Dương Thanh Ký

Một canh giờ sau Dương Thanh chào hai người Ngô Hải và Minh Đạo Hồng rồi tiến về động phủ của mình. Nhìn theo bóng lưng của gã Minh Đạo Hồng nói:

- Gã Đồng Mã Kỳ này tâm cơ rất sâu chúng ta quyết không thể xem thường.

Ngô Hải gật đầu:

- Hiền thê nói đúng. Tuy rằng đã đạt được hiệp nghị với hắn nhưng trong mảnh đất đó vẫn nên cẩn thận. Những gì chúng ta hứa hẹn với hắn thì Đặng Dung cũng có thể.

Dương Thanh tiến vào. Sau khi phong bế động phủ thì chậm rãi ngồi xuống. Hắn cười lạnh:

- Còn chưa bắt đầu vào mà các ngươi đã tính kế lẫn nhau như vậy.

Hắn âm thầm suy tính một chút: Đặng Dung và Trương Lệ Băng là một phái, Hai người Ngô Hải và Minh Đạo Hồng là một phái, chỉ có hắn là thân cô thế cố, nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn tin với tâm cơ của mình chắc chắn lần này sẽ có thi hoạch. Hắn nhắm hai mắt lại chậm rãi thổ nạp đưa bản thân vào trạng thái đỉnh phong, chờ đợi tin tức từ Đặng Dung.

Ba ngày sau hắn ra khỏi Thăng Tiên Thành bay vùn vụt về phương bắc, ba ngày trước Đặng Dung đã cho hắn biết địa đểm của sơn môn Ngũ Hành Tông năm xưa. Giờ đây hắn đang trên đường đến đó. Từ trên cao nhìn xuống tòa sơn môn này là một dãy núi chạy dài theo hình chữ chi gồm mười tám ngọn chủ phong. Nhìn thế này có thể lờ mờ suy đoán rằng năm xưa nơi này đã từng huy hoàng như thế nào. Hắn đáp xuống nơi ước định đây là một thung lũng rộng lớn nằm giữa ba quả núi, khắp thung lũng chỉ thấy toàn là cỏ dại khôg có một cây nào cao quá đầu gối. Cỏ ở đây nở ra một loại hoa nhỏ như cúc áo có màu tím nhạt. Hắn là người đến đầu tiên đến nơi này. Sau khi quan sát kỹ càng nơi này hắn liền ngồi xuống nhắm mắt chậm rãi thổ nạp.

Một khắc sau, có hai thân ảnh lướt tới, đi đầu là Đặng Dung theo phía sau là Trương Lệ Băng, hai người đáp xuống một tảng đá lớn đối diện hắn. Đặng Dung cười ha hả ôm quyền nói:

- Đồng đạo hữu đến thật sớm.

Dương Thanh cũng ôm quyền khách khí đáp lại:

- Dù sao ta cũng không có việc gì, đến sớm một chút cũng tốt.

Chào hỏi xong, hai người Đặng Dung và Trương Lệ Băng cũng không nói gì mà ngồi xuống giỗng như Dương Thanh nhắm mắt dưỡng thần, chừng nửa canh giờ sau lại có hai bóng người nữa ầm ầm lao tới, người chưa đến, một giọng cười cuồng ngạo đã vang vọng khắp nơi:

Ba vị đạo hữu, vợ chồng lão đến muộn, xin các vị bỏ qua, bỏ qua.

Thân người vừa đáp xuống Ngô Hải đã ôm quyền hướng về phía bọn Dương Thanh nói lớn:

- Trên đường lão phu có chút việc, cho nên chậm trễ một chút.

Đặng Dung cười lớn:

- Ha ha ha, không sao, Ngô huynh chớ để trong lòng, bây giờ người đã đến đủ, có phải hay không chúng ta nên tiến vào bí địa.

Bốn người bọn Dương Thanh đều nói:

- Mời Đặng huynh

- Tất thảy do Đặng huynh làm chủ.

Đặng Dung gật đầu đứng dậy, đưa mọi người đi đến một góc khuất nhất của thung lũng này rồi chỉ vào khoảng không trước mặt nói với bọn hắn:

- Đây chính là cửa vào, năm xưa cao thủ trong tông có đủ ngũ hành nên mở ra không tốn chút khó khăn, giờ đây ta muốn mở còn phải nhờ các đạo hữu giúp sức.

Bọn Dương Thanh nghe lão nói vậy thì gật đầu xem như đã hiểu. Đặng Dung đứng trước phong ấn lẩm nhẩm niệm chú ngữ. Chỉ thấy phong ấn theo lời chú của lão lẩm nhẩm lập tức vặn vẹo tạo thành một chiếc cửa hư ảo, Đặng Dung cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu phủ lên phong ấn, đợi khi phong ấn đã hấp thụ đủ máu tươi chuyển thành màu tím, cái cửa từ hư ảo đã thực chất hơn bao giờ hết, chỉ thấy lão lẩm nhẩm niệm:

- Dùng máu của ta gọi về chủ hồn trông coi phong ấn.

Một tiếng rít phát ra từ không trung cái mặt quỷ vẽ trên cánh cửa lập tức chuyển động, hóa hình thành một u hồn trong suốt, nó không ngừng cô đọng lại cho tới khi hóa thành một đạo nhân mặc cẩm bảo, đầu đội mão hoàng long, đạo nhân này sau khi hiện ra thì nhìn quanh một lượt rồi tập trung ánh mắt vào Đặng Dung, hiển nhiên là đã nhânn ra người kêu gọi. U hồn đạo nhân này âm trầm nói:

- Lệnh bài.

Đặng Dung không chút nào vội vã, xuất từ trong không khí ra năm chiếc lệnh bài làm từ bạch ngọc đưa cho đạo nhân nọ, đạo nhân xem xong thì lập tức vứt năm chiếc lệnh bài vào cánh cửa, từ cánh cửa đó tỏa ra hào quang chói mắt rồi từ trên cánh cửa một vòng xoáy hiện ra. U hồn quay lại chậm rãi nói:

Vào đi

Sau khi tiến vào trong vòng xoáy đó, nó lập tức khép lại bằng một phương pháp vô cùng kì dị truyền tống bọn Dương Thanh đi. trong nháy mắt hắn có cảm giác đã đi hàng ngàn dặm. Khi hắn xuất hiện trở lại thì đã ở trong một nơi vô cùng kì lạ cho dù là tản tiên thức ra cũng chỉ được một nửa so với lúc đầu, xung quanh chỗ bọn hắn đang đứng bất ngờ lại là một cánh rừng âm u, cây cối ở đây vô cùng kỳ lạ, cách khoảng một ngàn trượng về phía trước là một vách núi cao như không nhìn thấy điểm tận cùng, một dòng thác uốn lượn từ trên đó đổ xuống, ngay phía trước mặt bọn hắn là một cái đình nhỏ. Bọn hắn liền bước vào bắt đầu quan sát. Trương Lệ Băng đưa tay sờ sờ mây cái cây kỳ dị kia rồi hỏi Đặng Dung:

- Đặng huynh đây là mảnh đất thần bí mà ngươi nói.

- Đúng vậy.

Đặng Dung chỉ tay về phía vách núi kia rồi nói tiếp

- Qua khỏi vách núi kia chính là nơi thí luyện năm xưa của Ngũ Hành Tông chúng ta, tiếp tục đi nữa thì sẽ đến bảo tàng, nơi lão tổ năm xưa cất giấu mọi thứ quý giá của tông phái.

Dương Thanh không nói gì mà âm thầm đánh giá khu rừng này, theo hắn thấy khu rừng này, vô cùng kì lạ. Sau nhiều năm ở trên âm hồn đảo và cửu khúc huỳnh hà, hắn đối với cây cối, thổ mộc, quái thạch có một sự lịch duyệt hơn người. Theo như hắn cảm nhận thì vừa rồi không ngờ thực vật ở đây đều tỏa ra khí tức của yêu thú, chứ không phải chỉ là cây cối bình thước, hơn nữa hắn luôn có cảm giác, nơi này có người đưa mắt theo dõi bọn hắn từ trên cao, khiến hắn không thấy thoải mái chút nào. Đúng lúc này Đặng Dung lại lên tiếng,:

- Các vị đạo hữu. Đặng mỗ cũng không nhiều lời nữa. Qua khỏi vách đá kia chính là bước chân vào nơi thí luyện có tất cả ba tầng, tu vi như chúng ta vượt qua dễ dàng thôi. Nhưng sau đó là tiến vào vùng đất mà chỉ có cao thủ Ngưng Nguyên kỳ mới có thể thông hành trót lọt, phải hết sức cận thận, nhất là cuối cùng còn phải đối mặt với Ngũ Hành Đại Trận. Mong các vị đạo hữu để tâm.

Lão nói xong thì tiến về phía trước theo sau lão là đôi đạo lữ kia, cuối cùng chỉ còn hắn và Trương Lệ Băng, nàng nhìn hắn rồi nói:

- Mời Đồng đạo hữu đi trước.

Dương Thanh không nói gì mà khẽ gật đầu cất bước. Theo hắn thấy thì Trương Lệ Băng này cố tình đi sau cùng giám sát bọn hắn giúp cho Đặng Dung ở phía trước, nhưng hắn mặc kệ, vừa đi vừa truyền âm nói chuyện với nàng vô cùng vui vẻ. Với tốc độ của năm người chỉ một lát sau đã tiến đến chân dãy núi.

lúc này Đặng Dung bước tới trước một bước cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu vào cấm pháp phía trước lầm bầm nói:

- Nhân danh tông chủ Ngũ Hành Tông mở ra cấm pháp vào thí luyện.

Chỉ thấy từng tiếng rắc rắc vang lên, một khung cảnh vô cùng bá đạo hiện ra. Dưới sự hoạt động của cấm pháp không ngờ, dãy núi tách làm hai nửa để lộ ra một lối đi rộng rãi lát đá dài hàng ngàn trượng xuyện qua dãy núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui