Dưỡng Thành

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Chiếc xe BMW biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Phương Thố cụp mắt, rèm mi rủ xuống tạo thành một vùng tối nhạt màu, trở thành một thế giới mà bất kỳ ai cũng không thể chạm đến.

Phương Tử Ngu chắc cũng biết mình tự ý chạy đến Bắc Kinh là sai, sau khi lên taxi, nó rúc vào một góc đóng giả bông hoa loa kèn đang tiến hành quang hợp.

Ba người đều không nói năng gì, chiếc xe dừng lại trước khách sạn mà đám Phương Mục ở, vừa xuống xe liền trông thấy mẹ của Phương Tử Ngu, Chu Thục Linh, cô mặc bộ váy hoa tử la lan, sợi dây chuyền ngọc trai tôn lên cần cổ thanh mảnh mịn màng và tao nhã của cô, nhưng đôi mày cau chặt và đôi mắt buồn bã đã để lộ sự dày vò nội tâm trong cô.

Phương Tử Ngu nhảy xuống khỏi xe taxi, vừa trông thấy mẹ mình, mắt nó bỗng đỏ hoe, nó định xông lên đòi dỗ dành, nhưng khi trông thấy người đàn ông sau lưng mẹ mình, nó phanh ngay chân lại, trong đầu vô thức hồi tưởng lại bàn tay đỡ sau eo Chu Thục Linh, sắc mặt nó cứng đờ ra, nó mím môi thật chặt.

“Tiểu Ngu…” Chu Thục Linh không biết suy nghĩ trong đầu con trai, cô lao về phía trước ôm lấy cậu con trai, mắt rưng rưng lệ, “Con đi đâu thế hả, con có biết mẹ sợ lắm không?”


Phương Tử Ngu để mẹ ôm mà không hề động đậy, cũng không lên tiếng.

Trái tim căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi trông thấy con trai bình an vô sự, ngay sau đó là cảm xúc giận đến không thể kiềm chế, Chu Thục Linh đẩy phắt Phương Tử Ngu ra, mắng phủ đầu, “Ai dạy con bỏ nhà ra đi hả? Phương Tử Ngu, cánh cứng rồi nên muốn phá trời rồi đúng không, con giỏi như thế thì còn quay về làm gì nữa?”

Người đàn ông đến cùng cô xen miệng vào can, “Thôi nào thôi nào, con về là tốt rồi, em đừng nổi nóng nữa.”

Phương Tử Ngu cúi đầu không nói năng gì rồi bỗng vùng ra, chúi thẳng vào người chú Phương Mục của nó, nó giang tay ôm chặt lấy eo Phương Mục. Phương Mục sững ra rồi lập tức nổi hết da gà da vịt lên, giơ tay lôi cánh tay thằng nhóc mắt hoa đào ra, “Bớt bám lấy tao đi, có tin tao đánh mày không?”

Chu Thục Linh hoàn toàn không thể ngờ rằng thằng con mình lại có hành động như vậy, cô cũng không thân với ông chú út Phương Mục này lắm, bởi vậy cô vừa tức vừa lúng túng, cao giọng gọi, “Phương Tử Ngu!”

Phương Tử Ngu giả điếc, cứ như cái kẹo mè xửng kéo kiểu gì cũng không ra, đã thế còn dùng cả tay lẫn chân leo lên người Phương Mục, vùi mặt vào lòng gã mà mè nheo: “Chú ơi cháu mệt rồi, cháu không đi nổi nữa đâu, chú ơi, cháu muốn về nhà…”


Phương Mục cứng mặt liếc nó một cái rồi luồn tay xốc cả người nó lên vai. Phương Tử Ngu ôm cổ Phương Mục, cái miệng bẹt ra, đôi mắt hoa đào xinh xắn sưng húp lên như quả óc chó.

Cho dù Chu Thục Linh khuyên nhủ thế nào, Phương Tử Ngu vẫn nhất quyết không về với cô, trước khi đi, đôi mắt người phụ nữ ảm đạm hẳn, cô ngập ngừng chẳng biết phải làm sao.

Đêm đã về khuya, trong phòng vang tiếng ngáy lúc lên lúc xuống của Phương Tử Ngu, nó được chiều đã quen, mấy hôm nay lang thang mãi bên ngoài, lo mãi không yên, chịu khổ không ít, bây giờ bên cạnh đã có Phương Mục, nó lập tức quay lại trạng thái không tim không phổi. Phương Thố nằm chung giường với nó lại chẳng hề cảm thấy buồn ngủ, khách sạn nhỏ đồ đạc đơn giản, đèn đường rọi vào trong qua rèm cửa mỏng tanh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng xe ầm ầm chạy qua. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà, cảnh ban ngày như một bộ phim, cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu cậu, cậu bóp nát vụn từng chi tiết rồi lật đi lật lại nghiền ngẫm.

Dần dần, sâu tận đáy lòng, một ngọn lửa cháy lên, ngọn lửa đó càng cháy càng đượm, gần như muốn thiêu đốt hết tất cả, nhưng mắt cậu lại nặng dần, nặng như chìm mãi dưới vực sâu, bên trong ấp ủ một ý nghĩ điên cuồng.

Cái điều hòa trong khách sạn chẳng có tác dụng mấy, vất vả làm việc cả một đêm, đến khi trời sáng đã chẳng thể cản nổi hơi nóng hầm hập của thành phố Bắc Kinh nữa. Phương Mục vừa động đậy, Phương Thố lập tức mở mắt ra, lặng lẽ nhìn gã mặc đồ. Đêm qua cậu gần như thức trắng, vì trong lòng đã có quyết tâm nên cả người như trưởng thành lên rất nhiều, chín chắn hơn, tựa như gốc cây vừa mới trưởng thành, đang thử vươn rộng cánh cây thành tán rợp.

Phương Mục vừa thắt dây lưng vừa liếc nhìn cậu, lại liếc nhìn thằng nhóc mắt hoa đào ngủ đến chẳng biết trời đất là gì, phơi cả cái bụng trắng phau ra, gã rút mấy tờ một trăm tệ từ trong ví ra vứt lên tủ đầu giường, dặn, “Mày cầm lấy chỗ tiền này đi, lát nữa hai đứa tự đi mà kiếm chỗ ăn sáng, tao ra ngoài một chuyến.”


Phương Thố sững ra rồi bò dậy, “Cháu có tiền.”

Phương Mục chẳng quan tâm, “Cho thì mày cứ cầm đi, chừng trưa thì tao về, rồi chiều chúng ta về nhà.”

Đầu mày cậu nhóc giật giật, cậu bình tĩnh hỏi: “Chiều nay về luôn rồi ạ?”

Phương Mục ừ một tiếng, cũng chẳng nghi ngờ gì, ăn mặc chỉnh tề xong, gã lại dặn Phương Thố, “Trông thằng ranh này kỹ vào đấy, đừng để nó chạy linh tinh.”

Phương Mục lại đến quán bar không hề bắt mắt kia, buổi sáng, con đường chỗ quán bar đó đã chẳng còn rực rỡ như buổi đêm, tựa như mặt một người phụ nữ đã gột hết son phấn, vừa mệt mỏi vừa cũ kỹ. Khi gã làm xong chuyện rồi đi ra khỏi đó thì đã gần mười rưỡi, điện thoại trong túi rung lên, Phương Mục bắt máy, đầu bên kia là ông anh Phương Liễm của gã, “Anh đến Bắc Kinh rồi à?” vì bất ngờ nên giọng Phương Mục cao lên hẳn mấy độ.

Phương Liễm đầu bên kia mệt mỏi thấy rõ, anh day đầu mày, “Vừa mới xuống máy bay xong, anh không yên tâm nên xin nghỉ làm, chú gửi địa chỉ khách sạn cho anh, anh sang luôn bây giờ, Tiểu Ngu đâu?”

“Ở khách sạn với Phương Thố, anh yên tâm, sống nhăn răng. Chỗ đó hơi khó tìm đấy, anh cứ chờ ở đó đi, tôi sang đón anh.” Phương Mục cúp máy rồi tiện tay vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến sân bay.


Đường đến sân bay rất thoáng, chẳng mấy khi không bị tắc đường. Đến cổng ra, gã nhìn thấy Phương Liễm từ đằng xa, dù sự lo lắng mấy ngày liền khiến anh trở nên tiều tụy hẳn, nhưng vẫn không thể xóa nhòa sự nhẹ nhàng từ tốn tựa như sinh ra đã có trên người anh, trông thấy Phương Mục, anh để lộ nét cười nhẹ nhõm, gọng kính phản xạ lại ánh bạc dưới nắng trời, anh đang định đi nhanh về phía Phương Mục thì bị một người đàn ông đi ngược hướng va phải.

Anh lảo đảo lùi ra sau, người đàn ông đội mũ lưỡi trai giữ tay anh lại phòng ngừa anh ngã ra, rồi liếc mắt nhìn anh một cái thật nhanh. Phương Liễm ngơ ngác, đó là một khuôn mặt bình thường nhưng lại mang vẻ kỳ quặc không thể diễn tả được, anh còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị nhét một thứ gì đó vào tay.

Phương Liễm cúi đầu nhìn, một thứ gì đó hình bầu dục màu xanh lá nằm yên trong tay mình, dường như vẫn còn hơi ấm của người ban nãy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phương Liễm quay đầu lại tìm người vừa va phải mình kia, nhưng sân bay người đông nghìn nghịt, chẳng thể tìm được bóng dáng người kia.

Trong tầm nhìn cuối cùng của Phương Mục là Phương Liễm đang ngơ ngác nhìn gã, trông vô cùng vô tội.

Oành—— tiếng nổ lớn dội khắp sảnh sân bay, sóng xung kích khiến không khí như nắm đấm mạnh hất tung những người xung quanh, vụn bê tông bắn tung tóe như đạn lạc, xung quanh ồn lên tiếng la hét sợ hãi của mọi người, ào ra bốn phía như thủy triều.

Phương Mục không động đậy, trên mặt có vết thương do mảnh vỡ cứa phải, màu máu rút thật nhanh khỏi mặt gã, có thứ gì đó đang điên cuồng mang đi nhiệt độ trên cơ thể gã, cùng lúc đó, điện thoại trong túi quần rung lên.

Gã máy móc lấy điện thoại ra, trên màn hình không hề hiện dãy số, đầu bên kia là một giọng nói chẳng có gì đặc biệt, kẻ đó nói: “Tiểu Phật gia gửi lời hỏi thăm mày.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận