Thanh âm từ động khẩu tối đen truyền ra mỗi lúc một lớn dần, nghe giống như tiếng một vật gì đó rạch lên thạch bích, một đường vọng lại, hết sức chói tai.
Sở Phi Dương bất động thanh sắc đem Quân Thư Ảnh ngăn ở phía sau, Quân Thư Ảnh cũng không cho đó là xem thường, chẳng buồn tức giận mà một mực đứng ở phía sau hắn, ló đầu nhìn về phía động khẩu phát ra âm thanh.
Trong sơn động tuy có ánh sáng nhàn nhạt nhưng quá yếu ớt, hoàn toàn không thể nhìn rõ sự vật bên trong động khẩu kia.
Cho nên khi thấy được bóng dáng vật đó từ trong động khẩu xuất hiện thì gần như đã là chính giữa tầm nhìn của mọi người.
Sở Phi Dương và Thanh Lang nắm lấy kiếm, toàn thân căng cứng, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, đoạt lấy thủ cấp kẻ địch.
Ám khí trong tay Quân Thư Ảnh cũng gần như sắp phóng ra, cho đến khi hai đạo bóng dáng kia bổ nhào về phía trước mọi người mới vỡ lẽ.
“Cao Phóng?!” Quân Thư Ảnh kêu lên một tiếng, vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy Cao Phóng.
Người còn lại cũng không cần phải nói, chính là Trình minh chủ Trình Tuyết Tường.
Hắn một tay dìu lấy Cao Phóng, một tay nắm Ảnh Nhẫn kiếm, lúc này cũng vô lực ngã trên mặt đất, nhìn qua đúng là kiệt sức bất kham.
Thanh âm vừa rồi có lẽ là do hắn dùng Ảnh Nhẫn ma sát lên vách động tạo thành.
Đúng như dự đoán, Trình Tuyết Tường thở phì phò, đau lòng ôm lấy Ảnh Nhẫn, giơ lên phía ánh sáng yếu ớt trong động xem xét.
Cao Phóng tựa vào vách động nghỉ ngơi một lát đã hồi phục lại, nhưng nhìn qua vẫn là thấy hết sức mệt mỏi.
Sở Phi Dương và Thanh Lang thu kiếm nhìn nhau, thấy trên mặt đối phương đều là một nụ cười khổ.
“Sở huynh, Thanh huynh.” Trình Tuyết Tường miễn cưỡng đứng dậy, nhìn Sở Phi Dương và Thanh Lang đứng trước mặt, theo thói quen gật đầu bắt chuyện.
“Nguyên lai là Trình huynh, cũng thật nhanh nhẹn a, đã vào được đây rồi.”
Thanh Lang cố trêu đùa mua vui.
Trình Tuyết Tường giờ mới phát giác vừa rồi khẩu khí của mình quả thực chẳng khác nào người lạ ngẫu nhiên gặp ngoài đường.
Mấy người đã rơi vào khốn cảnh này, chào hỏi cũng đều là dư thừa.
Hắn miễn cưỡng cười, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
Cao Phóng nghỉ cũng đã được hồi lâu, chí ít không còn thở không ra hơi như lúc trước.
Y đem chuyện của mình kể lại cho Quân Thư Ảnh nghe qua một lần.
Thì ra y cũng bị ảo ảnh mê hoặc ngộ nhập sơn động này, đi được một lát thì đụng phải Trình Tuyết Tường.
Hai người dọc đường gặp không ít nguy hiểm, may mà Trình Tuyết Tường võ công cao cường, nhưng cũng là mệt chết.
Hiểu rõ những nguy hiểm đó vốn là do ảo ảnh mà ra nhưng vẫn không dám không ra tay ứng phó, bởi vậy mới khiến bản thân mệt đến sắp tinh bì lực tẫn.
Cuối cùng vẫn là Cao Phóng nghĩ ra biện pháp, để cho Trình Tuyết Tường dọc đường tạo ra âm thanh chói tai nhằm kích thích thần chí hai người lên đến cực điểm, cứ như vậy khó khăn tiến về phía trước, cho đến khi nghe được thanh âm của mấy người Sở Phi Dương mới theo hướng thanh âm đó mà chạy đến.
“Không thể ngờ tất cả chúng ta đều bị ảo ảnh của chính mình mê hoặc.” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói, “Chúng ta bị như vậy, không có lý do gì mà những người khác có thể bảo trì tỉnh táo.
Chẳng lẽ đám đệ tử Thường Thanh môn kia tất cả cùng đã vào trong này?”.
Nếu thật là như vậy thì sơn động này cũng quá là náo nhiệt rồi.
Cao Phóng lắc đầu nói: “Ta cũng đã nghĩ qua.
Bất quá ta cho rằng có bị mê hoặc tâm trí hay không cũng không có liên quan đến võ công cao thấp ra sao.
Nếu không tính đến võ công, chúng ta và đám đệ tử Thường Thanh môn chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, đó chính là bọn họ đã uống vào chén huyết tửu kia.”
“Nói vậy cũng có lý.” Sở Phi Dương nói, “Lúc đó Thánh Cô kia là người đứng gần động khẩu nhất, nhưng nàng không hề bị mê hoặc, đại khái bọn chúng cũng đã từng uống vào thứ có liên quan đến máu của tộc nhân Cầm Anh kia.
Bất quá nghe lời Hứa Trực nói thì bọn chúng không thể tiếp cận động khẩu quá lâu nếu không cũng sẽ bị sơn động này bắt tiến nhập.
Vậy đám đệ tử Thường Thanh môn đã uống vào huyết tửu nên đại khái sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Sở huynh, huynh đừng nói mấy lời dọa người có được hay không? Cái gì mà bắt tiến nhập vào đây, sơn động này nào phải là vật sống?” Thanh Lang sờ sờ cánh tay, giả bộ kêu lên.
“Ta lại hi vọng sơn động này là vật sống, đâm xuống một kiếm thấy máu thấy thịt gì đó còn dễ đối phó hơn nhiều so với ảo ảnh hư hư thực thực.” Trình Tuyết Tường vuốt lên Ảnh Nhẫn lắc đầu nói, bộ dạng cực kỳ thương xót đau khổ.
Quân Thư Ảnh đi tới bên người Sở Phi Dương, nhìn về phía Thanh Lang và Trình Tuyết Tường, nói: “Các ngươi đừng nói mấy lời vô dụng nữa, nhanh chóng nghĩ biện pháp ra khỏi đây mới đúng.” Y quét mắt một vòng nhìn bốn phía, lại nói thêm: “Trên vách động có nhiều thông đạo như vậy, rốt cuộc cái nào mới là đường dẫn ra ngoài?”
Y vừa dứt lời, chỉ nghe vù vù một tiếng, xung quanh đột nhiên sáng bừng lên.
Thanh Lang giơ lên một cây đuốc nhỏ, đứng ở chính giữa nói: “Chúng ta đều là vô tri vô giác tiến vào đây, làm sao mà biết được đường ra, chỉ có thể kiểm tra từng cái một.”
Công tượng (thợ thủ công) nhà Thanh Lang nổi danh khéo léo vô cùng, y có thể tự nhiên lấy ra được một cây đuốc, việc này cũng không khiến mọi người cảm thấy quá ngạc nhiên.
“Thư Ảnh, Tiểu Phóng, hai người các ngươi tới chọn đi.” Thanh Lang cười nói.
Sở Phi Dương đối với Thanh Lang hữu ý vô ý trêu chọc người thì chẳng biết phải làm sao, nhìn người khác tức giận y thích thú lắm sao? Khó trách người này không bao giờ khiến người ta vui vẻ, đều là tự mình chuốc lấy.
“Vậy thì cái này đi.” Trình Tuyết Tường chợt mở miệng, thuận tay chỉ vào một cửa thông đạo, nói.
Dù sao cũng chẳng ai biết những thông đạo này dẫn tới đâu, đi lối nào thì cũng như nhau, vì vậy đối với đề nghị của Trình Tuyết Tường mọi người cũng không có dị nghị.
Để Thanh Lang cầm đuốc đi ở phía trước, mấy người trước sau tiến vào thông đạo chật hẹp.
Vốn là không có ánh sáng, nhìn không rõ sự vật trong động, hiện giờ được ánh lửa soi sáng, mới thấy rõ trên vách và trên đính động, côn trùng bò qua bò lại chi chít khiến người ta thấy mà khiếp sợ.
Quân Thư Ảnh có chút không thoải mái, trong động quá mức chật hẹp, có nhiều chỗ cơ thể cố cũng không tránh được cọ xát lên vách động, y đối với những loại côn trùng không biết sợ mà cứ bám lấy người thế này thì thật sự cảm thấy ngứa ngáy.
Sở Phi Dương nhận ra y khó chịu, không khỏi muốn trêu ghẹo.
“Ngươi trước kia chẳng phải là từng luyện qua bản lĩnh khống chế những loại côn trùng này sao? Khi đó tại sao không thấy ngươi khó chịu?” Hắn nhớ rõ ràng, khi đó Quân Thư Ảnh gọi tới một đám độc trùng để công kích hắn, một tiểu bộ dạng ngoan độc.
Quân Thư Ảnh giơ tay phủi đi một con côn trùng dài bằng ngón tay rơi xuống bả vai, lành lạnh trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, nói: “Ngươi không khó chịu thì đừng trốn tránh a.” Người gặp côn trùng mà lúng túng như thợ vụng mất kim, lúc này còn cười người khác thì thật sự là không có sức thuyết phục.
Trình Tuyết Tường đi ở phía trước hai người, giơ Ảnh Nhẫn lên, một kiếm đâm chết một con cự trùng hình dạng ký quái, con vật kia trước khi chết vẫn còn không cam lòng giương lên một đôi càng lớn muốm bám lấy hắn.
Trình Tuyết Tường vẻ mặt khinh bỉ khều nó từ mặt đất lên, quay người lại nói với Quân Thư Ảnh: “Trong động này sâu trùng rất đáng sợ, không biết có độc hay không, Thư Ảnh công tử cẩn thận.”
Quân Thư Ảnh gật đầu.
Sở Phi Dương không khỏi buồn bực, Trình minh chủ bản thân sao có thể biểu hiện quá mức như vậy chứ? Người này nhất định là cố ý!
Mấy người đi dọc theo thông đạo, may mà một đường không gặp trắc trở gì, đi thêm một lát cuối cùng cũng đã thấy lối ra ở phía trước..