Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam

Editor: Diên Vỹ

Lăng Sương thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cẩu sư gia, cười nói: "Không còn."

Cẩu sư gia vẻ mặt đầy đau lòng: "Lâm cô nương cứ từ từ bận rộn nhé, ta xin đi trước."

Đợi Cẩu sư gia đi, Lăng Sương lại lần nữa tiếp tục ngồi đếm ngân phiếu, hai vạn lượng ngân phiếu, hạt bụi này cũng không hề ít đâu nhé, bây giờ nàng mới cảm thấy thập phần thỏa mãn.

Cẩu sư gia đi khoảng gần một canh giờ thì trở về, Lăng Sương hỏi: "Cẩu sư gia bái kiến mấy vị trưởng lão rồi sao?"

" Cẩu mỗ đi qua sau núi, nhưng mấy vị trưởng lão, một cái bóng cũng không thấy." Cẩu sư gia đổ ly trà lạnh, uống một hớp lớn.

Lăng Sương sững sờ: "Mấy vị trưởng lão không ở trong cốc?"

" Cái này Cẩu mỗ cũng không rõ lắm, đợi mấy vị ấy về, Cẩu mỗ lại đi xin chỉ thị từ mấy vị ấy, Lâm cô nương bình tĩnh chớ nóng vội."

Lăng Sương thầm nghĩ, nàng có thể bình tĩnh được ư? Thật vất vả mới tìm được nguyên nhân khiến Tần Chích mắc phải chứng táo cuồng này, nàng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.

" Cẩu sư gia không có cách nào khác để tìm mấy vị trưỡng lão nữa ư? Hoặc là, Cẩu sư gia cũng có thể thông qua những biện pháp khác, nói cho ta biết về chuyện mẫu thân của Tần Chích đi."

Cẩu sư gia đong đưa quạt lông vũ, đặc biệt hòa ái dễ gần nhìn Lăng Sương." Cẩu mỗ vô thân vô cố, kính xin Lâm cô nương hằng năm đến ngày giỗ của Cẩu mỗ,thắp cho Cẩu mỗ một nén hương, rồi đốt thêm một chút tiền giấy."

Lăng Sương xoa xoa huyệt thái dương: "Cẩu sư gia không muốn nói thì thôi, không cần phải long trọng như vậy, hơn nữa, Cẩu sư gia mà chết có khi ta lại đốt pháo ăn mừng nữa đó chứ."

Khóe miệng Cẩu sư gia co lại: "Lâm cô nương thật biết săn sóc, Cẩu mỗ lĩnh giáo."

" Cẩu sư gia không nên khách khí."

Cẩu sư gia không muốn ở lại đây để tự chuốc thêm nhục nhã, nghĩ đến dược lô còn có người để hắn đi hành hạ đây, liền đứng lên, nói: "Đúng rồi, Cẩu mỗ muốn đi dược lô, Lâm cô nương có hứng thú đi cùng không?"

" Xem ra con mắt của Cẩu sư gia không dùng được rồi, không thấy ta vẫn còn phải đang làm việc đấy sao?" Lăng Sương khí định thần nhàn, không lộ ra chút sơ hở.

Cẩu sư gia tự chuốc nhục nhã, phe phẩy quạt lông vũ bước đi, thật ra nhưng trong lòng Lăng Sương không cách nào bình tĩnh như vậy được, tuy Nguyễn Cẩm không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong Quỷ Cốc nguy cơ khắp nơi, chỉ cần Cẩu sư gia động động ngón tay đều có thể bóp chết bọn họ, Lăng Sương cũng không dám xem thường, tuy rằng rất lo lắng cho vết thương của Nguyễn Cẩm nhưng lại không dám khinh địch đi đến dược lô để vấn an, cũng không biết thương thế Nguyễn Cẩm như thế nào rồi.

Lăng Sương có chút không tập trung, biết rõ hiện tại nàng không thể hành động, phải đợi hết thảy tình huống của Nguyễn Cẩm và nàng ổn định lại rồi mới tính toán được bước tiếp theo.

" Thuộc hạ bái kiến tả sứ đại nhân." Ngoài cửa truyền tới một hồi âm thanh nhịp nhàng.

Lăng Sương chau mày, Nguyệt Nương tới tìm nàng là có chuyện gì nữa đây? Sẽ không đến đây để đánh nàng đó chứ?

Nguyệt Nương từ ngoài phòng sổ sách bước vào, Lăng Sương nhìn sắc mặt nàng ta có cái gì đó không đúng, không biết Nguyệt Nương lại bị cái gì nữa đây, nhưng đã có câu địch không động ta cũng không động, nếu như Nguyệt Nương chủ động tới tìm nàng, tất nhiên Nguyệt Nương sẽ phải phá công trước.

"Buổi tối hôm qua ngươi đã làm cái gì?" Nguyệt Nương lạnh giọng hỏi.

Lăng Sương nghe câu nói này của Nguyệt Nương, đã biết rõ Nguyệt Nương đến đây là để chất vấn chuyện tối hôm qua Tần Chích uống say, nhưng chuyện đã xảy ra hơn nửa ngày, Nguyệt Nương mới tới tìm nàng gây khó dễ, hình như là hơi chậm một chút.

"Ta thực sự không hiểu, thỉnh tả sứ đại nhân chỉ giáo." Lăng Sương cố ý hỏi.

"Thiếu chủ từ nhỏ không uống rượu, hắn biết ngươi chỉ mới vài ngày, không phát bệnh thì lại say rượu, tột cùng là ngươi muốn làm cái gì hả?" Nguyệt Nương lạnh lùng quát hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui