Lão bà bà có chút giật mình, lập tức lại khôi phục vẻ mặt âm trầm, hừ một tiếng nở nụ cười: “Lúc trước mọi người đều gọi ngươi là ma đầu, quả nhiên ngươi không phải nhân vật quang minh lỗi lạc gì, ngay cả chuyện ngồi chồm hỗm góc tường nghe lén hạ lưu như vậy ngươi cũng làm.”
Sở Vân Phi vội la lên: “Sư tổ, sao người có thể nói thế…”
“Câm miệng, ngươi ăn cây táo rào cây sung.
Thiên Sơn phái chúng ta không có thứ đệ tử như ngươi!”
Sở Vân Phi ngậm miệng, trên mặt vẫn là vẻ tức giận bất bình.
Cậu ngày thường đã không yêu mến gì bà bà âm dương quái khí này, vừa nãy mụ nói rõ tất cả nhằm vào Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương, ở trong lòng cậu đã không vui, chẳng qua là xuất phát từ sự lễ phép tôn kính với trưởng bối mới không muốn chống đối.
Quân Thư Ảnh không có nhiều băn khoăn như vậy, đối với vô lễ của lão bà bà cũng không thèm để ý, từ trong tay áo y trượt ra mấy cây ngân châm, kẹp ở giữa ngón tay, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi nếu đã tính kế chúng ta, chúng ta không thể để ngươi sống sót.”
Trong nháy mắt lão bà bà chỉ cảm thấy một cỗ chân khí cường đại áp bách xông tới trước mặt, hơi thở sắc bén lại làm cho mụ có chút liêu xiêu.
Mụ chưa kịp nói không phải tính kế với “các ngươi”, mụ tính kế đích xác chỉ có Sở Phi Dương mà thôi, đã thấy vài đạo ngân quang xé không mà đến.
Lão bà bà ngưng tụ phát động nội lực toàn thân, ở trên đầu quải trượng phóng thích, quét ngang trước người, chỉ nghe trên không vang lên vài thanh âm nho nhỏ, trước mặt mụ trên mặt đất đã lấp kín những ngân châm hàn quang lãnh liệt, ở trong động dưới ánh sáng mờ nhạt vẫn như cũ hiện ra sự sắc nhọn run người.
“Ngươi….Con độc xà này…” Lão bà bà thân thể sớm suy yếu không chịu nổi, mới đỡ một kích đã thở hồng hộc không ra hơi, cả người vô lực.
Mụ bỗng nhận ra mình đã chọc đến một tổ kiến lửa, Quân Thư Ảnh không nói một tiếng liền xuống tay lấy tính mạng của mụ, ngay cả Sở Phi Dương cũng không dám làm như vậy.
Quân Thư Ảnh giống như không nghe thấy, chưởng vừa rồi không đắc thủ cũng chẳng mảy may động dung, y thân hình khẽ chuyển, như di hình đối ảnh một lần nữa tập kích lào bà bà.
Sở Vân Phi lúc này mới phản ứng, vội vàng tiến lên đỡ, hai tay cản lại vội la lên: “Quân đại ca, huynh….Dừng tay!” Thấy Quân Thư Ảnh mặt không chút thay đổi nhìn cậu, tâm tư khẽ động, nói: “Nàng là phu nhân của chưởng môn tiền nhiệm, lại là sư thúc của Sở đại ca, nếu huynh xuống tay, sau này sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”
Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Sở Vân Phi cầu xin: “Chúng ta chế phục nàng là được, giao cho sư phụ cùng Sở đại ca xử trí đi.”
Quân Thư Ảnh nhìn thân hình lưng gù ẩn trong bóng tối phía sau Sở Vân Phi, đột nhiên nở nụ cười: “Vân Phi, ta giết nàng, ngươi không nói, ta cũng không nói, ai mà biết chứ.”
Sở Vân Phi bị nụ cười của y làm cho dao động, cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía Giang Tam đang nằm trên mặt đất.Quân Thư Ảnh nhìn nhìn Giang Tam vẫn uể oải, lại tiếp tục cười nói: “Sư phụ cùng sư thúc của ngươi vì người này mà phải chịu mười năm khổ sở, gã ta nếu giết sư nương của sư phụ ngươi, sau đó hoảng hốt chẳng biết chạy đâu mất, như vậy ngay cả sư phụ ngươi cũng sẽ không nghi ngờ.”
Sở Vân Phi nhìn khuôn mặt tươi cười mà mình tương tư hằng đêm kia, lúc này đây toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh.
Quân Thư Ảnh trong mắt cậu, cho tới giờ vẫn giống như áng mây trên bầu trời xa không thể với tới, cậu chỉ có thể ngước lên nhìn, từng thời từng khắc đều dõi theo.
Cậu từng kiên định cho rằng Quân Thư Ảnh tội ác tày trời, đợi đến khi chính mắt mình nhìn thấy y lại nhịn không được dao động.
Khi cậu một thân gông cùm xiềng xích chính Quân Thư Ảnh đã đến cứu giúp.
Thân hình tuấn nhã của y lướt qua cậu, đứng vững trước người cậu, hương khí trong trẻo nhưng lạnh lùng nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi cậu phảng phất mãi không tan, thẳng đến khi hoàn toàn ngấm sâu vào tâm cậu.
Từ nay về sau, ánh mắt cậu rốt cuộc khó có thể dời đi.
Cho đến giờ trong mắt cậu, Quân Thư Ảnh hoặc là lười nhác, hoặc là lạnh nhạt, không cho người lối thoát, vô tâm vô tình.
Mặc dù y khẽ mỉm cười, cũng khiến người ta cảm thấy từng trận lãnh ý ập tới.
Đây mới là Quân Thư Ảnh… Không, tất cả diện mạo đều là y, y căn bản không buồn che giấu.
Nhưng duy chỉ ở trước mặt Sở Phi Dương, y mới có thể thu lại, mới có thể ôn hoà nhã nhặn.
Sở Vân Phi trong tâm đột nhiên cảm nhận một nỗi thất bại sâu sắc, đáy lòng thậm chí còn nảy sinh một cơn phẫn nộ tối tăm, xen lẫn giữa đố kị ghen ghét Sở Phi Dương cùng nỗi bi ai đau xót cho bản thân mình không biết tự lượng sức, đang gặm cắn trái tim cậu.
Cậu nhìn Quân Thư Ảnh trước mắt, kiên quyết lên tiếng cự tuyệt: “Quân đại ca, đệ biết huynh vì lo nghĩ cho an nguy của Sở đại ca, nhưng đệ tin tưởng vào năng lực của Sở đại ca, huynh ấy có thể bảo hộ được chính mình.
Đệ nghĩ Sở đại ca cũng sẽ không mong muốn huynh giết hai người kia đâu.”
Quân Thư Ảnh sắc mặt trầm xuống, giơ lên một tay, giữa những ngón tay hàn quang lấp lánh: “Ta lập lại lần nữa, tránh ra.”
Sở Vân Phi đáy lòng khẽ run, không phải vì sợ, mà bởi vì lạnh, đau nhức đến thấu tim.
Cậu hiểu rõ, nếu như chính mình kiên trì không tránh ra, Quân Thư Ảnh nhất định xuất thủ, không chút lưu tình.
Chỉ vì Sở Phi Dương, vì có người uy hiếp đến an nguy của Sở Phi Dương.
Mà chính y lại ngầm ra tay thanh trừ mầm hoạ.
Sở Vân Phi hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Không.”
Quân Thư Ảnh trong ánh mắt loé lên một tia âm ngoan, xuất thủ như điện, hướng về phía Sở Vân Phi.
Sở Vân Phi không muốn Quân Thư Ảnh vượt qua mình, nhưng cũng không muốn đả thương y, vì vậy thế công cũng rụt rè do dự, không dám xuất toàn lực, chỉ là dây dưa với Quân Thư Ảnh, không để cho Quân Thư Ảnh có thời gian nhàn rỗi mà hạ thủ với hai người kia..