Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 127
Tác giả: Giản Diệc Dung
 
Diệp Thiên mơ thấy mình biến thành một chú dê con màu tuyết trắng đang nhàn nhã ăn cỏ xanh và phơi nắng trên lớp cỏ mềm mại . Bên cạnh chú dê con là một con mãnh hổ sặc sỡ, hổ và dê con rất thân thiết yêu thương nhau. Dê con không sợ hãi nhưng ánh mắt của hổ quá mức xâm lược , nó liên tục quét tới quét lui trên thân mình chú dê con màu tuyết trắng khiến dê con càng ngày càng cảm thấy bất an……
Diệp Thiên vừa giật mình tỉnh dậy liền đối diện với một đôi mắt phượng đen như mực “Ngô, Ngôn ca ca dậy sớm vậy?” Nàng xoa mắt, duỗi người, khắp nơi trên thân thể đều đau ê ẩm. Nhớ tới màn kịch liệt tối hôm qua, lúc này nàng mới ý thức được mình đã gả đến Dự Vương phủ.

 
Dự Vương ôm nàng vào trong ngực “Thiên Thiên mơ thấy gì?” Vốn dĩ đang ngủ rất an ổn đột nhiên thân mình run lên một cái rồi tỉnh lại, chẳng lẽ gặp ác mộng?
“Mơ thấy…… Dê vào miệng cọp.” Hắn không mặc trung y nên mặt Diệp Thiên trực tiếp dán trên ngực hắn. Da thịt trơn bóng như ngọc kia có vài vết thương vừa nhìn liền biết do móng tay để lại. Diệp Thiên lặng lẽ dùng tay mình khoa tay múa chân một chút, không dám tin tưởng mà chỉ vào vết thương kia: “Này, đây là ta cào sao?”
Tiêu Ngôn Phong cúi đầu nhìn dấu vết trên ngực mình, nắm đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu ngón tay trắng nõn kia “Không phải nàng thì ai? Tiểu vương phi Nha tiêm trảo lợi.” (tiểu vương phi có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn)
Đầu ngón tay truyền đến một cảm giác tê tê dại dại, Diệp Thiên đỏ mặt không dám nhìn ngực hắn , ánh mắt trốn tránh nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Trảo lợi thì trảo lợi, nhưng nha tiêm chỗ nào?”
“Sao lại không có?” Đôi tay Dự Vương xoa eo nàng, nhẹ nhàng nâng nàng hướng về phía trước chỉ vào đầu vai mình “Thiên Thiên nhìn xem đây là cái gì?”
 
Bờ vai của hắn có hình dáng rất đẹp, đường cong mượt mà ẩn ẩn mang theo một loại quyền lực mờ nhạt. Làn da bóng loáng như một khối mỹ ngọc đã qua chạm khắc, chỉ là trên khối mỹ ngọc kia bất chợt xuất hiện một dấu răng nho nhỏ.

“Tê ——” Diệp Thiên hít ngược một hơi khí lạnh, mắt hạnh lập tức mở to “Này, đây là ta cắn?”
Dự Vương nhướn mày, cười như không cười mà nhìn nàng, ý tứ rất rõ ràng “Không phải nàng thì ai?”
Diệp Thiên cẩn thận hồi tưởng một chút, tối hôm qua nàng tựa như đang ngồi trên đám mây, tất cả cảm giác đều hư hư ảo ảo, không quá rõ ràng. Tuy nhiên, hình như nàng, hình như, xác thật…… Cắn hắn. Trời ơi, rốt cuộc nàng đã dùng bao nhiêu sức lực mà cả đêm trôi qua nhưng dấu răng vẫn chưa biến mất! Diệp Thiên chột dạ nhìn dấu răng kia “Khụ khụ, đều tại chàng, ta đã nói dừng, nhưng chàng lại không chịu dừng, ngược lại, ngược lại……” Nàng đã khóc lóc kêu ngừng, hắn không những không chịu dừng lại mà còn càng thêm kịch liệt, dưới sự tức giận nàng đã vươn đầu lên cắn một ngụm trên đầu vai hắn.
 
Dự Vương ý vị thâm trường nói: “Thiên Thiên, nếu ta dừng lại nàng sẽ khóc càng thương tâm hơn đấy.” Nàng khóc như hoa lê đãi vũ, đôi mắt ngập nước cầu xin hắn, nước mắt trong suốt chảy dài trên gò má hồng hào, nhìn qua có vẻ vừa đáng thương vừa mê người khiến hắn nhịn không được mà muốn khi dễ nàng nhiều hơn một chút……
Lời hắn nói dường như có thâm ý khác, mặt Diệp Thiên lại đỏ lên “Hừ, Ngôn ca ca mau rời giường, chúng ta còn phải vào cung đấy.” Hôm nay hai người phải vào cung tạ ơn Hoàng Thượng Hoàng Hậu, sau đó đi Ngưng Ngọc Cung gặp Ngọc phi nương nương.
Dự Vương nhẹ nhàng hôn một cái lên môi nàng, lúc này mới đẩy chăn bước xuống giường. Trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần dài lộ ra tấm lưng xinh đẹp rắn chắc. Diệp Thiên trộm âm thầm tán thưởng, hắn không chỉ có gương mặt đẹp mà ngay cả thân thể cũng cảnh đẹp ý vui như vậy.

 
Không ngờ Dự Vương bất chợt quay đầu lại, Diệp Thiên hoảng sợ cuống quít dời ánh mắt, Dự Vương khẽ cười một tiếng.
Diệp Thiên cũng đẩy chăn ra định xuống giường nhưng nàng thình lình phát hiện trên người mình không mặc trung y, ngay cả yếm cũng không có, nàng đỏ bừng mặt vội kéo chăn lên che kín thân mình. Chỉ là trong một cái liếc mắt vội vàng kia nàng cảm thấy hình như trên người mình có chút khác thường, lén lút kéo chăn xuống một chút, vừa cúi đầu liền thấy trên người mình xuất hiện không ít dấu vết, tựa như những đóa hồng mai nở rộ trong tuyết mà nàng rất thích……
Đây đều là dấu vết hắn lưu lại. Diệp Thiên trộm nhìn Dự Vương, lại thấy không biết từ khi nào hắn đã chuyển tới đối diện mình, đang thong thả ung dung thắt dây lưng áo ngoài, miệng cười như không cười nhìn mình.
 

“Ha, huề nhau!” Diệp Thiên nâng cằm nói “Ta cắn Ngôn ca ca, Ngôn ca ca cũng cắn ta!” Đột nhiên nàng không cảm thấy chột dạ nữa mà trở nên đúng lý hợp tình.
“Theo lý, Thiên Thiên nên hầu hạ ta mặc xiêm y.” Dự Vương cười khẽ “Nếu muốn huề nhau, ta cũng hầu hạ Thiên Thiên mặc xiêm y đi?” Hắn vừa nói chuyện vừa làm bộ muốn đi lên xốc chăn trên người nàng.
“Không muốn không muốn!” Diệp Thiên nắm chặt chăn trước ngực “Ngôn ca ca rửa mặt trước đi sau đó gọi Bạch Trân và Lục Phỉ tới hầu hạ ta.”
Nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng Dự Vương cũng không tiếp tục làm khó . Rốt cuộc hôm nay mới là ngày đầu tiên sau khi thành thân, từ từ tới, bọn họ còn có thời gian cả đời ở bên nhau.
 
Rửa mặt xong, đồ ăn sáng cũng được đưa lên.
Diệp Thiên nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn “Tại sao hôm nay lại phong phú hơn ngày thường?” Nàng thường xuyên dùng đồ ăn sáng tại Dự Vương phủ, ngày thường cũng không có nhiều món như vậy.
Dự Vương nhét chiếc đũa vào tay nàng, “Tối hôm qua Thiên Thiên mệt rồi, hôm nay bồi bổ thân thể cho Thiên Thiên.”
Lời này của hắn dường như có thâm ý khác, Diệp Thiên không hỏi mà ngoan ngoãn ăn cơm.
Khi hai người dùng bữa chưa bao giờ cần người khác hầu hạ chia thức ăn, Dự Vương giúp Diệp Thiên nhặt sạch xương cá, đặt vào trong bát nàng.
Dường như bắt đầu từ khi hai người đính hôn hắn vẫn luôn chăm sóc nàng như vậy, Diệp Thiên cắn miếng cá “Dự Vương điện hạ.”
“Ừ?” Dự Vương nghi hoặc nhìn nàng, tại sao tiểu nha đầu lại đột nhiên xưng hô khách khí như vậy?
Diệp Thiên chớp mắt hai cái “Ngôn ca ca.”

“Ừ.” Dự Vương yên lặng nhìn nàng.
“Phu quân.”
“Ừ.”
 
Diệp Thiên cong môi cười, hai má lúm đồng tiền bướng bỉnh xuất hiện trên gương mặt trắng nõn. Từ lúc đính hôn đến khi thành thân đã bảy năm, hắn từ Dự Vương điện hạ đến Ngôn ca ca, hiện tại đã là phu quân của nàng.
Tiêu Ngôn Phong cũng mỉm cười, lông mày giãn ra, mắt phượng tràn đầy ánh sáng chói lóa, thật sự giống như lời Diệp Thiên nói : đông đi xuân tới bách hoa nở rộ.
Hai người đối mặt nhau nở nụ cười vô cùng mỹ mãn, cánh tay dài của Dự Vương duỗi lại đây vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của nàng, hắn đột nhiên đứng lên nghiêng người qua bàn hôn một cái lên môi nàng, sau đó ngồi trở lại , cười nói: “Hiện tại Thiên Thiên là Vương phi của ta, ừm, chính thức.”
 
Hai người chàng nhìn ta ta nhìn chàng, mất nửa canh giờ mới dùng xong đồ ăn sáng.
Sau khi ăn sáng, Diệp Thiên mặc lên người chiếc Địch Y dài tay màu đỏ đã được chuẩn bị tốt từ sớm, ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận tô chút son môi, lại cầm chiếc bút than phác hoạ lông mày một phen. Lông mày của nàng vốn dĩ đã thon dài mang theo độ cong rất đẹp chỉ cần nhẹ nhàng tô một chút là được. (Địch Y là một dạng lễ phục)
Dự Vương đứng phía sau nàng nhìn nàng trong gương trong lòng hắn ngập tràn vui sướng. Từ hôm nay, tiểu nha đầu của hắn có thể ở bên cạnh hắn cả ngày lẫn đêm.
Thu thập xong, Dự Vương một hai phải ôm Diệp Thiên lên xe ngựa, Diệp Thiên tránh không được đành mặc kệ hắn , dù sao người trong vương phủ đã sớm nhìn quen rồi. Lại nói, trên người nàng thật sự nhức mỏi, để hắn ôm cũng tốt.
 
 
Thời điểm hai người tiến vào Càn Thanh cung, Văn Đế đang ngồi phê duyệt tấu chương. Dự Vương thành thân được nghỉ phép ba ngày vì vậy ông phải tự mình phê duyệt tấu chương. Trước kia ông vẫn thường xuyên làm công việc này nên cũng không cảm thấy gì, phê duyệt tấu chương từ trưa đến tối cũng không hề oán giận, nhưng một tháng gần đây đều là Dự Vương giúp ông phê duyệt, ông chỉ cần tùy tiện kiểm tra thí điểm một hai cuốn là được, ngày tháng trôi qua thập phần nhẹ nhàng. Hiện tại bắt ông phải phê duyệt một chồng tấu chương thật cao này, quả thực là muốn mệnh. Vốn dĩ mỗi khi lâm triều xong ông đều rất buồn ngủ, hiện tại tần suất ngáp ngủ càng ngày càng nhiều. Nghe nội thị bẩm báo có Dự Vương tới, ông nhịn không được muốn dứt khoát bỏ mặc tấu chương mấy ngày nay ở đây, chờ thêm hai ngày Dự Vương tới sẽ phê duyệt, dù sao cũng không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp. Tưởng tượng như vậy, ông lập tức gác bút son đẩy tấu chương sang bên cạnh.

 
Dự Vương một thân vương phục màu đỏ thẫm, trên đầu vai thêu rồng vàng bốn móng uy phong lẫm liệt. Diệp Thiên đi bên cạnh nhưng người lại thụt về phía sau hơn một chút, nàng mặc một bộ Địch Y dài tay màu đỏ , trên áo thêu địch điểu (tên một loài chim trĩ), hai người cùng nhau đi vào Càn Thanh cung hòa hợp tựa một đôi bích nhân.
Văn Đế híp mắt nhìn Dự Vương, Vương gia trẻ tuổi tuấn mỹ vô song. Trong lòng ông có chút kiêu ngạo dù sao đây cũng là nhi tử của mình, nhưng ông vẫn có chút ghen ghét: nhi tử của ông trẻ tuổi như vậy mà ông lại có vẻ lực bất tòng tâm. Buổi tối không những phải dùng đan dược do Thanh Hư đạo trưởng đặc biệt luyện chế, hơn nữa còn phải dùng thêm chút thủ đoạn kích thích đa dạng hơn mới có thể được việc.
 
Ông quay sang nhìn Diệp Thiên, Địch Y đỏ thẫm tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn , một đôi mắt hạnh phá lệ động lòng người. Vận khí lão tứ không tồi, tùy ý chọn một Vương phi cũng xuất sắc như vậy, trong hoàng cung của ông cũng chỉ có Ngọc phi mới có thể áp chế được Diệp Thiên. Trách không được nhiều năm như vậy lão tứ đều không chịu nạp trắc phi mà một hai đòi chờ nàng lớn lên. Lại nói tiếp, chính ông cũng là người yêu thích mỹ nhân, hơn nữa ánh mắt còn cực kỳ bắt bẻ, tuy nhiên nhi tử lại không có một người giống ông. Đông Cung chỉ có một Thái Tử Phi , cả Thái Tử và Dự Vương đều chưa nạp trắc phi, cũng không biết giống ai mà trung thủy như vậy.
Tùy ý dặn dò vài câu, Văn Đế nói: “Lão tứ nhớ lên thượng triều đúng hạn, không thể chậm trễ.”
Dự Vương liếc mắt nhìn chồng sổ con trên long án một cái nói “Nhi thần đã biết.”
 
Rời khỏi Càn Thanh hai người lại đi Khôn Ninh Cung bái kiến Hoàng Hậu.
Gần đây tâm tình của Hoàng Hậu cực kỳ không tốt, Thái Tử nhàn tản ở Đông Cung không thể nhúng tay vào mọi chuyện trên triều đình, lão tứ lại hô mưa gọi gió không chỉ vào lục bộ làm việc mà mỗi ngày còn phê duyệt tấu chương. Tiếp tục như vậy địa vị của Thái Tử khẳng định sẽ tràn ngập nguy cơ. Mà Văn Đế tuy rằng không có tinh thần phê duyệt tấu chương nhưng lại có tinh thần hồ nháo cùng các thể loại mỹ nhân, gần đây còn muốn vơ vét mỹ nữ trong dân gian. Ánh mắt ông bắt bẻ, mỹ nhân bình thường lại chướng mắt mà tiểu thư con nhà quan lại trong kỳ tuyển tú căn bản không thể thỏa mãn yêu cầu của ông. Theo như tin tức của bà, Văn Đế đã bí mật phái người đi tìm những mỹ nhân có chút danh tiếng.
 
Ánh mắt Hoàng Hậu âm trầm nhìn lướt qua các phi tần giai lệ phía dưới, mỗi người đều tươi mới tới mức có thể véo ra nước. Trước kia tuy rằng có Thục phi , Ngọc phi đẹp hơn bà, nhưng tuổi của mấy người đều không quá chênh lệch. Hiện tại mấy tiểu cô nương trước mắt đều mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn nữ nhi của Hoàng Thượng, không ngờ ông cũng nhẫn tâm xuống tay được. May mắn thay Hoàng Thượng không tùy tiện phong phi, mấy người này đừng nói tới phi vị mà ngay cả tần cũng không có, bất quá chỉ là chút mỹ nhân, tài tử gì đó, không có lực uy hiếp đến địa vị của chính mình.
Dự Vương và Diệp Thiên vừa tiến vào, ánh mắt của nhóm mỹ nhân trẻ tuổi này liền biến đổi. Bọn họ cẩn thận nhìn lướt qua một lượt sau đó vội vàng cúi đầu hoặc dùng khăn che mặt để nhìn lén, những đôi mắt kia gần như muốn dán lên người Dự Vương.
Từ trước đến nay Hoàng Hậu luôn giữ hình tượng dịu dàng đoan trang, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu hận ý mặt ngoài cũng sẽ không khó xử đôi phu thê mới thành thân, bà mỉm cười dặn dò vài câu sau đó vẫy tay cho bọn họ rời đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận