Dương Thư Mị Ảnh

Tống Lam Ngọc không có võ công nên sẽ không phát hiện đến sự tồn tại của Quân Thư Ảnh, nhưng người y đang chờ thì có thể sẽ khác. Quân Thư Ảnh thầm oán hận hiện giờ nội lực của mình đã mất hết, không thể che giấu hơi thở. Vạn nhất bị phát hiện, nếu phải phí khí lực thì cũng không đáng nói, nhưng nếu giết người, tên Sở Phi Dương nhất định sẽ mang đến cho y cả đống phiền toái.

Nghĩ vậy, Quân Thư Ảnh quyết định rời đi. Không ngờ y chưa kịp ra khỏi rừng cây đã nghe thanh âm vui mừng của Tống Lam Ngọc vang lên: “Sở đại ca! Ta… ta còn sợ huynh sẽ không đến.”

Quân Thư Ảnh nghe vậy liền dừng cước bộ. Sở đại ca? Sở Phi Dương?

Tiếng bước chân càng đến gần, sau đó là giọng nói ôn hòa chứng thật phán đoán của y: “Đã hứa với Tống công tử, tại hạ không dám thất ước.”

Tống Lam Ngọc nở nụ cười, đứng dậy đón Sở Phi Dương. Hai người vào chòi nghỉ ngồi xuống, những lời đầu đều mang chút khách sáo. Quân Thư Ảnh không biết Sở Phi Dương liệu có phát hiện ra mình hay không, trầm tư một lúc, y vẫn quyết định rời đi trước.

“Không biết Tống công tử hẹn tại hạ ra đây là có chuyện gì quan trọng?” Sau một hồi khách sáo, Sở Phi Dương quyết định hỏi đến vấn đề chính.”

Tống Lam Ngọc ngập ngừng một chút mới lên tiếng: “Ta nghe nói Sở đại ca gần đây… thường hỏi thăm về một người? Không biết là người nào? Có lẽ ta có thể giúp huynh.”

Quân Thư Ảnh nghe được lời này liền dừng lại. Người Sở Phi Dương hỏi, nhất định là Cao Phóng. Chẳng lẽ Cao Phóng lại rơi vào tay tên thư sinh vô dụng này? Quân Thư Ảnh nhíu mày. Tống Lam Ngọc nhận ra Cao Phóng, nếu Cao Phóng bị trọng thương mà lại bị y bắt, chỉ e lành ít dữ nhiều.

Sở Phi Dương im lặng một lúc rồi cười nói: “Tại hạ không nghĩ là lại kinh động đến Tống công tử. Chỉ là việc nhỏ thôi, Tống công tử không cần quan tâm.”

Tống Lam Ngọc cúi đầu nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Bởi vì ta vẫn… Sở đại ca, ta biết là thất lễ, nhưng ta có thể hỏi… người huynh muốn tìm… là gì của huynh?”

“A…” Sở Phi Dương nhất thời không biết trả lời như thế nào. Hắn biết Tống Lam Ngọc đối với bọn người Cao Phóng và Quân Thư Ảnh hận thấu xương, nhưng nghe khẩu khí của y thì dường như y không biết người Sở Phi Dương muốn tìm là đại cừu nhân của mình. Đột nhiên bị Tống Lam Ngọc hỏi như vậy, Sở Phi Dương nhất thời không nghĩ ra mục đích của y.Tống Lam Ngọc nhìn Sở Phi Dương, ánh mắt tha thiết: “Sở đại ca có điều gì không thể nói sao? Chỉ là… người huynh muốn tìm, là… Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Sở đại ca vội vàng tìm người như vậy, lại còn âm thầm tìm…” Giọng nói Tống Lam Ngọc lại xuống thấp. Sở Phi Dương chưa kịp đáp lại, y đột nhiên cao giọng nói tiếp: “Ta không phải chỉ trích Sở đại ca có gì không đúng, chỉ là, chỉ là…

Sở Phi Dương thở dài nhìn bộ dáng lo lắng của y, thậm chí nước mắt cũng sắp rớt ra đến nơi. Hắn đã hiểu rõ rồi. Tâm tư của Tống Lam Ngọc đối với hắn, người sáng suốt đều có thể thấy được, hắn sao lại không biết chứ. Nhưng hắn chỉ có thể đối đãi với y như với Mai Hân Nhược, giả vờ không nhận ra tình cảm của y.

“Người tại hạ muốn tìm chỉ là một vị bằng hữu, cũng không phải là chuyện gấp gáp gì. Tống công tử đã có lòng lo lắng, tại hạ thật sự rất cảm kích.” Sở Phi Dương cười cười trả lời.

Tống Lam Ngọc lại cúi đầu, lặng yên một lát rồi do dự nói: “Sở đại ca, huynh không cần phải khách khí như thế với ta… Mạng của ta là do huynh cứu, ta như bây giờ cũng là nhờ huynh… Huynh không cần khách khí gọi ta là Tống công tử, cứ gọi ta Lam Ngọc là tốt rồi…”

Sở Phi Dương nghe vậy, khóe miệng liền lộ ra một tia cười khổ.

Hắn cùng những người khác ngàn lần không hề để ý đến cách xưng hô, nhưng với Tống Lam Ngọc, hắn phải cẩn thận. Tống Lam Ngọc rất nhạy cảm, lại có hảo cảm với hắn. Hắn đối với vị thư sinh còn non nớt này xa lánh không được, vì sợ sẽ tổn thương y; gần gũi y càng không được, chỉ khiến y hiểu lầm hắn. Từ khi phát hiện tâm tư của y, Sở Phi Dương đều cẩn thận cư xử đúng mực. Không phải hắn quá cả nghĩ, nhưng hiện giờ gọi y là Lam Ngọc sẽ quá… thân mật, có thể khiến công lao trước giờ của hắn toàn bộ uổng phí.

Thấy Sở Phi Dương hơi chần chờ, Tống Lam Ngọc đột nhiên đứng lên, nước nước tuôn như mưa, khóc lóc thê thảm.

“Sở đại ca, huynh ghét bỏ ta phải không? Ta vô dụng, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, giống như phế vật.”

“Không có, ngươi sao lại nghĩ như vậy?” Sở Phi Dương luống cuống tay chân. Không phải chưa từng có nam nhân khóc trước mặt hắn, thậm chí đối với bằng hữu hắn còn có thể choàng vai, mạnh mẽ vỗ vai an ủi, cùng uống rượu ngâm thơ. Nhưng người trước mặt rõ ràng không giống như họ, hắn nhất thời không biết ứng phó như thế nào.

Sở Phi Dương đứng trước mặt Tống Lam Ngọc, hai tay chống bàn, nhẹ giọng an ủi: “Tống… công tử quá lo lắng rồi. Thanh Phong Kiếm Phái từ trên xuống dưới đều xem công tử như người một nhà, sao lại nói là ăn nhờ ở đậu? Tống công tử đầy bụng thi thư, sư phụ còn định cho Vân Thâm bái ngươi làm vi sư, Tống công tử không thể tự hạ thấp mình.”

Tống Lam Ngọc nghe xong còn khóc dữ dội hơn. Sở Phi Dương muốn nói thêm gì đó thì Tống Lam Ngọc đột nhiên bổ nhào vào người hắn, dang tay ôm hắn. Sở Phi Dương bị y ôm liền thối lui một chút, hơi do dự vươn tay ra đặt lên vai y, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi. Tống Lam Ngọc càng cảm thấy ủy khuất, càng ôm sát Sở Phi Dương khóc lớn hơn.Một tiếng động đột ngột vang lên từ rừng cây phía sau chòi nghỉ. Sở Phi Dương nhìn về phía rừng, nhăn mặt khẩn trương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui