Ngụy Vân Tiêu nổi giận cực điểm, lập tức đứng lên kháng nghị: "Ta không làm ngựa, hà cớ gì ta phải làm ngựa hả?"
Vậy mà hai tiểu cô nương đều làm lơ cậu, ghé tai thì thầm với nhau.
Hứa Tri Vụ hỏi: "Tại sao A Nhàn cứ muốn làm bà mối chứ? Chi bằng chúng ta đều làm tân nương được không?"
"Không cần đâu, ta rất xứng làm bà mối đó, bởi vì ở đây của ta mọc một nốt ruồi nè, trước kia không hề có, A Vụ mau nhìn đi."
"Ở đâu?"
Ngụy Vân Nhàn chỉ vào khoé miệng mình: "Mẫu thân nói rằng do ta tham ăn nên mới có nó."
"Vậy ta cũng sẽ có sao?"
Ngụy Vân Tiêu bị làm lơ thì càng tức giận, cậu muốn lấy lại sự chú ý, thậm chí đứng lên ghế đá: "Ta, không, làm, ngựa!"
Hứa Tư lớn tuổi nhất trong này, tính cách so với bạn cùng lứa cũng trưởng thành hơn, ấy vậy mà hắn chỉ cảm thấy bên tai vang lên đầy tiếng ong ong, mấy đứa con nít ngươi một câu ta một câu, còn khó quản hơn Hứa Tri Vụ nhiều.
Hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu không thể thoả thuận được, chi bằng chúng ta đổi sang viết chữ, thử xem A Vụ có tiến bộ không, nếu Ngụy công tử Ngụy cô nương cũng viết thì càng tuyệt hơn."
Một câu nói ra, ba đứa trẻ tức khắc ngậm miệng, mười phần ồn ào biến thành mười phần yên tĩnh.
Ngụy Vân Nhàn lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu với Hứa Tri Vụ, đại ý là: Ca ca muội thật đáng sợ quá.
Hứa Tri Vụ liên tục gật đầu: Đúng chưa, đúng chưa?
Hứa Tư tiếp tục nói: "Ngụy công tử làm ngựa không ổn chút nào.
Đúng lúc chỗ ta có một con ngựa, Ngụy công tử có thể đóng vai khác."
Ngụy Vân Nhàn muốn nói lại thôi, sợ bị Hứa Tư bắt đi viết chữ.
Hứa Tri Vụ đứng bên cạnh cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt, lập tức nghĩ rằng, xem ra bây giờ chỉ có mình mới có thể ngăn chặn Hứa Tư!
Nàng hắng giọng: "Ta cảm thấy nếu chúng ta có Tiểu Bạch rồi, vậy ca ca A Nhàn không cần giả ngựa nữa, hắn có thể đi dắt ngựa! Tân lang cũng cần một người dẫn ngựa!"
Ngụy Vân Nhàn phụ họa theo ngay: "Đúng đúng."
Sắc mặt Ngụy Vân Tiêu đen xì: "Ta không muốn, ta phải làm tân lang!"
Hứa Tri Vụ kinh hãi, không dám tin nhìn hắn: "Ta không thèm gả cho ngươi!"
Ngụy Vân Nhàn lại phụ hoạ: "Đúng vậy, ca ca đâu có tuấn tú bằng ca ca của A Vụ, làm tân lang thế nào được?"
Cảnh tượng lại một lần nữa hỗn loạn, Hứa Tư bỗng đứng bật dậy, cả đám im bặt.
Chỉ thấy Hứa Tư vào trong phòng, không lâu sau đem ra mấy quyển bảng chữ mẫu, cho ba hài tử mỗi người một quyển.
Hứa Tư nói: "Vốn dĩ là chuẩn bị cho A Vụ, nếu các người đã không biết phải làm gì, chi bằng viết chữ đi."
Hứa Tri Vụ trợn tròn mắt nhìn bảng chữ mẫu, nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Chuẩn bị cho ta á? Từ lúc nào, tại sao?"
"Lần trước A Vụ đến chỗ ta học chữ mà, mẫu thân dặn dò ta tiếp tục kèm cặp A Vụ học chữ".
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Hứa Tư hiện rõ vẻ hiền lành và nụ cười lương thiện.
Hứa Tri Vụ: !!!
Như bị sét đánh giữa trời quang vậy, cả người Hứa Tri Vụ đều ngẩn ngơ, vì cái gì mà lần trước nàng lại đi tìm Hứa Tư chứ?
Hôm nay chơi cũng không chơi được, còn bị bắt viết chữ.
Hứa Tri Vụ khóc không ra nước mắt, huynh muội Ngụy gia cũng nhìn nhau không nói gì.
Đồng thời đều cảm thấy hối hận, nếu như bọn họ không tranh cãi không ồn ào, lúc này chẳng phải là đã chơi được hai lượt rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hứa Tri Vụ cùng Ngụy Vân Nhàn cùng nhau liếc sang Ngụy Vân Tiêu trừng mắt một cái.
Viết được mấy chữ xiên xiên vẹo vẹo, Hứa Tri Vụ đã không còn ngồi yên được.
Nàng rất muốn nói nhỏ với Ngụy Vân Nhàn nhưng Hứa Tư lại ngồi trước mặt, chẳng hiểu sao có chút chần chừ.
Hứa Tri Vụ cứ liên tục nhìn hắn, thấy hắn cứ rũ mắt đọc sách, dáng vẻ rất yên tĩnh, dường như chẳng thèm để ý bọn họ.
Thế là lấy tay che mặt, lặng lẽ đi qua bên phía Ngụy Vân Nhàn, thỏ thẻ nói: "A Nhàn, ta không muốn viết nữa."
Ngụy Vân Nhàn cũng sáp lại gần đáp: "Ta cũng không muốn."
"Chúng ta nói chuyện nhỏ tiếng thôi, đừng để hắn nghe thấy." Hứa Tri Vụ nói, còn lén nhìn Hứa Tư một lần, thấy hắn không phản ứng gì thì càng yên tâm mà nói chuyện với Ngụy Vân Nhàn: "Để ta nói cho tỷ nghe này A Nhàn, Hứa Tư đã đồng ý không giành cha nương với ta, sẽ nghe lời ta."
"Thật hả? Dễ dàng quá vậy?"
"Đổi lại muốn ta gọi hắn là ca ca, chẳng có gì to tát, ta tùy tiện gọi thoáng qua một cái là xong rồi."
Hứa Tư ở đối diện giật nhẹ đầu ngón tay.
Hai cô nương vẫn chưa phát hiện ra, tiếp tục nói chuyện, Ngụy Vân Nhàn dặn dò Hứa Tri Vụ: "Muội còn phải trông chừng hành động của hắn nữa, nói không chừng hắn đang gạt ngươi."
"Trông chừng thế nào?"
Ngụy Vân Nhàn nghĩ nghĩ: "Muội phải quan sát hắn nhiều hơn, ví như hắn có làm nũng với cha nương muội đòi cái này muốn cái kia không, có nói xấu muội với họ không."
Hứa Tri Vụ liên tục gật đầu.
Tiếng lật sách của Hứa Tư vang lên hơi lớn, hai tiểu cô nương lập tức ngồi lại nghiêm túc, Hứa Tri Vụ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Ngụy Vân Nhàn thì chột dạ gục đầu xuống.
"A Vụ, bây giờ viết nhiều một chút thì sau này sẽ được viết ít một chút, nói tóm lại bảng chữ mẫu này đều dành cho muội đó." Hứa Tư nói.
Hứa Tri Vụ vừa nghe đã hiểu.
Quay đầu nói với Ngụy Vân Nhàn ngồi bên cạnh: "A Nhàn không cần để ý đến ta nữa, nhanh viết nhiều chữ một chút đi."
Ngụy Vân Nhàn: ?
Hứa Tri Vụ lại quay sang nói với Ngụy Vân Tiêu: "Còn ngươi nữa, ta không cần ngươi xin lỗi đâu, chỉ cần ngươi viết hết một mặt này là được."
Thấy Ngụy Vân Tiêu trợn trắng mắt, Hứa Tri Vụ xoa xoa thắt lưng: "Thêm một mặt nữa."
Hứa Tư cau mày, đau đầu mà kéo Hứa Tri Vụ đến sát bên: "A Vụ hãy ngồi bên cạnh ta viết, ca ca trông chừng A Vụ."
Tinh thần phấn chấn của tiểu cô nương tức khắc ỉu xìu, viết được một nét lại ngước mắt lặng lẽ nhìn Hứa Tư một lần.
"Viết sai một nét, A Vụ phải viết lại." Hứa Tư bỗng nhiên nói.
Rõ ràng lúc Hứa Tri Vụ nhìn hắn, hắn đang tập trung đọc sách mà, đâu có nhìn nàng lần nào.
Thế là lặng lẽ nuốt ực, cảm thấy Hứa Tư vô cùng đáng sợ.
Chập tối, Ngụy phu nhân mới đến đưa huynh muội Ngụy gia về nhà, đương nhiên đối với việc Hứa Tư bắt họ luyện chữ tỏ ý tán thưởng, còn bắt hai huynh muội cúi đầu nói lời cảm tạ với Hứa Tư.
Ngụy Vân Nhàn: Mếu máo.
Ngụy Vân Tiêu: Hừ.
Huynh muội Ngụy gia đi rồi, trong Tùng Phong viện trống vắng hơn nhiều, Hứa Tư giữ Hứa Tri Vụ lại, cứ như vậy im lặng nhìn nàng chằm chằm.
Cả người Hứa Tri Vụ không thoải mái, muốn chạy, nhưng lại bị ánh mắt của Hứa Tư níu dính lại.
Thời điểm đôi con ngươi nàng đảo trái đảo phải, Hứa Tư hơi cúi người xuống: "A Vụ gọi ta thế nào?"
Hứa Tri Vụ: "……Ca ca."
"Nói chậm một chút."
Hứa Tri Vụ không biết hắn muốn làm gì, day ngón tay liếc hắn một cái, kéo dài giọng hô một tiếng: "Ca — ca — "
"Nói lớn một chút."
Hứa Tri Vụ tức khắc đứng lên: "Ta, không, làm —
Còn chưa hết câu, Hứa Tư lạnh nhạt gọi nàng: "A Vụ."
Hứa Tri Vụ không hiểu sao khí thế cả người biến mất, chậm rì rì ngồi xuống, thở phù một hơi, dùng hay tay banh khoé miệng: "Ca! Ca!"
Mệt mỏi quá đi mất, rốt cuộc hắn muốn làm gì đây…..
"Ừ, A Vụ muội muội có thể trở về rồi." Không còn thấy vẻ lãnh đạm trên mặt Hứa Tư nữa, cười cười sờ đầu Hứa Tri Vụ, cứ như là người vừa nãy đưa ra yêu cầu vô lí và hắn là hai người khác nhau vậy.
Hứa Tri Vụ dẫn theo hai nha hoàn rời đi, trên đường bỗng nhiên dậm chân, thế quái nào nàng lại bị Hứa Tư doạ chứ!
Đôi mắt Hứa Tư mở lớn mà lẳng lặng nhìn nàng, rõ ràng không giận cũng không hung dữ, thế mà nàng vẫn cảm thấy không thể chống đối lại hắn.
Rốt cuộc là vì sao?
Chi bằng lần sau cứ thử chống đối lại hắn một lần cho rồi, thử xem hắn có đánh nàng hay không?
Hứa Tri Vụ gãi gãi tóc mái, nghĩ ý phản nghịch.
Chưa tới hai ngày, Hứa phụ đột nhiên sai người gọi Hứa Tư đến gặp, nói là có chuyện quan trọng.
Đợi Hứa Tư đến, thấy Hứa Tri Vụ ngồi xổm ở phía sau cây cột cách không xa cửa, chỉ thò ra nửa cái đầu.
Tự cho rằng đã trốn rất kỹ nhưng nha hoàn Lục Khởi của nàng đứng trên hành lang ngủ gật đập đầu vào tường, làm người ta không muốn chú ý cũng không được.
Hứa Tư đi tới: "A Vụ muội muội ở đây làm gì vậy?"
Hứa Tri Vụ nhìn hắn chằm chằm từ trên xuống dưới: "Có phải cha vừa cho ngươi đồ chơi gì đúng không?"
Hứa Tư cười: "Ừ đúng, A Vụ muội muội có muốn không?"
"Muốn, ngươi để ta nhìn một lần xem là cái gì đị!"
"Gọi ta thế nào."
Hứa Tri Vụ vì muốn đạt được mục đích không ngại dốc sức, ngọt ngào mà gọi hắn: "Ca ca!"
"Ừm, phụ thân cho ta đi thư viện Biền Châu thi thử, nói vui thì cũng vui đó, nếu A Vụ muội muội muốn đi, ca ca có thể đưa cơ hội thi thử quý giá này nhường cho A Vụ muội muội."
Hứa Tri Vụ vừa nghe phải thi, lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần, ca ca đi là được rồi."
Hứa Tư buồn cười bước đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu: "Ta muốn ra ngoài đến thư viện xem một chút, A Vụ muội muội có muốn đi không?"
Hứa Tri Vụ vui vẻ nhảy cẫng lên, sợ Hứa Tư bỏ lại liền vội vàng kéo tay áo hắn lại: "Muốn muốn muốn! Cưỡi ngựa đi phải không?"
Còn chưa đi được hai bước, cửa phòng cha Hứa mở ra, một gã sai vặt tới cười nói với Hứa Tư: "Cô nương, lão gia gọi cô nương vào trong."
Hứa Tri Vụ do dự nhìn Hứa Tư: "Ca ca, huynh đợi muội được không? Chút nữa mới đi thư viện nhé?"
Đại khái Hứa Tư đã đoán ra Hứa phụ muốn nói gì, tay đặt sau lưng Hứa Tri Vụ nói: "Vào đi thôi, ca ca vào cùng A Vụ."
Quả nhiên Hứa phụ hỏi: "A Vụ có muốn đi học không?"
Hứa Tri Vụ vừa nghe, giương cặp mắt long lanh nước chân thành nhìn Hứa phụ: "Không muốn."
"Vậy lúc nãy là ai ồn ào muốn đi thư viện?"
Hứa Tri Vụ dứt khoát đẩy cho Hứa Tư: "Cha, là ca ca muốn đi." Nói xong còn làm mặt xấu với Hứa Tư, muốn hắn phối hợp.
Hứa Tư không nói chuyện, giống như vô cùng cam chịu.
Hứa Tri Vụ ngoảnh đầu hài lòng nghĩ, xem như hắn biết nghe lời.
"Tiểu Tư, là thế thật à?"
"Đúng vậy, A Vụ muội muội cùng lắm chỉ muốn ngồi trên ngựa của con thôi, đâu có thật lòng muốn đi thư viện."
Hứa Tri Vụ liên tục gật đầu: "Chính là vậy, là vậy đó."
Thấy Hứa Tri Vụ vẫn chưa nhận ra Hứa Tư đã bán đứng nàng, Hứa phụ bật cười, bế Hứa Tri Vụ lên hỏi: "Ca ca muốn đi thư viện đọc sách, còn A Vụ sẽ làm gì?"
"Huynh ấy đi học, con ở nhà giữ nhà."
Hứa phụ ôm Hứa Tri Vụ đi ra ngoài, vừa thở dài vừa nói: "Vốn dĩ cha đã chuẩn bị xong ngựa con để A Vụ cưỡi ra ngoài, một khi đã như vậy, chỉ đành đưa nó trở về."
"Hả? Ngựa con gì cơ, ở đâu?"
Rất nhanh, Hứa phụ đi ra ngoài phòng, chỉ thấy trong căn phòng trống trải lúc trước, giờ đây đã xuất hiện một chú ngựa con.
Nó cao hơn Hứa Tri Vụ một chút, lùn hơn Tiểu Bạch một chút, nhìn thoáng qua phần lớn đều là chân.
Hứa Tri Vụ "Oa" một tiếng, ngạc nhiên ngắm nó, thấy toàn thân ngựa con đỏ thẫm, chỉ duy nhất giữa trán có một đốm trắng, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, đang lè đầu lưỡi, không khỏi vô cùng vui mừng.
"Cha, nó đẹp quá đi! Là cho A Vụ à?"
"Vốn là vậy.
Nhưng giữ nhà thì đâu cần tới ngựa con, nếu A Vụ chỉ muốn giữ nhà, cha có thể đưa ngựa con trở về chứ?"
"Không không không, khoan hẵng đưa về!" Hứa Tri Vụ sốt ruột mà nắm cổ áo Hứa phụ: "Cha, cho con suy nghĩ lại một lát."
Hứa Tri Vụ bị đẩy vào thế khó xử giữa lấy hay bỏ.
Mà đúng lúc này, dường như ngựa con cũng đang nhìn nàng, chớp chớp đôi mắt, lông mi thật dày phẩy phẩy.
"!" Hứa Tri Vụ vô tình đụng trúng, tay nhỏ ôm ngựa: "Cha, Tiểu Táo đáng yêu quá, A Vụ rất muốn."
"Vậy A Vụ có đi học không?"
"....." Hứa Tri Vụ bất đắc dĩ mà gật đầu, ánh mắt còn đang lưu luyến trên người ngựa con, sau đó thở dài một hơi: "Vì Tiểu Táo, A Vụ sẽ đi học vậy."
Nàng cuối cùng vẫn là thoả hiệp rồi.