Thánh Cô đi ở phía trước, tiếp tục dẫn theo mọi người xuyên qua mảnh phế tích, đi sâu hơn nữa vào trong rừng.
Sở Phi Dương âm thầm quan sát Hứa Trực, thấy nét mặt lão càng ngày càng trắng bệch, dường như biết Thánh Cô đang dẫn mọi người đi đâu.
Mà nơi đó nhất định là rất nguy hiểm và đáng sợ nên mới khiến Hứa Trực, kẻ đứng đầu một phái như lão không tự chủ được mà run lên như vậy.
Hứa Trực bàn tay run run nắm chặt lại, giấu ở dưới tay áo.
Sở Phi Dương thu hồi ánh mắt, lại đi bên cạnh Quân Thư Ảnh.
Nguy hiểm ở phía trước hắn không thể dự liệu, hắn có phần hối hận vì đã dẫn theo Quân Thư Ảnh tới đây.
Quân Thư Ảnh có cần hắn bảo vệ hay không là một chuyện, nhưng Sở Phi Dương tuyệt đối không muốn chứng kiến Quân Thư Ảnh rơi vào hiểm cảnh.
“Bộ dạng lão đầu kia có chút bất thường.” Quân Thư Ảnh thấy Sở Phi Dương đang đi sát lại phía mình mới thấp giọng nói, “Phía trước không biết sẽ có cái gì.”
Vừa dứt lời đã thấy Trình Tuyết Tường từ phía bên kia cũng đang áp sát lại, cùng với Sở Phi Dương một trái một phải đem Quân Thư Ảnh kẹp ở giữa.
Hắn cũng không nhìn Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, làm như vô ý mà tới gần.
Quân Thư Ảnh không biết hắn có dụng ý gì, chỉ đưa mắt liếc hắn một cái rồi cũng chẳng lưu tâm.
Thanh Lang đương nhiên phải che chở Cao Phóng, nhìn thấy ba người kia đội hình kỳ quái, hơi nhướn mày.
Sở Phi Dương không nói gì, chỉ khẽ dùng lực nắm lấy tay Quân Thư Ảnh.
Một lát sau, Thánh Cô ngừng lại, Ngọc nhi dẫn theo mười mấy nữ tử xếp thành hai hàng, đứng ở hai bên.
Thánh Cô quay người, thờ ơ nhìn Hứa Trực: “Hứa Trực, ngươi có còn nhớ nơi này?”
Thánh Cô chỉ về phía sau, đó là một sơn động rất lớn nhưng cửa động lại có phần nhỏ bé, mặt đất dẫn đến cửa động hơi nghiêng kéo dài xuống, phía trước là một mảnh hắc ám.
Từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ như một sơn động bình thường, nhưng thần sắc Hứa Trực trong nháy mắt đại biến, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, Hạng Ninh Tử thấy vậy vội vàng chạy lên đỡ lấy lão.
“Ta nhớ, ta có thể nào không nhớ… nơi này là… là cửa địa ngục!” Hứa Trực run rẩy nói, “Rời khỏi, rời khỏi nơi này, tất cả rời khỏi đây cho ta!” Mạnh mẽ xoay người, Hứa Trực đem đám đệ tử hộ tống lão đẩy về sau.
Mấy người Sở Phi Dương thấy lão như vậy, mặc dù không rõ nội tình nhưng cũng không dám xem nhẹ, từng bước theo đoàn người lùi về sau, cách xa động khẩu.
“Thánh Cô, ngươi cho dù hận lão phu, muốn một kiếm giết chết lão phu, lão phu cũng không một câu oán hận.” Hứa Trực nhìn về phía Thánh Cô, bi thương nói, “Làm sao ngươi còn dám đến đây? Ngươi chẳng lẽ không biết sự lợi hại của nó? Cho dù là các ngươi chỉ cần bị nó phát hiện cũng đừng mong chạy thoát!”
Thánh Cô lạnh lùng nhìn đoàn người đang lùi dần về phía sau, cũng không ngăn cản, phất tay đem diện sa che mặt lại, Ngọc nhi và mấy nữ tử kia cũng đồng dạng thực hiện.
Sở Phi Dương trong lòng khẽ động, cảm thấy hành động này có chút khác thường, chưa kịp đợi hắn nghĩ cho rõ ràng đã thấy Hứa Trực vốn là muốn đuổi mọi người rời khỏi nơi này thì bây giờ thân hình đột nhiên cứng đờ, đứng sững sờ nhìn vào trong động khẩu hắc ám.
“Sư phụ?!” Hạng Ninh Tử cũng quay đầu nhìn tới nơi đó, bên trong động tối đen chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Có lẽ là sơn thạch tán lạc… không, cũng không hẳn.
Y lắc lắc cánh tay Hứa Trực, nghi hoặc gọi một tiếng.
Hứa Trực đột nhiên đẩy Hạng Ninh Tử ra, mạnh mẽ xông về phía động khẩu đen kịt mà một khắc trước vẫn còn tránh như tránh hổ lang.
“Lệ nhi, là Lệ nhi sao? Ngươi còn sống? Ngươi còn sống? Lệ nhi đừng sợ, cha trở lại cứu ngươi!”
Hứa Trực vận khởi khinh công, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã nhảy tới cửa động, theo sườn dốc trượt xuống phía dưới.
Hạng Ninh Tử sững sờ, hô to một tiếng “Sư phụ…” rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Chúng đệ tử Thường Thanh môn khác cũng động thân muốn chạy tới lại bị Hạng Ninh Tử quát một tiếng dừng lại.
“Các ngươi nghe lời sư phụ, tất cả đều phải tránh xa nơi này!”
Chúng đệ tử Thường Thanh môn đưa mắt nhìn nhau, do dự một chút nhưng vẫn là nghe theo mệnh lệnh, tiếp tục tránh xa.
Quân Thư Ảnh lúc mới nhìn thấy sơn động kia liền cảm thấy không ổn, lúc này y chỉ muốn tránh xa.
Còn việc Hứa Trực và Hạng Ninh Tử kia chui vào đó làm gì, có nguy hiểm hay không hoàn toàn không phải là lo nghĩ của y.
Nhưng y lại lo lắng, sẽ có người muốn xen vào việc của người khác…
Quân Thư Ảnh vừa lùi về phía sau vừa đưa tay tìm kiếm người bên cạnh, nhưng sờ soạng một hồi cũng không thấy đâu.
Y có chút giật mình quay đầu, Sở Phi Dương một khắc trước vẫn còn ở bên cạnh y lúc này chẳng biết đã biến đi đường nào.
Quân Thư Ảnh vội vàng dừng bước, lo lắng nhìn quanh, bóng dáng xung quanh chớp động, duy chỉ có Sở Phi Dương là không thấy.
“Phi Dương!” Quân Thư Ảnh gấp đến độ hô to một tiếng.
Không có tiếng đáp trả.
Quân Thư Ảnh nhìn trước nhìn sau, gạt ra đám người khắp nơi tìm kiếm, khóe mắt dư quang lại quét đến một bóng dáng quen thuộc.
Y định thần nhìn lại, đây không phải là Sở Phi Dương thì là ai? Không biết hắn từ khi nào đã rời khỏi y, đang chạy đến sơn động kia.
Quân Thư Ảnh tức giận đến cực điểm, Sở Phi Dương đáng ghét bao giờ cũng ngay tại thời điểm này nổi máu anh hùng! Hắn muốn cứu người cũng không thèm xem xét tình huống.
Cư nhiên còn bỏ y lại một mình!
“Sở Phi Dương, ngươi đứng lại đó cho ta!” Quân Thư Ảnh giận dữ quát một tiếng rồi cũng vận khởi khinh công bay về phía trước.
Sơn động cách chỗ y đứng không xa, Quân Thư Ảnh đạp qua vài người thì tới nơi.
Một đám nữ tử vốn đứng ở đó đã biết mất từ lúc nào, Quân Thư Ảnh căn bản không rảnh bận tâm.
Trong mắt y lúc này chỉ có tấm lưng quen thuộc kia, tấm lưng không thèm để ý đến tiếng y hô hoán, lắc mình một cái liền trượt xuống sơn động.
Quân Thư Ảnh cắn răng, cũng cúi người chui vào trong.
Phía trên cửa động cũng không quá dốc, vẫn còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng người mà đi.
Nhưng đi được vài bước thì càng ngày càng dốc hơn chỉ đứng thôi cũng đã rất khó khăn.
Nhìn bóng dáng phía trước rất nhanh lao xuống dưới, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của y, Quân Thư Ảnh chỉ có thể bổ nhào, thuận theo sườn dốc mà trượt xuống, chăm chú theo sát bóng dáng kia.
(2 anh chơi cầu trượt =)))
“Sở Phi Dương, ngươi dừng lại cho ta!” Quân Thư Ảnh cả giận nói, tiện tay nắm lấy ngọc bội đeo trên người ném về phía trước.
Thân ảnh kia đối với thanh âm của y vẫn là bỏ ngoài tai, tiếp tục trượt.
Sườn dốc càng lúc càng dựng đứng, cũng may mặt trên rêu xanh mọc rậm rạp, hết sức trơn trượt bởi vậy cũng không cảm thấy quá khó khăn.
Nơi này đã cách động khẩu rất xa, dương quang không thể chiếu tới, nhưng trong động lại có những tia sáng yếu ớt, không biết là từ nơi nào chiều tới.
Người luyện võ tai thính mắt tinh, chỉ cần ánh sáng nhàn nhạt như vậy cũng có thể miễn cưỡng quan sát sự vật.
Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, chỉ một mực chăm chú nhìn bóng dáng phía trước, ngay cả đã trượt xuống dưới bao lâu y cũng không để ý.
Thân ảnh đó trước sau cách y không xa không gần, không chịu dừng lại cũng không vượt quá xa.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, đáy lòng không khỏi dâng lên oán phẫn.
Sở Phi Dương từ khi nào lại ngoảnh mặt làm ngơ với y như vậy, làm như không thấy? Cứu người quan trọng đến vậy sao?
Thân ảnh kia đột nhiên ngừng lại, không trượt nữa mà đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước.
Chỉ sau đó một tích tắc Quân Thư Ảnh cũng chạm đất, nguyên lai đây đã là chân dốc.
Y cũng không kịp quan sát tình huống xung quanh, chỉ biết cắm đầu cắm cổ đuổi theo.
Nơi hai người đang chạy qua là một lang đạo không mấy rộng rãi, chiều ngang cũng đủ cho hai người song hành, chạy băng băng ở trong đó cũng không cảm thấy quá chật hẹp.
Quân Thư Ảnh chăm chú nhìn bóng lưng phía trước, cắn răng đuổi theo.
Nháy mắt một cái, người đó đã đột nhiên biến mất.
Quân Thư Ảnh cả kinh, vội vàng chạy tới gần mới phát hiện nơi này có một lối rẽ, bóng người kia đã quẹo sang hướng đó rồi lại tiếp tục lao đi.
Hứa Trực và Hạng Ninh Tử căn bản là đã không còn thấy bóng dáng, Quân Thư Ảnh không biết hắn đang đuổi theo cái gì, tức giận đến phẫn nộ quát: “Sở Phi Dương, ngươi đứng yên tại đó cho ta!”
Lần này bóng người đột nhiên dừng lại, đứng cách y không xa.
Quân Thư Ảnh thấy vậy vội chạy về phía trước nhưng từng bước chầm chậm rồi dừng hẳn lại, đứng cách người đó chừng bốn năm bước chân.
Đứng từ nơi này nhìn, bóng dáng kia vừa giống Sở Phi Dương lại vừa không giống.
Ban đầu rất chắc chắc nhưng vào giờ khắc này lại trở nên mơ hồ bất định.
Quân Thư Ảnh có chút mê mẩn, y lúc trước tại sao lại cho rằng đây là bóng dáng Sở Phi Dương?
Y đứng đó nhìn, người nọ vẫn chưa quay mặt lại, cũng không lên tiếng mà chỉ đứng lặng thinh.
Lấy lại bình tĩnh, Quân Thư Ảnh mới phát hiện y hiện giờ đang ở một nơi hắc ám thâm sâu, bốn phía im ắng đến tĩnh mịch, mà người đang đứng ở phía kia so với nơi này còn tĩnh mịch hơn nhiều.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Có phải hay không có chút dọa người O.O
Tiểu ngoại truyện sau sẽ thuyên giảm một chút.
01
Mùa thu tới rồi, lại đến mùa được ăn cua rồi!
Mùa xuân năm nay Sở đại hiệp kết giao được với một vị hảo bằng hữu sống bên một cái hồ rất lớn, tới mùa thu thì thu hoạch được một xe toàn cua bự.
Phần lớn cua được đưa lên núi, chỉ để lại một ít vừa đủ bốn người ăn lâu dài.
Lúc mới đầu Quân Thư Ảnh cùng với hai tiểu nhi đồng ăn rất vui vẻ, bởi vì tài nấu nướng của Sở đại hiệp thực sự không tồi.
Nhưng về sau, mấy người mỗi khi vừa thấy cua là mặt bắt đầu biến sắc.
Dù cho là ăn thứ gì, ăn mãi rồi cũng sẽ ngán a! Bữa sáng thì cháo gạch cua, bữa trưa thì cua hấp, bữa tối thì cua nấu miến, rồi lại cho ăn cua cay… ăn liên tục hơn mười ngày, không tiêu nổi a!
Ăn mãi khiến cho Quân Thư Ảnh mỗi khi ngửi thấy mùi cua là bắt đầu nhờn nhợn muốn nôn ra.
to be contitnued….