Dưỡng Thú Thành Phi

Cung nữ hoảng hốt xoay người, cúi mình không ngừng tìm kiếm trong bụi hoa.

Ngoài lối đi nhỏ chuyên dùng để ngắm hoa thì ở những chỗ khác lại dày
đặc hoa cỏ, hoa lá trong ngự hoa viên xen kẽ lẫn nhau căn bản đến nửa
bước cũng khó đi. Mỗi loài hoa nơi này đều cực kỳ quý hiếm, dù đụng hỏng một đóa hoa nào, cung nữ chỉ có cách chờ đợi chịu phạt.

Tịch Tích Chi ỷ vào thân mình nhỏ bé, nhảy loạn xạ trong bụi hoa, nhìn
đóa hoa này một lúc lại xem đóa hoa kia một chút. Nếu muốn tặng cho lão
nhân kia thì những loài hoa hồng, hoa mẫu đơn… bông hoa màu sắc sặc sỡ
chắc chắn không thể đưa.

Đóa hoa màu trắng lại có vẻ quá mức yên lặng.

Cũng không biết chạy trốn bao lâu ở trong bụi hoa, chờ sau khi Tịch Tích Chi nghĩ đứng dậy quay đầu nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng của hai người cung nữ? Nhưng chợt nghĩ, đợi nàng tìm được một cành hoa phù hợp ý mình rồi đi tụ hợp với các nàng ấy cũng không muộn.

Lần này nàng cũng không phải nháo mất tích, An Hoằng Hàn mới sẽ không giận lây sang bọn họ.

Chăm chú chạy dưới những cành lá, Tịch Tích Chi ngẩng cái đầu nhỏ một
góc 45° để nhìn. Trong ngự hoa viên, thật sự có nhiều đóa hoa khác
thường, Tịch Tích Chi nhìn mãi không hết, rốt cuộc cũng không biết nên
hái cành hoa nào đưa cho lão nhân mới tốt.

Lắc lư đi nửa tiếng, đột nhiên hai mắt Tịch Tích Chi phát sáng. Trên bàn đá trong cái đình nghỉ mát trước mặt để một chậu hoa, là đóa hoa nổi
bật nhất trong các loài ở đây. Gió mát thổi hiu hiu, cành lá màu xanh
đong đưa một hồi. Đóa hoa nở rất đẹp, từ nhị hoa đến cánh hoa như trải
qua một tầng lột xác, dần dần chuyển từ màu xanh nhạt sang thành màu
xanh đậm.

Tịch Tích Chi sáng mắt liếc nhìn, liền dời không được tròng mắt. Khí
chất này thật ra có chút tương đối giống lão đầu. Lấy ra tặng lão nhân
thì không còn gì tốt hơn rồi.

Những loài hoa vừa mới thấy qua mang đi so sánh với chậu hoa này quả
thật chính là làm bẩn ánh mắt của náng. Đầu tiên nhảy lên ghế đá, sau đó hai chân sau dùng sức, Tịch Tích Chi không vất vả chút nào đã nhảy lên
trên bàn đá. Đi vòng quanh chậu hoa vài vòng, Tịch Tích Chi xem xét tỉ
mỉ kỹ lưỡng bông hoa, càng xem càng thích.

Cả chậu hoa chỉ nở ra một bông hoa duy nhất. Nhưng chỉ cần một đóa ít như vậy lại đủ độc đáo dẫn dắt hoa thơm cỏ lạ.

Sau khi làm ra quyết định, Tịch Tích Chi không chậm trễ chút nào, vươn
móng vuốt ra bẻ gẫy cành hoa kia xuống. Một đóa hoa đang nở rộ xinh đẹp
dưới sự tàn phá không thương tiếc của nàng, đầu đuôi thân cành đã tách
rời nhau.

Hài lòng nhìn đóa hoa ở giữa hai chân, Tịch Tích Chi cười ‘ha hả’ kêu lên ‘chít chít’.

"Hoa Lam Linh là vật đính ước tiên hoàng ban cho ai gia, năm đó lúc tìm
kiếm tiên hoàng đã hao phí không ít tâm tư. Khổ sở chờ đợi bốn năm, thật vất vả mới đợi đến khi nở hoa. Nếu không, bây giờ ai gia đâu cố ý gọi
các ngươi đến Ngự Hoa Viên nhìn một chút." Xa xa, một âm thanh già nua
vang lên, nàng ta vừa cười vừa nói mang theo chút đắc ý.

Đồng thời, vài âm thanh như tiếng chuông rung cười nói: “Mẫu hậu muốn
bọn thần thiếp mở rộng tầm mắt, chúng thần thiếp vui mừng còn không kịp
nữa là.”

Lỗ tai nhạy bén của Tịch Tích Chi đã nghe được đối thoại từ xa của mấy
người, cúi đầu xem xét đóa hoa trong ngực. . . . . . Màu xanh dương! Sẽ
không chính là ‘ hoa Lam Linh ’ trong lời nói trong miệng bọn họ chứ?

Tâm trạng hoảng hốt, Tịch Tích Chi vừa định chạy trốn, chớp mắt đám
người kia đã bước vào đình. Chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm làm khó dễ nàng
sao? Gần đây quả thật toàn chuyện xui xẻo, ba ngày hai bữa đều mạo phạm
một vị tổ tông.

Quả cầu tròn màu trắng lặng lẽ lui về phía sau, Tịch Tích Chi nghĩ thừa dịp không có ai chú ý tới nàng sẽ lén chuồn đi.

Vừa mới đụng vào mép bàn đá, một cô gái đã kêu lên kinh ngạc, "Đó không phải là Vân chồn bệ hạ nuôi sao?"

Mọi người nghe vậy nhìn đến, thân thể Tịch Tích Chi cứng nhắc cũng không nhúc nhích nữa. Thật là sợ cái gì cái ấy sẽ tới. Hai móng vuốt bảo vệ
đóa hoa, dấu nó ở sau lưng. Trong lòng đặc biệt bi thương, vừa rồi nàng
còn mở cờ trong bụng gặp được bông hoa kiều diễm, bây giờ lại trở thành
củ khoai lang bỏng tay.

Thật muốn vứt bỏ đóa hoa này, sau đó tiêu hủy chứng cứ.

"Thật là đáng yêu a, khó trách bệ hạ muốn đích thân nuôi nấng." Những
người nói chuyện đều là nữ nhân thiên kiều bá mị. Mỗi người đều chăm
chút trang phục lộng lẫy. Giống như ở ganh đua so sánh sắc đẹp với nhau, khuôn mặt bọn họ đều trang điểm tỉ mỉ.

Từ sau khi Tịch Tích Chi xuyên qua thành con chồn nhỏ, lỗ tai lỗ mũi trở nên đặc biệt nhạy bén. Không chịu nổi mùi phấn son trên người các nàng
tỏa ra, nhịn không được hắt xì hơi một cái. Vừa định giơ móng vuốt xoa
lỗ mũi bỗng nhiên nhớ tới vật sau lưng nên động tác vẫn giữ nguyên bất
động.

Nhiều nữ nhân lại gần hướng phía nàng, Tịch Tích Chi nhìn họ vài lần,
cái nhìn này suýt nữa làm nàng váng đầu hoa mắt. Họ vừa hay đi ngược
chiều ánh sáng, ánh nắng mặt trời chiếu lên đồ trang sức mà họ cắm trên
búi tóc, hắt ra tia sáng chói lòa thiếu chút nữa làm con mắt nàng bị
thương.

Tướng mạo mấy vị phu nhân này cực kỳ xuất chúng. Mặc dù không tính là
chim sa cá lặn cũng phải được khuynh quốc khuynh thành. Gương mặt các
nàng luôn mỉm cười nhưng Tịch Tích Chi biết nụ cười của các nàng không
vào sâu tận đáy lòng. Bất kể thế nào, tươi cười như vậy luôn có chút
cứng ngắc.

"Quá đáng yêu, không biết cầu xin bệ hạ ban cho bổn cung, bệ hạ có bỏ
được hay không?" Mấy vị phu nhân đi tới trước mặt con chồn nhỏ, khom
người lại gần hình như cảm thấy cực kỳ hứng thú với nàng. Nhưng chân
chính làm các nàng cảm giác hứng thú há sẽ là Tịch Tích Chi đây? Mà sẽ
lấy nàng làm mồi dụ An Hoằng Hàn.

Chỉ cần các nàng tranh được quyền nuôi nấng con chồn nhỏ thì bệ hạ còn không đến xem bọn họ vài lần?

Người nào không biết bệ hạ vì con chồn nhỏ này đã mấy lần tha thứ cho
đám cung nữ thái giám phạm sai lầm, chỉ đuổi bọn họ ra khỏi hoàng cung
thôi.

Chịu đựng bàn tay ngọc thon thon kia tùy tiện vuốt ve gương mặt mình,
Tịch Tích Chi không dám động một cái, e sợ bọn họ phát hiện ra vật nàng
cất giấu sau lưng. Đến lúc này, Tịch Tích Chi cuối cùng đã tỉnh ngộ,
thật ra An Hoằng Hàn dịu dàng hơn nhiều so với đám nữ nhân này. Ít nhất
không có túm bộ lông nàng không buông làm nàng đau muốn chết.

"Thật có đáng yêu như vậy sao? Nhìn các ngươi xem, làm sao còn có chỗ
nào giống dáng vẻ một vị nương nương?" Một phu nhân xinh đẹp tuổi trên
dưới năm mươi đi hướng bên này hai bước, dường như rất không hài lòng
hành động của mấy vị phu nhân kia.

Nàng mời mấy nàng ta tới Ngự Hoa Viên để thưởng thức hoa Lam Linh chứ
không phải làm cho các nàng ta vây xung quanh con chồn nhỏ. Rất không
thích con chồn nhỏ đổi khách thành chủ, sắc mặt của Thái hậu trở nên
không tốt.

Mấy vị phu nhân tức khắc thu tay lại, không hề giày xéo bộ lông con chồn nhỏ nữa, "Bọn thần thiếp nhìn nó đáng yêu mới không nhịn được sờ sờ nó. Mẫu hậu đừng nóng giận, hoa Lam Linh cần phải được thưởng thức chậm
rãi.”

Khuôn mặt mấy vị phu nhân thay đổi không ngừng nịnh nọt Thái hậu. Họ
không thể vì một con chồn nhỏ liền làm mất mặt mũi Thái hậu. Thái hậu
mời các nàng đến không phải muốn khoe khoang một chút sao? Nếu không làm thỏa mãn lòng hư vinh của Thái hậu thì ở trong hoàng cung bọn họ liền
đừng nghĩ có một ngày thoát khỏi.

Thấy các nàng ta hiểu chuyện như vậy, sắc mặt Thái hậu dịu đi rất nhiều, "Các ngươi xem, chậu hoa kia chính là hoa Lam Linh tiên hoàng ban tặng, trôi. . . . . . Sáng thôi. . . . . ."

Cặp mắt Thái hậu đột nhiên trợn to, "Đóa hoa nở rộ đầu cành này đi nơi
nào!" Thái hậu nổi giận đùng đùng, chất vấn thái giám bên cạnh, "Làm sao lại thế này!"

Hai người thái giám lập tức quỳ xuống, "Nô tài cũng không biết tại sao
có thể như vậy, mới vừa rồi còn ở chỗ này làm sao sẽ đột nhiên không
thấy! Lúc này Ngự Hoa Viên không có ai tới a."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui