Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Tác giả: Nam Phong Ca

Cao Phóng nói xong, tựa hồ mỏi mệt không thôi. Những ngày qua y là người vất vả nhất. Công phu dùng độc dùng dược của Vô Cực sơn trang đã đạt đến đỉnh cao, vì phối chế giải dược, Cao Phóng gần như không có được một đêm ngủ ngon. Lúc trước vẫn còn có hi vọng bởi đã phối chế thành công giải dược, cũng nhờ đó mà gắng gượng tinh thần, hiện giờ tất cả những việc y làm gần như đổ sông đổ biển, căng thẳng mệt nhọc nhiều ngày liên tiếp trong nháy mắt như dây đàn bị đứt, Cao Phóng có chút choáng váng đầu óc, lảo đảo mấy bước.

Tín Vân Thâm đau lòng đỡ lấy y, Thanh Lang cũng tiến lên phía trước nói: “Tiểu Phóng, ngươi quá mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Cao Phóng gật đầu, nhíu mi thở dài nói: “Hiện tại chỉ hy vọng Tư Không Nguyệt tới sớm một chút. Nếu như ngay cả độc trong người Liên sơn tộc nhân cũng không thể giải, chỉ sợ độc trên người Sở đại hiệp ta lại càng bất lực.”

Y nói xong áy náy nhìn về phía Sở Phi Dương, Sở Phi Dương lắc đầu nói: “Đây không phải chuyện của một mình ngươi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể giải quyết, tất cả đều phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, ngươi không cần miễn cưỡng bản thân.”

“Ta xế chiều đã phái người chuyển thư của ngươi tới chỗ Tư Không Nguyệt.” Tín Vân Thâm an ủi nói, “Hắn nhất định sẽ nhanh chóng mang người trở về.”

Quân Thư Ảnh để Tín Vân Thâm cùng Cao Phóng trở về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó mọi người cũng rời khỏi gian phòng.

Sở Phi Dương còn muốn cùng mọi người thương lượng công việc ngày mai, lại bị Quân Thư Ảnh nắm chặt nói: “Thanh Lang và Trình minh chủ đều đã có chủ kiến, ngươi không cần đi theo góp vui làm gì, sắc trời đã tối, nên trở về nghỉ ngơi đi.”

“Đúng a, bổn giáo chủ và Trình minh chủ có thể tự mình xử lý chính sự, Sở huynh không cần đi theo góp vui.” Thanh Lang cười tủm tỉm khoát tay, hết sức vui vẻ lặp lại lời Quân Thư Ảnh.

Trình Tuyết Tường cũng trịnh trọng gật đầu, quạt giấy cầm trong tay mở ra lại gập vào, có vẻ rất tiêu sái.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đi xa.

Sở đại hiệp từ người có chủ kiến nhất trở thành kẻ đi theo góp vui, trong lòng có chút sầu muộn.

“Đừng nhìn nữa.” Quân Thư Ảnh ôm hai cánh tay nói, “Cùng ta trở về.”

Sở Phi Dương thu hồi ánh mắt, nhìn Quân Thư Ảnh, không chút khách khí nâng cánh tay dưới tấm áo choàng lên, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Đỡ ta!”

Quân Thư Ảnh tiến sát lại, đem cánh tay hắn khoác lên vai, cả người cũng bị tấm áo choàng phủ kín.

Y oán hận nói: “Ngươi cứ tác uy tác phúc đi. Chờ ngươi khỏe lại chúng ta tiếp tục tính nợ.”

Sở Phi Dương ôm chặt cánh tay, đem người nào đó ôm vào trong ngực, hết sức vui mừng nở nụ cười, lại giở giọng sai khiến: “Ai, đỡ tốt a! Đến nỗi cánh tay ta phát đau rồi, khẳng định đã bầm tím, trở về xoa bóp cho ta.”

“…”

Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh về đến phòng, nhìn thấy trên bàn Kỳ Lân lưu lại thư tay, nói rằng đang cùng với Thanh Tĩnh dạo chơi trong sơn trang.

Vô Cực sơn trang ẩn giấu hung hiểm, tuy rằng hiện tại đã bị Thanh Phong kiếm phái và Võ Lâm minh khống chế nhưng vẫn có rất nhiều nơi không thể chú ý đến.

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh sợ mấy tiểu tử kia xảy ra chuyện, muốn tìm bọn chúng về.

Này là chuyện nhỏ, Quân Thư Ảnh đương nhiên không cho Sở Phi Dương đi cùng mà tự minh dắt theo Vượng Tài đi ra ngoài tìm người.

Sở Phi Dương biết Quân Thư Ảnh đang lo lắng, cũng không khăng khăng cố chấp, tự mình đi đến bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ ngồi uống trà, chờ đợi Quân Thử Ảnh cùng mấy tiểu tử trở về.

Một cây ám khí rất nhỏ đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào, đinh một tiếng rất khẽ, một mảnh giấy hình vuông bị một tiểu đao găm xuống mặt bàn.

Sở Phi Dương nhíu mày, một tay nâng chén trà, một tay mở tờ giấy ra, trên giấy chỉ viết vỏn vẹn mấy hàng chữ.

“Nếu như muốn tự giải thoát mình, cũng như muốn giải thoát Liên Sơn tộc nhân, thỉnh Sở đại hiệp một mình đến khu rừng nhỏ phía sau sơn trang. Nếu có người đi theo, giải dược sẽ hủy hết, nói được làm được.”

Sở Phi Dương đọc xong không khỏi bật cười, đem mảnh giấy đặt trước ánh nến, đốt.

Xem ra hắn thực sự bị người ta xem như con mèo bị bệnh dễ dọa nạt rồi.

Sở Phi Dương túm chặt áo choàng, ước chừng thời gian Quân Thư Ảnh ly khai, liền nhấc chân bước ra khỏi cửa.

Dọc theo đường đi, hắn bước không nhanh không chậm, cũng không sử dụng khinh công, đích đến chính là khu rừng nhỏ phía sau sơn trang.

Cơ thể ban ngày chịu độc phát dày vò đến bây giờ vẫn miễn cưỡng không động dậy nổi, khinh công đối với hắn vào lúc này mà nói đương nhiên cũng là một việc vất vả, không dùng vẫn là tốt hơn.

Bước tới khu rừng, gió đêm lạnh lẽo phả lên mặt.

Sở Phi Dương từng bước tiến sâu vào trong rừng, nhìn không chớp mắt, đi về phía trước. Cây cối xung quanh xao động cành lá, thoáng như có như không cảm giác bị người bám theo phía sau.

Cho đến khi đi thật sâu vào trong rừng, nếu tiếp tục đi nữa sẽ ra khỏi địa giới Vô Cực sơn trang, Sở Phi Dương mới chậm rãi ngừng cước bộ, ngoảnh lại nhìn xung quanh.

Hắn đứng ở đó, khuôn mặt được áo lông che kín hiện ra màu sắc nhợt nhạt, toàn thân không hề có nội tức, chẳng khác nào một kẻ yếu ớt, một chút uy hiếp cũng không có.

Trong bóng đêm có người khóe miệng vẽ ra một nụ cười mỉa mai.

Ánh sáng phản chiếu từ lưỡi đao đột nhiên chớp qua, nhất thời có hơn mười kẻ từ bốn phía  nhảy ra, ngay lập tức Sở Phi Dương đã bị bao vây.

Những người này đều là cao thủ cực kỳ xuất sắc của Vô Cực sơn trang, thật vất vả mới từ trong hỗn loạn thoát khỏi sự liên thủ truy bắt của Thanh Phong kiếm phái và Võ Lâm minh, chạy khỏi Vô Cực sơn trang. Mấy ngày qua, bọn chúng ở trong sơn cốc ẩn nấp, tìm thời cơ giải cứu trang chủ và Thánh Cô.

Bọn chúng đã đợi rất nhiều ngày, rốt cuộc thời cơ tốt nhất đã tới. Sở Phi Dương cơ thể trúng độc, còn dám một mình đến nơi hẹn, đây quả thực là cơ hội trời cho.

Mặc dù đều là cao thủ nhưng bọn chúng cũng không dám chủ quan khinh địch. Nhưng nếu cùng hợp lực đối phó với một nam nhân thân trúng độc chẳng lẽ lại không dễ như trở bàn tay?

Nhất tề cùng xông lên.

Đều là những dũng sĩ tốt nhất của Vô Cực sơn trang, công lực có thể đạt tới trình độ cao thủ nhất lưu giang hồ, lại biết phối hợp ăn ý, cơ hồ cùng một thời điểm đồng loạt đánh về phía người trước mặt, hơn mười lưỡi đao sắc bén mang theo hàn quang lấp loáng khóa chặt tất cả đường lui của Sở Phi Dương.

Bọn chúng có lẽ đã đắc thủ!

Đắc chí mới từ đáy lòng dâng lên, vũ khí vận sức chờ phát động nhưng giống như chém vào tường đồng vách sắt vô hình. Cánh tay vận nội lực đến nỗi như muốn vỡ vụn, đau nhức đột nhiên từ đầu ngón tay dội ngược lại, một cỗ sức mạnh thừa dịp nhẹ nhàng đoạt lấy vũ khí của bọn chúng.

Nam nhân đứng ở chính giữa, không một chút di chuyển, hắn vẫn hư nhược như trước mà đứng ở đó, giống như một người bình thường không hề có một chút uy hiếp, cũng không cảm nhận được một tia nội lực lưu động.

Vũ khí giữa không trung ào ào xoáy tròn, trở thành một luồng lưu quang xoay chuyển, rồi như bởi một uy bức thật lớn mà phóng ra bốn phía.

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn tung tóe, mười mấy người hỗn loạn tháo chạy.

Sở Phi Dương tiến lên trước một bước, mạnh mẽ vung tay lên, đem lưỡi đao sắc bén chém xuống khiến bọn chúng tạm thời mất đi khả năng cử động.

Hắn thu tay lại, hư hư nắm tay che miệng, nhịn không được nhíu mày khẽ ho hai tiếng.

Một thân cây cách đó không xa bỗng kinh hoảng lay động, giống như bị gió lạnh thổi qua.

Sở Phi Dương cúi người, khẽ nhặt lên một chiếc lá rụng, kẹp ở ngón giữa bắn thẳng về phía trước.

Một tiếng xé gió sắc bén bị gió đêm thổi tan, lập tức xuất hiện một tiếng thét lên và ngay sau đó là thanh âm một vật nặng rơi xuống đất.

Sở Phi Dương nhấc chân bước về phía đó, hắc y nhân bị thương nặng ngã xuống đất không gượng dậy nổi, ra sức trốn tránh. Trong mắt kẻ đó chỉ có thể nhìn thấy đôi chân Sở Phi Dương đang giẫm lên đám lá rụng mà hoàn toàn không thấy được bước chân đó tưởng chừng như rất bình thường.

Thân hình Sở Phi Dương không nhanh không chậm bước tới trước mặt nữ tử đang nằm rên rỉ.

Lại một trận gió thổi qua, thân thể vừa mới cố gắng vận khởi nội lực có chút không chịu nổi gió đêm lạnh lẽo, sắc mặt Sở Phi Dương càng trở nên nhợt nhạt, hắn bất giác kéo chặt y sam trên người hơn, từ trên cao nhìn xuống đối diện với ánh mắt căm hận của nữ tử.

_____________oOo_____________

Lời tác giả:

Dê béo giống như con mèo bị bệnh.

Dê béo không phát uy, chắc hẳn sẽ cho rằng hắn là Baby Kitty.

Dê béo một khi thực tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Mị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui