Dương Thư Mị Ảnh


Sở Vân Phi nhìn về phía Sở Phi Dương, lại quay sang Quân Thư Ảnh, nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, cả người đề phòng theo dõi tình huống phía trước.
Quân Thư Ảnh nâng một bàn tay lên, vẫn không quay đầu lại, chỉ có thanh âm bình tĩnh truyền đến: “Sở Vân Phi, mang Chân Thủy môn chủ đi.”
“Không được, đệ phải….” Sở Vân Phi muốn nói đệ phải ở lại bảo hộ huynh, nhưng nhìn đến Sở Phi Dương đang tựa tiếu phi tiếu, cậu cảm thấy những lời này không cách nào bật ra khỏi miệng, bởi vậy dừng một chút sau đó mới đáp: “Sư phụ bảo đệ theo huynh, đệ không thể cãi lệnh sư phụ.”
“Ta nói một lần cuối cùng, đi.” Thanh âm của Quân Thư Ảnh vẫn bình tĩnh như cũ, “Bằng không nếu các ngươi bị thương hoặc chết đi, đừng trách là ta không xen vào.”
Phinh Đình hư thoát vô lực tựa trên người Sở Vân Phi, vuốt mái tóc dài hỗn độn ra sau, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Quân Thư Ảnh, cắn chặt môi dưới.
“Quân…công tử, Sở đại ca không giống với trước đây, huynh ấy cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi không cần mạo hiểm….” Phinh Đình lên tiếng khuyên nhủ, lại tựa hồ như bị nội thương nghiêm trọng, nhịn không được ôm ngực ho khan.
“Ta và các ngươi cũng không giống nhau.” Quân Thư Ảnh thản nhiên nói.
“Ngươi….” Phinh Đình nghe thấy vậy không phục kêu lên, nhưng chẳng có lời nào thốt ra.

Nàng biết, Quân Thư Ảnh nói chính là sự thật, không thể chối cãi.
Sở Phi Dương dưới chân vừa động, từng bước tiến đến trước Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy cỗ nội lực cường đại kia đột nhiên tới gần, áp bách khiến ngực y như cứng lại, thế nhưng ánh mắt vẫn không sao thoát khỏi tầm nhìn của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương rút thanh kiếm cắm trên mắt đất, tùy ý chậm rãi nâng lên mũi kiếm, ánh mắt cùng khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, chỉ làm cho người ta cảm thấy sự miệt thị, giống như đang trào phúng những người trước mặt không biết tự lượng sức mình.
Quân Thư Ảnh rốt cuộc rời tầm mắt, nhìn kiếm phong sắc lạnh dần dần hướng về phía mình, trong lòng đau xót, y mở to hai mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, đôi lông mày Sở Phi Dương nhíu lại giống như hắn chưa phát giác ra tâm tư của mình.
Sở Phi Dương không thể không tạm dừng một khắc, hắn nhìn khuôn mặt của Quân Thư Ảnh đến mức xuất thần.

Tạm dừng nhưng không kéo dài, hắn một tay cầm kiếm tiếp tục đi về phía trước, nội lực không hề thu liễm khiến ngay cả Sở Vân Phi đang ở đằng sau cũng cảm thấy uy hiếp.
Sở Vân Phi nhìn thân hình bất động cứng nhắc của Quân Thư Ảnh, rốt cục dưới sự áp bách cường đại như vậy cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Chỉ cần nghĩ đến lưỡi kiếm sắc bén kia đang hướng thẳng vào Quân Thư Ảnh, vạn nhất lúc này Sở Phi Dương nổi điên thì xong, tính mạng của Quân Thư Ảnh….

căn bản không có gì bảo đảm, Sở Phi Dương hiện tại, cho dù võ lâm cao thủ khắp thiên hạ có mặt tại đây, chỉ sợ cũng không thể đào thoát, huống chi Quân Thư Ảnh một thân một mình?! Quân Thư Ảnh dám đánh cược tính mạng chính mình, cậu cũng tuyệt đối không muốn đem tính mạng của Quân Thư Ảnh ra để đổi lấy bản tính vốn có của Sở Phi Dương!
Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy một trận gió lướt qua tai, một đạo bóng dáng đáp xuống ngay bên cạnh y, giống như mũi tên sắp rời cung lao thẳng về phía trước.
“Quân đại ca quay lại!” Tiếng hét thất thanh từ không trung truyền đến.
“Sở Vân Phi!” Quân Thư Ảnh trông thấy bóng dáng kia tức giận quát lớn, cũng phi thân về phía trước.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, trong con ngươi hắc sắc của Sở Phi Dương hiện lên rõ ràng sắc mặt lo lắng của Quân Thư Ảnh gọi tên người kia, giống như người đó có quan hệ không bình thường với y, giống như y cùng người ấy đều đối địch với mình….
Một cỗ sóng cuồng bạo mạnh mẽ khó hiểu dâng lên ngập tràn trong cặp mắt đen nhánh vốn bình tĩnh khó lường, Sở Vân Phi cảm thấy nội lực hữu hình như tường đồng vách sắt ập đến trước mặt, mà cậu giống như bị bức tường đó vây khốn, không cách nào thoát ra, xương cốt toàn thân dường như sắp bị chấn nát.
Hai mắt hơi hơi nheo lại của Sở Phi Dương tràn ngập nguy hiểm, hắn nhìn thẳng về phía Sở Vân Phi đang xông tới chỗ hắn, thân thể hắn thậm chí căn bản không hề chuyển động.
Sở Vân Phi lại cảm nhận được sát ý lạnh như băng trước nay chưa từng có, mạnh mẽ đến mức làm cho cậu cơ hồ muốn quỳ rạp xuống đất, thần phục, chấp nhận cái chết.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cảnh vật trước mắt dường như chậm lại.

Cậu trông thấy Sở Phi Dương ném kiếm, chậm rãi nâng tay, bàn tay uốn cong như ưng trảo, băng lãnh vô tình nhìn cậu.
Sở Vân Phi biết, cậu nhất định đã chọc giận Sở Phi Dương, nhưng cậu vẫn không hiểu bản thân đã làm gì khiến cho hắn mỗi lần gặp cậu đều ngoan hạ sát thủ quyết tuyệt như thế.

Hắn đối với Phinh Đình còn như mèo vờn chuột, nhưng đối với cậu….nhất nhất vẫn là một chiêu đoạt mệnh!
Sở Vân Phi cắn chặt răng, mặc dù lúc này kiếm của cậu vẫn chưa xuất vỏ.

Cậu càng ngày càng đến gần Sở Phi Dương, ánh mắt âm trầm kia như muốn đem cậu hút vào.

Cả người cậu căng thẳng, chuẩn bị nghênh đón chống đỡ nhất chiêu của Sở Phi Dương ——
Bên sườn trái đột nhiên tê rần, Sở Vân Phi chỉ cảm thấy một cỗ chân khí mạnh mẽ đẩy cậu sang bên phải.

Trong lúc tầm nhìn hỗn loạn, cậu thoáng nhận ra một tia kinh ngạc cùng cuồng nộ của Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh cắn răng cùng Sở Phi Dương tiếp chiêu, bị ngoại lực mạnh mẽ tác động, đau đớn không chỉ có thân thể, còn là đau đớn sâu thẳm trong tâm.
“Quân đại ca….” Sở Vân Phi lăn vài vòng trên mặt đất, vừa đứng dậy liền trông thấy một bàn tay của Sở Phi Dương chặt chẽ kiềm trụ bả vai Quân Thư Ảnh, đôi mắt vô tình nhìn chằm chặp Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cảm giác xương cốt bả vai sẽ nhanh chóng bị Sở Phi Dương bóp nát, một tia khí lực cũng ngưng tụ không nổi, hơi thở khó nhọc.

Lúc này nghe thấy tiếng hét lo lắng của Sở Vân Phi, trong lòng tức giận, quay đầu căm tức nói: “Ngươi muốn chết thì chết xa một chút, không cần chết trong tay hắn!”
Sở Vân Phi chua xót, đây là Quân Thư Ảnh cho cậu hiểu rõ ràng, cứu cậu không phải vì cậu, mà là vì Sở Phi Dương, vì không muốn tay của Sở Phi Dương nhiễm máu của người vô tội, vì không muốn Sở Phi Dương sau khi tỉnh lại cảm thấy hối hận.

Quân Thư Ảnh cho tới bây giờ vẫn vô tình như vậy, so với việc đuổi theo y, vì y mà chết còn khiến y khó chịu hơn.
“Đệ phải cứu huynh, Quân đại ca.” Sở Vân Phi từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, có lẽ lưỡi kiếm vô tình còn sắc bén hơn bất kì thứ gì, sau khi bị nó làm thương tổn sẽ không còn loại đau đớn nào khiến bản thân phải sợ hãi, tâm đã chết lặng, ngay cả sự run rẩy khi đứng trước Sở Phi Dương cũng tan thành mây khói.
Đối diện với Sở Phi Dương, rõ ràng thân hình vẫn như cũ.

Nhưng khuôn mặt phía đối diện tràn đầy trào phúng cùng miệt thị, cặp mặt so với bầu trời đêm còn đen hơn, Sở Vân Phi có ảo giác, Sở Phi Dương còn mạnh mẽ cao lớn hơn trước đây.

Hắn chỉ cần dùng một tay để giữ Quân Thư Ảnh, nhưng cũng khiến cho Quân Thư Ảnh vô lực mà xụi lơ trong lòng hắn, dựa vào lồng ngực hắn mới đứng vững được, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ trong chốc lát tóc mai đã ướt đẫm, nhất định là đau đớn vô cùng.
“Quân đại ca, Sở đại ca sẽ thương tổn huynh.

Hắn căn bản không còn là Sở đại ca nữa.” Sở Vân Phi thấp giọng nói, giống như nói cho chính mình nghe, cậu chậm rãi rút kiếm khỏi vỏ, tiến lên ba bước, đứng vững.
Quân Thư Ảnh vốn đã đau đến không thể xuất sử nội lực, tất nhiên không thể nghe được mấy lời lẩm nhẩm của Sở Vân Phi.

Nhưng Sở Phi Dương lại nghe rất rõ ràng.

Hắn nhìn về phía Phinh Đình đang nhìn hắn đầy ưu thương, lại quay đầu nhìn Sở Vân Phi đang muốn từ trong tay hắn “Cứu” ra Quân Thư Ảnh, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, nở một nụ cười khinh bỉ.
Tay trái hắn đang nắm Quân Thư Ảnh dụng lực, đem Quân Thư Ảnh dựa vào bên ngực phải, tay phải cứng rắn như thiết chặn trước ngực Quân Thư Ảnh, chặt chẽ giam cầm y.
Cánh tay mạnh mẽ vắt trước ngực khiến Quân Thư Ảnh có chút bực mình, đau đớn nơi bả vai vẫn chưa giảm bớt, lúc này đã tê dại.Y cũng không còn sức lực ngăn cản hành động của Sở Phi Dương, chỉ là cảm giác được khí tức của Sở Phi Dương lúc này rất yên ổn, cũng không có sát ý.
Sở Phi Dương trước ánh mắt trừng lớn của Sở Vân Phi, hắn lại cúi đầu đến bên cổ Quân Thư Ảnh, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm dọc theo đường cong duyên dáng, thẳng một đường mà lên, mãi cho đến phía sau lỗ tai trắng ngần, mới thu hồi đầu lưỡi dâm mỹ, liếm liếm môi mình, nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng bóng.

Đôi mắt đen như mực của hắn vẫn chăm chú nhìn Sở Vân Phi, đầy ác ý mà hưởng thụ biểu tình vặn vẹo của Sở Vân Phi.
Sở Vân Phi biết hắn đang biểu thị công khai quyền sở hữu đối với Quân Thư Ảnh với mình.

Sở Vân Phi trừng lớn hai mắt, nhưng không sao chuyển dịch được tầm nhìn, cậu thấy được trong đôi mắt coi mình như kẻ thù kia đối với người trong ngực đầy dục vọng độc chiếm.
Cậu hiểu, Sở Vân Phi nuốt một ngụm nước miếng, nhưng trong cổ họng chỉ thấy chua xót.

Thì ra là thế, bởi vì vừa nãy trong mắt Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh và cậu cùng một trận tuyến, cho nên mới đối với cậu bộc phát ra sát ý mãnh liệt như vậy sao?
Cậu nhìn về phía Sở Phi Dương vẫn đang ôm chặt Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh vẫn nhắm hai mắt, bởi vì bị Sở Phi Dương bá đạo siết chặt lấy mà thở dốc, nhưng đối với việc bị đối đãi như vậy căn bản không thèm để ý, như là… tập mãi thành quen.
Sở Phi Dương cúi đầu ngửi mùi hương trên mái tóc của Quân Thư Ảnh, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Sở Vân Phi cùng Phinh Đình, vung tay cắm thanh kiếm xuống mặt đất, ôm chặt lấy Quân Thư Ảnh phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
“Quân công tử y…” Phinh Đình vội vàng chạy tới, có chút lo lắng nhìn về nơi Sở Phi Dương vừa biến mất, “Làm sao bây giờ… Sở đại ca liệu có thể giết…..”
“Không cần phải nói nữa.” Sở Vân Phi tra kiếm vào vỏ, nghiêm mặt trầm giọng nói, “Chúng ta trở về thôi.”
“Không cứu Quân công tử, không tìm Sở đại ca sao?” Phinh Đình vội la lên.
Sở Vân Phi nở một nụ cười khổ: “Không tới phiên chúng ta đi cứu.” Nói xong liền quay bước trở về.

Trên sườn núi hoang vắng, chỉ còn Phinh Đình một thân hồng y bay phất phơ trong gió.

Nàng yên lặng đi tới chỗ Sở Phi Dương vứt kiếm, hai tay nâng lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trời xanh như tẩy, quang đãng không một bóng mây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui