Dương Thanh Vương Diễm FULL


Nhờ sự ỉ ôi của Linh mà chị Thương đã đề nghị Kiên cho chúng tôi đổi ngày nghỉ trùng nhau.

Trung tâm chia làm hai đợt mỗi đợt một nửa ở lại làm tăng ca cả ngày, một nửa được nghỉ để đi chơi, khi về sẽ đổi ngược lại.“Em đặt phòng chưa đấy Linh?” Chị Thương nhòm sang nhóm chúng tôi hỏi Linh, chẳng buồn để ý sắc mặt trưởng nhóm Mạnh.“Yên tâm, em đặt xong rồi, chị không cần lo.” Linh khẳng định.Thế là chúng tôi ngoại trừ một số người không đi được do đã lập gia đình ra, có tất cả mười người đi đợt này.

Linh nhận đặt nhà nghỉ, tôi và chị Thương lo chuẩn bị thức ăn để buổi tối nướng ngoài trời.“Em chọn cái homestay đẹp lắm luôn, các chị yên tâm, góc nào cũng check in được thoải mái.” Linh hớn hở khoe trên đường đi.Địa điểm chúng tôi chọn cách thành phố gần bốn mươi cây số, có xe buýt nên mọi người đều để xe ở nhà.


Ngoại trừ việc có Kiên đi cùng thì tôi cũng khá vui với chuyến đi này, đã lâu tôi không đi chơi thoải mái lần nào.Linh báo homestay con bé đặt có bếp nướng cho khách ở trước cửa phòng, mọi người có thể nướng đồ vào buổi tối.Vậy nên chiều hôm trước tôi với chị Thương đã tranh thủ đi mua thịt, dạ dày lòng phèo, một số loại rau củ quả về tẩm ướp gia vị từ trước, xiên que nướng sẵn để vào hộp đựng thực phẩm.Mọi thứ đều đúng như Linh nói, homestay này vừa bước vào đã có rất nhiều hoa được bố trí khéo léo khắp nơi, mặt đất dưới chân toàn bộ rải sỏi như dưới lòng suối.

Mỗi một góc ở đây đều có thể chụp ảnh thỏa thích, trước cửa các phòng có một bếp nướng than cao ngang tầm bụng, dành cho khách tự nướng nếu muốn.Chỉ một điều không đúng, chính là phòng nghỉ.“Em đùa à? Mười người mà đặt có hai phòng.” Tôi nhìn phòng Linh đặt kêu lên.“Thì em tính ở chung cho tiết kiệm mà.” Linh cười toe.“Tiết kiệm, nhưng em nhìn em phòng này ở nổi năm người không?” Tôi chất vấn.Chị thương nhìn cái phòng Linh đặt, mở ảnh lên xem, quả đúng là không khác trong quảng cáo.Chỉ là cái homestay này thiết kế như tổ ong, mỗi phòng đặt cái đệm mét tám, mở cửa ra là bước chân lên đến đệm.

Bước qua đệm đi vào trong hai bước đã chạm đến cửa nhà vệ sinh.Thật sự cái phòng này nó chỉ như cái lỗ nhỏ cho đôi tình nhân nào đến ở còn hợp.

Chúng tôi đi tập thể nếu ở thế này đúng ra phải mỗi người một phòng.“Bà chủ nói đặt vào cuối tuần nên kín phòng hết rồi, chúng ta đi đông hơn so với số lượng quy định mỗi phòng nên sẽ có phụ thu.” Kiên đi hỏi thêm phòng trở về đem theo tin không tốt.“Biết làm sao được, tối ngủ chung thôi.” Chị Thương ném ba lô vào một góc bên trong.Những người còn lại thấy vậy cũng để đồ vào.“Bà Linh bà ấy xem ảnh chắc tưởng chỗ này là cửa sổ nên cứ thế nhắm mắt đặt đây mà.” Thanh của nhóm chị Thương than thở.Chúng tôi có tất cả mười người thì bẩy người đều thuộc nhóm chị Thương, chỉ có tôi và Linh là nhóm sếp nhỏ Mạnh, còn sếp lớn là Kiên đây thì không thuộc nhóm nào.“Diễm chụp cho chị cái ảnh.” Chị Thương đưa điện thoại cho tôi rồi đứng ra tựa vào lan can phía sau.Tôi bấm điện thoại chụp rồi xem lại ảnh, phía sau lưng chị thương, mây trắng vờn qua, bên dưới là cả một thị trấn với những mái nhà san sát, thi thoảng xen bóng lá cây xanh.“Eo ơi đẹp vãi.” Linh nhìn ảnh thốt lên.“Vì cảnh đẹp nên tạm miễn cho tội không biết đặt phòng.” Giọng nói này là của Tùng.“Xời, phòng vẫn đẹp mà, chỉ là hơi nhỏ thôi.” Linh vẫn chống chế, như thể khi nãy giả vờ áy náy do không kiểm tra kỹ khi đặt chỗ này là giả.“Chịu chết với bà, chỗ này không phải hơi bé mà là quá bé.” Thanh đi đến chỗ chị Thương vừa chụp ảnh trách.“Chủ yếu đi chơi ngắm cảnh, có chỗ đặt lưng là được rồi, quan trọng gì.” Linh cứng đầu.“Được rồi, chụp chung một cái xong xuống thị trấn nào.” Chị Thương ngăn lại màn chành choẹ hô hào.Chúng tôi mười người đứng vào, Thanh để máy ảnh sang chế độ tự động rồi chạy lại, tất cả cùng cười tươi.


lúc này tôi cảm thấy mình thật vui như rất lâu trước kia.“May mình chọn đi chuyến này, đúng cuối tuần nên có chợ tình.” Linh đi bên cạnh khoác tay tôi lẩm bẩmChúng tôi đi bộ xuống thị trấn, chọn một quán lẩu, thời tiết lạnh ăn lẩu là đúng vị nhất.“Rượu ngô, táo mèo, hay San Lùng đây các chệ yêu.” Thanh đi ra ngắm rượu quay về hỏi mọi người, hoàn toàn không đoái hoài đến những nam nhân đi cùng.Tình vẫn ít nói từ đầu lên tiếng trước khi mọi người trả lời: “Không coi cánh đàn ông chúng tôi ra gì cả? Sao lại chỉ hỏi các chị thôi? Uống San Lùng đi.”“Không rượu ngô ấy.” Linh phản đối.Tôi nghĩ đến nồng độ cồn bèn lên tiếng: “Táo mèo đi.”“OK, táo mèo.” Thanh quay vào gọi rượu, bỏ qua hai người kia.“Oa, chị Diễm hôm nay mặn mẽ nha.” Tùng bằng tuổi Linh, đều nhỏ hơn tôi, tính cách cũng rất thoải mái, có chút giống với Linh nói.“Bà ấy bình thường đi liên hoan nhóm em toàn phải để nhắc mới uống đấy, chả tự giác bao giờ.

Hôm nay xem em có quật chết chị không?” Linh đột nhiên hướng mũi nhọn về phía tôi.“Xin cô, uống vừa còn vui, tí nữa không đi chơi tiếp à mà đòi quật chết tôi?” Tôi nghe Linh nói cười đáp trả.“Linh đòi quật chết chị Diễm hay là để chị Diễm quật chết em?” Chị Thương tham gia vào.“Mọi người làm như em uống rượu kinh khủng lắm ấy.” Tôi nói, thật ra khả năng của mình tôi biết, không thể quá năm chén.

Sau đấy uống hơn sẽ phải móc họng cho ra để giữ tỉnh táo, không hiểu sao mọi người cứ áp đặt lên mình cái mác uống được rượu.“Được rồi, ăn thôi.” Kiên thấy nhân viên bê đồ lên nói, rất tự nhiên kéo nệm xuống ngồi cạnh tôi.Chúng tôi có mười người, gọi hai nồi lẩu ghép bàn lại ngồi dọc.Tôi thấy may mắn vì mình suýt nữa định không đi chơi chuyến này, lại bị Linh lôi kéo bằng được.

Hôm nay ở nhà thì tôi lại có một ngày bình thường như bao ngày khác, hiện tại đến giờ phút này tôi đang vui thật sự, trong lòng có suy nghĩ nổi lên, muốn chuyển sang nhóm chị Thương.Hò dô, dô hò một chặp, chúng tôi ăn uống xong là bảy rưỡi tối, bắt đầu đi bộ ra trung tâm thị trấn.Hôm nay có chợ tình nên khu trung tâm đặc biệt đông đúc, ở giữa sân quảng trường rộng lát đá granite, một bên dựng sân khấu, các nghệ sĩ của đoàn ca múa nhạc dân tộc tỉnh đang biểu diễn những bài hát đậm chất miền Tây Bắc.Khách du lịch và người dân địa phương đứng vòng tròn xung quanh từ thấp đến cao để xem, một số góc có những đôi trai gái người bản địa đang nhảy điệu múa truyền thống, thổi khèn nhảy múa cùng nhau.[Ô chợ của mình vui quá ố ồ hôChàng trai này xinh quáMàu xanh, tím, đỏ nhảy nhót trong mắt emVui chân bên anh mà chẳng mua được gìTrong ngực em ái là như có tiếng ngựa phi…]Bài hát đã gặp nhiều lần qua loa đài phát thanh tổ dân phố phát mỗi chiều, hay trên tivi lúc nào đấy.


Mà bây giờ được nghe trực tiếp các nghệ sĩ hát, cùng với không khí sôi nổi nơi chợ tình khiến tôi thấy như thể hay hơn nhiều những lần đã nghe trước.“Vui thế à?” Kiên đứng bên tôi, giọng lớn hơn bình thường, do âm thanh ồn ào xung quanh.“Vui, lâu rồi không có cảm giác này.” Tôi quên suy nghĩ đã thành thật trả lời.“Về sau đi chơi nhiều hơn.” Kiên nói.Tôi mải xem biểu diễn vô thức gật đầu, đúng là tôi đã bỏ quên niềm vui quá lâu rồi.

Thật sự nhớ quá, hôm nay gặp lại, tâm trạng bay bổng cực kỳ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận