Dưỡng Thú Thành Phi

Âm thanh An Hoằng Hàn lạnh lùng như thường ngày, "Trẫm từng thấy. . . . . ."

Con chồn nhỏ kinh ngạc không khép miệng được, kêu ‘chít chít’ hai tiếng. Tiếng kêu thanh thúy đánh vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Ngươi cũng đã gặp." An Hoằng Hàn nói với con chồn nhỏ, vì mực có màu
đen nên dù lau khô thì mực vẫn còn bị lưu lại ở trên người con chồn nhỏ.

Lúc này, bộ dáng của con chồn nhỏ có vẻ rất buồn cười, chỗ trắng chỗ đen như một con bò sữa nhỏ.

Khác với thái độ không tập trung của An Hoằng Hàn, Đông Phương Vưu Dục
vội vàng hỏi: "Xin hỏi bệ hạ, hôm nay quốc sư triều ta người ở chỗ nào?"

"Cái này. . . . . ." An Hoằng Hàn dừng lại một hồi, mắt liếc quan sát
hắn ta nói: "Thái tử điện hạ đến chậm, thời gian trước Từ quốc sư đã rời đi hoàng cung."

Vẻ mặt An Hoằng Hàn tự nhiên, cũng không vì nói ra mà thay đổi biểu hiện khuôn mặt.

Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi kinh ngạc kêu lên, lão nhân họ Từ đi, sao nàng không biết? Lão đầu kia cũng không có nghĩa khí, dẫu gì bọn họ cũng có chút giao tình, sao có thể không chào mà đi.

"Thái y Từ từng để cho trẫm chuyển cáo với ngươi, nhưng trẫm không cho
rằng cần phải làm vậy." An Hoằng Hàn chải chuốt bộ lông con chồn nhỏ,
lần trước sau khi lão nhân họ Từ xem xong ‘ bệnh ’ cho con chồn nhỏ,
ngày thứ hai liền lặng lẽ rời đi, chỉ phái một tiểu thái giám báo cho An Hoằng Hàn.

Khi lão đầu họ Từ vào cung, An Hoằng Hàn cũng đã nói, ông ta đi hay lưu hoàn toàn do chính ông ta quyết định.

Tịch Tích Chi liến thoắng không ngừng mắng hai câu, ngược lại cơn tức
lại đổ lên trên đầu An Hoằng Hàn. Cái gì gọi là không cần thiết chuyển
cáo cho? Nàng thật lòng coi lão đầu là bằng hữu. Ông ta không chỉ giấu
giếm thân phận thật, mà đến lúc gần đi thậm chí ngay một câu nói cũng
không nói.

Đông Phương Vưu Dục cau mày, nhìn một người một con chồn không coi ai ra gì chỉ biết đến nhau, hắn ta cảm giác rất bất lực. Nhìn nét mặt An
Hoằng Hàn không hề giống giả bộ. Huống chi nói dối cũng không có chỗ tốt gì với An Hoằng Hàn.

"Từ quốc sư mới rời đi thời gian cũng không lâu, nếu như ngươi tăng thêm người đi tìm thì có lẽ còn có thể tìm được." An Hoằng Hàn lên tiếng
nhắc nhở, sau đó khuôn mặt lạnh lùng nói một câu, "Trẫm có chút mệt
mỏi."

Nếu còn nghe không ra ý ở trong lời thì Đông Phương Vưu Dục đã không thể ngồi lên vị trí thái tử.

"Bản điện hạ không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi nữa, đa tạ bệ hạ nhắc nhở."
Đông Phương Vưu Dục bái chào rồi xoay người bước ra ngoài cửa. Khi hắn
ta di ngang qua cửa chính thì ngửi thấy được một mùi thơm, hắn ta liền
dừng bước, nhìn thấy trên tay một cung nữ bưng một món cá kho tàu đi
lướt qua.

Cho dù con cá kia đã thay đổi dáng vẻ bên ngoài, nhưng Đông Phương Vưu
Dục nhìn một cái liền nhận ra. . . . . . Đó là loài cá ở quốc gia bọn họ mà hôm nay hắn ta mới vận chuyển tới —— Cá Phượng Kim Lân.

Vốn cho rằng An Hoằng Hàn rất thích loài cá này nên mới có thể phân phó
bọn họ lại đưa một nhóm nữa tới, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng. . . . . . Mục đích của hắn hẳn là vì ăn.

Đông Phương Vưu Dục từ từ quay đầu lại, nhìn thấy hai móng vuốt của con
chồn đầy lông đang đè lại con cá, đang ăn say sưa ngon lành

Nếu là An Hoằng Hàn muốn ăn thì Đông Phương Vưu Dục nghĩ thầm cũng cho
qua. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì hắn ta nâng lên nụ cười tự
giễu cợt, Đông Phương Vưu Dục thầm than trong lòng, nếu có một ngày loài cá Phượng Kim Lân tuyệt chủng thì hơn phân nửa là do con chồn kia ban
tặng.

Đợi con chồn nhỏ ăn xong, An Hoằng Hàn đưa tay xoa vào đám lông tơ màu đỏ rực trên trán con chồn nhỏ. . . . . .

Trong nháy mắt cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân con chồn nhỏ, cả
người nàng lùi về phía sau rụt lại một cái, ‘chít chít’. . . . . . Tiếng kêu như không cho phép hắn đụng tới nơi đó.

"Mỗi ngày ngươi không thể yên tĩnh một lúc sao? Nhìn toàn thân ngươi xem bẩn thành cái bộ dáng gì rồi." An Hoằng Hàn bắt được hai móng vuốt
trước của con chồn nhỏ, thuận tay ôm nàng vào trong ngực, đứng lên nói:
"Tắm rửa thay quần áo."

Bốn chữ này vừa phát ra, hai hàng cung nữ đang đứng lẳng lặng ở hai bên
ngoài đại điện lập tức đi vào nội điện, chuẩn bị các thứ áo ngủ cho An
Hoằng Hàn.

Vết mực không dễ tẩy sạch, con chồn nhỏ phải ngâm mình trong nước, tắm
rửa hơn nửa canh giờ thì bộ lông trên người mới phục hồi lại trạng thái
nguyên dạng của nó.

Một ngày trôi qua, cuộc sống của An Hoằng Hàn chỉ tiếp nối giữa ba điểm
trên một đường thẳng, không phải lâm triều thì là xử lý chính sự.

Lâm Ân đang cầm quyển sách nhỏ trong tay, "Bệ hạ, hôm qua nước Luật Vân
đưa đồ tới, tất cả đều được ghi chép vào danh sách, mời bệ hạ xem qua."

An Hoằng Hàn nhận lấy, tùy ý mở ra vừa nhìn, "Tất cả đều là đồ trang
sức? Trẫm lấy những thứ này có tác dụng gì?" ‘Bụp’ một tiếng, An Hoằng
Hàn khép sách lại, "Gọi toàn bộ công chúa vào Ngự Thư Phòng."

Tịch Tích Chi không rõ biết chân tướng, nàng ngẩng đầu nhỏ lên, ngày
thường An Hoằng Hàn đều không thích giao tiếp với đám công chúa kia, sao hôm nay lại chủ động tìm các nàng tới đây?

Khác với vẻ mặt nghi hoặc của Tịch Tích Chi, Lâm Ân dường như đã quen với việc như vậy, "Nô tài xin đi ngay."

Trong hoàng cung, trừ con chồn Tịch Tích Chi nàng rảnh rỗi thì chỉ còn đám công chúa kia.

Họ vừa nhận được tin An Hoằng Hàn triệu kiến, mỗi người nóng lòng như bị lửa đốt, vội vàng chạy tới Ngự Thư Phòng, trâm cài tóc trên đầu lay
động mạnh do chạy quá nhanh.

Mười mấy vị công chúa lần lượt đến đi vào, mà còn lại người nhát gan
nhất An Vân Y là người cuối cùng bước vào cửa Ngự Thư Phòng.

Dáng vẻ của nàng ấy dường như khác biệt một trời một vực so với lần gặp
hôm trước đó. Hai bên má in dấu năm ngón tay đặc biệt bắt mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui