Dưỡng Thành

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Mục xuống xe, đi thang máy lên tầng, vừa bước vào công ty, cô lễ tân xinh đẹp đã đứng dậy tươi cười chào hỏi, “Sếp Phương đến rồi ạ.”

Phương Mục gật đầu rất ra dáng, bước chân thong thả đi về phía phòng làm việc của mình. Gã rất ít khi đến công ty, nhưng vẫn chưa đến mức nhân viên trong công ty không nhận ra gã, chỉ tội hình tượng của gã hoàn toàn lệch pha với đám nhân viên văn phòng mặc vest váy bó, Phương Mục không quen mặc âu phục thắt cà vạt, quanh năm chỉ toàn áo phông quần bò, trời lạnh rồi thì cùng lắm thêm cái áo khoác, trông chẳng giống đến đi làm, nếu bỏ qua ánh mắt sắc nhọn thỉnh thoảng gã để lộ ra và sống lưng thẳng băng, gã hoàn toàn chẳng khác nào một thằng cha công tử nhà giàu ăn chơi đàng điếm.

Cửa phòng làm việc của lão Ngũ mở, một người phụ nữ đi từ bên trong ra, là người yêu tên Trần Lệ của lão Ngũ.

Mấy năm nay Trần Lệ thay đổi rất nhiều, lần đầu tiên Phương Mục gặp cô, cô vẫn còn là một cô gái khá là chất phác, chăm chỉ, kiệm lời, không giỏi ăn nói, còn mấy năm nay thì lông mày càng ngày càng vẽ mảnh, gót giày càng ngày càng cao lên, Phương Mục gần như không còn nhận ra cô nữa.

Sắc mặt cô không tốt lắm, cô trợ lý Lisa ngoài cửa đứng dậy cười hỏi: “Chị Lệ về ạ?”

Trần Lệ đi thẳng không thèm liếc nhìn. Với mối quan hệ giữa Phương Mục và lão Ngũ, theo lý mà nói thì Trần Lệ và Phương Mục có thể coi là có quen biết, nhưng không biết có phải vì không để ý không, cô đi thẳng vào thang máy như một cơn gió, sắc mặt lạnh tanh, chẳng thèm để mắt đến Phương Mục.

Lisa bí mật ghé sát vào Phương Mục mà nói nhỏ, “Chắc là cãi nhau với sếp rồi, mấy hôm nay toàn thấy chị Lệ cầm cặp lồng đem đồ ăn vào cho sếp thôi, nhưng mà hình như lần nào cũng ầm ĩ hết cả lên.”

Phương Mục liếc nhìn cô trợ lý viết rõ hai chữ hóng hớt lên đôi mắt, cô trợ lý rụt cổ lại, nhớ ra người trước mặt này là một trong những boss lớn của công ty, thế là vội vàng lẩn về chỗ của mình, cúi đầu chăm chỉ làm việc.

Phương Mục nhìn cửa phòng làm việc của lão Ngũ, mũi chân quay đi, định về phòng làm việc của mình, cửa phòng làm việc lão Ngũ bỗng mở ra, lão Ngũ vươn tay túm Phương Mục vào trong, “Mày ngày nào cũng như thằng ngáo ấy, đúng lúc lắm, tối nay đi gặp khách hàng với anh.”

Vẫn vì số máy móc Phương Mục đem từ phía nam về đợt trước, bây giờ làm ăn không dễ như mấy năm trước, thị trường dần bão hòa, mấy trăm cái miệng trong công ty đang gào thét đòi ăn, lão Ngũ làm ông chủ cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề.

Nơi gặp khách hàng không thể tránh khỏi khách sạn cao cấp, khách sạn cấp năm sao trên cả nước đều y hệt nhau, lấy tôn chỉ là khí thế hoàng gia, dùng xa xỉ để lấn át mọi thứ, thức ăn chủ yếu để ngắm hơn là để ăn. Khách hàng là một người đàn ông trung niên chừng năm mấy tuổi, đầu hói bụng bia, giọng đặc âm Hongkong Đài Loan, lề lối thì vẫn rất nghiêm chỉnh, ngoài công việc không quên vui chơi giải trí, bên cạnh còn có một cô mỹ nhân băng tuyết xinh đẹp mướt mắt. Mỹ nhân băng tuyết thể hiện đạo đức nghề nghiệp rất không tốt, không cam tâm làm một đóa hoa trang trí vui tai vui mắt người ta, ngoài tập trung nghề chính còn không quên phát triển nghề phụ, tửu lượng rất cao, suýt nữa là chuốc lão Ngũ đã chinh chiến sa trường lâu năm say mèm, ánh mắt còn đá sang Phương Mục như có như không.

Lão Ngũ vừa tấm tắc khen vừa đề phòng liếc nhìn về phía sếp Uông, chỉ sợ người ta nghĩ mình không đứng đắn, thẹn quá hóa giận rồi hất tung cả bàn tiệc vạn tệ này luôn, kết quả sếp Uông cười như Phật Di Lặc, khiến lão Ngũ không thể không khâm phục tu dưỡng tốt bụng dạ tốt.

Đến cuối mới biết người ta không phải rau, mà là con gái ruột của sếp Uông, tốt nghiệp thạc sĩ, vừa mới từ nước ngoài về. Hiểu lầm lớn như thế, lão Ngũ tự cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ mãi, cũng may hắn da dày thịt béo nên không nhìn ra được gì trên cái mặt béo tròn, vồn vã như tiễn lão Phật gia khởi giá, nhìn theo cha con sếp Uông lên xe về khách sạn rồi mới thở phào một hơi, nhìn lên bầu trời bị ánh đèn chiếu rọi đến mức chẳng thấy được ngôi sao nào, không biết vì sao mà cảm thấy hơi buồn.

Tài xế lái xe đến, lão Ngũ cùng Phương Mục lên xe. Xe đi được nửa đường, phản ứng đường ruột lão Ngũ cuối cùng cũng theo kịp tiến độ, hắn đập vào lưng ghế trước rồi hét: “Dừng xe dừng xe!”

Phương Mục đang chợp mắt mở miệng hỏi: “Làm gì?”

“Tao… muốn nôn!” Còn chưa nói xong, lão Ngũ đã như đại hiệp bị thương trong phim truyền hình võ hiệp, ụa một cái phun ra dịch nôn màu trắng.

“Ô đ*t!” Phương Mục né đi như né dịch bệnh, vội vàng mở cửa xe tháo chạy khỏi hiện trường. Lão Ngũ chạy ra lề đường nôn thốc nôn tháo, tài xế cầm khăn và nước khoáng đứng bên cạnh lo lắng hỏi: “Sếp Tôn không sao chứ?”

Lão Ngũ xua tay, đón lấy chai nước khoáng súc miệng, “Tiểu Lưu, cậu lái xe về đi, tôi đi bộ một lúc.”

Tài xế nghe lời lái xe đi, Phương Mục đút hai tay vào túi lắc lư đi cách lão Ngũ chừng năm bước, gã dừng lại rồi vờ vịt hỏi một câu, “Có cần gọi xe cấp cứu không?”

Lão Ngũ đã nôn xong, uể oải xua tay, nói vô cùng cảm khái, “Mẹ kiếp hôm nay coi như bại trên tay một đứa con gái.” Hắn dừng lại rồi ngước mắt nhìn về phía Phương Mục, “Mày thấy cô Uông kia thế nào?”

Phương Mục nhìn trời bằng ánh mắt vô hồn, một lúc sau mới đáp: “Không biết.”

Lão Ngũ lập tức nổi đóa, “Cái gì mà không biết chứ hả, hôm nay mày đến để đi du lịch theo tour đúng không?”

Phương Mục liếc xéo hắn rồi quay lưng đi, “Thứ mùi có thành phần phức tạp trên người anh lan đến chỗ tôi rồi này.”

“…Đm phí cả cái mặt đẹp!” Lão Ngũ đuổi theo Phương Mục, “Nói nghiêm túc với mày đấy, anh thấy cô Uông kia hình như có ý với mày lắm, người ta xinh đẹp còn học cao, thừa sức thành đôi với mày.”

“Anh đổi nghề làm mai rồi à?”

Lão Ngũ giả điếc, “Thật đấy, lão Thất, mày nghe anh nói rõ tình hình bây giờ đi, mày nói xem giờ mày cũng không còn trẻ trung gì nữa, tuy giờ cũng có đôi mối làm ăn, nhưng mày còn đeo theo một thằng nhóc con, làm gì có cô gái nào chịu kiểu chưa vào cửa đã làm mẹ trẻ con chứ, quan trọng là cái tính của mày ấy, thực sự chẳng có mấy người chịu giác ngộ mà mở rộng vòng tay bác ái đâu. Mày không nhân lúc cái mặt mày còn có thể mê hoặc người ta, mau chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự đi, qua mấy năm nữa, cho dù mày có hạ giá xả kho cũng không ai thèm đâu hiểu không?”

Phương Mục không hề bị lay động, “Cút, đừng tưởng cưới được cô vợ đần độn là bày trò lôi tôi vào hàng ngũ ngu si với mình.”

Câu nói này vừa được thốt ra, mặt lão Ngũ lập tức xìu xuống, hắn không tiếp lời. Phương Mục cũng biết mình lỡ mồm, ai mà muốn cô vợ nhà mình bị người ta nói là đần độn chứ? Phương Mục không có ác ý gì với Trần Lệ, vì cô là người đàn bà của anh em gã, thế nên gã chấp nhận duy trì quan hệ ngoài mặt với cô, thân hơn thì khỏi. Còn Trần Lệ thì mấy năm trước còn tốt, hồi ấy công ty vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, không có tiền bạc gì mấy, lão Ngũ cũng chỉ có mỗi cái mẽ ngoài, Trần Lệ chịu theo hắn, có thể thấy cô không phải người mê tiền. Nhưng mấy năm gần đây, công ty dần phát triển lên, ánh mắt Trần Lệ nhìn Phương Mục dần thay đổi. Phương Mục không quản việc ở công ty nhưng lại chiếm cổ phần lớn nhất trong công ty, lão Ngũ lao tâm khổ tứ, đổ mồ hôi sôi nước mắt vì công ty, lại bị Phương Mục đè ngay trên đầu, Trần Lệ tất nhiên là bất bình cho lão Ngũ, cũng lo lắng cho lợi ích sau này của mình.

Tuy Phương Mục không khôn khéo nhưng cũng không ngốc. Nếu lão Ngũ nói thẳng chuyện này với gã, nói muốn chia lại cổ phần công ty, Phương Mục sẽ đồng ý ngay. Nhưng Trần Lệ thì là cái thá gì, việc của anh em bọn gã cần cô ta đâm bị thóc chọc bị gạo à?

Thực ra ngay từ trong xương tủy Phương Mục đã có chút coi thường phụ nữ rồi, đời này gã chưa từng có suy nghĩ kết hôn sinh con, gã không phải người dành cho việc đó.

Hai người đi chầm chậm trên đường, đèn đường vàng tối, mùi hạt tiêu thơm thơm thổi đến từ mấy quán ăn đêm ven đường, đong đầy mùi vị củi gạo dầu muối chốn nhân gian. Lão Ngũ và Phương Mục đều chẳng nói gì, khung cảnh khiến lòng người trở nên mềm dịu đến lạ. Rất nhiều năm trước kia, khi hai người vẫn còn là học sinh, tan học rồi chẳng chịu về nhà, cứ phải la cà bên ngoài đến tận tối mịt, đặc biệt là Phương Mục, thường phải đi đến tận qua bữa tối, hai thằng nhóc choai choai xách cặp trên tay, lẹp xẹp đi trên đường, vừa nói vừa cười, có hôm bị thương, có hôm thắng lợi khải hoàn, màu của đèn đường, bóng người dưới đèn, khiến người ta váng vất.

Lão Ngũ như đã quên chuyện trước đó, sờ sờ cái bụng mỡ, “Hơi đói rồi đấy, có tiền không, mua ít xiên nướng ăn đi.”

Miệng chó không mọc được ngà voi, Phương Mục nói, “Bàn tiệc một vạn nhân dân tệ kia chưa đủ để anh phát huy à, đúng là phí cả cái bụng mỡ.” Nói thì nói vậy nhưng tay vẫn lần vào túi áo.

Hai người hùn vào được một trăm lẻ một tệ, mặc bộ vest cả mấy vạn tệ rồi ngồi xổm ở ven đường ăn xiên nướng như dân thường. Lão Ngũ bỗng nói: “Mấy năm nay mối làm ăn càng ngày càng lớn, ra vào toàn là khách sạn năm sao, đi toàn BMW với chả Mercedes, hồi mới đầu thì mở cờ trong bụng luôn, hư vinh, sung sướng, ai mà từ chối được chứ.”

Phương Mục sống đơn giản hơn lão Ngũ, gã chẳng bao giờ lo nghĩ chuyện quá xa xôi, chẳng có nhiều xuân hoa thu nguyệt như vậy để cảm thán, chỉ tập trung ăn xiên thịt dê.

Lão Ngũ thở dài, hỏi Phương Mục cũng như hỏi chính mình, “Mày nói xem con người rồi sẽ thay đổi thôi phải không? Hồi trước khó khăn như thế mà cũng đến, bây giờ lại…”

Câu hỏi này thì Phương Mục cũng chẳng thể trả lời hắn được. Lão Ngũ cảm thán xong lại cúi đầu im lặng ăn xiên. Hắn biết Trần Lệ đang nghĩ gì, hắn biết cô cũng vì muốn tốt cho hắn, nhưng, hắn không chấp nhận – hồi công ty mới bắt đầu, vì nghĩa khí nhất thời mà hắn đi bảo đảm cho người ta, kết quả người vay tiền chạy mất, công ty nợ hơn một triệu nhân dân tệ, suýt nữa là phá sản. Là Phương Mục nghiến răng mà kìm giữ, không biết lấy ở đâu ra sáu trăm nghìn tệ, mới khiến công ty miễn cưỡng vượt qua được ải khó. Chính từ khi đó, Phương Mục trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty. Chuyện này thuộc về nghĩa khí giữa đám đàn ông với nhau, đàn bà mãi mãi không thể hiểu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui