Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Đến ở Kỳ Bình tự một
thời gian, rốt cục Mộ Phi Sắt cũng phải trở về. Sau khi cảm tạ đoạn thời gian này Giác Viễn đại sư vẫn dốc lòng chữa trị cho nàng, Mộ Phi Sắt
dẫn theo Hương Liên và Phú Quý xuống núi. Giác Viễn sợ Hồn Nguyên Lục
mới thức tỉnh của nàng nhiễu loạn, nên trước khi Mộ Phi Sắt đi đưa còn
đưa cho nàng không ít dược hoàn điều hòa thân thể.

Mộ Phi Sắt
trở về với tư thế thắng lợi giống như tên cướp vừa cướp được núi vàng,
chỉ khác nhau ở chỗ là những thứ này nàng không cần phải cướp mà tự mình Giác Viễn đại sư đưa lên a!

Về phần Vân Nhược Lan, Mộ Phi Sắt cũng biết hắn sẽ tự có an bài, cũng không hỏi
nhiều, chỉ là có chút ngạc nhiên khi thấy thái độ của hắn trong đêm đó
có chút kì lạ.

Lúc đó, hắn chỉ trích mình nhưng giọng điệu lại
cực kỳ nhu hòa, nàng nhận thấy trong ánh mắt của hắn cũng mang theo nồng đậm sủng nịnh, nàng ở trước mặt hắn lại giống như một cái hài tử chưa
trưởng thành, làm nàng sinh ra chút cảm giác co quắp.

Trong
khoảng thời gian ngắn này có vẻ Mộ Phi Sắt cũng đã quên hiện giờ nàng
cũng chỉ là một nữ hài mười ba tuổi, mặc dù bên trong là linh hồn của
người trưởng thành đi nữa, thì cảm giác được yêu thương này nàng đáng ra phải nhận được nhiều mới phải.

Khi ngồi trên xe ngựa, nàng im
lặng không nói gì, cảm xúc khác thường vẫn quanh quẩn trong lòng Mộ Phi
Sắt.

Khi trở lại Mộ phủ, thái độ của bọn hạ nhân cũng thay đổi rất nhiều. Vừa mới đến tiểu viện của mình, đã
thấy Lâm quản gia sai người mang đến những vật dụng sinh hoạt cần thiết, ngoài ra lâm quản gia còn tự tay đưa cho Mộ Phi Sắt bức thư trước khi
đi của Mộ Ngôn.

“Sắt Nhi, chờ ta trở lại!”

Sáu chữ đơn
giản lại bao hàm hết sự ân cần của vị huynh trưởng đối với muội muội. Mộ Phi Sắt khẽ cười, đem cảm giác khác thường do Vân Nhược Lan gây ra cho
mình khóa dưới đáy lòng.

Cẩn thận gấp
lại bức thư lưu lại nét chữ của Mộ Ngôn, kẹp lại trong cuốn sách của mẫu thân, lại tưởng niệm vị huynh trưởng đang ở Thiên Hồn học viện kia.

Sau khi Hương Liên cùng Phú Quý an bài xong xuôi những thứ do Lâm quản gia
vừa mới đưa tới, Hương Liên vội vàng rót cho Mộ Phi Sắt ly trà. Sau đó
đứng ở một bên, lại sững sờ nhìn chằm chằm hồi lâu Mộ Phi Sắt.

Phát giác được Hương Liên có điểm khác thường, Mộ Phi Sắt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tiểu thư, vừa rồi một nô tỳ đưa y phục mới qua còn nói, người đi một chuyến
ra ngoài, lại biến thành dễ nhìn. Trước giờ nô tỳ luôn ở bên cạnh người
nên không phát hiện ra, nay tinh tế quan sát, dung mạo người quả thật có chút chuyển biến a!”

Lời nói của Hương Liên lại làm cho Mộ Phi
Sắt cả kinh, không phải Hồn Nguyên Lực còn công dụng khác mà mình chưa
biết đi? Bước nhanh đến trước gương, chăm chú nhìn kỹ từng chi tiết trên mặt, trầm ngâm không nói gì.

Khi còn ở
Kỳ Bình tự, nàng cũng không có soi gương, trong gương hiện lên cái mũi,
cái mắt nhỏ nhỏ, so sánh với dung mạo trước kia đúng là có chút bất
đồng.

Cái mũi nhỏ thoáng cân đối với khuôn mặt, lông mi dài và
đậm hơn một chút, con mắt nhỏ dường như cũng to ra thêm vài phần. Tuy
tách biệt từng chi tiết thì không có biến đổi gì, nhưng gộp chung lại
một chỗ, lại lộ ra biến hóa kỳ lạ.

Nếu như trước kia nàng gắn với danh hiệu xấu xí, thì bây giờ nàng có thể nói là một bộ dáng thanh tú,
làm cho người ta cảm thấy quái lạ.

Có câu nói, nữ nhân mười tám tuổi tất có chuyển biến, nhưng biến hóa của nàng lại rất quỷ dị. Chẳng lẽ có chỗ nào xảy ra vấn đề?

Trong lòng Mộ Phi Sắt tràn đầy khó hiểu, nhưng ngược lại Hương Liên lại rất
vui vẻ. Lần này đi một chuyến đến Kỳ Bình tự, nàng xem ra cũng được mở
rộng tầm mắt, tính tình cũng trở nên hoạt bát hơn trước rất nhiều: “Tiểu thư, đây chắc chắn là chuyện tốt, nô tỳ lại thấy bộ dáng của người lại
có mấy phần giống phu nhân lúc trước nha. Cho tức chết những người kia
luôn miệng chê bai tiểu thư.”

Mộ Phi Sắt dở khóc dở cười nghe Hương Liên nói! Nhưng nghĩ đến đây, Mộ Phi Sắt mới cẩn thận nghĩ lại, bộ dáng của mẫu thân? Sau đó lại tinh tế quan sát
lại dung mạo nhỏ nhắn trong gương, tuy nói tuyệt đối không thể so được
với dung mạo tuyệt mỹ của mẫu thân, nhưng giữa cặp lông mày thanh tú
cũng mơ hồ hiện lên vài phần tương tự.

Càng nghĩ lại càng hồ đồ,
Mộ Phi Sắt dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ này ra sau đầu. Trong Mộ gia vẫn
còn hai vị trưởng bối chưa về nhà, nếu như theo cấp bậc lễ nghĩa, nàng
hẳn là phải đến chỗ hai vị phu nhân kia thỉnh an. Mộ Phi Sắt âm thầm
hoài niệm cuộc sống vô ưu vô lo ở Kỳ Bình tự, hơi sửa sang lại quần áo
đầu tóc, liền dẫn Hương Liên sang thỉnh an.

Nhụy Hương viện chính là nơi ở của Đại phu nhân Tú Cầm và Đại tiểu thư Mộ Thanh Vận. Bởi vì
thế lực nhà mẹ đẻ Đại phu nhân Tú Cầm không nhỏ, nên địa vị tại Mộ Phủ
cũng khá cao, bên trong tiểu viện cũng hết sức xa hoa, chỉ cần một cái
đình viện cũng muốn to hơn tiểu viện của Mộ Phi Sắt.

Lúc trước nàng cũng rất ít khi đến Nhụy Hương viện, nếu
muốn thỉnh an, đều khi nào có Mộ Thiên Hạc cùng Mộ Thiểu Hoa mới dám
tiến đến. Đại phu nhân cùng Tam phu nhân đều coi Mộ Phi Sắt là con kiến
hôi, tất nhiên không thích nàng làm bẩn địa bàn của mình.

Mộ Phi
Sắt hừ nhẹ, vừa nghĩ đến những khuôn mặt ghê tởm đó, trong nội tâm lại
không kiên nhẫn. Nhưng lễ nghĩa thì vẫn phải làm, lại thêm sau khi biết
được mình bị hạ Bế Hồn thảo, nàng cũng phải thu mình lại, âm thầm điều
tra xem ai là người hạ thủ.

Mộ Phi Sắt được Hương Liên dìu vào
chính phòng, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân cũng đang ở đây, bên trong
phòng chất đầy vải vóc, không khí bề ngoài cũng được xem là thân thiện.
Mộ Thanh Vận cũng ngồi bên cạnh Đại phu nhân, sắc mặt kiêu ngạo khó nén, mười đầu ngón tay khẽ vuốt những tấm vải đầy màu sắc. Khi nhìn đến Mộ
Phi Sắt, trong con người lại hiện lên nồng đậm hận ý.

“Đại nương vạn phúc, Tam nương vạn phúc, tỷ tỷ vạn phúc.”

Cẩn thận hoàn thành hàng loạt động tác vấn an, thiếu nữ cụp tay xuống phía
trước, bình tĩnh nhìn thần sắc khác nhau của ba vị mỹ nhân.

“Sắt Nhi, ngươi trở về Mộ phủ cũng thật đúng lúc,
Thanh Vận đang lựa chọn vải may quần áo để chuẩn bị cho Bách Hoa yến,
ngươi cũng cùng đến xem đi.” Tam phu nhân khách sáo nói chuyện, sau
chuyện lần trước bị Mộ Thiên Hạc tức giận, tựa hồ cũng nhận ra tính tình Mộ Phi Sắt có chuyển biến khác thường.

Đại phu nhân nhìn bộ dáng bình thản của Mộ Phi Sắt, cũng có chút tức giận, nhưng lại không muốn
mất tư thái trước mặt Thiến Nương, nên cũng bất đắc dĩ mở miệng. “Mau
tới giúp tỷ tỷ ngươi lựa chọn quần áo phù hợp!”

Theo lời nói của
Đại phu nhân liền ngồi xuống, Mộ Phi Sắt lẳng lặng nhìn đống vải trên
bàn, nói với Mộ Thanh Vận: “Sắt Nhi cũng không dám nói bừa. Bất quá tỷ
tỷ vô luận mặc cái gì cũng đều như thiên nga giữa bầy vịt, ở Bách Hoa
yến tất nhiên là áp đảo quần phương.”

Nàng cũng không có ý khen
tặng hay nịnh hót, nhưng nữ nhân của Mộ phủ không người nào là không có
dung mạo xuất chúng, nhất là Đại tiểu thư Mộ Thanh Vận danh tiếng đã lan xa. Đại phòng hay Tam phòng đều có những con bài chưa lật, nàng cũng
không muốn khắp nơi đều có kẻ địch a!

Mộ Thanh Vận nghe câu nói
của Mộ Phi Sắt, cũng không có ý vui mừng. Lại không nghĩ tới con ốc sên
Mộ Phi Sắt này lúc trước miệng lưỡi kém cỏi, nay lại có thể nói ra được
những câu xuôi tai như vậy.

Hàn ý trong mắt càng nồng đậm, Mộ
đại tiểu thư bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng lại hừ lạnh: “Miệng
muội muội cũng thật ngọt đi!Vì lời nói tốt lành của muội, nếu như ta may mắn được gả vào hoàng tộc, nhất định cũng sẽ không quên ý tốt của muội
muội nha!”

Chưa vào Hoàng tộc, mà đã kiêu ngạo như vậy, nếu thật
sự được bay lên làm Phương Hoàng, thì không biết sẽ thành cái dạng gì?
Thầm oán Mộ Thanh Vận hư tình giả ý, Mộ Phi Sắt chỉ nhàn nhạt cười,
chứng kiến hận ý sâu trong mắt tỷ tỷ sao nàng lại còn không hiểu tâm tư
của nàng ta.

Mộ Thanh Vận nhìn đến tiểu
nữ nhân không chút gì giống người của Mộ gia trước mặt, trong nội tâm
lại càng hận. Lần trước bị Mộ Thiên Hạc trách cứ làm cho vị Đại tiểu thư xưa nay vốn tâm cao khí ngạo bị mất mặt trước mọi người. Nếu chỉ răn
dạy bình thường thì không sao, nay lão thái gia lại vừa mở miệng là bênh vực cho con ốc sên này, lớn lên khó coi như vậy, tại sao nàng ta lại
được coi trọng không biết?

Vừa nghĩ đến, Mộ Thanh Vận lại phát
hiện ra điều gì khác thường. Cái mũi, con mắt? Không khác gì lúc trước,
nhưng nhìn kỹ lại có chút bất đồng.

“Phi Sắt, chẳng lẽ phương
thuốc của Vương ngự y lại có tác dụng dưỡng nhan, tỷ như thế nào lại
thấy muội hình như đẹp hơn vài phần?” Mộ Thanh Vận hỏi, trong nội tâm
cũng chờ đợi sẽ xuất hiện loại phương thuốc này, nếu như vậy sẽ làm dung mạo của mình càng thêm mê người nha!

Lời vừa nói ra, dẫn đến sự
chú ý của hai vị phu nhân, chăm chú quay lại đánh giá Mộ Phi Sắt. Mộ Phi Sắt cũng chỉ bình thản ngồi một chỗ, mặt không đổi sắc nói: “Tỷ tỷ nói
đùa. Chắc do tâm tình tỷ tỷ quá mức cao hứng, mới có thể khen nhầm muội
rồi. Nếu như thật có đan dược dưỡng nhan, vậy thì muội chắc chắn sẽ trở
nên xinh đẹp hơn rồi.”

Mộ Phi Sắt tất nhiên không nói dối, mọi
người cũng không ngờ vực lung tung. Biết không thể hỏi ra được chuyện gì nữa, cả ba người phẫn nộ thu lại một bụng tức, lại tiếp tục thảo luận
về trang phục.

Những người đó cũng không biết là, chính bản thân Mộ Phi Sắt cũng hiếu kỳ, rốt cục trên người
mình đang che dấu bí mật gì? Nhìn ba người kia vì không lấy được đáp án
như mong muốn, nên cũng không thèm chú ý tới nàng nữa, Mộ Phi Sắt lại
suy nghĩ mơ màng, có lẽ chuyện này Vân Nhược Lan sẽ cho mình biết đáp án a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui