Dương Thanh Ký

Trong khi hai con quái thú đang đọ sức trên cạn làm cho mặt đất của Âm Hồn đảo bị cày xới thảm hải, cây cối hoặc đổ gãy hoặc nát vụn hoặc cháy đen, các loại yêu thu hoảng sợ trốn chạy tứ tán. Thì ở dưới lòng đất này, Dương Thanh hắn còn chưa hoàn hồn lại được. Bởi vì cái mà hắn phát hiện ra dưới lòng đất này quá sức tưởng tượng của hắn. Sau khi ngoi lên khỏi mặt nước trong chiếc bể phía trước mắt hắn là một tòa cung điện làm hoàn toàn bằng đá ăn sâu vào lòng đất, tuy rằng đã đổ nát nhưng cũng có thể hình dung ra được xưa kia nó đã hào nhoáng thế nào, ngay bên cạnh chiếc bể là một lối đi lát bằng đá trắng dài năm trượng cuối lối đi là hai bức tượng khổng lồ ở hai bên cánh cổng cũng làm bằng đá trắng, bức tượng bên phải chính là con rùa mà hắn thấy ở trong cái hồ, còn bức tượng bên trái nhỏ hơn một chút tạc hình một con bọ hung ( Đấy là hắn nghĩ như vậy) với cái đầu có hai chiếc sừng nhọn, sống mũi nhìn như một cái gốc cây tua tủa, phần thân giống như nhện và có tám chiếc chân, một chân của nó đặt lên một viên đá hình tròn mà Hắn cho là tượng trưng cho trứng của nó. Hắn vắt hết tri thức mà hắn có được từ khi dấn thân vào tu tiên đạo đến giờ cũng không thể nhận ra con bọ hung kia thuốc loài gì. Và không biết vị tiên bối nào đã tạo ra cái cung điện trong lòng đất này. Công trình này quả thật là vô tiền khoáng hậu. Đi qua hai bức tượng đá, hắn bị chặn lại bởi một cái pháp trận khổng lồ, từ ngoài nhìn vào pháp trận không ngớt phóng ra từng tia sét, có cảm giác như trong trận mây gió quay cuồng, sát khí vô cùng nồng đậm. Dù đã thử mọi cách nhưng vẫn không qua được pháp trận. Hắn đành gác lại trí tò mò, khoanh chân xếp bằng ngay phía trước để phục hồi nguyên khí. Chợt mắt hắn hướng về đống gạch đá lộn xộn cách hắn mấy trượng, hắn thề có trời đất chứng giám, hắn vừa cảm thấy một tí linh khí tỏa ra từ phía đó. Vô cùng cẩn thận hắn lại lấy ra một cây âm ma châm, nhẹ nhàng tiến về phía đó. Vừa đi vừa dùng tiên thức dò xét, hắn cảm nhận rõ linh khí, nhưng không phải là linh khí của vật sống, điều này khiến hắn thở phào một hơi. Tuy nhiên hắn vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác, hắn huy động pháp lực di dời từng tảng đá một ra, khi tảng đá cuối cùng rời đi thì trước mắt hắn hiện ra một cái xác khô đét, đen xì. Trên gương mặt hốc hác vì da thịt co lại vẫn còn nguyên vẻ hoảng sợ. Khi vừa thấy cái xác vẻ vui mừng đã hiện lên trên mắt hắn. Rất có thể đây chính là kẻ hắn đang tìm kiếm, hắn đưa cánh tay đang run rẩy vì kích động ra phất nhẹ. Một chiếc túi từ cái xác bay vào tay hắn. Bàn tay hắn run rẩy dốc ngược chiếc túi, ba bốn món đồ theo đó rơi ra ngoài. Hắn cúi mình xem xét, đầu tiên là một thanh kiếm bằng đồng, một pháp khí tấn công hạ cấp, tiếp theo là một chiếc hộp bằng gỗ chiên đàn bên trong là một cây nhân sâm nhăn nheo khô cong hết cả, hắn trực tiếp vứt sang một bên. Tiếp theo là một chiếc lệnh bài có ghi dòng chữ Hoàng Dương Môn.

- Hoàng Dương Môn, Hoàng Dương môn đây chẳng phải là tên môn phái mà lúc đầu nương tử bảo ta đến tầm sư học đạo sao. Vậy tại sao ở nơi này lại có. Chỉ một giây sau với một sự minh mẫn đáng kinh ngạc hắn đã xâu chuỗi tất cả các sự kiện thành một câu chuyện có vẻ tin được. Theo hắn. Rất lâu về trước Hoàng Dương Môn chính là hậu duệ của một trong hai vị đã phi thân tiên giới kia. Vì tụ pháp đơn dược lực mạnh mẽ như vậy, nên bị các môn phái và tán tu khác thèm muốn. Chính chúng đã vây đánh và giệt sát hết tất cả các môn đồ của môn phái này. Hẳn là trong lúc nguy cấp, cao tầng của phái nàu đã giấu pháo môn tu luyện vào trong bức tượng mà sau này hắn tìm được, còn bí quyết luyện đơn này thì giao cho một tên đệ tử thông minh nhất mà cảnh giới không cao lắm để ít bị chú ý mang theo chạy trốn. Có lẽ sau này bị phát hiện ra cực chẳng đã hắn mới phải chạy vào âm hồn đảo và bỏ xác nơi này.

- Vậy thì..

Hắn vừa lẩm nhẩm vừa nhìn vào chiếc thẻ ngọc đang nằm lăn lóc trên mặt đất

- Đây chắc hẳn là bí quyết luyện tụ pháp đơn trong truyền thuyết.

Hắn chậm rãi nhấc chiếc thẻ ngọc từ mặt đất lên, đặt lên trán. Tiên thức của hắn nhanh chóng xâm nhập vào trong đó. Những gì ghi trong chiếc thẻ ngọc khiến cho hắn không nhịn được phải cười lên ha hả, trong chiếc thẻ ngọc này không chỉ dậy cách luyện tụ pháp đơn, mà còn ghi cách luyện một số loại đơn dược gần như ngày nay đã thất truyền. Chưa kể đến gần cuối còn liệt kê ra một số phương pháp luyện khí và một chương cuối ghi một loại pháp môn có tên là Tinh Hồn Quyết.

Hắn nhấc chiếc thẻ ngọc ra khỏi trán rồi cười thầm:

- Đúng là đi mòn gót giầy tìm không thấy. Đến khi tìm được chẳng tốn công. Hahaha. Có phương thuốc này trong tay, khả năng độ Trúc Cơ của ta lại tăng thêm một bậc.

Hắn thầm tính toán, sau khi có được phương thuốc thì sẽ thoát ra khỏi đây, lên đường đi tìm nguyên liệu để Trúc Cơ, chỉ cần qua được bước đầu này, thì sau này hắn tu luyện sẽ nhanh hơn người bình thường mấy bậc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui