Dương Thư Mị Ảnh


Tác giả: Nam Phong Ca
Cao Phóng còn đang khẩn trương phối chế giải dược, Sở Phi Dương cũng không muốn y phân tâm nên việc hóa giải vũ phách chỉ có thể tạm thời gác lại, dù sao hiện tại cũng không vội, lúc này hành sự còn có thể làm hỏng việc nên để sau này hãy tính tới.
Sở Phi Dương sau bữa trưa lại đi ra ngoài một chuyến, Thanh Lang cũng đi cùng.

Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút mệt mỏi nên không đi.

Dù sao với thân thủ của hai người đó thì ra ngoài một chuyến căn bản là không có nguy hiểm gì nên y cũng lười biếng đi theo.
Lại nói đến cuộc sống hàng ngày, lúc ở nhà mỗi ngày Sở Phi Dương sau giờ ngọ đều kéo y lên giường ngủ, đem cả Kỳ Lân còn nhỏ ôm theo tiểu đồ vật nhét vào trong ngực y, đám tiểu gia hỏa đó cứ dính lấy y khiến y không ngủ cũng phải ngủ.

Cho nên hiện tại cứ đến giờ này là y lại cảm thấy buồn ngủ không thôi.
Quân Thư Ảnh ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, lại đi tìm Cao Phóng hỏi xem tình hình phối chế giải dược ra sao.

Nhưng mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây Sở Phi Dương và Thanh Lang vẫn chưa thấy về.
Mùa thu ngày ngắn đêm dài, mặt trời lặn xuống chẳng bao lâu thì sắc trời đã chuyển tối.
Quân Thư Ảnh ngồi bên cửa sổ, trước mặt bày ra mấy mũi ám khí, vô cùng buồn chán lau chùi.
Một bó hoa dại đột nhiên được đẩy vào từ ngoài cửa sổ, Quân Thư Ảnh ngẩng đầu liền thấy Sở Phi Dương ở ngoài cửa sổ đang mỉm cười.
“Thư Ảnh, tặng cho ngươi.” Sở Phi Dương nói.
Bị nhét vào tay một bó hoa, Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương chống lên bệ cửa nhảy vào phòng, mở miệng hỏi: “Các ngươi ra ngoài xem xét tình hình, tại sao lâu như vậy mới trở về, gặp phải chuyện gì sao?”
“Không có đại sự gì.” Sở Phi Dương bưng lên chén trà của Quân Thư Ảnh uống một hơi cạn sạch, “Hơn mười ngày nữa là đến thọ yến, bên trong sơn trang thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta phải cẩn thận dè chừng hơn cho nên hơi chậm chạp một chút.”
Quân Thư Ảnh gật đầu: “Ngươi hái những thứ này làm gì, không cần làm chuyện dư thừa.” Nói xong đem hoa đặt lên bàn.
Sở Phi Dương cười nói: “Hái lúc đi ngang qua một khu vườn vắng vẻ, bất quá cũng chỉ là vài gốc hoa dại, sẽ chẳng có ai để ý.

Huống hồ, vi phu cảm thấy, hoa này so với các loại nguyệt quý kiều sinh sinh dưỡng (các loại hoa hồng được chăm sóc cẩn thận) thì đẹp hơn nhiều.”
Quân Thư Ảnh hơi nhíu lông mày, nói: “Đang yên đang lành ngươi lôi nguyệt quý vào đây làm gì? Lại còn hạ thấp nó như vậy.”
“Thư Ảnh, ngươi thực rất thích nguyệt quý sao?” Sở Phi Dương hơi buồn bực nói.
Quân Thư Ảnh đứng lên thu dọn ám khí trên mặt bàn, cẩn thận gom vào trong túi: “Thích hay không thích cũng không có gì quan trọng, bất quá vừa rồi là ta thuận miệng nói ra.

Trái lại ngươi tại sao vùa mới ra ngoài một chuyến liền trở nên khó hiểu như vậy?”
Sở Phi Dương túm lấy bó hoa lên nhét trở lại trong tay Quân Thư Ảnh: “Không cần nhiều lời, ngươi hảo hảo nhận lấy đi.”
“Hoa này đến ngày mai là héo khô.” Quân Thư Ảnh nhắc nhở hắn.
Sở Phi Dương chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy một cái ấm pha trà đem nước trà bên trong đổ đi rồi lại múc nước sạch trong hồ đổ vào, sau đó đem bó tiểu hoa dại mà hắn hái về cẩn thận bỏ từng nhánh vào trong đó, xong xuôi lại đặt trước mặt Quân Thư Ảnh.
“Như vậy có thể lâu hơn.”
Quân Thư Ảnh chứng kiến hành vi ngây thơ của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Mặc dù không rõ người này tại sao lại cố chấp với bó hoa dại như vậy, nhưng nếu hắn vui thì để hắn thoải mái một chút đi.
“Thích không?” Sở Phi Dương sau một hồi loay hoay với bó tiểu hoa dại lại tiến sát tới ôm lấy Quân Thư Ảnh, cười nhẹ hỏi.
“Thích.” Quân Thư Ảnh sắc mặt không thay đổi trả lời cho có lệ.
“Thích thì hôn vi phu một cái.”
“…”
Phía bên ngoài đình viện, Thanh Lang đang chơi đùa với cành nguyệt quý hồng sắc lúc trưa.
Trình Tuyết Tường từ trên ngọn cây nhảy xuống, liếc mắt một cái đã thấy, mặt biến sắc.
Thanh Lang nhếch môi cười, vung tay nói: “Trình minh chủ đã dùng cơm hay chưa?”
Trình Tuyết Tường gật đầu.
Thanh Lang lại giơ cành hoa trong tay lên: “Đúng rồi, đa tạ Trình minh chủ.

Thân ở trận địa địch mà vẫn còn có nhã thú nhàn tình như vậy, Trình minh chủ cùng với nhưng tên giang hồ thảo mãng có nhiều khác biệt, thật sự là vị trí diệu nhân.”
Trình Tuyết Tường khóe miệng co quắp, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khách khí: “Thanh giáo chủ quá khen.”
Thanh Lang vừa lòng gật đầu, tiếp tục tiêu sái đi qua.

=))

Cứ như vậy sau mấy ngày, Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang mỗi ngày đều giám thị tình hình bên trong sơn trang, đề phòng dị động.

Quân Thư Ảnh đơn giản chỉ có nhiệm vụ nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Trình Tuyết Tường thay mọi người ẩn thân trông chừng tiểu viện, càng lúc càng tận chức tận trách hơn.

Cao Phóng, La đại tiểu thư và A Doanh cùng nhau phối chế giải dược.

A Doanh mỗi lần chủ động xin đi giết giặc, nếm thử một chút giải dược, lại càng thêm cực khổ.
Cứ như thế, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, sắp xếp ổn thoả, ngày qua ngày, chớp mắt ngày chúc thọ đã cận kề.
Thánh Cô cũng đã trở về cách đây mấy ngày, Sở Phi Dương và Thanh Lang buộc phải theo dõi sát sao hơn.
Một ngày kia, hai người lại lần nữa đi ra ngoài.

Quân Thư Ảnh lấy Lãng Nguyệt kiếm của Sở Phi Dương ra xem, lại thấy bảo kiếm bám bẩn bám bụi, quang hoa bưng bít, không khỏi cảm thấy tiếc.

Nơi này không có lộc bì nên chỉ có thể tạm thời dùng vải nhung để lau chùi.
Quân Thư Ảnh đặt kiếm ngang trước mặt, lưu quang trên thân kiếm chợt lóe lên, phản chiếu một một đôi tu mi tuấn nhãn.

Trong lòng cảm thấy thoả mãn, Quân Thư Ảnh thuận tay múa vài đường, kiếm quang lưu chuyển, đột nhiên xuất hiện thêm một bóng dáng.
Quân Thư Ảnh cảnh giác, ngừng cước bộ ngoảnh lại nhìn thì thấy Trình Tuyết Tường đang vừa cười vừa đi tới.
Kể từ khi Quân Thư Ảnh nhớ lại y cùng với Trình Tuyết Tường lúc nhỏ đã từng trải qua sự việc kia thì lạnh nhạt đối với hắn cũng giảm đi vài phần, dù sao cũng coi như là người quen cũ, là một đoạn hồi ức du khoái thời niên thiếu.
Trình Tuyết Tường vỗ tay, cười nói: “Kiếm là binh khí của người quân tử, là vua của các loại binh khí, Thư Ảnh dùng kiếm quả thực rất phù hợp.”
Quân Thư Ảnh cười nhạt: “Trình minh chủ quá khen.”
Nét tươi cười trên mặt Trình Tuyết Tường cũng giảm, hắn tiến lên trước vài bước, từ trong tay áo lấy ra một bức tượng khắc bằng gỗ.
Tượng gỗ là một con thỏ hình dáng nhỏ bé, dáng điệu thơ ngây chân thật.

Chất gỗ trên thân thỏ còn rất mới, nhìn qua cũng biết là mới được khắc.
“Khi đó ta từng hứa sẽ tặng Thư Ảnh một tượng gỗ như vậy, không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, ta sau khi rời đi lại không có dịp trở lại.” Trình Tuyết Tường nói, “Nhưng không biết lúc này thực hiện lời hứa có tính là muộn không?”
Quân Thư Ảnh đón lấy thỏ gỗ, đặt trong lòng bàn tay nhìn một lát.

Y hoàn toàn không nhớ chuyện này, bất quá cái này đúng và vật thuở nhỏ mình rất thích.
Quân Thư Ảnh nhận thỏ gỗ, hướng Trình Tuyết Tường nói: “Trình minh chủ có lòng.”
“Thư Ảnh thích là tốt rồi.” Trình Tuyết Tường ôn hòa khẽ cười.
“Thư Ảnh, Trình huynh, hai người làm gì ở đây vậy?” Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang vào đúng lúc này lại từ bên ngoài trở về, bốn người chạm mặt.
Sở Phi Dương chủ trì để từng người tự nói ra tình hình ngày hôm nay sau đó bốn người lại tản đi.
Sở Phi Dương đi theo Quân Thư Ảnh trở về phòng.
Quân Thư Ảnh đặt thỏ gỗ lên bàn, sau đó đem Lãng Nguyệt kiếm cất đi rồi lại rót một chén trà đưa cho Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nhận lấy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thỏ gỗ kia, lông mày nhanh chóng xô lại.
“Đây là cái thứ đồ chơi gì?” Sở Phi Dương túm lấy thỏ gỗ giơ lên trước mặt, vô cùng bực bội nói.
“Trình Tuyết Tường khắc.” Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn một cái, không quá để ý, đáp lời.
Sở Phi Dương khóe miệng co quắp: “Hắn tại sao phải tặng ngươi vật này?”
“Hắn đại khái trên ngọn cây quá rảnh rỗi.”
“Vậy hắn tại sao không tặng cho ta, không tặng Thanh Lang?” Sở Phi Dương lỗ mũi không còn là lỗ mũi, tròng mắt không còn là tròng mắt, hừ lạnh nói.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, lại nhìn về phía thỏ gỗ dáng điệu ngây thơ chân thật trong tay Sở Phi Dương, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi thích đồ chơi loại này? Ta còn nghĩ sẽ đem về cấp cho Ninh Viễn chơi, nhưng nếu ngươi thích thì giữ lại đi.”
Sở Phi Dương buồn bực thở dài một tiếng, đè Quân Thư Ảnh ngồi xuống: “Căn bản không phải chuyện đó.

Ta hỏi ngươi, ngươi và Trình minh chủ có phải hay không sớm đã quen biết?”
Quân Thư Ảnh gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương: “Làm sao ngươi biết?”
Ta không biết mới là lạ, hai người các ngươi liếc ngang liếc dọc cũng đã bao nhiêu ngày rồi! Chính ngươi thừa nhận! Trong lòng Sở Phi Dương nổi giận bất bình, nghiêm túc nói: “Quen như thế nào? Tỉ mỉ kể lại cho ta nghe!”
_____________oOo_____________
Lời tác giả:
“… Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang mỗi ngày giám thị tình hình bên trong sơn trang, đề phòng dị động.

Quân Thư Ảnh đơn giản chỉ có nhiệm vụ nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Trình Tuyết Tường thay mọi người ẩn thân trông chừng tiểu viện, càng lúc càng tận chức tận trách hơn.

Cao Phóng, La đại tiểu thư và A Doanh cùng nhau phối chế giải dược.

A Doanh mỗi lần chủ động xin đi giết giặc, nếm thử một chút giải dược, lại càng thêm cực khổ.
Cứ như thế, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, sắp xếp ổn thoả…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui