Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

“Sắt Nhi, muội phải chịu khổ rồi!” Mộ Ngôn nhìn bóng dáng gầy gò của muội muội mình, trong lòng tràn đầy cảm thán.

Mặc dù lúc cùng sư phụ đi vào, thấy nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, cũng không có gặp cảnh tượng dụng hình như trong tưởng tượng, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt vì lo lắng cho muội muội, nơi nào còn có tâm tình phân tích bầu không khí kì lạ này.

Sau khi nghe Chưởng Sự Hình Đường nói lại toàn bộ sự việc, Mộ Ngôn liền có thể đón muội muội bảo bối trở về bình yên, còn luôn miệng nói cám ơn, sau đó mang muội muội vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh đến biệt viện của mình. Tự mình phân phó thị nữ làm xong món canh hoa Quế nàng thích ăn nhất, thêm vài món ăn nhẹ, giống như sợ muội muội mình bị bỏ đói.

Lăng Thất chậm rãi nuốt từng muỗng canh hoa Quế, trong lúc lơ đãng nhăn lại lông mày. Quá ngọt! Bất quá lúc này đúng là nên bổ sung thêm chút đường, cũng không thiệt a!

Giương mắt nhìn xem khuôn mặt ân cần của nam tử mang danh nghĩa huynh trưởng, Lăng Thất không khỏi thở dài, cố nuốt xuống cháo loãng còn đang trong cổ họng, hàm hồ đáp lời: “Ta không sao. Cám ơn ngươi đã tìm người cứu ta.”

Mộ Ngôn chau lông mày lại, lúc quan sát muội muội ăn cố gắng phát hiện ra chút ít đầu mối, bất quá hiện tại không phải thời điểm hỏi thăm, liền đưa tay khẽ vỗ lên đầu nàng, cười nói: “Ta đã đáp ứng với đại nương hảo hảo chiếu cố muội. Là ta không tốt, nếu có thể nhanh chóng chấm dứt thí luyện, thì muội đã không rơi vào sự tình như vậy!”

Càng nói, giọng điệu của Mộ Ngôn càng ảm đạm, làm cho trong lòng Lăng Thất một hồi oán thầm. Tình cảm của vị huynh trưởng này thật đúng là lớn a! Đại nương trong miệng hắn nói chính là mẫu thân của thân thể này, năm Mộ Phi Sắt năm tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn, cũng xác minh chân lý của thượng cổ: hồng nhan bạc mệnh...

Nàng có chút không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn tiểu nam nhân trước mặt, hắn ta đối xử tốt với muội muội của chính mình, cùng với nàng thật không có nửa điểm quan hệ! Lăng Thất chống lại ánh mắt sáng như sao của hắn, nhàn nhạt nói: “ Chính mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn, cùng ngươi không có quan hệ!”

Mộ Ngôn nhìn xuống cánh tay đã cứng lại giữa không trung, yên lặng thu hồi, trên mặt hiện lên vài tia khó hiểu: “Sắt Nhi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ca ca mặc dù không có thân phận lớn, nhưng nhất định sẽ giúp muội lấy lại công đạo.”

Thật sự hoàn toàn tín nhiệm muội muội của mình sao? Khóe miệng Lăng Thất nhếch nhẹ, trong lòng rõ ràng thêm chút ấm áp, cho dù không phải vì mình, cũng có thể cảm nhận được phần nào tình cảm huynh muội, cũng làm cho nàng tăng thêm hảo cảm gấp bội đối với mỹ thiếu niên.

Chính mình khi nào thì có được một thân nhân tri kỷ? Lăng Thất có chút thổn thức, khẩu khí bất giác ôn nhu: “Là ta quá mức chủ quan, từ nay về sau lưu ý là được. Tam chưởng lão nói ta có thể tự mình xin rời khỏi học viện, cũng coi như cho một bậc thang, mất Hồn Nguyên Lực, ta dù sao cũng không thể ở lại nơi này. Đừng có vì ta mà làm việc vô ích!”

Thường thấy muội muội mình hễ đụng chuyện là khóc sướt mướt, không có chủ kiến, hôm nay lại kiên định cùng lạnh nhạt, làm cho Mộ Ngôn cảm thấy lạ lẫm. Nhưng hắn tin rằng trải qua đại nạn không chết, tính cách muội muội thay đổi, mặc dù trở lại chỗ kia, chắc sẽ có sự thay đổi khác.

Mộ Ngôn tự mình suy nghĩ, cũng không hề quấn quýt chuyện tính tình muội muội mình thay đổi, bóp bóp cánh tay, đầu xoay chuyển nhanh chóng: “Nhanh nhất mười ngày sau mới có kết quả của Hình Đường thẩm phán, An sư phụ đã thuyết phục Tam chưởng lão chuyện muội đi lạc vào cấm địa. Trong thời gian này muội an tâm dưỡng thương. Ta sẽ cố gắng xin sư phụ để được đưa muội trở về nhà.”

Lăng Thất gật đầu, đối với tính toán của Mộ Ngôn không chút nào dị nghị. Nàng xác thực không biết kéo thân thể gầy nhỏ này đi chỗ nào. Cảm nhận được trong lòng Mộ Phi Sắt thật sự sợ hãi nơi gọi là nhà kia, nàng có thể từ từ suy nghĩ biện pháp để rời đi cái thế giới này.

Chẳng qua là nàng thật sự có thể quay trở về sao?

Khẽ thở dài một cái, lòng Lăng Thất tràn đầy phiền muộn. Nơi đó từng là nơi nàng muốn rời đi nhất, nhưng bây giờ chỉ có thể tồn tại trong ký ức, cuộc sống nhân sinh, quả nhiên không thể đoán trước được.

Dựa theo quy định của học viện, trừ các trưởng lão và hạ nhân, vô luận là biệt viện của nam tử hay biệt việt của nữ tử, cũng không cho phép đến nơi ở của nhau.

Sau khi ăn bữa tối xong, Lăng Thất cũng bị cưỡng chế để trở lại biệt viện của nữ tử, Mộ Ngôn cũng làm tốt vai trò của huynh trưởng, hộ tống nàng trở về. Ven đường đi, từng đạo ánh mắt tôn kính hay ái mộ đều rơi vào đáy mắt của Lăng Thất, dù sao thì bọn họ chỉ có thể âm thầm ca thán mà thôi.

Đặc biệt Mộ Ngôn còn được tạo điều kiện thuận lợi, vì phải chăm sóc cho Mộ Phi Sắt, nên được các trưởng lão cho nghỉ phép, tất cả là vì Mộ Ngôn là một kinh thế thiên tài, có thiên phú tuyệt hảo lại cùng với một cá tính ôn nhuận. Các trưởng lão ở Thiên Hồn học viện đối với mỹ thiếu niên xuất chúng ưu ái chỉ có thêm, cộng thêm sư phụ lại là người vô cùng hào sảng, lúc Mộ Ngôn mới gia nhập học viện đã được lão thu nạp làm đồ đệ. Lời vừa nói ra, danh tiếng của Mộ Ngôn trong học viện tăng vọt.

Chính bởi vì Mộ Phi Sắt có một huynh trưởng ưu tú như vậy, nên nàng mới may mắn có những khoảng thời gian vui vẻ ở học viện, nhưng tất cả chỉ là ánh hào quang chói mắt ở bên ngoài, khi gạt qua ánh hào quang ấy chỉ còn là một thiếu nữ nhát gan phát ra ánh sáng ảm đạm.

Lăng Thất yên lặng thưởng thức những kính ngưỡng của những thiếu nữ kia dành cho vị huynh trưởng bên cạnh mình, trong lòng phát ra một trận chua xót, hèn mọn, thậm chí cảm thấy mình tồn tại thật sai lầm, Mộ Phi Sắt thật sự là đáng thương a!

Cánh cửa biệt viện chặn lại bước chân của Mộ Ngôn, sau khi nghe những lời ân cần dặn dò của Mộ Ngôn, Lăng Thất theo trí nhớ chậm rãi đi về phía gian phòng của Mộ Phi Sắt, lối đi treo những đèn lồng phát ra ánh sáng màu vàng, làm nổi bật lên kiến trúc cổ xưa.

Đẩy ra cánh cửa bằng gỗ, thấy đèn ngủ đã được đốt lên, một nữ nhân áo hồng đang ngồi đọc sách. Thấy nàng đang đứng trước cửa, vội vàng đứng dậy, trên mặt hiện lên tia hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại nụ cười.

“Phi Sắt, ngươi không có việc gì thật tốt quá! Ta gần đây không ăn được cũng không ngủ được, chỉ sợ ngươi xảy ra việc gì! Đều tại ta không tốt, không nên dễ tin lời người khác tung tin không đúng, hại ngươi xông vào cấm địa của học viện, bằng không cũng không hại ngươi thiếu chút nữa không còn mạng mà về, bây giờ lại còn sắp bị sự trách phạt của học viện.” Ninh San rưng rưng đôi mắt đẹp, mặt mũi tràn đầy khẩn thiết.

Lăng Thất tránh cánh tay đang ôm mình thân thiết, nhẹ nhàng đi về phía đầu giường của mình, liếc mắt nhìn bộ dáng như lã chã khóc của Ninh San, trong lòng cười lạnh. Đều là cùng mười ba tuổi, tâm tư của nữ nhân này so với Mộ Phi Sắt thì ác độc hơn không biết bao nhiêu lần.

“Cho dù không tự tiện xông vào cấm địa, ta đây cuối cùng cũng phải rời khỏi học viện. Thất Thải Chim Quyên cũng không thể đáp ứng nguyện vọng ít ỏi của ta đâu.” Lăng Thất nói ra những lời đùa cợt, lạnh lùng nhìn Ninh San đóng cửa, sắc mặt khó xử hướng chính mình lại gần.

“Phi Sắt, ngươi với ta là tỷ muội tốt của nhau, sao ta có thể hại ngươi a? Ta đây không phải cũng chỉ nghe các sư huynh sư tỷ nói đùa sao?” Đè nén những lời muốn giải thích, Ninh San lại cảm thấy thiếu nữ trước mặt có chút biến hóa, vẫn là bộ dáng tầm thường, nhưng lại nhiều hơn phong thái khác thường. Rốt cục là khác cái gì?

Lăng Thất nở nụ cười, khóe miệng chứa nụ cười vui vẻ nhưng lại lạnh băng “ Còn tưởng thật là hảo tỷ muội a! Còn không có cảm tạ ngươi đem tin tức trọng yếu truyền lại cho ta, ngươi sẽ không trách ta đi?”

Nụ cười Ninh San trên mặt cứng đờ, lời nói châm chọc rõ ràng, nhịn không được reo lên: “Mộ Phi Sắt, là ngươi ở trước mặt ta khóc lóc sướt mướt nói ngươi không muốn rời khỏi Thiên Hồn học viện, ta mới nghĩ biện pháp để giúp ngươi! Ngươi có gì cứ nói thẳng ra, không cần phải nói vòng vo để lăng mạ người khác!”

Đầu ngón tay khẽ phất qua đầu giường, ánh sáng nhu hòa trong nhà cũng không đem sương lạnh trong mắt Lăng Thất nhạt đi. Nàng liếc mắt nhìn khuôn mặt đã đỏ lên của giai nhân, đạm bạc nói: “Vậy ngươi như thế nào không đi tìm Thất Thải Chim Quyên, để cho nó thực hiện ước nguyện muốn gả cho Mộ Ngôn của ngươi? Chính ngươi cũng chưa từng tin tưởng chuyện đó, như thế nào lại có thể lừa ta?”

Ninh san rốt cuộc cũng biết Mộ Phi Sắt bất đồng chỗ nào. Nếu đổi lại là lúc trước, coi như là bị ủy khuất, nàng ta cũng sẽ nhu nhược khóc đến thần trí mơ màng, cũng không dám mở miệng nói nửa chữ không tốt, hôm nay lời nói lại kiên quyết cùng sắc bén. Là bởi vì trải qua thập tử nhất sinh, làm cho tính tình thay đổi?

“Ngươi, ngươi đã nói cho Mộ Ngôn sư huynh?” Ninh San run rẩy hỏi, thật hối hận gần chết, ai cũng biết Mộ Ngôn sư huynh yêu thương nhất phế vật muội muội này, vạn nhất hắn biết chuyện này do mình khởi xướng, chẳng phải là cơ hội của mình càng vô vọng sao?

Lăng Thất bỏ đi đôi giày đang mang, không nhanh không chậm ngồi lên giường “ Ta không có đầu lưỡi dài như vậy, không cần ở trước mặt hắn kêu khổ.”

Ninh San vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, Mộ Phi Sắt sẽ không nói láo, Mộ Ngôn sư huynh bên kia mình chắc chắn vẫn có cơ hội thật lớn. Đáng tiếc, trên mặt mỹ nhân vui mừng chưa quá ba giây, đã bị Lăng Thất giáng cho một câu kết lợi hại: “ Nể tình quan hệ của chúng ta, ta bật mí cho ngươi biết, Mộ Ngôn nếu không phải người ngu ngốc, nhất định sẽ không vừa ý ngươi! Ninh San, đi tìm Thất Thải Chim Quyên mới là con đường duy nhất của ngươi a!”

Thân thể như rơi vào hàn đàm lạnh như băng, Ninh San ngây người tại chỗ, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói cay nghiệt, Mộ Phi Sắt, ngươi ở cấm địa rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại trở nên kiên cường như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui