Sở nắm tay bên môi ho nhẹ hai tiếng “Khụ khụ, muội đi rửa mặt đi, trong mắt vẫn còn……, có phải buổi sáng muội chưa rửa mặt đã tới đây hay không.”

“Biết rồi!” Diệp Dung đỏ bừng mặt, dùng tay che mặt chạy ra ngoài.
 
Bạch Cạnh Sương nghe xong lời Diệp Dung nói, trầm tư một lát “Ca ca muội như vậy, ngược lại tỷ lại có chút không đành lòng. Cho dù nam nhân có thể nạp thiếp, nhưng phu thê mỹ mãn hạnh phúc cũng rất quan trọng. Tuy nhiên đề nghị này của hắn tỷ lại thập phần rung động.” Dựa theo ý tưởng vốn dĩ của nàng, nếu phu quân không muốn hai người tất nhiên sẽ xảy ra một trận xung đột. Nếu nàng gả cho Diệp Sở, ngay từ đầu hắn đã minh bạch tâm tư của mình, đồng thời nói rõ hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Hơn nữa nàng còn có thể làm bạn cùng Diệp Dung, quả thực là một kế họach hoàn mỹ. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống sau khi gả cho Diệp Sở nàng liền động tâm không thôi.
 
Diệp Dung trông mong mà nhìn Bạch Cạnh Sương mong mỏi một lời đồng ý.
Bạch Cạnh Sương nhìn ánh mắt nóng bỏng của Diệp Dung, bật cười nói: “Đừng nóng vội, tỷ muốn gặp mặt ca ca muội, có một số việc tỷ định giáp mặt nói rõ ràng với hắn.” Đây là đại sự trong cuộc đời, nàng cũng không thể quyết định một cách qua loa. Nàng muốn nhìn xem đến tột cùng Diệp Sở có phải người đáng tin hay không.
 
Không lâu sau, thời điểm Bạch Cạnh Sương đến thăm Diệp Dung liền “Ngẫu nhiên gặp được” Diệp Sở. Ba người ngồi trong đình hóng gió tại hoa viên nói chuyện mấy câu. Đình hóng gió kia được xây dựng tương đối cao, ở bên trong có thể nhìn ra rất xa, hoàn toàn không cần lo lắng có người nghe lén.
Bạch Cạnh Sương nhìn Diệp Sở. Nam tử mười chín tuổi mặc một kiện áo gấm cổ tròn màu xanh lam, ngồi một chỗ trông có vẻ trầm ổn. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là nàng nhìn không ra hắn vừa mới trải qua trận đả kích trọng đại.

Diệp Sở cũng hơi liếc mắt đánh giá Bạch Cạnh Sương. Da trắng như bạch ngọc, lông mày thanh mảnh, là một tiểu thư khuê các cực kỳ mỹ lệ.
 
“Đề nghị của Diệp công tử ta rất động tâm.” Bạch Cạnh Sương đi thẳng vào vấn đề “Chỉ là như vậy sẽ không công bằng đối với Diệp công tử.”
Diệp Sở rũ đôi mắt “Không có gì là không công bằng, nếu nàng có thể làm bạn cùng Tam muội muội, không để cho muội ấy chịu cảnh tịch mịch nơi khuê trung thì ta đã cảm thấy rất công bằng rồi. Lại nói, nam nhân ngoại trừ thê tử còn có thể nạp thiếp, chỉ cần Bạch tiểu thư không chê thân phận ta thấp kém là được. Ta cũng không gạt Bạch tiểu thư, lần này vụ án làm rối loạn kỉ cương ta cũng bị liên lụy, không chỉ bị tước bỏ công danh tú tài mà còn không bao giờ được bước vào con đường khoa cử. Sau này, có lẽ ta chỉ có thể làm một thương nhân ti tiện thôi.”
 
Bạch Cạnh Sương cười nói: “Ai nói thương nhân là ti tiện? Ta cũng không gạt Diệp công tử, bản nhân ta rất có hứng thú với chuyện kinh doanh, đồng thời có rất nhiều điều tâm đắc. Nếu tương lai có thể may mắn làm người một nhà, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về chiến lược kinh doanh. Ta có của hồi môn của ta, Diệp công tử có cửa hàng của mình, chúng ta cùng nhau nỗ lực chưa chắc đã không thể trải qua những ngày tháng rực rỡ náo nhiệt.”
Ánh mắt Diệp Sở sáng lên, hắn vốn đang cảm thấy tiền đồ mênh mang, nói là kinh doanh nhưng lại không biết làm từ đâu , không nghĩ tới một nữ tử như Bạch Cạnh Sương lại am hiểu việc này. Hắn đứng lên chắp tay thi lễ với Bạch Cạnh Sương “Như thế, đa tạ Bạch tiểu thư đã chỉ điểm.”
Bạch Cạnh Sương cũng đứng dậy thi lễ “Phải đa tạ Diệp công tử đã thành toàn.”
 
Qua mấy ngày, Bạch Cạnh Sương liền truyền tin cho Diệp Dung rằng nàng đã khiến cha nương đồng ý việc này, chỉ chờ Diệp gia tới cầu hôn.
Diệp Sở nói chuyện với Tề thị, Tề thị kinh hãi “Sao có thể, Vinh An Bá phủ sao có thể đồng ý? Nương biết con khổ sở trong lòng, tuy rằng nói liên hôn cũng là một con đường phát triển, nhưng chúng ta và vinh an bá phủ môn không đăng hộ không đối, thật sự là quá trèo cao.”
Diệp Sở bất đắc dĩ “Nương cầu hôn thử xem, có lẽ Bạch gia sẽ đồng ý.”
Diệp Sở vừa mới bị đả kích bởi vụ án làm rối loạn kỉ cương , Tề thị không đành lòng khiến hắn thất vọng, đành mời bà mối đi Vinh An Bá phủ. Bà mối không muốn đi, việc hôn nhân này vừa nhìn liền biết không thể thành, không cẩn thận còn bị Bá phủ đánh đuổi ra ngoài . Tuy nhiên Tề thị lại đưa nhiều bạc hơn bình thường, xem ở số lượng bạc bà sẽ muối mặt đi một chuyến.
 

Nằm ngoài dự kiến của Tề thị và bà mối, thế nhưng việc hôn nhân này lại thập phần thuận lợi. Không quá hai tháng sau, Diệp Sở và Bạch Cạnh Sương liền chính thức đính hôn, hôn kỳ được định vào tháng ba sang năm. Diệp Dung ngóng trông Bạch Cạnh Sương sớm ngày gả tới, Bạch Cạnh Sương cũng ước gì được rời khỏi Bá phủ sớm một chút . Tuy nhiên hôn kỳ lại không thể sắp xếp quá mức nóng vội. Vốn dĩ môn hộ của hai người đã không cân xứng, nếu hiện tại lại sốt ruột thành thân sẽ dễ dàng khiến cho người khác bắt gió bắt bóng mà suy đoán. Vì thế, bọn họ quyết định hôn kỳ vào bốn tháng sau.
 
Nghe nói Bạch Cạnh Sương đính hôn cùng Diệp Sở, cằm Diệp Thiên thiếu chút nữa rơi xuống đất. Ở trong mắt nàng, hai người này căn bản không hề xứng đôi. Không phải nàng xem thường Diệp Sở, mà bởi vì Bạch Cạnh Sương là đích nữ Vinh An Bá phủ, lúc trước nếu chuyện của ca ca thành đôi nàng ấy chính là thế tử phu nhân. Nhưng hiện tại Diệp Sở chỉ là một nam nhân bình thường, còn mới bị tước bỏ công danh.
“Ngôn ca ca, huynh nói vị Bạch tiểu thư này bị làm sao vậy?” Diệp Thiên nhớ tới chuyện Bạch Cạnh Sương và Diệp Dung đan mười ngón tay vào nhau đi dạo trong Hoa Quế Viên, nàng không thể nói với người khác nên đành phải tới hỏi Dự Vương, dù sao hắn cũng chính mắt nhìn thấy.
 
“Có lẽ giữa Bạch tiểu thư và Diệp Dung , Diệp Sở ca đã ước định một thỏa thuận nào đó.” Dự Vương không quá để ý đến mấy việc nhỏ này. Chỉ cần những người này không liên quan gì tới tiểu nha đầu, hắn cũng lười đi để ý đến bọn họ “ Nếu Thiên Thiên muốn biết, ta phái người đi điều tra nhé?”
“Quên đi, không cần tra xét, tuy rằng ta tò mò nhưng cũng không đến mức một hai phải biết sự thật. Cho dù bọn họ có ước định gì thì đó cũng là chuyện giữa bọn họ , không liên quan tới ta.” Diệp Thiên thở dài: “Ta chỉ có chút cảm khái, chung quy Bạch tiểu thư vẫn trở thành tẩu tử của ta.” Tuy nhiên là từ đại tẩu biến thành nhị tẩu.
“Thiên Thiên.” Dự Vương dang hai tay ôm lấy nàng, trong đôi mắt phượng đen như mực tràn đầy ủy khuất “Bọn họ đính hôn muộn hơn chúng ta 6 năm nhưng thành thân lại sớm hơn chúng ta sáu tháng, thật đúng là không công bằng.”
 
“Ách ——” Diệp Thiên có chút không nói nên lời. Người khác đính hôn thành thân khi nào cũng là chuyện nhà người ta, không có gì là không công bằng.
“Thiên Thiên, lòng ta rất khổ sở, nàng mau dỗ dành ta.” Hai tay Dự Vương thoáng siết chặt hơn một chút. Hắn có thể cảm nhận được thân mình lả lướt của tiểu nha đầu một cách rõ ràng. Xem ra bảo Phùng ma ma nấu canh điều dưỡng thân thể cho nàng là chính xác, hiệu quả thập phần lộ rõ. Đáng tiếc, tiểu vương phi mềm mại đáng yêu như vậy, hắn phải chờ tới sang năm mới có thể ăn.
 
Diệp Thiên có chút buồn cười nhìn Dự Vương điện hạ đột nhiên trở nên vô lại. Ngón tay mảnh khảnh vỗ nhẹ hai cái lên tấm lưng rắn chắc của hắn “Ngôn ca ca đừng nóng vội, tháng chín sang năm chúng ta sẽ thành thân, không đến một năm nữa thôi.” Nàng cũng ngóng trông hôn kỳ của hai người, nhưng sang năm mình mới cập kê, hôn kỳ như vậy đã rất gấp rút rồi.
Dự Vương lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng, ý tứ thực rõ ràng. Đối với phương pháp nàng dỗ dành mình hắn rất không vừa lòng.
Diệp Thiên nhấp nhấp môi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nâng lên nhẹ nhàng hôn một cái lên má hắn.
“Thiên Thiên, như vậy không đủ.”
Dự Vương cúi đầu, đôi môi trực tiếp đè lên cánh môi nàng, bốn cánh môi kề sát vào nhau nhau, nhẹ nhàng vuốt ve.
 

Trên môi truyền đến hơi thở ấm áp, khi cánh môi cọ xát mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa. Diệp Thiên nhắm mắt, lông mi mảnh dài run run vài cái, hô hấp dồn dập.
Đôi môi mỏng của Dự Vương khẽ mở, ngậm lấy cánh môi mềm mại hồng nhuận của nàng, dịu dàng nhấm nháp mỹ vị thơm ngon trong miệng.
Diệp Thiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, cảm giác này cực kỳ quái lạ. Nàng cảm thấy dường như trong lòng mình bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay và gan bàn chân vừa nóng vừa ngứa.
Dự Vương nghe thấy tiếng hừ nhẹ không tự chủ của nàng thì thân mình cứng đờ, hắn buông cánh môi nàng ra, hai tay ôm nàng chặt hơn, đầu lưỡi chậm rãi miêu tả đường nét cánh môi nàng, tựa như muốn nhớ kỹ hình dạng tuyệt mỹ này.
 
Đầu lưỡi hắn linh hoạt, Diệp Thiên không tự giác mà ôm lấy vòng eo thon chắc của hắn.
Dự Vương miêu tả hai vòng trên cánh môi mềm mại của nàng, sau đó đột nhiên hé mở cánh môi nàng không chút do dự mà xâm nhập vào lãnh địa của nàng.
Thấy thân mình Diệp Thiên bất chợt run lên, hắn lại quay trở về với nụ hôn dịu dàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm chạp thăm dò vào khoang miệng thơm ngọt của nàng. Hắn ôn tồn mà an ủi từng bộ phận trong miệng nàng, ngay cả hàm răng cũng không bỏ xót.
Thân thể Diệp Thiên mềm nhũn, nàng cảm thấy cả người như bị rút đi sức lực chỉ có thể nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Dự Vương tuần tra một lượt trên lãnh địa tinh tế ôn nhu của nàng, sau đó móc nối với chiếc lưỡi nhỏ thơm tho buộc nàng phải triền miên cùng mình.
 
Diệp Thiên có chút khẩn trương, tránh trái tránh phải nhưng vẫn không thể khỏi sự truy kích linh hoạt bá đạo của hắn.
Dự Vương tận tình chơi đùa cùng nàng, một cánh tay cứng như sắt thép ép chặt nàng trong lòng mình, một cánh tay khác dịu dàng vuốt ve trên lưng nàng. Hắn dần dần cảm thấy không thỏa mãn, lén lút dò xét từ vạt áo nàng đi vào.
Hắn và Diệp Thiên đã đính hôn được 6 năm, hắn từng ôm nàng ngủ vô số lần, nhưng từ trước tới giờ hắn đều thủ lễ, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp vuốt ve da thịt nàng. Tấm lưng nhỏ nhắn tinh tế , làn da mượt mà thanh tú tiếp xúc với da tay tạo nên sự trơn bóng vô cùng khiến hắn không khỏi thần diêu phách đãng. Bàn tay to tham lam xoa vuốt từng tấc da thịt mềm mượt kia, dần dần chậm rãi chuyển lên phía trước.
Tinh thần Dự Vương kích động, hắn đang muốn tiến thêm một bước, bên tai lại nghe thấy Diệp Thiên khó nhịn hừ vài tiếng. Thanh âm nhỏ bé yếu ớt như tiếng mèo kêu khiến hắn lập tức thanh tỉnh.
Bàn tay hắn chậm rãi rời khỏi áo lót của nàng, đôi môi mỏng vuốt ve hai cái lên cánh môi nàng. Hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen như mực tràn đầy thâm tình chưa lui, thanh âm ấm ức vô cùng “Thiên Thiên, còn phải chờ mười tháng nữa.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận