Dương Thanh Vương Diễm FULL


Trung tâm tiếng Anh nơi tôi đang làm việc mới được khai trương, vừa mở cửa nên cần hoạt động quảng cáo giới thiệu nhiều.

Tôi cùng các nhân viên khác liên tục đến các cổng trường, khu dân cư phát tờ rơi.Nhìn tưởng đơn giản, nhưng tờ rơi phát mười người thì đến mười một người cầm cho có lệ rồi vứt đi.

Chúng tôi đều nhận lương theo hiệu quả làm việc, mời hết người thân họ hàng để chèo kéo lấy kết quả rồi thì không thể mời tiếp, về dài hạn cần phải có cách khác hiệu quả hơn.Về sau tôi bắt đầu vừa phát tờ rơi vừa muối mặt xin số điện thoại khách hàng để chăm sóc, xin mãi rồi thành quen, đã không biết ngại.

Còn phụ huynh học sinh, cho số điện thoại, gọi đến tư vấn được một lần, lần sau sẽ bấm máy bận, tôi biết như vậy là không nên gọi lại nữa, lưu số để dành sau này chăm sóc tiếp.“Diễm à.

Mùng mười tháng sau tôi tổ chức đám cưới, bà về dự chung vui với vợ chồng tôi nhé.” Duy gọi điện cho tôi mời cưới.Tôi khi nhận được cuộc gọi này việc đầu tiên là nhớ đến Ly, không biết giờ này cô bạn tôi ra sao? Cậu ấy đã mời Ly chưa?“Duy mời cưới, bà đi chứ?” Ly gọi tôi hỏi.Dù sao trong đám bạn học cấp ba, cậu ấy cũng là người cưới đầu tiên, kể cả không như vậy, cậu ấy vẫn là bạn tôi: “Đi chứ.”“Vậy hẹn bà ở quê nhé.”“Ừ.” Tôi đáp, đã quên mất nơi ấy hiện giờ là quê cũ của mình.Tôi không cần phải vì tránh mặt người khác mà không về quê.Trở về nơi sinh ra và lớn lên, tất cả họ hàng bên nội tôi vẫn ở đấy, ông bà, cô dì chú bác, anh chị em họ, nhưng tôi không có chỗ ở, tôi về nhà Ly.Trước ngày cưới chính thức một hôm, buổi chiều sẽ có cỗ sớm.

Lớp cấp ba chúng tôi đã liên hệ trước với nhau, thống nhất cùng đến từ hôm trước, chia tay nhiều năm, mọi người đều có chút hoài niệm, muốn gặp mặt.“Chúng mày đánh chết tao đi, đừng ai nói với tao đây là cái Diễm.” Thanh Mai đến cuối bữa ăn kêu lên.Tôi mỉm cười: “Gương mặt tao khác quá hay sao?”Thanh Mai nhìn tôi lắc đầu: “Trưởng thành là lẽ dĩ nhiên, nào đến nỗi nhìn mặt không nhận ra nhau.”Sinh lên tiếng: “Ăn xong rồi, bố trí ra ngoài gặp mặt nhau tâm sự cho dễ chứ nhể.”Nam tán thành: “Đi, ngày mai mới cưới chính, bọn mình chuốc rượu chú rể sau chưa muộn.”Thời còn đi học, vui vẻ lưu luyến nhau là thế, nhưng thời gian trôi, ai cũng vội vã cuốn mình theo dòng đời hối hả.

Tất cả chúng tôi gần như không liên lạc trong năm năm qua.

Ai nghĩ được ngày chia tay còn khóc lóc bịn rịn, hứa hẹn liên lạc thường xuyên, mỗi năm họp lớp một lần cơ chứ?Đến cả đám cưới Duy lần này, lúc đầu mọi người đều hứa hẹn trở về dự, một lớp bốn mươi người, cuối cùng cũng chỉ có sáu, Thực, Nam, Sinh, Mai, Ly và tôi.“Đi đâu giờ, karaoke nhé?” Thực gợi ý.Thú vui giải trí ở thị xã nhỏ bé này, chắc cũng chỉ có vậy.

Chúng tôi đến một phòng hát đơn giản.

Tôi nhìn cô bạn đang khoác vai Nam và Mai hát, mắt tôi hiện lên hình ảnh Ly mười bảy tuổi, tóc hơi xoăn nhẹ mềm mại, má lúm đồng tiền, môi hồng xinh nhắn, đang mỉm cười với mình“Nãy không uống rượu, giờ uống bia được chứ hả?” Thực rót đầy một cốc bia đẩy đến trước mặt tôi.“Chúc sức khoẻ bạn nhớ.” Hai cốc bia chạm vào nhau, không có âm thanh nào vang lên vì tiếng nhạc trong phòng hát đã nuốt lấy.“Hú, xin chào.” Thực đột nhiên giơ tay lên vẫy phía sau lưng tôi.Tôi đặt cốc bia xuống, không vội tò mò nhìn xem là ai? Đến khi hai người mới đến ngồi xuống đối diện mới nhận ra, là Kiên và một cô gái.

Tôi không nhìn thẳng hai người họ, bình tĩnh chọn quả ăn trong đĩa quả mới được mang lên, chăm chú xem các bạn mình hát.Kiên có mặt ở đây cũng đúng thôi, cậu ấy chơi thân với Duy, hiện tại đám cưới của Duy không thể nào vắng mặt.

Lúc trước ăn cỗ tôi không để ý, hiện tại khi Kiên xuất hiện trước mắt mới nhớ đến Kiên.“Bà hát bài này với tôi.” Ly đưa mic sang.Tôi nghe nhạc dạo gật đầu, dù không hát tốt nhưng những bài đơn giản cũng không đến nỗi tệ.

Ít nhất không giống giọng bò đực của Nam vừa xong, cũng không the thé lên như Sinh lúc nãy.[Xưa mây vẫn hay thường lang thang.Ngao du khắp nơi chẳng mỏi mệt…Ai hay núi kia buồn xanh xao,Trông theo dáng mây lòng ngậm ngùi*…]Hát hò uống bia một hồi, tất cả bắt đầu hưng phấn yêu cầu đổi nhạc, những bài hát mới đều sôi động mạnh mẽ, chỉ chốc lát phòng hát trở thành sàn nhảy thu nhỏ.Cô bạn gái của Kiên sau phút làm quen ban đầu, đã vui vẻ hòa nhập cùng mọi người.

Ngay khi bản nhạc sôi động bật lên, cô ấy đã lập tức gỡ tay Kiên đang ôm eo mình từ lúc vào cửa đến giờ để đứng lên nhún nhảy.Tôi không có cảm xúc gì khi thấy hai người họ, tuổi trưởng thành, đều chưa lập gia đình nên yêu đương ai cũng là lẽ tự nhiên.

Tôi chỉ không thoải mái lắn khi thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nhìn mình đăm chiêu, hiện tại, mỗi cử chỉ, sắc mặt của người khác đều khiến tôi lo lắng.Không thích nhảy nhót như các bạn trước mặt nên tôi ngồi rót thêm bia uống, cũng để tránh cho mình có cảm giác ngại ngùng.Ra đời mà, có mấy ai không phải nhìn sắc mặt người khác để sống? Tôi không ngoại lệ.

Chỉ có khác ở chỗ, người khôn khéo chọn tuỳ người, còn tôi với ai cũng chú ý sắc mặt, cố gắng để không bị ghét.“Diễm dạo này làm gì rồi?” Nam lúc này ngồi cạnh lên tiếng hỏi tôi.“Tôi làm ở trung tâm tiếng anh Z.” Tôi trả lời.“Giờ cứ phải vào nhà nước mới là ổn nhất.” Nam gật gù sau khi nghe tôi nói.Tôi cười ngại, cậu ấy nói khiến tôi nhớ đến số tiền mẹ đã mất, hỏi cậu ấy thêm một số câu.

Ngày ấy đi học không biết đâu ra lắm chuyện để nói đến vậy, hiện tại quanh quẩn cũng chỉ có thể hỏi nhau.

“Công việc ổn không?”, “dạo này thế nào?”, “đang làm gì rồi?”, “sắp cưới chưa?”***“Bà sắp đi làm chưa?” tôi hỏi Ly, đã ra trường một thời gian nhưng cô ấy vẫn ở nhà.Ngoại trừ người học y như Sinh thì tất cả đều đã ra trường đi làm được gần một năm, người đi làm sớm nhất ở lớp chúng tôi thậm chí là ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba.“Tôi đang đợi chạy việc, mẹ tôi không muốn cho con đi xa.” Ly nói.“Các mẹ luôn lo lắng cho con cái theo cách mình không thể hiểu được nhỉ?” Tôi cười quay sang Ly.“Tôi từng nghĩ mẹ không thương tôi bằng em trai.” Ly nói, nằm xoay sang nhìn lại tôi: “Hiện tại mới biết, mình được nhiều tình yêu của mẹ hơn em hẳn mấy năm.”“Ngủ đi, sáng mai thật xinh đẹp để đi ăn cưới nào.” Tôi đưa tay xoa mặt Ly nói.“Tại sao bà với Kiên lại đột nhiên không nói chuyện với nhau vậy?” Ly bỗng dưng hỏi.“Hả? Đột nhiên là thế nào?” Tôi vờ như không hiểu.“Đợt trước đi ăn ở dưới kia, lần bốn đứa gặp nhau hai người nói chuyện bình thường rồi mà, về sau tôi nhờ cậu ấy đưa bà về nữa.

Khi xảy ra chuyện của tôi mọi người đều chạy đến, tôi tưởng bà không còn ghét Kiên nữa chứ?” Ly nói một loạt những điều cô ấy nghĩ ra.“Không ghét nữa cũng không có nghĩa phải chơi cùng nhau, cậu ta chơi thân với Duy, tôi cũng đâu phải trẻ con nữa mà thái độ ra mặt như khi xưa.” Tôi trả lời, nhìn ánh mắt trong veo của cô bạn, xoay người nằm thẳng: “Huống chi cậu ta với tôi cũng chỉ là có chút quen biết, không cần thiết phải nói chuyện.”“Bà khác xưa nhiều quá Diễm.”“Chúng ta có ai là không thay đổi?” Tôi nhớ đến hôm qua, khi xe khách chạy qua trường tiểu học cũ của mình.Vẫn người đàn ông ấy, đang dịu dàng mỉm cười cài dây mũ bảo hiểm cho cậu con trai nhỏ.

Thoạt nhìn những phụ huynh cùng đến đón con xung quanh thì trông ông ấy hơi nhiều tuổi, nhưng xã hội mà, có người sinh con sớm thì cũng có người đẻ muộn được.(*) Bài hát: Mây Và Núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui